• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng khóc sướt mướt bên tai làm Đường Ngọc Phỉ đau đầu, nàng tức giận hét lên: “Bí thư, đuổi người……” Giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi. Cố gắng lắm mới mở được mắt ra, gương mặt của Tước quốc phu nhân gần ngay trước mắt làm nàng suýt chút nữa hét lên, may mà nhịn được.

“Ngọc Nhi? Ngọc Nhi ngươi tỉnh?!” Tướng quốc phu nhân thấy nữ nhi nhà mình mở mắt, vui mừng reo lên, sai Tuệ Nguyệt đi mời đại phu, trong lòng bối rối hoảng loạn.

Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đầu óc lộn xộn, nàng còn sống? Khi ở trên kiệu nàng đã chuẩn bị tinh thần đi nhận nhiệm vụ mới, chén thuốc kia cũng không độc chết được nàng sao?

Nàng chưa kịp nghĩ nhiều, đại phu đã theo Tuệ Nguyệt tiến vào bắt mạch cho nàng. Đường Ngọc Phỉ nằm trong rèm nghiêm túc lắng nghe nhưng chỉ nghe được loáng thoáng một chút dư độc chưa tiêu, cần tĩnh dưỡng thật tốt, tránh nhiễm lạnh, vân vân và mây mây. Ngay sau đó Tướng Quốc phu nhân đã sai nha hoàn đi sắc thuốc, để Tuệ Nguyệt mang đại phu đi lĩnh thưởng.

Vì thế nàng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng kêu: “Nương.”

Tướng quốc phu nhân lập tức kích động tiến lên nhìn nàng, đôi mắt sưng lên như hai hạt đào to, nước mắt đầy mặt: “Ngọc Nhi! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, có chỗ nào không khỏe không?”

“Nương, ta bị làm sao vậy?” Dạ dày và bụng đều hơi hơi đau, nhưng Đường Ngọc Phỉ chỉ lắc đầu hỏi.

“Hôm qua khi con trở về thì bị trúng độc, tí nữa thì…… May mà giờ không sao nữa rồi, nếu không nương thì ta phải sống sao đây? Ngọc Nhi, con có biết là ai ra tay không? Là Thái Tử hay là Hoàng tử khác?” Trên mặt Tướng quốc phu nhân lộ ra hàn ý.

Trong lòng Đường Ngọc Phỉ rùng mình, Tướng quốc phu nhân thương yêu con gái, cũng không phải là một người hồ đồ, chuyện này nhất định sẽ khiến bà đề phòng. Nàng không biết lý do Thiên Lý Thanh nói với Tướng phủ về chuyện nàng ở lại phủ Thái tử là gì, nhưng chuyện nàng đến Bách Hoa Lâu chắc chắn Tuệ Nguyệt đã kể hết cho Tướng quốc phu nhân.

“Nương, Ngọc Nhi không hiểu chuyện chọc phải phiền toái, may có Thái tử giúp đỡ, hắn sẽ không hại ta.” Đường Ngọc Phỉ giả ngu: “Có lẽ là ta bị ngộ độc thức ăn, tóm lại bây giờ cũng không sao rồi nhưng lại làm nương lo lắng.”

Tướng quốc phu nhân nghe được, lông mày nhíu chặt, trầm ngâm một lúc.

Thái Tử nếu có tâm hại Ngọc Nhi, tuyệt đối sẽ không che chở cho nàng, càng không ngốc đến mức xuống tay ngay lúc đưa nàng trở về. Có lẽ là thủ đoạn của những Hoàng tử khác mà Ngọc Nhi lại vừa lúc ăn phải hoặc đây chính là kế ly gián! Đặc biệt sau chuyện tiệc ngắm hoa Ngọc Nhi lại trở nên nổi bật như vậy, may mà không có ai biết chuyện nàng đến Bách Hoa Lâu, nếu không sẽ càng nguy hiểm. Diễn đàn Vietwriter.vn

Chỉ có Thái Tử không biết là địch hay là bạn, nhưng Ngọc Nhi lại thích hắn như vậy……

Tướng quốc phu nhân chỉ mong nữ nhi của mình có thể thật ngây thơ và hồn nhiên, rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên trán cho nàng: “Con không sao là tốt rồi, việc này nương sẽ cho người điều tra rõ, trong khoảng thời gian này con phải yên tâm tĩnh dưỡng. Để nương sai người lấy Tuyết Ngọc Cao, chỗ bị thương sẽ không để lại sẹo.”

Đường Ngọc Phỉ biết Tướng quốc phu nhân đã nhìn thấy vết thương bên vai phải của nàng, nhưng bà ấy không hỏi nàng cũng sẽ không nói.

Hai người nói chuyện một lúc Tướng quốc phu nhân đã rời đi cho nàng nghỉ ngơi, cả người Đường Ngọc Phỉ mệt mỏi, thở dài một tiếng rồi nặng nề ngủ mất, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Trong phòng không có ai, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy có chút đói. Đang định gọi Tuệ Nguyệt thì bên ngoài vang lên tiếng mèo kêu một cách quái dị, lòng nàng xoay chuyển, lập tức nhịn đau đứng dậy khoác áo, mở cửa sổ ra.

Gió lạnh cuối thu ngay lập tức đập vào mặt, trong phòng đã xuất hiện một người.

Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng đóng cửa sổ lại, kinh ngạc hỏi: “Dạ Kiêu, sao ngươi lại đến đây, điện hạ xảy ra chuyện gì sao?” Lỡ nàng đi rồi Thiên Lý Thanh vẫn uống thuốc của Quận chúa thì sao, mọi chuyện lại thất bại trong gang tấc vậy sao?

Nàng nhíu mày, hỏi dò: “Điện hạ không uống thuốc kia chứ?”

Dạ Kiêu phức tạp nhìn Đường Ngọc Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, cặp mắt to tròn không hề mang ý giận dỗi, cơ thể càng thêm gầy yếu. Rõ ràng chỉ là một tiểu thư Tướng phủ nũng nịu lại rất cứng cỏi, người trúng độc suýt chết là nàng, người lên tiếng quan tâm điện hạ cũng là nàng.

Hắn ở trong tối thấy hết tất cả. Điện hạ không chịu tin nàng, nhưng nàng cũng không hề oán hận, trong mắt chỉ có lo lắng.

“Điện hạ không sao, làm sao ngươi biết trong đó có độc?” Dạ Kiêu trầm mặc một lúc, hỏi.

“Ta cũng không chắc chắn, chỉ cảm thấy không đúng lắm.” Lời Đường Ngọc Phỉ nói là thật, nàng đang đánh cược xem nàng có thể giúp Thiên Lý Thanh vượt qua nguy hiểm một lần hay không. Nếu như Thiên Lý Thanh nghe lời nàng không uống thuốc, nàng còn rất nhiều cách có thể khiến Đồng Dương quận chúa lộ ra bản mặt thật, cũng sẽ không uống thuốc đó.

“Sao ngươi lại đến Tướng phủ?”

“Nhiệm vụ của ta là đưa ngươi trở về an toàn, nếu Đường tiểu thư không sao, Dạ Kiêu xin trở về phụng mệnh.” Hiếm khi Dạ Kiêu lại cúi người ôm quyền với nàng.

Thấy hắn sắp đi, Đường Ngọc Phỉ đột nhiên lên tiếng: “Từ từ.”

Nàng lôi dưới gầm giường ra một hộp gỗ rồi đưa cho Dạ Kiêu: “Đây là những dược liệu tốt ta tìm được, có thể Thái tử điện hạ sẽ cần dùng tới, ngươi đem về đi. Sau này ta…… chắc không còn cơ hội tận tay đưa cho hắn nữa.” Đường Ngọc Phỉ thở dài một hơi.

Nàng không biết Thiên Lý Thanh có biết chuyện mình trúng độc không, lỡ hắn biết thì sẽ làm gì? Nam phụ thâm tình chính là fan não tàn của nữ chính, có lẽ hắn sẽ không vì một tiểu thư Tướng phủ không quen không biết mà giận nàng ta.

Dạ Kiêu ngơ ngẩn một lúc, còn quên cả đưa tay cầm hộp gỗ: “Ngươi không trách điện hạ sao?”

“Không phải ngươi đã nói chuyện tình cảm cần hai bên tự nguyện sao?” Đường Ngọc Phỉ nhét hộp gỗ vào ngực hắn, phất tay đuổi người: “Nhanh trở về đi, bổn tiểu thư phải gọi người đến, đói nguyên một ngày rồi.”

