• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Băng Tâm

“Ngày mai mới đi học, chiều nay chúng ta ra ngoài chơi, vừa lúc Tiết Ngao và Lục An rảnh hay là cùng đi ăn tối đi? Đúng rồi mấy ngày nay cậu đi bộ đội thăm anh trai, có việc gì thú vị không? Tớ về nhà thì gặp gia đình bác cả làm ầm ĩ chẳng tày nào nghỉ ngơi nổi, cậu nói xem trên đời này sao lại có ông bà bất công đến thế? Giống như bác cả là con ruột, còn ba tớ là nhặt ngoài đường vậy.”

“Nói mấy lời dễ nghe như anh em phải hòa thuận, đùm bọc lẫn nhau. Tớ lại khinh ngày xưa lúc ba tớ nghèo khổ chẳng thấy bác cả giúp, có một số người chẳng biết là trong đầu nghĩ gì, trước kia vẫn luôn nói ba tớ không có con trai, hiện tại ba tớ có con trai lại nói anh em đùm bọc lẫn nhau, thật là đặc biệt khôi hài.” Khương Yên vừa nhìn Đường Miên sắp xếp đồ đạc vừa mở miệng phun tào.

“Bất công thật, thế hệ trước đều muốn có người kéo dài hương khói, kỳ thật đứng ở góc nhìn của phụ nữ thì sinh con trai hay con gái thì chẳng có gì khác biệt, đều là từ bụng mình chui ra, lúc trước ba cậu chịu rất nhiều áp lực, mẹ cậu phỏng chừng cũng không chịu nổi. Mỗi nhà mỗi cảnh, vì vậy cậu cũng không thể làm cho bà nội của cậu tức chết được hiểu không?” Đường Miên trả lời.

Bọn họ đều là con ruột nhưng ông bà nội Khương có thiên vị bác cả đi nữa thì đối với Khương Thuận Phong vẫn có ơn dưỡng dục, thật sự không thể làm cho bà nội Khương tức chết, cũng bởi vì như vậy mà Khương Thuận Phong có thể phụ họa bà nội Khương diễn trò đưa bà vào bệnh viện.

Khương Thuận Phong là một người sống nguyên tắc, có giới hạn, mặc kệ là bà nội Khương có nói thế nào thì chuyện của bác cả ông cũng không nhả xuống.

Chuyện này mà buông xuống thì mọi chuyện không thể trôi qua êm đẹp, vì vậy tốt hơn hết là giải quyết nó ngay từ đầu.

Buổi tối, Đường Miên và Khương Yên cùng nhau ra ngoài, họ có hẹn với bọn Tiết Ngao cùng ăn tối.

Tới nơi Đường Miên phát hiện Phó Hàn Đông lại lần nữa dõi theo cô, thậm chí sau khi Đường Miên ngồi xuống có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt nóng rực của Phó Hàn Đông đang dừng trên người cô.

Đối với Phó Hàn Đông ngay từ Đường Miên đã không có cảm giác, nhiều nhất cũng chỉ xem là quan hệ bạn học bình thường, Đường Miên không hiểu vì sao Phó Hàn Đông thích cô? Rõ ràng lúc đầu là do Phó Hàn Đông từ chối lời tỏ tình của nguyên chủ, hiện tại lại thích là thế nào?

Đường Miên cảm thấy có lẽ cô đã già rồi, bằng không sao lại không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi này.

Tiết Ngao và Lục An bị Đường Miên nhìn có chút chột dạ, rốt cuộc Phó Hàn Đông là đi theo bọn họ mà tới, nhưng đây thật sự là do tình cờ, bọn họ vô tình gặp Phó Hàn Đông và bạn học của cậu ta, sau đó Phó Hàn Đông nghe nói bọn họ sẽ ăn tối cùng Khương Yên và Đường Miên ngay lập tức tách khỏi đám bạn đi theo họ.

Phó Hàn Đông đi theo, Tiết Ngao và Lục An cũng không thể đuổi, như vậy quá coi thường người ta, dù sao cũng từng là bạn học, làm vậy không tốt lắm.

Đường Miên nhìn dáng vẻ chột dạ Tiết Ngao và Lục An, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra.

Trong cả bữa cơm Đường Miên đối với Phó Hàn Đông đều áp dụng chiến thuật có thể phớt lời liền mặc kệ, dù Phó Hàn Đông hỏi cái gì Đường Miên cũng chỉ khách sáo trả lời qua loa.

Nói thật, chầu cơm này không khí có chút xấu hổ.

Mãi cho đến khi kết thúc, Phó Hàn Đông thừa dịp Đường Miên đi toilet, nhấc chân đi theo, sau đó chờ ở một nơi cách toilet không xa.

Đường Miên rửa tay xong ra khỏi toilet liếc mắt liền thấy Phố Hàn Đông chờ ở bên ngoài, Đường Miên nhìn Phó Hàn Đông đang đứng dựa vách tường, người từng là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đã dần có phong thái của người đàn ông trưởng thành.

Đàn ông quả nhiên là rượu, càng ủ càng thơm.

Tuy nhiên, rượu Phó Hàn Đông lại không hợp khẩu vị của Đường Miên.

Tương lai, Phó Hàn Đông nhất định sẽ tìm thấy một người con gái thích hợp với cậu, nhưng người kia sẽ không phải là Đường Miên.

Phó Hàn Đông nhận ra ánh mắt của Đường Miên, quay đầu nhìn lại, khi thấy Đường Miên trong mắt hiện lên một tia sáng, chậm rãi di tới chỗ Đường Miên.

Thấy Phó Hàn Đông tới gần, Đường Miên nhàn nhạt ngước mắt nhìn đối phương.

Phó Hàn Đông dừng ở trước mặt Đường Miên, ánh mắt đặt trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, trầm mặc một lát mở miệng nói: “Đường Miên, nếu lúc trước tôi không từ chối lời tỏ tình của cậu, có phải hiện tại chúng ta đã không như thế này?”

Phó Hàn Đông không phải tên ngốc, thái độ Đường Miên rõ ràng như vậy, Phó Hàn Đông không phải không hiểu, chỉ là không muốn hiểu thôi.

Cậu ta muốn lưu lại một chút hình ảnh tốt đẹp đối với cô, như vậy đã là may mắn lớn nhất đối với cậu ta.

Cậu ta đã cho rằng thời gian sẽ khiến Đường Miên hiểu rõ tâm tư của cậu, nhưng hai năm trôi qua từ cao trung đến đại học, Đường Miên trước nay chưa từng cho cậu ta một tia hy vọng nào.

Đường Miên nghe Phó Hàn Đông nói xong, ngước mắt, nghiêm túc nhìn Phó Hàn Đông nói: “Trên thế giới này không có nếu như, chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, lúc trước cậu từ chối tôi là sự thật. Cho dù lúc đó cậu không từ chối tôi, cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, lúc đó cậu đối với tôi không có cảm giác, cậu xem loại tình cảm như vậy sẽ tồn tại lâu dài sao?”

Lúc trước Phó Hàn Đông không thích nguyên chủ, nếu Phó Hàn Đông không thích lại chấp nhận nguyên chủ, Đường Miên ngược lại sẽ khinh thường Phó Hàn Đông.

“Phó Hàn Đông, tôi đã có bạn trai.” Đường Miên mở miệng nói.

Khi nghe Đường Miên nói câu này trong lòng Phó Hàn Đông có chút khổ sở, nhưng loại khổ sở này lại mang theo một chút thư thái, hóa ra có một loại…… cảm giác như vậy.

Phó Hàn Đông biết chính mình và Đường Miên sẽ không ở bên nhau, hiện tại biết Đường Miên có bạn trai lòng Phó Hàn Đông ngũ vị trần tạp.

Một lúc sau, Phó Hàn Đông hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra một câu: “Tôi đã biết.”

Phó Hàn Đông và Đường Miên một trước một sau đi vào đại sảnh, sau đó bọn họ giải tán, Tiết Ngao và Lục An rời đi trước còn liên tục nói rằng lần sau được nghỉ họ sẽ đến Kinh đại thăm Đường Miên và Khương Yên.

Phó Hàn Đông là một mình rời đi, Phó Hàn Đông và mấy người bọn họ không cùng trường nên chỉ có thể về một mình.

Trên đường trở về, Khương Yên trộm quan sát biểu tình của Đường Miên.

Khương Yên đã từng là vị hôn thê của  Phó Hàn Đông, đối với chuyện Phó Hàn Đông thích Đường Miên, nhìn từ góc độ của Khương Yên thì Phó Hàn Đông là một người không tồi.

Lúc trước Phó Hàn Đông bởi vì chuyện từ hôn mà bị người nhà đánh cho một trận, nghe nói sau lưng bị đánh đến rớm máu, nhưng vẫn cắn răng từ hôn, chỉ vì muốn quang minh chính đại theo đuổi Đường Miên, ở điểm này Khương Yên rất bội phục Phó Hàn Đông.

Đường Miên nhận ra ánh mắt lén lút đánh giá của Khương Yên, bỗng dưng quay đầu đối diện với ánh mắt của Khương Yên, câu môi khẽ cười một tiếng nói: “Cậu nhìn tớ làm cái gì?”

“Đường Miên, tớ thấy lạ là sao Phó Hàn Đông theo đuổi lâu như vậy mà cậu không động tâm? Kỳ thật con người Phó Hàn Đông không tệ, đẹp trai, gia đình điều kiện cũng không tồi, Đường Miên vì sao cậu lại không thích?”

“Ừm, không có cảm giác.” Đường Miên trả lời.

“Thế cậu sẽ có cảm giác với kiểu người nào?” Khương Yên tò mò.

“Loại đàn ông điển trai, có thể ôm ấp, hôn hít, nâng tớ lên cao cao, đúng rồi, hình như tớ quên nói với cậu, tớ có bạn trai rồi.” Đường Miên cười ngâm ngâm nghiêng đầu nói.

Có…… Có bạn trai?!

Từ lúc nào? Sao cô không biết?

Khương Yên nhìn chằm chằm Đường Miên một hồi lâu, trong đầu nhanh chóng tự hỏi.

Đường Miên mấy ngày nay đi bộ đội, trước khi Đường Miên vẫn chưa có đối tượng, đi mấy ngày trở về liền có bạn trại.

E rằng anh bạn trai này là “Ca ca chiến hữu” kia đi?

Khương Yên cảm thấy suy đoán của cô đúng đến tám chín phần.

“Bạn trai của cậu là “Ca ca chiến hữu” kia sao? Hai người nhanh như vậy đã ở bên nhau? Các cậu mới quen biết được mấy này chứ?” Khương Yên cảm thấy Đường Miên có chút vội, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền có bạn trai.

Đường Miên lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không phải mấy ngày, mà là hai năm.”

“Năm lớp 11 tớ và Lệ Ngự đã quen biết nhau, cậu còn nhớ người bạn đã dẫn tớ đi chơi lúc đi huấn luyện ở Kinh thị không?” Đường Miên nhướng mày.

“U là trời, đừng nói với tớ đấy là Lệ Ngự nha?”

“Đúng là anh ấy.” Đường Miên cười tiếp tục nói: "Lệ Ngự và Phó Hàn Đông ai tốt hơn?”

“Đương nhiên là Lệ Ngự, Phó Hàn Đông so với Lệ Ngự mà nói còn quá non, nhưng Lệ Ngự với cậu chênh lệch tuổi tác có phải là quá nhiều không?”

“Không nhiều lắm, tớ cảm thấy khá tốt, không phải đều nói đàn ông lớn tuổi sẽ đau cậu sao?” Đường Miên trêu chọc.

Phó Hàn Đông và Lệ Ngự, ngay từ đầu Đường Miên đã nhìn trúng Lệ Ngự, còn Phó Hàn Đông, Đường Miên chưa từng có chút ý tưởng nào.

——————

“Đường Chiến, sao anh lại trốn tránh em?”

Vương Lam ngăn trước mặt Đường Chiến, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng có chút khổ sở.

Kể từ sau khi nói rõ tình cảm của mình Vương Lam cảm thấy Đường Chiến trốn tránh cô nhiều hơn, mỗi lần cô chủ động đến tìm thì Đường Chiến đều nói không rảnh, hơn nữa còn là do cấp dưới của Đường Chiến truyền lời, hai ngày nay Vương Lam chưa từng gặp Đường Chiến.

Hai ngày nữa Vương Lam đã phải rời đi, Vương Lam không muốn cứ như vậy mà đi, cô vẫn còn chưa cưa đổ Đường Chiến.

Cho nên, hôm nay Vương Lam cố ý đứng đợi hơn hai tiếng đồng hồ ở gần ký túc xá của Đường Chiến.

Đường Chiến vừa thấy cô gái trước mặt đã đau đầu, Đường Chiến vuốt mặt, nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Vương Lam, bước tới nói: “Vương Lam, chúng ta không hợp.”

“Chỗ nào không hợp?” Vương Lam hỏi.

“Tôi đã từng kết hôn, chuyện này……”

“Em biết, em nghĩ chẳng có gì sai khi anh đã từng kết hôn cả, chẳng phải anh đã ly hôn rồi sao?”

“Đúng, tôi đã ly hôn, nhưng em vẫn còn là một cô gái, hai ta không thích hợp.” Đường Chiến mím môi, lại lần nữa mở miệng: “Vương Lam, tôi không biết vì sao em lại thích tôi? Trước đây chúng ta chưa từng quen biết, tại sao em lại thích tôi chứ?”

“Không!” Vương Lam nói: “Chúng ta quen nhau là anh đã quên em.”

“Hả?” Đường Chiến khó hiểu.

Đường Chiến nhìn Vương Lam, xác định anh không quen biết cô, với dung mạo kia của Vương Lam thì nếu đã từng gặp thì Đường Chiến khẳng định sẽ không quên, nhưng trong trí nhớ của anh chưa từng có xuất hiện hình bóng của Vương Lam.

Nhìn bộ dáng khó hiểu của Đường Chiến, Vương Lam cười.

“6 năm trước, thành phố S động đất, là anh đã cứu em, khi đó em chỉ mới 16 tuổi, anh đã cho em một cái bánh bao, em đã từng nói sẽ đi tìm anh.” Đôi mắt Vương Lam lấp lánh nhìn chằm chằm Đường Chiến.

6 năm trước, khi Vương Lam chỉ là một cô bé 16 tuổi trường học của cô đã xảy ra động đất, Vương Lam nhớ rõ trận động đất ấy đã lấy đi sinh mạng của rất nhiều người, những người bạn học vài phút trước còn vui vẻ nói cười với cô chỉ trong một thoáng đã không còn hơi thở, cô sợ hãi nằm co ro giữa đám xác chết của các bạn.

Cô bị chôn dưới đất, lưng bị thứ gì đập vào rất đau.

Vương Lam cho rằng cô sẽ chết, đúng lúc này thì Đường Chiến và đồng đội của anh xuất hiện.

Khi bọn họ giải cứu cô thì bên ngoài xảy ra một cơn dư chấn, cả người Vương Lam đều rất đau, nhưng có một anh lính ôm cô vẫn luôn an ủi cô không cần sợ hãi.

Trong khoảnh khắc, thứ duy nhất Vương Lam nhớ được là khuôn mặt mơ hồ của Đường Chiến, chỉ nhớ rõ giọng nói khàn khàn của anh rất dễ nghe, mang theo cảm giác an toàn.

Những anh quân nhân kia chỉ ở lại đó 4 ngày rồi rời đi, khi Vương Lam biết Đường Chiến phải rời đi cô đã nhanh chân đến tiễn anh, còn liên tục lặp lại câu cô nhất định sẽ tìm anh.

Vương Lam cảm thấy chính mình thực vô dụng, sau khi cô tốt nghiệp cao trung liền thi vào đoàn văn công, cô nỗ lực luyện tập vũ đạo, chỉ cần cố gắng thêm vài năm là cô có thể gặp được anh.

Sau mấy năm chăm chỉ nỗ lực ở đoàn văn công, rốt cuộc cô cũng có thể tới quân khu của Đường Chiến biểu diễn, Tuy nhiên, Vương Lam lại nghe tin người mà cô luôn mong nhớ đã kết hôn rồi.

Anh ấy đã có vợ, cô chưa từng gặp mặt vợ anh, chỉ là trái tim Vương Lam lại thấy trống rỗng, cô lén nhìn trộm anh rất nhiều lần, nhưng chưa từng dám xuất hiện trước mặt anh.

Sau lại, cô nghe được tin anh ly hôn.

Cho nên, lần này đến biểu diễn cô đã quyết định theo đuổi Đường Chiến, người đàn ông cho cô cảm giác an toàn.

Đường Chiến nhìn đôi mắt lấp lánh của Vương Lam nhớ lại, cẩn thận nhìn kĩ Vương Lam, Đường Chiến thật sự không nhìn ra cô và cô bé cả người lấm lem bùn đất 6 năm trước là cùng một người.

Đường Chiến nhớ rõ khi anh và đồng đội đưa cô bé đến bệnh viện, cô bé rất gầy còn mặc trên người là một bộ quần áo cũ rách rưới, ở bệnh viện Đường Chiến nghe một y tá nói ba mẹ cô bé đã mất và cô đang sống cùng với bà nội nhưng có lẽ qua trận động đất này thì bà cũng không còn.

Hồi đó cô rất gầy, dường như mái tóc đã hút hết dinh dưỡng trên cơ thể, trước khi rời đi Đường Chiến còn cố ý để lại cho cô một số tiền.

Tuy nhiên, Đường Chiến chưa từng nghĩ đến cô bé năm ấy thực sự đến bộ đội tìm anh.

“Em…… Thật sự là cô bé đó?” Đường Chiến khô khan hỏi.

Vương Lam gật đầu: “Là em, em đến đây là để tìm anh.”

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Đường Chiến trong đầu có chút rối loạn, không nói rõ được.

Mấy năm trước khi thực hiện nhiệm vụ anh đã cứu một cô bé, chẳng ngờ được vài năm sau cô bé ấy lại xuất hiện trước mặt anh nói muốn trở thành bạn gái anh?!

Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

“Kia…… Em là bởi vì năm đó tôi đã cứu em, nên em mới thích tôi?” Đường Chiến hỏi.

“Không phải, em thích anh, không phải bởi vì anh đã cứu em, em thích bởi vì đó là anh.” Vương Lam đột nhiên vươn tay nắm lấy ống tay áo của Đường Chiến, nhìn vào mắt anh, nói: “Đường Chiến, em thích anh, chúng ta ở bên nhau được không?”

Đường Chiến không phải lần đầu tiên nghe Vương Lam thổ lộ, nhưng là lúc này anh lại không biết nên từ chối thế nào, có lẽ, trong lòng anh cũng không muốn từ chối.

Đường Chiến nắm lòng bàn tay có chút ẩm ướt, nhìn vào đôi mắt như sao của Vương Lam một hồi lâu mới mở miệng nói: “Em thật sự nghĩ kĩ rồi chứ?”

Vương Lam gật đầu, nắm lấy ống tay áo Đường Chiến, trong lòng thấp thỏm.

“Đường Chiến, anh thích em chứ?”

Đường Chiến mím môi, nhìn cô gái trước mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Anh thích cô sao?

Thích, hôm trước xem biểu diễn Đường Miên chỉ vào Vương Lam ở trên đài Đường Chiến liền nhớ kĩ cô gái thanh thoát đang nhảy múa trên sân khấu, Đường Chiến khi đó đã nghĩ rằng…… Cô ấy thật xinh đẹp.

“Thích.” Đường Chiến khàn giọng nói.

Nghe Đường Chiến nói đôi mắt của Vương Lam chợt vụt sáng, so với sao trời càng chói lóa, càng đẹp mắt hơn.

“Vậy anh đồng ý hẹn hò với em sao?” Vương Lam khẩn trương nhìn chằm chằm Đường Chiến.

“Ừm, chỉ cần em không đổi ý.” Hai bên tai của Đường Chiến hơi đỏ lên, xấu hổ quay đầu tránh ánh mắt của Vương Lam.

Vương Lam nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Đường Chiến, bỗng dưng khẽ cười, từng tiếng cười ngân lên như chuông bạc.

Thật ra, điều mà Đường Chiến không biết là cuộc gặp gỡ ngày hôm đó không phải là tình cờ.

Cô thích anh, cho nên cố ý.

Cô không muốn lại bỏ lỡ anh.

Hiện tại, rốt cuộc cô cũng đã không bỏ lỡ anh, anh là ánh nắng của cô…… là tia sáng duy nhất.

Nửa giờ sau, Đường Chiến trở lại ký túc xá cả người vẫn còn lâng lâng, Tiết Bạch đi tới gọi Đường Chiến lại thấy Đường cộc lốc đang cười ngây ngốc.

“Đường Chiến, cậu cười ngô nghê cái gì thế? Lệ Ngự tìm cậu, chúng ta cùng qua đó đi.” Tiết Bạch vỗ vai Đường Chiến.

