Tôi nói, “Em lạnh.”
Anh mở thật.
Nửa đêm anh ngủ không được, một lát thì dậy đi uống nước, một lát lại ngồi dậy.
Bị đánh thức tôi càu nhàu: “Nửa đêm anh không ngủ mà làm gì vậy?”
Anh bất lực nói: “Vợ anh với anh không ở cùng một vùng nhiệt độ, anh nóng đến ngủ không được, còn em ở bên cạnh thì ngủ say sưa.”
“Vậy anh ra sô pha ngủ, nhiệt độ phòng khách chắc chắn không cao như vầy.”
Anh ôm chăn, lạnh nhạt: “Cuộc sống hôn nhân của anh đúng là nước sôi lửa bỏng.”
Sao mà nói nhảm nhiều vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ lên cơn thần kinh gì.
330. Mẹ mua một con dê, hẹn mọi người đến nhà ăn liên hoan. Anh chị dẫn con đến, Từ tiên sinh tăng ca về muộn, chúng tôi ăn trước. Khi Từ tiên sinh đến đón tôi, mẹ lén đưa cho anh một mớ thức ăn, còn thêm mấy hộp đồ ăn nhẹ.
Về nhà anh hâm thức ăn, tôi ở phòng khách mở laptop làm việc. Anh cũng rất quan tâm bản thân, hâm nóng 3 món ăn, canh xương dê, hỏi tôi: “Em ăn không?”
Tôi tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng không nhịn được vào bếp ngồi cạnh anh, anh nhận xét: “Canh xương dê hầm này vừa miệng quá.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh không biết làm mà bình phẩm gì?”
Anh phản bác: “Có biết làm hay không đâu sao, biết ăn là được, giống như em hầm cho nhiều gia vị quá thôi.”
Ha ha, đôi khi không biết ai cho đàn ông cái sự tự tin như vậy.
Tôi cười lạnh lùng: “Bây giờ em tuyên bố, từ nay về sau em không bao giờ vào bếp nữa.”
Từ tiên sinh trêu tôi: “Bà Từ, đừng thiếu tinh thần cầu tiến vậy chứ, tài nấu nướng của em vẫn đáng được ghi nhận.”
Tôi cảm thấy nếu mắng thẳng mặt anh sẽ sảng khoái hơn.
Thật sự mắng cho anh một trận.
Lúc tối muộn đi ngủ, anh than: “Ăn bữa cơm ngon, bị mắng một trận, coi như là huề nhau?”
Nghĩ vậy thì cũng thảm.
Ai bảo anh chọc tôi…
331. Ngày kỷ niệm, Từ tiên sinh đặt chỗ ở nhà hàng, anh thấy tôi mặc váy mới thì khuyên: “Chân em lạnh thì đừng mặc váy.”
Mùa đông phương bắc thực sự không có chỗ để tôi phát huy vẻ đẹp của mình.
Từ tiên sinh nhịn cười nói: “Em đẹp, anh biết.”
Tôi hỏi: “Em đẹp hay là nhân viên thực tập mới ở công ty anh đẹp.”
Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Vẻ đẹp của em không ở trên mặt.”
Cảm giác như anh đang mắng tôi. Nhưng sao lòng tôi lại thích thú thế này.
Đến lúc ăn, hỏi: “Anh có ý là em có vẻ đẹp nội tâm? Còn ngoại hình bình thường?”
Chắc anh không ngờ tôi vẫn chưa bỏ qua, lại lừa gạt nói: “Em đẹp, giống như hơi ấm mùa đông, làm người ta nhìn thấy thì muốn ôm vào lòng.”
Trừu tượng vậy, tôi không thể hình dung ra.
Nhưng anh còn chưa nói, nhân viên thực tập của công ty anh có đẹp không…
332. Buổi tối đi xem phim, không có phim gì mới nên chúng tôi xem lại bộ phim cũ. Hai người chăm chú xem, cả buổi không liếc nhìn nhau một cái. Hết phim, anh vươn tay kéo tôi, tôi hỏi anh: “Em xem rồi nhưng không nhớ kỹ, ta nhớ trước kia nó không giống vậy.”
Anh bắt đầu kể cho tôi nghe mối quan hệ giữa loạt phim này.
Buổi tối trên đường về nhà, chúng tôi bắt đầu thả suy nghĩ đi rong, nói đến một nhà văn Nhật.
Tôi nói tới phim truyền hình Đài Loan.
Sau đó lại nói tới lịch sử cận đại.
Phương diện này anh không biết nhiều chuyện tầm phào bằng tôi, tôi bắt đầu đa cấp phim truyền hình cho anh. Kể anh nghe mấy màn thể hiện xuất sắc của mấy nhân vật chính, nhất là mấy nam diễn viên đẹp trai bất cần đời.
Anh nghe nghe rồi hỏi: “Ở cùng anh trong ngày kỷ niệm, đầu nghĩ việc riêng, đạo đức nghề nghiệp của em đâu?”
“Đạo đức nghề nghiệp gì?”
“Đạo đức nghề nghiệp hôn nhân. Tốt xấu gì trước mặt chồng thì làm phiền em dẹp bỏ suy nghĩ về mấy ông chồng giả tưởng đi.”
Nói vậy cũng đúng, dù sao anh cũng không kém.
Tôi rất dễ thương lượng: “Em kể nội dung chính cho anh nghe đàng hoàng.”
Anh vặn lại: “Anh xếp sách cho em thấy quyển sách kia, thấy hứng thú nên đọc thử. Nếu anh không thích cũng không đi xem phim, nhìn tình địch diễu võ giương oai không phải là trải nghiệm tốt.”
Anh tự đề cao bản thân ghê, nâng lên tới mức thành tình địch người ta.
Nếu tôi gặp bạn gái cũ của anh có phải cũng nên hất mặt tự hào?