Dạ Kiêu không nói nên lời, ôm lấy hộp gỗ đẩy cửa sổ ra, một chân vừa mới đặt lên bệ cửa sổ đã sực nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: “Linh vật kia, ta đưa về cho ngươi nhé?”

Đường Ngọc Phỉ gượng cười, giả vờ lưu manh nói: “Nhìn vật nhớ người, để đó để các ngươi nhớ về ta cũng được, đưa về đây làm gì?” Tuy giọng điệu có vẻ tùy tiện nhưng đôi mắt lại dần ảm đạm. Nàng đặt mấy chậu hoa kia ở cửa phòng hắn, chỉ để thỉnh thoảng hắn có thể nhớ tới mình. Có lẽ trong lòng Thiên Lý Thanh còn một chút áy náy, chăm sóc những bông hoa Phù Tang chưa nở của nàng thật tốt, cũng không uổng công nàng hai lần liều mạng.

Giờ nàng đã chọc phải vảy ngược của hắn, cũng không thể nào thay đổi địa vị của Quận chúa trong lòng hắn, cố gắng hết sức che chở hắn là được.

Dù sao đi nữ, nàng cũng sẽ không để Đồng Dương công chúa thắng cuộc một cách dễ dàng.

Dạ Kiêu cau mày suốt cả quãng đường trở về phủ Thái tử, quỳ một gối trước Thiên Lý Thanh, đưa hộp gỗ trong ngực cho hắn, nói: “Điện hạ, Đường tiểu thư đã tỉnh, đây là dược liệu nàng nhờ thuộc hạ đưa về, nói rằng không thể giao tận tay cho Điện hạ được nữa.”

Không biết vì sao, Dạ Kiêu cảm thấy mình còn nhiều oán khí hơn Đường Ngọc Phỉ, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm, nếu là ngày thường có cho tiền hắn cũng không dám nói chuyện với chủ tử như vậy.

Mắt phượng hơi nhíu nhưng giọng điệu của Thiên Lý Thanh vẫn rất bình tĩnh: “Nàng có yêu cầu gì không?”

“Không có.”

Dạ Kiêu ngước mắt nhìn thoáng qua Thiên Lý Thanh, thấy sắc mặt hắn bình thường, không nhịn được bất bình thay cho Đường Ngọc Phỉ, theo bản năng nói: “Đường tiểu thư không oán hận điện hạ, cũng không có yêu bồi thường gì hết, chỉ hỏi thuộc hạ điện hạ có khỏe không, có uống kia thuốc độc kia hay không thôi.”

Hắn thấy mình điên rồi, hắn lại cảm thấy không đáng thay cho Đường tiểu thư, đám ám vệ bọn hắn ai cũng biết tâm tư xấu xa của Đồng Dương quận chúa, nhưng Điện hạ vẫn tin nàng. Đến một con người thô bỉ như hắn còn nhận ra Đường tiểu thư đối xử rất tốt với Điện hạ, mà sao Điện hạ lại cứng đầu vậy không biết? Diễn đàn Vietwriter.vn

“Thứ thuộc hạ lắm miệng, đoạn thời gian này tiếp xúc với Đường tiểu thư, ta thấy nàng ta cũng không kiêu kỳ, không bị bệnh tiểu thư. Nàng vì Điện hạ mà suýt bỏ mạng hai lần, có ân với Điện hạ; chịu một kiếm của thần cũng không hề kêu đau, còn muốn làm đồ giữ ấm cho điện hạ, có tình với Điện hạ; Điện hạ không tin tưởng nàng khiến nàng đau lòng, nhưng nàng cũng không hề ngần ngại uống cạn chén thuốc của Quận chúa, cũng không hề lên tiếng oán thán, có nghĩa với Điện hạ. Thuộc hạ biết trong lòng điện hạ vị trí của Quận chúa rất đặc biệt, nhưng Điện hạ làm như vậy…… cũng có chút không công bằng với Đường tiểu thư.”

“Nàng thật lòng để tâm đến Điện hạ hơn bất kỳ ai, dù Điện hạ không thương nàng, cũng không nên để một nữ tử thâm tình phải chịu ủy khuất như vậy.” Hắn cắn răng nói ra những lời này, ngay sau đó cúi đầu chuẩn bị nhận phạt.

Thiên Lý Thanh hơi giật mình, đôi môi mỏng không tự chủ mấp máy, đôi mắt nhìn về phía hộp gỗ trên bàn, khuôn mặt vẫn không hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.