“Hả?” Đường Chiến hoàn hồn, nhìn Tiết Bạch nói: “Cậu bảo tôi đi là được rồi động chạm tay chân làm gì chứ?”

Đường Chiến nói xong hất tay Tiết Bạch khỏi vai mình, nhấc chân bước ra ngoài.

Tiết Bạch nhìn bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo của Đường Chiến, trong lòng hồ nghi.

Sao hôm nay lại cảm thấy cả hai thằng bạn đều không được bình thường nhỉ?

Khi đến ký túc xá của Lệ Ngự, Đường Chiến vào cửa liền thấy Lệ Ngự đang ngồi trên ghế.

“Lệ Ngự, tìm tôi có chuyện gì?” Đường Chiến mở miệng hỏi.

Lệ Ngự ngước mắt quét liếc Đường Chiến, lúc sau mới mở miệng nói: “Nhà cậu còn có năm anh trai?”

“Đúng vậy, làm sao vậy? Cấp trên muốn thống kê số thành viên trong gia đình hả?” Đường Chiến nói.

“Không phải, chỉ là tôi muốn hỏi vậy thôi, đúng rồi Miên Miên thích ăn cái gì, có đặc biệt thích thứ gì không? Hoặc cô ấy yêu thích những gì, nếu cậu biết thì có thể nói với tôi.” Lệ Ngự da mặt không phải dày bình thường, khi nói mấy lời này mặt không đỏ tim không đập, quả thực rất lợi hại.

Đường Chiến trừng to mắt không biết tên Lệ Ngự này sao lại không biết xấu hổ như thế? Anh còn tưởng rằng Lệ Ngự tìm anh là để bàn công việc.

Kết quả, mẹ nó là muốn moi tin tức về  Miên Miên từ anh.

Sao Đường Chiến có thể nói cho Lệ Ngự chứ?

Chuyện này không cần thiết, anh đã trợ công một lần còn chưa tính, hiện tại người trong nhà vẫn chưa biết, nếu sau này để cho mẫu thân đại nhân biết anh ngầm đem em gái bảo bối phó thác cho tên Lê Ngự không biết xấu hổ này, Đường chiến sợ là sẽ bị cả nhà thảo phạt.

Cho nên, Đường Chiến trả lời là: “Không biết, cậu không phải là bạn trai của Miên Miên sao, đến cả việc bạn gái mình yêu thích cái gì cũng không biết?”

Trong lúc từ chối Đường Chiến còn không quên giẫm lên chân Lệ Ngự, hừ hừ, bắt cóc em gái anh rồi còn muốn hỏi anh tình báo, nằm mơ giữa ban ngày à?

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa xin phép.

Lệ Ngự nhìn bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục của Đường Chiến, đột nhiên mở miệng nói: “Ca, anh hà tất gì phải làm thế?” Sớm hay muộn chúng ta cũng là người một nhà, sao phải đối chọi gay gắt chứ?

Lệ Ngự gọi một tiếng “Ca” không chỉ có Đường Chiến bị dọa sợ, ngay cả Tiết Bạch đang giả chết ở bên cạnh cũng thấy khiếp đảm.

Nó quá kinh khủng, phải không?

Đường Chiến một hồi lâu mới phản ứng lại, hung hăng quát: “Lệ Ngự, cậu lăn con bê, lão tử không phải anh trai của cậu!”

“Tôi là bạn trai của Miên Miên, anh trai của cô ấy cũng là anh trai của tôi.” Lệ Ngự nhàn nhạt đáp lại, ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Đường Chiến:……

Mẹ nó tức, rất muốn đánh một trận với lão già vô liêm sỉ Lệ Ngự này.

Tuy nhiên, anh đánh không lại hắn nên đành phải nhịn!

“Lệ Ngự, đừng đến chỗ tôi thăm dò chuyện của Miên Miên, tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Đường Chiến nói xong hừ lạnh, mở miệng nhắc nhở nói: “Miên Miên ngoài tôi ra còn có 5 ông anh trai nữa, còn có ba mẹ tôi, Lệ Ngự để tôi đảo mắt nhìn xem không có tôi giúp cậu sẽ làm được trò chống gì?”

Đường gia bảo bối, tiểu áo bông tri kỷ của ba mẹ bị heo củng mất, Đường Chiến khẳng định tương lai Lệ Ngự sẽ không quá tốt.

Ha ha, trong lòng thật sảng khoái, Đường Chiến xoay người đi ra ngoài.

Lệ Ngự nhìn bộ dáng khoe khoang của Đường Chiến, muốn lấy lòng 5 anh trai của Đường Miên, còn có đôi vợ chồng già Đường gia, Lệ Ngự đột nhiên có loại cảm giác gánh thì nặng mà đường thì xa.

Nhưng anh đã lỡ thích cô gái nhỏ ấy rồi, anh có thể làm sao được chứ?

Không thể lùi, chỉ có thể tiến!

Cho dù tương lai có bị đánh gãy chân chó, anh cũng chấp nhận.

Trong thôn, Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn những người mà Lệ Ngự cảm thấy sẽ đánh gãy chân chó của anh đang loay hoay chuẩn bị hành lý đến Kinh thị thăm con gái.

Giang Tú Phân đóng gói một đống đồ đạc nhưng để sao cũng không vừa.

“Ai da, ông nó, ông mang một cái túi khác lại đây, đồ nhiều quá nhét không vừa.” Giang Tú Phân chỉ huy Đường Dương Sơn.

Đường Dương Sơn nhìn cái túi đồ sắp nổ tung trên tay Giang Tú Phân, khóe miệng run rẩy nói: “Bà không cần mang nhiều đồ như thế, chúng ta đi mấy ngày rồi về ngay, xách theo nhiều đồ chi cho mệt?”

“Gì chứ, mấy thứ này là tôi mang cho lên cho con gái, cái này, cái này, cái này đều là món con nó thích ăn, còn đây là quần áo, mấy bộ quần áo kia là tôi mua cho con, bên kia sắp trở lạnh để con bé mặc cho ấm. Ông cho rằng tôi mang cái gì cho mình chứ? Hai chúng ta tôi chỉ đem theo mỗi người hai bộ đồ để tắm rửa, còn mấy thứ còn lại đều là mang cho con gái, tôi thấy đem bao nhiêu đó còn chưa đủ đâu.” Giang Tú Phân cào nhàu.

Đường Dương Sơn vừa nghe đồ vật đều là cho con gái, liền đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau mượn được một cái túi rất to về từ phòng của con trai lớn, đưa cho Giang Tú Phân.

“Đây, đều để vô đây hết đi.” Con gái thích, đương nhiên phải mang theo hết.

Giang Tú Phân nhìn bộ dáng nghiêm trang của Đường Dương Sơn, nhịn không được bật cười.

Lúc Giang Tú Phân sắp xếp đồ đạc, đột nhiên nghe thấy ngoài viện có tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân nghe thấy một tiếng khóc sau cánh cửa.

“Cô à, mau mở cửa, cứu mạng, Đường Trung Hành muốn đánh chết con! Ô ô ô, cô à, cứu con với……”

Nghe tiếng gào khóc trong sân Giang Tú Phân tối sầm mặt, ngừng công việc đang làm dang dở mở cửa đi ra ngoài, ra đến cửa viện thì thấy Giang Xuân Yến khóc hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn có vài vết bầm.

Giang Xuân Yến thấy Giang Tú Phân thì khóc càng hăng, chạy nhào vào ngực Giang Tú Phân.

Giang Tú Phân thấy động tác của Giang Xuân Yên thì theo phản xạ tránh đi, đối với đứa cháu ngoại Giang Xuân Yến này Giang Tú Phân đã nhìn thấu, lúc trước khi gả và nhà trưởng thôn, ban đầu mọi chuyện đều suôn sẻ Giang Xuân Yến lại không hề có ý đến thăm người cô là Giang Tú Phân, cô ta còn ngầm nói mấy câu ám chỉ lúc ở Đường gia bị khi dễ, cái gì có giường không cho ngủ, cả ngày còn phải làm việc quần quật.

Giang Xuân Yến bị Giang Tú Phân né tránh, suýt nữa thì ngã lăn quay, vẫn may là cô ta kịp bám vào khung cửa ổn định thân mình.

Giang Xuân Yến lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đã nhìn thấu của Giang Tú Phân, sắc mặt cứng đờ.

Giang Tú Phân nhận thấy Giang Xuân Yến lén lút nhìn trộm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

- ----zzzz-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK