• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Ngọc Phỉ thể hiện bản thân không hề có hứng thú cùng bầy oanh oanh yến yến của Hách Liên Ngọc Thư tranh sủng. Vì thế cô đi đến trước mặt Hách Liên Ngọc Thư học theo dánh vẻ của người hầu cúi người xuống, thái độ vô cùng cung kính: “Đại nhân, rượu ngài cần đây.”

Sau đó cô lại nghe thấy có người xuỵt một tiếng bật cười, giọng điệu vô cùng khinh thường: “Đại nhân, tiểu yêu tinh vừa biến hình này là ai vậy? Sao lại không giấu kỹ hai cái lỗ tai đi?”

“Thật làm mất mặt thỏ tinh của chúng ta mà, đại nhân sao lại thu nhận người hầu như vậy chứ?”

……

Giọng điệu ác ý một câu rồi lại một câu, Đường Ngọc Phỉ tự biết muốn ở bên cạnh Hách Liên Ngọc Thư thì sau này sẽ không thiếu những lời châm chọc như vậy, vì thế cô nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.

Chờ đến khi đám nữ yêu tinh này đem toàn bộ thân thể cô cười nhạo một lượt xong thì âm thanh lười biếng của Hách Liên Ngọc Thư lười biếng mới vang lên: “Ngươi chính là con thỏ kia? Ngẩng đầu lên để bổn đại nhân nhìn xem.”

Vì thế Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu, dũng cảm đón nhận đôi mắt màu lục trầm kia của Hách Liên Ngọc Thư, sau đó lại thấy khóe môi hắn hơi cong lên, giọng điệu ghét bỏ giống hệt như lúc ở hậu viện của quán ăn Tứ Xuyên: “Bổn đại nhân cũng chư từng thu nhận người hầu nào ngốc như vậy, ăn linh quả rồi mà cả biến thân cũng không thể biến hóa hoàn toàn.

Vốn dĩ trái tim nhỏ bé của Đường Ngọc Phỉ đã vỡ nát lại phải chịu thêm đả kích, cố nén lại kích động muốn ném bầu rượu vào đầu hắn, lại cung kính cúi đầu giả vờ vô cùng hổ thẹn áy náy nói: “Là tiểu nhân quá ngốc, làm đại nhân mất mặt.”

“Rót rượu cho bổn đại nhân.” Hách Liên Ngọc Thư có chút hài lòng với dáng vẻ tự biết của cô, sai sử nói.

Rót rượu? Sao rót rượu được chứ? Gấu mèo tinh cũng không có kêu cô mang chén rượu nha, Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, nâng mắt khó hiểu nhìn hắn.

Hách Liên Ngọc Thư thấy cô chậm chạp không có động tác, sắc mặt tối sầm: “Ngươi đừng nói với bổn đại nhân, cả cái ly ngươi cũng không biết biến ra.”

“……”

Đường Ngọc Phỉ đỏ mặt, không biết là do xấu hổ hay là tức giận, cô mới hóa hình người không bao lâu, sao mà biết được thuật biến hóa đồ vật chứ? Mà mấy nữ yêu tinh bên người Hách Liên Ngọc Thư nhìn thấy biểu tình này của cô không cần nói cũng biết có bao nhiêu khinh thường.

Thấy cô thật sự là không biết, giọng điệu Hách Liên Ngọc Thư lạnh lạnh: “Bổn đại nhân không bao giờ nuôi dưỡng phế vật, tốt hơn là nên đem đi làm thịt cho xong.”

“Đại nhân, tiểu nhân không phải phế vật, ngoại trừ duy nhất chuyện tu hành không được hiểu biết cho lắm, thì những chuyện khác như nấu cơm, quét nhà, đấm bóp, chuẩn bị nước tắm, mọi thứ tiểu nhân đều có thể làm!” Đáy lòng Đường Ngọc Phỉ hoảng hốt, sợ thằng nhóc này làm thật, lập tức nói ra còn cộng thêm một nụ cười chân chó nịnh hót.

“Hửm? Vậy thì nhảy một điệu cho bổn đại nhân xem đi.”

“Cái…… Cái gì? Nhảy múa?” Gương mặt Đường Ngọc Phỉ lộ ra chút ngạc nhiên, trong lúc nhất thời đầu óc không kịp phản ứng. Lại nhìn đến Hách Liên Ngọc Thư cũng đang ung dung mà nhìn cô, biểu tình trên mặt một chút cũng không giống như là đang đùa.