Hắn mặc hồi lâu nhưng chỉ nhẹ nhàng nói: “Để đồ vật lại, ngươi lui ra ngoài đi.”

Dạ Kiêu không nhịn được thở dài, cũng không nói gì nữa mà rời đi.

Thiên Lý Thanh tiếp tục nhìn quyển sách trên tay, nhưng xem mãi cũng không hết một trang, tự nhiên những chữ cái này trở nên vô cùng xa lạ. Lửa trong lò cháy lớn, hơi nóng tỏa ra làm lòng hắn rối bời. Hắn kéo cổ áo, lại nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, gương mặt bệnh tật hơi ửng đỏ.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Mạch Thanh Khoa.

“Điện hạ, đây là đồ vật hạ nhân lau dọn phòng Đường tiểu thư tìm thấy, nên vứt đi hay trả về Tướng phủ?” Mạch Thanh Khoa giơ lên một cuộn vải bông ấm áp, sợi bông được đan chỉnh tề cho thấy người làm ra nó rất chăm chú để tâm.

Hắn có chút hoảng hốt, nhớ lại hình như thứ này gọi là khăn quàng cổ.

Thấy Điện hạ không có phản ứng gì, Mạch Thanh Khoa đành phải lên tiếng hỏi lại một lần nữa, nào ngờ hắn lại nghe thấy Điện hạ nhàn nhạt trả lời một câu: “Để lại đây, ngày sau bổn cung sẽ tự tay đưa cho nàng.”

Để lại trong phòng của Điện hạ? Mạch Thanh Khoa kinh ngạc trợn trắng mắt khó hiểu. Hắn vâng lệnh, cung kính đặt đồ lên bàn rồi mới ra ngoài.

Thiên Lý Thanh đặt quyển sách xuống, chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ trên bàn, vươn tay bóp bóp vải bông, vô cùng mềm mại.

Cuối cùng hắn nhìn về phía hộp gỗ, dường như nhớ ra điều gì đó, đứng dậy đến bên kệ sách lấy ra một hộp gỗ, bên trong là một cây Linh Chi màu nâu đậm.

Hôm đó, sau khi sai người chữa trị cho Đường Ngọc Phỉ, hắn thuận tiện sai người nhặt cây linh chi này lên. Sau khi biết đây chỉ là một cây linh chi bình thường Mạch Thanh Khoa đành bỏ nó vào một cái hộp mới, hắn cũng tùy ý bỏ ở đây. Trong phủ Thái tử có nhiều loại dược liệu, chỉ là một cây linh chi nho nhỏ cũng không đáng nhắc tới, vài ngày sau hắn liền quên mất.

Thật ra linh chi này trong cũng bình thường, nhìn vào đã biết chỉ là vật phàm, nhưng có người vì nó mà suýt nữa bỏ mạng.

Hắn lại bước về phía hộp gỗ nằm trên bàn, sau khi mở ra, bên trong là những dược liệu thơm nức mũi, Thiên Lý Thanh bỏ cây linh chi mình mới lấy ra vào đó, lại thấy dưới đáy hộp có một tờ giấy màu trắng.

Đột nhiên, hắn nhớ tới những ngày trước Mạch Thanh Khoa luôn oán trách Đường tiểu thư cứ vài ba ngày lại tặng dăm ba thứ vớ va vớ vẩn đến, quá đáng nhất là còn giấu vào đó mấy bài thơ tình buồn nôn đầy tội ác. Lúc đó hắn cũng chưa để ý tới, chỉ bảo Mạch Thanh Khoa từ chối tất cả. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thiên Lý Thanh gõ gõ ngón tay lên bàn, không biết vì sao lại nổi lên tò mò với đống thư từ buồn nôn vớ vẩn theo miệng Mạch Thanh Khoa, vì thế từ từ mở tờ giấy ra, bên trong là những hàng chữ viết không đẹp lắm.

Nói không đẹp đã là nói giảm nói tránh lắm rồi, nói thẳng ra thì quá xấu, nhưng cũng coi như là ngay hàng thẳng lối:

“Cả đời chưa biết tương tư, mới gặp tương tư, đã hại tương tư.”

Đồng tử Thiên Lý Thanh co lại, đầu ngón tay như chạm phải than hồng giật mình buông ra, tờ giấy kia liền từ từ bay xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK