Từ tiên sinh phàn nàn: “Em còn chưa đăng ký kết hôn với anh, không vội, từng bước mà làm, bây giờ là anh đưa em về nhà ra mắt với người lớn.”
Người anh em, đây là kịch bản của anh à.
Tôi vặn lại: “Giấy đăng ký kết hôn không đảm bảo được gì, quan trọng là người.”
Anh thả đồ trong tay xuống, khẳng định lời tôi nói, “Đúng vậy, đúng là nó không đảm bảo cái gì, nhưng mà trước hết, nó có thể làm anh hợp pháp ra đường, còn nữa, nó có thể cho anh làm những chuyện hợp pháp với người quan trọng.”
Xin anh đừng lái xe, điều kiện không cho phép.
287. Tướng mạo ba Từ tiên sinh rất dữ, nhưng người vợ ông tái hôn lại hay cười, chỉ tủm tỉm cười, ít nói. Khi tôi với Từ tiên sinh về nhà, hai người đều ở nhà, dì bí mật nói với tôi, ba Từ tiên sinh dặn bà hỏi khéo xem tôi thích gì, ông muốn tặng quà cho tôi nhưng không tiện hỏi thẳng, lại sợ tôi ngại không chịu nói.
Đúng là ông bố hung dữ mà đáng yêu.
Cả nhà em trai Từ tiên sinh về nhà. Em trai anh có sự tin tưởng tự nhiên với tôi, tôi được yêu mà sợ. Ba Từ tiên sinh vẫn cứ dặn dò Từ tiên sinh, lập gia đình rồi phải có dáng vẻ của người có gia đình.
Trở về phòng, Từ tiên sinh hỏi tôi: “Trước kia anh không ra gì sao?” Hỏi rồi tự đáp, “Đúng là không ra gì, lẽ ra nên cưới vợ từ mấy năm trước, chậm trễ lâu như vậy.”
Tôi cắt ngang lời anh: “Đừng nóng vội, đây mới là giai đoạn dẫn em về gặp phụ huynh thôi, cưới hay không cưới vẫn là chuyện sau này. Em phát hiện không ký giấy kết hôn có nhiều điểm lợi.”
Chúng ta đều biết, sớm mấy năm chưa chắc hai chúng ta có thể yêu nhau, kết hôn. Tuổi trẻ có điểm tốt của tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ sẽ không cho bản thân cơ hội.
Anh yên lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên nói: “Anh đã hối hận rất lâu, khi đó không đồng ý với em.”
Tôi “??” Anh đang nói gì?
Anh lại nói: “Anh cho rằng còn phải theo đuổi mấy năm em mới đồng ý.”
Không ngờ dễ dàng vậy nhỉ.
Cuối cùng anh bổ sung: “Đương nhiên, chuyện xưa nói cho anh biết, giấy hôn thú vẫn nên làm xong sớm. Nếu không, nếu một chiêu vô ý thì tất cả xong đời.”
288. C Quân thấy tôi về thì ôm con đến nhà tôi. Con gái cô ấy mới biết bò, chưa bò nhanh được, ôm vào ngực mềm mại như bông. Tôi ôm con bé vào lòng, con bé nắm tóc tôi, không hề thua kém mẹ mình.
Từ tiên sinh cầm bình sữa, nhíu mày: “Cô xem, con gái cô không thua mẹ tí nào.”
C Quân cười to: “Đừng làu bàu, Nhị Thanh Tử đã hứa trông con cho tôi một tuần.”