Cô cố gắng mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi: “Đại nhân, chuyện nhảy múa này……”

“Không biết?” Hách Liên Ngọc Thư tươi cười xán lạn, bàn tay như ngọc nâng lên, hai ngón tay ngón tay điểm quyết, Đường Ngọc Phỉ không chút nghi ngờ, nếu mình lại nói ra một chữ không, thì kết cục sẽ giống như con hổ đen kia.

Vì thế cô hít sâu một hơi, chấp nhận số mệnh đi lên phía trước mấy bước. Không phải là nhảy múa hay sao, lúc học cấp ba cô từng tham gia hội nhảy múa đường phố nha, lớp học vũ điệu Jazz cô toàn đứng nhất, còn nhận được không ít giải thưởng. Thật ra cô có thể nhảy, chỉ sợ mấy con yêu tinh này không biết thưởng thức thôi!

Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ cũng lấy hết can đảm, nở một nụ cười tươi tắn với Hách Liên Ngọc Thư, còn nhìn thấy vẻ mặt hắn hơi giật mình.

Nhắm mắt, trong đầu Đường Ngọc Phỉ đang đánh nhịp, giai điệu vang lên, trước tiên ưỡn lưng ngã người về sau, thành công làm cho đám nữ yêu tinh kia thay đổi sắc mặt. Tiếp theo cô lại đứng dậy, dang cánh tay, đá chân, vặn eo, lắc hông, trong sự bùng nổ của năng lượng lại mang theo vẻ đẹp hoang dại, sức mạnh trong mỗi một động tác của cô đều được tính toán vô cùng tốt, nói cho cùng khi ở câu lạc bộ, cô hoàn toàn xứng đáng múa dẫn đầu.

Đường Ngọc Phỉ nhảy tới cảm xúc dâng trào, cũng mặc kệ Hách Liên Ngọc Thư là có biểu tình gì, càng ngày càng nhập tâm, còn cho hắn xem một đoạn nhảy lên không trung, cuối cùng mới vui sướng tràn trề kết thúc.

“Đại nhân, ngài có vừa lòng với màn nhảy múa vừa rồi không?” Đường Ngọc Phỉ lau lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cái trán, gương mặt mỉm cười, đáy lòng kỳ thực chất cực kỳ khinh thường. Nhóc con, bà đây nhảy một đoạn vừa rồi chỉ sợ đã lóe mù mắt các người rồi!

Vẻ mặt của đám nữ yêu tinh kia thay đổi thất thường, ngay cả Hách Liên Ngọc Thư cũng khó khăn lắm mới hoàn hồn, vẻ mặt lại mang chút bất mãn mà nói: “Ngươi đang múa cái gì, nhảy múa vốn nên phô bày ra dáng người yểu điệu thướt tha của nữ nhi, bổn đại nhân chính là thích cách múa như vậy.” Hắn không muốn thừa nhận, vừa rồi bản thân đã xem đến mức ngây người, điệu múa này tuy rằng cổ quái, nhưng lại ngoài ý muốn không khó coi. Chỉ là thấy vẻ mặt đắc ý của con thỏ này, theo bản năng hắn lại chê bai.

Đường Ngọc Phỉ ha hả cười: “Điệu nhảy đại nhân thích, tiểu nhân cũng biết.”

Sau đó, dưới ánh mắt chờ mong của Hách Liên Ngọc Thư cô nhảy một bài thể dục theo đài phát thanh của học sinh cấp ba.

Cuối cùng một tiết sắp xếp lại động tác cũng kết thúc, Đường Ngọc Phỉ thấy đôi môi mỏng của Hách Liên Ngọc Thư mím chặt, thầm vui sướng trong lòng, nụ cười càng thêm thuần lương vô tội: “Đại nhân, nhảy cũng nhảy xong rồi, ngài còn có gì phân phó không?”

“…… Không có, ngươi lui ra đi.” Hắn cảm thấy con thỏ này đang cố ý chơi hắn, nhưng hắn lại không có chứng cứ.

Trên đường trở về Đường Ngọc Phỉ chạy nhanh như bay, sợ chậm một bước bản thân sẽ nhịn không nổi mà cười ra tiếng, kết quả chạy mấy bước đã chạy ra chuyện rồi, đụng phải một nam đồng áo đen đang đi tới trước mặt mình. Đối phương đương nhiên không nghĩ tới sẽ có người chạy như điên ở chỗ này, bị đụng một cái đến lảo đảo, sau đó sắc mặt âm trầm, đặc biệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Đường Ngọc Phỉ phát hiện không quen biết cô, liền giơ tay theo bản năng thi pháp.

Đường Ngọc Phỉ nghiêng đầu nghiêng mặt né khỏi một đạo pháp thuật, vội vội vàng vàng giải thích: “Hiểu lầm là hiểu lầm, ta là người hầu của Hách Liên đại nhân.”

Nam đồng áo đen không trả lời, lại giơ tay điểm một cái quyết, may mắn Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy gấu mèo tinh cách đó không xa, hô to kêu cứu: “Tiểu Cán! Tiểu Cán*!”

(*Con gấu mèo tiếng hán việt là Cán Hùng nên ĐNP mới gọi là Tiểu Cán)

Gấu mèo tinh vội vàng chạy tới, sợ sẽ mất mạng con thỏ tinh kia nên vội vội vàng vàng ngăn nam đồng áo đen lại, khuyên can mãi cũng xem như làm hắn tin Đường Ngọc Phỉ thật sự là người hầu mới của Hách Liên Ngọc Thư.

Chỉ có điều khi hắn ngẩng đầu nhìn đến hai cái tai thỏ trên đầu Đường Ngọc Phỉ, thì biểu cảm trên mặt muốn có bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường, so với mấy nữ yêu tinh kia thì chỉ có hơn chứ không có kém.

“Chạy nhảy lung tung trong rừng đào, đụng trúng đại nhân thì phải làm sao bây giờ?” Nam đồng áo đen lạnh lùng nói, ném một cái lệnh bài trong tay cho Đường Ngọc Phỉ: “Nếu là người hầu mới thì đừng có nhàn rỗi như vậy, xuống núi đi vào Xà tộc lấy Ngọc đan đại nhân cần về đây.”

Vì bảo vệ cái mạng thỏ này, Đường Ngọc Phỉ đành phải cầm theo lệnh bài xuống núi, sau khi bị lạc đường vòng cả mấy vòng mới ra khỏi kết giới của động hồ ly.

Sào huyệt của xà tộc nằm ở sau lưng núi, vừa ẩm ướt lại vừa âm u, lúc Đường Ngọc Phỉ mang theo cái tai thỏ đi vào cả quá trình chỉ nghe thấy âm thanh tê tê của lưỡi rắn thè ra. Cô cảm thấy nếu không phải do đối phương nghi kị sức mạnh của Hách Liên Ngọc Thư thì lần này mình có đi mà không có về rồi. Vì vậy sau khi lấy được Ngọc đan trở ra, hai chân cô đều mềm nhũn, âm thầm quyết định lần sau nếu có gặp nam đồng áo đen kia thì nhất định sẽ tránh đi chỗ khác.

Cô nóng lòng muốn trở về động hồ ly, vội vàng chạy bước nhở ở trên đường núi, lại bị một nữ tử áo xanh ngăn lại.

Cô gái này có dáng người yểu điệu, nét quyến rũ trời ban, mái tóc đen óng như thác nước chỉ dùng một cây trâm gỗ búi lên, vẻ mặt xinh đẹp lại quyến rũ, chỉ là nàng ta có một đôi đồng tử dẹp, hai bên má còn khảm một ít vảy xanh, vừa thấy đã biết là người của Xà tộc.

Vừa rồi ở trong động không ăn được, nên không phải là muốn ăn cô ở chỗ này chứ? Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đây là di chứng khi bản thân làm một con thỏ, bây giờ nhìn thấy rắn là sợ đến sắp ngất luôn, kiên cường chống đỡ nói: “Hách Liên đại nhân còn đang chờ ta trở về, nếu như ngươi làm ta bị thương, ngài sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Cô gái áo xanh liền ngẩn người, xua xua tay nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ác ý, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp một việc.” Dứt lời, trên mặt cô ta lại hiện lên hai đám mây đỏ khả nghi, ngượng ngùng xoắn xít lấy ra một một phiến lá dâu tằm từ trong tay áo đưa cho Đường Ngọc Phỉ.

“Ngươi đã là người hầu của Hách Liên đại nhân, vậy ngươi có thể …… Giúp ta đem cái này giao cho Hách Liên đại nhân không?”

Cô gái áo xanh kia ngượng ngùng e thẹn, giọng điệu thấp thỏm, làm Đường Ngọc Phỉ nhìn đến ngạc nhiên. Cô nghi ngờ tiến lên hai bước nhận lấy phiến lá, vừa nhìn đến đã thấy trên phiến lá dâu tằm vậy mà viết chật kín những dòng chữ. Mở đầu là: Hách Liên đại nhân người thiếp kính yêu và yêu thương nhất, thiếp là một người vô danh ở Xà tộc, chỉ là một con rắn nhỏ mới vừa tu thành hình người không lâu, tên của thiếp là A Thanh, không biết ngài còn có nhớ hay không, vào một ngày của 300 năm trước……

Kế tiếp là mùi mẫn mà viết về cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của 300 năm trước, cuối cùng lấy tình cảm sâu sắc và sự tưởng niệm của mình làm kết bài.

Khóe miệng Đường Ngọc Phỉ giật giât, sơ sơ cũng đã xem hiểu.

Năm đó, lúc con rắn này bị treo ở cành cây phơi nắng, Hách Liên Ngọc Thư sai người đốn ngã cái cây kia định làm một chiếc ghế, vừa đúng phát hiện trên cây còn có một con rắn nên tùy ý vứt sang một bên, mà sức tưởng tượng của con rắn này cũng vô cùng phong phú, cho rằng do Hách Liên Ngọc Thư đã động lòng thương tiếc với nàng, cảm động đến tột đỉnh, vì thế mấy trăm năm tiếp theo mới ngập tràn động lực tu hành cho tới bây giờ.

Đường Ngọc Phỉ thật vất vả mới từ trong lá thư tình này lấy lại tinh thần, ngẩng đầu phức tạp nhìn A Thanh đang bốc khói hồng, cô ngại phải phá vỡ ảo tưởng của cô ta, tránh cho người ta mất đi lý do nỗ lực. Hơn nữa thấy cô ta như vậy, chắc chắn là một fan não tàn của Hách Liên Ngọc Thư rồi, nếu mình là phá vỡ hình tượng của Hách Liên Ngọc Thư, nói không chừng cô ta thẹn quá hóa giận đánh nhau với mình thì sao.

Nhưng Hách Liên Ngọc Thư nào sẽ nhớ rõ 300 năm trước mình đã vứt một con rắn?

Cô nghĩ nghĩ, trong đầu lại nảy ra một kế hay.

“Giúp ngươi đưa thì không thành vấn đề, chỉ là ngươi viết bức thư này quá mức dài dòng hàm súc, đại nhân của chúng ta không thích xem, hay là để ta thay ngươi sửa một chút.” Đường Ngọc Phỉ lộ ra nụ cười cực kỳ hiền lành thân thiết, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của A Thanh đem những dòng chữ trên phiến lá sửa lại hết.

Biểu cảnh của nữ tử áo xanh từ hoài nghi đến trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng biến thành vô cùng sùng bái, cảm động rơi lệ: “Ngươi đúng là một người tốt.”

Vì thế người tốt Đường Ngọc Phỉ lại mang theo phiến lá dâu tằm, tâm tình cực kỳ tốt một đường chạy về động hồ ly, đem lá thư cùng Ngọc đan đều đưa cho Hách Liên Ngọc Thư.

Lúc đó thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư này đang đợi ăn cơm tối, Đường Ngọc Phỉ khom lưng cong gối đem đồ vật giao cho hắn, sau đó đơn giản tóm tắt rõ ràng lai lịch của bức thư tình này, Hách Liên Ngọc Thư rất không kiên nhẫn nhìn lướt qua, ngay sau đó đã bị này từ ngữ duyên dáng trau chuốt bên trên hấp dẫn, trong miệng tấm tắc khen ngợi một câu: “Lối hành văn đúng là không tồi, đưa A Thanh này đến cho bổn đại nhân nhìn xem.”

Nữ yêu tinh viết thư cho Hách Liên Ngọc Thư trên núi Vạn Loan nhiều vô số kể, lại chỉ có A Thanh nhận được vinh dự này, thật sự gặp được thần tượng, chuyện này gần như là được truyền khắp núi Vạn Loan, dẫn tới việc các nữ yêu tinh hâm mộ cùng ghen tị. A Thanh không còn cách nào, đành phải đem tác giả chân chính viết bức thư tình là Đường Ngọc Phỉ nói ra.

Chuyện này trực tiếp dẫn tới việc Đường Ngọc Phỉ phát triển thêm một công việc kinh doanh mới ở trên núi Vạn Loan —— Viết giùm thư tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK