Được rồi, rất tốt, toàn bộ không khí ám muội vừa rồi đều tan biến vì sự xuất hiện của Đường Chiến.
Đường Chiến lại chỉ cảm thấy mình về lúc này thật sáng suốt, anh thật may mắn khi đã từ chối đi tắm cùng với chiến hữu để quay về xem em gái, thiếu chút nữa, thật sự chỉ thiếu một chút là em gái anh đã bị người ta bắt cóc.
Đường Chiến bước qua, thân mình cao lớn chắn giữa Đường Miên và Lệ Ngự, anh đem em gái giấu ở phía sau.
Đường Chiến đối mắt với Lệ Ngự, ánh mắt sắc bén, mang theo tia dò xét.
Ông chú già này sao lại đến đây?
Đường Chiến biết mình không về kịp khẳng định em gái anh sẽ bị tên chết tiệt kia lừa đi mất.
Lệ Ngự nhìn Đường Chiến không nói gì, bởi vì trong lòng Đường Chiến anh chính là một kẻ xấu.
Đường Miên núp ở phía, lại cứ ngó trái, nhìn phải.
Cô cảm nhận được sát khí, mùi thuốc súng quá rõ ràng.
Ngay lúc Đường Miên cho rằng hai người họ sắp đánh nhau thì Đường Chiến mở miệng hạ lệnh đuổi khách, Lệ Ngự vẫn thản nhiên dưới thái độ không tốt của Đường Chiến, còn chào tạm biệt Đường Miên rồi mới xoay người rời đi.
Bộ dáng điềm tĩnh của Lệ Ngự làm Đường Chiến hận đến ngứa răng, Lệ Ngự vừa rời đi Đường Chiến lập tức đóng sập cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại Đường Chiến vỗ vỗ ngực, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói: "Tôi đi, hù chết lão tử."
Vừa rồi Đường Chiến còn tưởng rằng Lệ Ngự sẽ động thủ với anh, quen biết Lệ Ngự đã vài năm Đường Chiến tự nhận là có chút hiểu rõ anh, đừng nhìn bề ngoài thấy Lệ Ngự là người trầm ổn.
Trên thực tế tên chết bầm đó rất giang hồ, lúc hắn ra tay nhẹ thì bị đau nhức mấy ngày liền, nặng thì phải nằm viện ít nhất nửa tháng.
Nhớ hồi Lệ Ngự mới chuyển đến sư đoàn bọn họ khi ấy Đường Chiến tuổi trẻ bồng bột không biết giang hồ hiểm ác, thấy Lệ Ngự thân thể không cường tráng như mình thì lên giọng khiêu khích. Nhưng chỉ lát sau Đường Chiến cảm nhận được thế nào là đau đớn quên lối về, nhớ lại lần nghịch dại thời trẩu tre của mình Đường Chiến lại muốn rơi nước mắt hai hàng.
Đường Miên nhìn dáng vẻ sợ hãi của lục ca nhà mình, nhịn không được âm thầm đỡ trán.
Cứ tưởng lục ca là vàng rồng, đến hôm nay mới biết được hóa ra anh chỉ là đồng thau.
Đường Miên cảm thấy mình vẫn không thể nào nhìn thấu nổi vị lực ca này, thân thể cường tráng cả người đầy cơ bắp, vậy mà lại sợ Lệ Ngự?
"Lục ca, anh hình như rất sợ Lệ Ngự?" Đường Miên hỏi, tò mò nhìn Đường Chiến.
Đường Chiến nghe thấy em gái hỏi thì quay đầu né tránh, hơi có chút xấu hổ ha.
Anh dường như nghe thấy âm thanh sụp đổ hình tượng của mình trong lòng em gái, ầm ầm vỡ vụn thành từng mảnh rơi vụn xuống sàn nhà.
"E hèm......" Đường chiến hắng giọng, né tránh ánh mắt Đường Miên mở miệng giải thích: "Miên Miên à, nghe lời anh, Lệ Ngự không phải là người tốt. Em không biết Lệ Ngự ra tay nặng thế nào đâu, lúc trước mới vừa gặp nhau anh trai em đã bị hắn hung hăng đánh một trận, hiện tại ngẫm lại vẫn thấy cả người ê ẩm. Miên Miên, em hãy nghe lời anh, anh trai chỉ muốn tốt cho em thôi, em đừng chỉ nhìn vẻ ngoài mà cho rằng Lệ Ngự là người tốt, mấy tên trai đẹp đều là loại sói đội lốt cừu cả thôi."
"Miên Miên, chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài." Đường Chiến tận tình khuyên bảo, Đường Chiến chỉ cần nghĩ đến anh là kẻ đã dâng em gái thân yêu đến miệng sói thì cảm thấy lồng ngực rất đau, anh rất đau lòng.
Vẫn chưa vượt qua được bóng ma tâm lý, nên cho dù Miên Miên có thích Lệ Ngự, thì Đường Chiến cũng phải để Đường Miên nhìn thấy bộ mặt thật của Lệ Ngự.
Phòng trộm kiểu này thật quá vô sỉ.
Đường Miên nhìn bộ dạng đáng thương của lục ca, thấy có chút buồn cười, cười ngâm ngâm nói: "Tại sao khi đó Lệ Ngự lại đánh anh?"
Đường Chiến:......
Khụ khụ, cái này không thể nói.
Đường Chiến sao có thể nói cho Miên Miên biết sở dĩ mình bị đánh là do ngứa đòn đi khiêu khích người ta chứ? Anh không cần thể diện nữa sao?
Đã làm hình tượng anh trai cường tráng trong lòng Miên Miên sụp đổ rồi, nhưng tốt xấu gì cũng phải giữ lại chút sĩ diện.
Đường Miên thấy lục ca không lên tiếng liền biết chuyện này có ẩn tình, nhưng thôi cô cũng nên giữ chút thể diện cho anh trai.
Nghe lục ca khuyên bảo Đường Miên bị thuyết phục vài phần, nhưng nghe thì nghe chứ Đường Miên vẫn không đảm bảo được chuyện gì.
Người đẹp thì nhiều vô kể, có tâm hồn đồng nghìn người có một.
Nhưng Đường Miên là người tương đối nông cạn, nếu muốn tìm đối tượng Đường Miên trước tiên sẽ xem vẻ ngoài, sau đó mới có thể suy xét đến nội tâm bên trong.
Kiếp trước Đường Miên từng là thành viên kỳ cựu của hội nhan khống.
Cái gọi là tình yêu sét đánh chính là nhìn mặt, minh chứng cho tầm quan trọng của vẻ ngoài trong một xã hội luôn theo đuổi cái đẹp.
Đường Miên ở bội đội ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến lúc đoàn văn công biểu diễn.
Sâu khấu biểu diễn được dựng ở sân thể dục, ghế khán giả dưới khán đài chỉ có một hàng đầu dành cho các vị lãnh đạo. Phía sau mọi người muốn ngồi xem thì phải tự tìm ghế, vì điều kiện ở bội đội có hạn nên có chút đơn sơ, nhưng để được xem đoàn văn công biểu diễn mà các đồng chí trong sư đoàn đã hết sức cố gắng để có thể dựng nên một sân khấu đàng hoàn.
Muốn tu sửa lại cả hội trường là không thực tế, rốt cuộc hằng ngày bộ đội phải tiêu phí không ít để nuôi quân, các vị lãnh đạo lại có ý tiết kiệm.
Lệ Ngự và Tiết Bạch ngồi ở hàng đầu, Đường Chiến dẫn theo Đường Miên đáng ra phải ngồi phía sau, nhưng Đường Chiến đã nhờ người sắp xếp cho Đường Miên ngồi hàng ghế thứ hai, còn những người nhà khác thì phải ngồi ở phía sau.
Mọi người không có ý kiến về việc sắp chỗ cho Đường Miên, ai không biết em gái Đường liên trưởng chỉ mới tới đây hai ngày trước, nghe nói là sinh viên Kinh đại, người ta là phần tử trí thức, khó khăn lắm mới có thể đến bộ đội thăm anh trai, chuyện xếp cho cô một chỗ ngồi tốt họ có thể hiểu được. Đoàn văn công biểu diễn người nhà của mấy chú bộ đội ở đây không phải là lần đầu được xem, không cần phải vì một chuyện nhỏ mà nháo ra mâu thuẫn.
Nói nữa, em gái của Đường liên trưởng rất xinh đẹp, mọi người luôn tỏ ra khoan dung hơn đối với người đẹp.
Cô bé đó thật sự rất xinh, còn rất biết ăn nói, hai ngày này ở trong khu gia đình đã sớm hòa hợp với nhóm quân tẩu.
Nhưng một cô gái nhỏ như Đường Miên ngồi giữa đám lính áo xanh trông rất nổi bật, cô bé còn rất hoạt bát, thỉnh thoảng lại kéo tay áo của anh trai ngồi bên cạnh nói gì đó.
Trong cánh gà, hai cô gái mặt trang điểm kĩ càng lén nhìn các anh quân nhân ngồi dưới khán đài, ánh mắt hai người dừng ở một vị trí trên hàng ghế đầu.
Người đàn ông đàn ngồi chỗ đó khác hẳn với những người lính áo xanh khác, rất tuổi trẻ, nhiệt huyết và cũng rất ưa nhìn.
Hai cô gái nhìn một lát rồi lùi lại với nụ cười rạng ngời trên môi, lúc quay lại hậu trường gò má hai cô ửng hồng, tìm thình thịch nhảy múa.
"Này, kia chính là Lệ doanh trưởng đó, nghe nói mới từ tiền tuyến trở về, chiến đấu rất anh hùng, còn lại rất đẹp trai." Trong đó một cô gái đỏ mặt nói.
"Đẹp trai thật, nhưng tớ thấy người ngồi cạnh Lệ doanh cũng rất đẹp, hì hì." Một cô gái khác đáp lời.
"Ồ, thích sao? Thích thì theo đuổi đi, tớ đã hỏi thăm rồi đó là Tiết chính ủy, cũng còn độc thân đấy."
"Cậu thôi đi, xấu hổ chết mất."
"Có gì mà xấu hổ, tớ nói cho cậu biết, người thích Tiết chính ủy rất nhiều, cậu phải biết nắm bắt cứ đợi ở đó để người khác cướp thì đừng có mà khóc."
"Tớ mới không khóc, hừ." Cô gái kia kiêu ngạo hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói: "Cô gái xinh đẹp ngồi ở hàng ghế thứ hai có phải là em gái của Đường liên trưởng không? Nghe nói là em gái Đường liên trưởng vừa đến đây hai ngày nay."
"Tớ cũng có nghe nói, em gái Đường liên trưởng là sinh viên đấy, cô ấy khác chúng ta, người ta là phần tử tri thức, lại còn rất xinh đẹp chúng ta không thể so kịp."
"Chưa chắc đâu, nhưng sao tôi thấy Đường liên trưởng với em gái anh ta không giống nhau, cậu nói xem có phải là em gái ruột không?"
"Chắc là vậy, cũng không có ai nói không phải ruột thịt, hơn nữa quan hệ tốt thế kia, khẳng định là em gái ruột. Không phải em gái mình sao lại cưng chiều như vậy?"
"Điều đó chưa chắc đã đúng, nếu là em gái ruột sao lại chẳng giống nhau chút nào?"
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
"Ai nha, có liên quan gì đến chúng ta sao, Đường liên trưởng đã từng ly hôn, hôm qua tớ vô tình nghe được sư đoàn trưởng của chúng ta muốn mai mối một người ở đây cho anh ta. Tôi không muốn gả cho một người đàn ông kết hôn lần hai, tôi còn chưa từng gả đi đâu đấy."
"Tôi cũng không muốn, hình như sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau chóng chuẩn bị đi."
Hai cô gái ríu rít đi xa, cách đó không xa một thân ảnh từ trong bóng tối đi ra, đó là một cô gái mặc quân phục, khuôn mặt trắng nõn nà nhìn thoáng qua bóng dáng hai cô gái đã đi xa, sau một lúc lâu, cười nhạo một tiếng, nhấc chân rời đi.
Phía trước, Đường Miên đang nói chuyện cùng Đường Chiến, đột nhiên cảm nhận được người ngồi cạnh cô phía bên kia có động tĩnh, quay đầu qua xem thì phát hiện, người ngồi cạnh mình đã thay đổi.
Lệ Ngự ngồi xuống cạnh Đường Miên, nhận ra ánh mắt của Đường Miên, đưa mắt nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đường Miên nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của người kia, trong bóng đêm đôi mắt ấy dường như trở nên sáng ngời.
Đường Miên cảm thấy tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.
"Sao cậu lại ngồi ở đây?"
Câu này không phải Đường Miên hỏi, là Đường Chiến ngồi cạnh Đường Miên phía bên kia hỏi.
Đường Chiến trừng Lệ Ngự, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, tức giận lôi kéo Đường Miên nói: "Miên Miên, hai ta đổi vị trí đi."
Đường Miên nhìn dáng vẻ cảnh giác kia của Đường Chiến, trong lòng cảm thấy buồn cười, mở miệng nói: "Thôi đi, sắp mở màn rồi, ngồi chỗ nào cũng như nhau."
Đường Chiến trong lòng không thoải mái, cảm giác em gái nhà mình giống như thiên vị Lệ Ngự.
Vấn đề không phải là ngồi chỗ nào, mà là người ngồi cạnh Đường Miên là Lệ Ngự khiến Đường Chiến nghẹn khuất.
Nghiêng đầu nhìn em gái không tiếp tục đề tài này nữa, Đường Chiến cũng biết chuyện này vậy là đã định rồi. Đường Chiến hiểu tính tình của Đường Miên, em gái thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng em gái đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi cả, giống chuyện được tuyển thẳng lên đại học, người trong nhà đều muốn em gái lên thẳng đại học, kết quả Miên Miên đến cuối cùng vẫn tham gia thi đại học.
Lệ Ngự ngồi ở đó nhấp môi mỏng hơi gợi lên một đường cung gợi cảm, trong mắt hiện lên một ý cười nhạt.
Tiết Bạch ngồi ở phía trước, trộm quay đầu lại vừa lúc thấy khóe miệng Lệ Ngự cong lên.
Nói như thế nào đây, Lệ Ngự giống như một chú mèo ăn vụng, cả người nổi lên một loại cảm giác thỏa mãn.
Đường Miên cũng để ý thấy tâm tình của Lệ Ngự rất tốt, cúi đầu, cười nhạt.
Người đàn ông này dễ dỗ như vậy sao?
Sân khấu mở màn, mở đầu một đôi nam nữ mặt quân phục lên đọc diễn văn.
Sau bài diễn văn buổi biết diễn bắt đầu, Đường Miên ngồi nghiêm túc xem, các tiết mục rất đặc sắc có múa đơn, múa đôi, đơn ca, tốp ca,...
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Tiết mục cuối cùng là múa đơn, trên sân khấu là một cô gái khoác trên người bộ quân trang, vòng eo mảnh khảnh thon thả có thể ôm hết bằng một bàn tay, nhất là khi xoay tròn quả thực khiến người ta lo lắng eo cô sẽ bị gãy.
Cô gái đang khiêu vũ trên đài thật xinh đẹp, là người đẹp nhất trong những cô gái biểu diễn hôm nay, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn long lanh, ai nhìn cũng thấy đôi mắt ấy rất đẹp.
Hai bím tóc dài sẫm màu của cô lắc lư theo từng động tác múa khiến tâm người ngứa ngáy.
Đường Miên lặng lẽ tới gần Đường Chiến, đôi mắt vẫn nhìn bóng đáng xinh đẹp ở trên đài, lén lút hỏi Đường Chiến: "Lục ca, cô gái kia là ai vậy? Trông cô ấy thật xinh đẹp."
Đường Chiến nghe em gái nói, nháy mắt thu hồi cái trừng mắt khỏi Lệ Ngự, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, Đường Chiến bỗng lâm vào khó xử.
Anh không quen biết cô gái ở trên đài.
Đường Miên đợi một lúc vẫn không nghe thấy Đường Chiến trả lời, tầm mắt chuyển từ người trên sân khấu sang Đường Chiến, sau đó liền thấy sự ngượng ngập của Đường Chiến.
"Lục ca, anh không quen biết?" Cô gái xinh đẹp thế kia, vì sao lục ca lại không biết?
Mỹ nữ à, không biết nhìn mỹ nữ?
Đường Chiến ngượng ngùng giơ tay gãi ót, trả lời: "Anh không quen biết rất lạ sao?"
Đường Miên vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó ngồi dịch sang bên kia, tới gần Lệ Ngự, nhỏ giọng hỏi: "Anh biết cô ấy không?"
Lệ Ngự quay đầu rũ mắt nhìn sườn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, ánh mắt hơi lóe, yết hầu lên xuống hai lần, một lát sau mới trả lời: "Không quen."
Đường Miên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thẳm của người đàn ông, xác định Lệ Ngự không nói dối.
Cho nên, đàn ông ở niên đại này đều thành thật như vậy sao?
Khiến Đường Miên cảm thấy mình dường như còn đàn ông hơn cả họ, ngắm mỹ nữ chẳng phải là thiên tính của đàn ông sao, vì sao hai tên này lại không giống đàn ông bình thường vậy?
Buổi diễn kết thúc, Đường Miên và mọi người cùng vỗ tay.
Buổi diễn kết thúc tất nhiên là phải đi về, Đường Chiến nhìn chằm chằm Lệ Ngự cả buổi, lúc này đột nhiên cảm giác mắc tiểu.
Nhìn tên sài lang đang đứng cạnh em gái, Đường Chiến thấy khó xử, nhưng Đường Chiến có khó xử cũng không thắng được nhu cầu sinh lý.
"Miên Miên, em ngoan ngoãn đứng đây chờ anh, anh lập tức trở về ngay, em đừng bị người nào đó dụ dỗ, anh trai em mới là người đàn ông tốt nhất trên đời, chờ anh trở về." Đường Chiến rất nghiêm túc dặn dò.
Trước khi rời đi Đường Chiến liên tục dặn dò Đường Miên ngoan ngoãn chờ anh sau đó mới trừng mắt nhìn một Lệ Ngự đang rình rập em gái mình như hỏi rình mồi, lưu luyến mỗi bước đi mà rời đi.
- ---
Sau khi giải quyết xong rồi nhu cầu sinh lý, Đường Chiến chuẩn bị trở về tìm em gái, vừa đi không tới vài bước đột nhiên cảm giác một thân thể mềm mại đâm sầm vào người mình, trên chớp mũi ngửi được mùi hương thơm ngọt, Đường Chiến theo phản xạ đưa tay đỡ lấy người vào vòng tay của anh.
Cúi đầu, nhìn thấy gương mặt trắng nõn của đối phương, Đường Chiến có hơi sững sờ.
Cô gái này...... Không phải là người vừa mới khiêu vũ trên đài sao?!
- -------"zxzzzx"------------