Cô vừa nghe, câu đầu tiên anh nói là: “Anh biết chuyện của Trạm Vũ rồi, anh chỉ lo cho em, em ổn không?”
Cô muốn nói mình vẫn ổn nhưng khi bất ngờ được nghe thấy giọng nói của Nghiêm Cẩn, chẳng hiểu sao bản thân lại chỉ muốn khóc, và cuối cùng cô cũng chẳng kiềm chế được bản thân, bật khóc thật.
“Tôi ân hận lắm… Giá mà tôi không bỏ rơi cậu ấy thì có lẽ chuyện đã không đi tới nước này…” Chính bản thân cô cũng chẳng biết mình đã nói những gì vào điện thoại, chỉ nhớ cuộc trò chuyện kéo dài rất lâu, cô nói rất nhiều, lời nói bị tiếng nức nở cắt ngang không biết bao lần.
Qua điện thoại Nghiêm Cẩn nghe thấy cô đang khóc đến không thở nổi, âm thanh đó khiến trái tim anh đau đớn vô cùng.
Cuối cùng anh bảo: “Em đang ở đâu? Anh tới ngay bây giờ!”
Rất lâu sau, anh mới nghe được câu trả lời: “Dưới sân nhà Trạm Vũ.”
Nghiêm Cẩn lái xe tới.
Quý Hiểu Âu đứng dưới sân đợi anh, đợi đến mức toàn thân cô biến thành bốn chữ “mỏi mắt ngóng trông”.
Chỉ sau một đêm, cô gầy xọp cả đi, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn giờ chỉ còn lại cặp mắt và khuôn miệng, áo len màu đen càng khiến cô trông xanh xao hơn.
Nghiêm Cẩn bước tới, chẳng nói chẳng rằng liền giang tay kéo cô ôm chặt vào lòng.
Anh dùng sức khá mạnh, đến mức có thể nói là thô bạo, sống mũi Quý Hiểu Âu va vào bờ vai anh làm mặt mũi cô tối sầm lại, mũi bị đau, nước mắt kiềm chế thật lâu lại được dịp trào ra.
“Bình tĩnh, em phải bình tĩnh đã.
Người chết rồi, sự đã lỡ, em tự trách mình có ích gì chứ?” Anh ôm cô và nói: “Hơn nữa chuyện không liên quan đến em, không liên quan chút nào!”
Cô vừa khóc vừa vùng vẫy, lại bị ôm chặt hơn.
Cả vai và lưng đều bị vòng tay vững chãi của anh ôm siết lấy, mạnh đến nỗi làm cô không còn không gian hít thở.
Môi anh chạm lên trán cô, lướt qua lướt lại như đang kiếm tìm một vị trí dừng chân phù hợp, đám râu cứng nhắc đâm vào làm cô phát đau.
Nụ hôn dừng lại trên mi mắt, ngoài ra thứ phủ xuống còn là hơi thở nam tính lẫn với hương thơm xà bông và mùi thuốc lá… Đã nhiều năm trôi qua, Nghiêm Cẩn vẫn giữ thói quen thời còn ở quân ngũ, chỉ dùng duy nhất loại xà bông bằng phèn chua của Thượng Hải, một cục phèn to đùng thô ráp mang hương thơm thanh mát của thuốc, rất giống mùi thuốc khử trùng trên người bác sĩ, hương thơm mang lại cho cô sự yên ổn từ bé.
Quý Hiểu Âu lập tức bình tĩnh trở lại, lặng lẽ gục đầu xuống, đặt khuôn mặt đẫm nước lên bờ vai anh.
Nghiêm Cẩn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Bên trong áo len, Quý Hiểu Âu mặc áo lông và áo giữ nhiệt, cách nhiều lớp chướng ngại vật, Nghiêm Cẩn vẫn có thể chính xác cảm nhận được khung xương lưng và vai cô.
Anh dùng bàn tay nhạy cảm của mình với các ngón tay của một tay súng từng vô số lần dùng xúc giác để cảm nhận cò súng từ hơn chục năm trước, nhẹ nhàng vuốt ve khắp lưng cô, chỉ mong truyền được sự cảm thông và an ủi của mình tới đối phương.
Anh nói: “Có lần anh đã nói với em rằng hễ là em cần tới thì bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ xuất hiện.
Miễn là em cần anh, anh sẽ có mặt ở đó.”
Quý Hiểu Âu không mở mắt cũng không lên tiếng nhưng cô cảm nhận được hơi thở anh phả vào sau gáy mình, khiến cô chỉ muốn ôm chặt người trước mắt.
Mặc dù biết rằng có nhiều loại tình yêu sẽ nảy sinh ở nơi tăm tối nhất của cuộc đời nhưng thời khắc nó nảy nở giữa lúc bi thương đong đầy vẫn làm cô rất đỗi kinh ngạc.
Con ông cháu cha, sự chênh lệch về thân thế, công tử chơi bời ong bướm, bạc tình bạc nghĩa, đã đem lòng yêu thương người nào, chết thì chết, chẳng có gì đáng sợ cả.
Sắc trời ngày một tối dần, trận tuyết thứ hai từ sau tiết lập đông im ắng vài ngày nay bỗng chốc xuất hiện vào chính giây phút này.
Ban đầu chỉ là những bông tuyết nho nhỏ, rồi dần dần tuyết rơi ngày càng dày đặc, bông tuyết cũng to hơn như sự tích tụ lâu ngày bỗng dưng bùng nổ, bao phủ lên tất thảy, có thể vén lên tất thảy mọi bí mật lớn nhỏ.
Nghiêm Cẩn chở Quý Hiểu Âu rẽ tuyết đi vào trạm xá gần đó.
Hai người ngồi trên ghế chờ bác sĩ trực ca.
Vì lạnh, cũng có thể do tâm trạng bất ổn, Quý Hiểu Âu run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau tạo thành tiếng động to đến mức Nghiêm Cẩn ngồi kế bên cũng nghe thấy rất rõ.
Anh ra ngoài mua một chai rượu xái Hồng Tinh ở cửa hàng tạp hóa bên đường, ôm chặt vào người đến khi chai rượu ấm lên mới lấy ra, mở nắp đưa cho Quý Hiểu Âu: “Uống đi, uống hai ngụm sẽ không còn run nữa.”
Quý Hiểu Âu đón lấy, nhắm mắt ngửa cổ tu một ngụm lớn, vẫn chưa thấy đủ, cô tu thêm một ngụm nữa, ngọn lửa bùng cháy trong dạ dày, hiệu quả đến ngay lập tức, cơ thể không còn run chút nào nữa.
“Ổn hơn chứ? Mấy chuyện này anh có kinh nghiệm lắm.
Uống vài ngụm là xong ngay.”
Quý Hiểu Âu không muốn trò chuyện, trả chai lại cho Nghiêm Cẩn, cô nói: “Tôi luôn cảm thấy bản thân đang ở trong một cơn ác mộng, vẫn không dám tin đây là sự thật.
Lần cuối gặp nó ở bệnh viện mới như chuyện của ngày hôm qua, nhắm mắt lại tôi vẫn hình dung được dáng vẻ cậu ấy.
Tôi luôn tự nhủ nhiều khi ác mộng cũng giống thật lắm nhưng cuối cùng vẫn phải thức tỉnh, chỉ cần ai đó đụng nhẹ, nói với tôi đây chỉ là ác mộng mà thôi…”
Nghiêm Cẩn bỏ chai rượu vào túi, đôi tay xoa mặt không biết bao nhiêu lần, lòng anh lúc này đang đấu tranh dữ dội không biết có nên kể lại tình cảnh đêm hôm đó của Trạm Vũ cho Quý Hiểu Âu hay không.
Phân vân mãi, anh quyết định chỉ nói cho cô biết một phần sự thật.
Anh sợ nếu Quý Hiểu Âu biết sự thật hôm đó, Trạm Vũ đã van nài như vậy anh lại thấy chết không cứu, có lẽ hành động tiếp theo của cô sẽ không đơn giản chỉ là cho anh một bạt tai nữa.
Nghĩ đến đây, anh ngập ngừng cất tiếng: “Anh biết thủ phạm là ai.”
Người Quý Hiểu Âu run lên rồi cô lập tức ngẩng mặt hỏi: “Anh nói sao?”
“Có lẽ anh biết ai đã sát hại Trạm Vũ.”
Quý Hiểu Âu vươn tay ôm lấy cánh tay anh: “Ai? Ai?”
“Một gã tú ông, tên Lưu Vĩ.”
Móng tay Quý Hiểu Âu gần như găm vào da thịt anh, “Tại sao? Tại sao hắn phải sát hại Trạm Vũ?”
“Trạm Vũ ngủ với bạn gái hắn.”
Ánh mắt Quý Hiểu Âu đong đầy vẻ tuyệt vọng, “Chỉ vì thế mà nỡ lòng ra tay giết chết một người? Còn phân xác dã man như vậy!”
“Quan điểm của mỗi người không giống nhau, có lẽ hắn cảm thấy thế là đáng.”
“Bây giờ hắn đang ở đâu? Anh đã báo cảnh sát chưa?”
“Vừa nghe tin hắn đã trốn biệt tăm rồi, anh đang cho người lùng sục hắn khắp nơi đây.”
Quý Hiểu Âu siết chặt bàn tay, “Tại sao không báo cảnh sát?”
Nghiêm Cẩn bị cô siết đến trợn mắt, hít một hơi rồi nói: “Anh vừa bảo đã cho người tìm hắn rồi đó.
Anh không tìm được, em nghĩ cảnh sát sẽ tìm được sao?”
Quý Hiểu Âu nhìn anh chằm chằm, nhìn anh rất lâu rồi chầm chậm buông tay ra và nói: “Nói thật nhé, tôi tin cảnh sát hơn anh.”
Câu này thực sự khiến Nghiêm Cẩn đau lòng.
Mỗi khi đứng trước quyết định tin vào anh hay tin người khác, Quý Hiểu Âu chưa bao giờ chọn tin anh.
Cô không thể ngưỡng mộ và yêu thương anh như những người con gái khác là một chuyện, nhưng ngay cả chút xíu niềm tin đó cô cũng keo kiệt chẳng chịu dành cho anh.
Anh gật đầu, tỏ vẻ giận dỗi vì thất vọng: “Được, anh sẽ đi báo cảnh sát, vậy là xong.
Nhưng em thử nghĩ xem, chưa chắc ba mẹ và phía nhà trường của Trạm Vũ đã biết cậu ta đang làm gì, nếu cảnh sát nhúng tay vào, mọi chuyện sẽ bị phanh phui, mọi người sẽ biết cậu ấy là trai bao, thử hỏi ba mẹ Trạm Vũ làm sao còn dám đối diện với người khác?”
Anh nói không sai.
Quý Hiểu Âu không dám chắc, một người đã đứng bên bờ vực sụp đổ như Lý Mĩ Cầm còn có thể chịu đựng cú đả kích lớn thế này hay không? Cô nhắm mắt ngẫm nghĩ hồi lâu rồi khẽ thở dài: “Cảnh sát đang điều tra các mối quan hệ của cậu ấy, dù anh không nói họ cũng sẽ tìm hiểu đến cùng, sớm muộn chuyện này cũng bị công khai phải không?”
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ rồi trả lời khá thành thật: “Về lý thuyết là vậy.”
“Xin lỗi.” Quý Hiểu Âu nói: “Hãy báo với cảnh sát tất cả những gì anh biết, đến khi bắt được hung thủ giết người, tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Nghiêm Cẩn lấy lại được chút ít tinh thần: “Em bồi thường anh thế nào vậy?”
Quý Hiểu Âu tháo găng tay rồi đặt tay mình vào bàn tay anh: “Tuy mọi chuyện đang diễn ra thật tệ nhưng lại khiến tôi hiểu được một điều, hy sinh niềm vui hiện tại vì tương lai vô định là hành động thật ngu ngốc! Vì không ai trong chúng ta biết được rồi mình sẽ ra đi thế nào, phải không?”
Trong khi cô nói rất chân thành thì Nghiêm Cẩn lại không hiểu lắm, nhưng bây giờ không còn như khi trước, vào những thời khắc đặc biệt thế này, anh không dám mắc lỗi, chỉ biết cầm tay cô, đặt lòng bàn tay lên mặt mình mà vuốt ve.
Bệnh nhân và y tá vẫn đi lại trên hành lang bệnh viện, Quý Hiểu Âu muốn thu tay về nhưng Nghiêm Cẩn cứ nắm chặt chẳng buông, hai người đọ sức rồi cuối cùng Quý Hiểu Âu chịu thua trước, để mặc người đó siết chặt tay phải của mình trong bàn tay chính anh.
Bác sĩ trực ca đến hơn 11h mới xuất hiện, lắng nghe đề nghị của Quý Hiểu Âu mà cứ lắc đầu liên tục, nói rằng bây giờ chỉ có một mình anh ta trực ban, không thể rời khỏi đây được.
Quý Hiểu Âu mỉm cười tiếp tục năn nỉ, Nghiêm Cẩn đứng bên hết kiên nhẫn, gạt Quý Hiểu Âu ra rồi nói với bác sĩ: “Vậy phiền anh bán cho chút đường glucose và thuốc an thần, mạng sống dân thường chẳng đáng giá, không dám phiền anh dời bước.”
Quý Hiểu Âu vội đẩy anh, “Anh nói bậy gì đó? Người ta cho thuốc anh có biết cắm ống truyền không?”
Nghiêm Cẩn xua tay: “Sao em biết anh không làm được?”
Cầm thuốc đi ra trạm xá, Nghiêm Cẩn tiếp tục lái xe đưa Quý Hiểu Âu tới hàng thuốc gần đó mua bông băng, cồn sát trùng, băng dính, băng gạc, dây cầm máu và kim truyền dùng một lần.
Cầm cả đống đồ lỉnh kỉnh, Quý Hiểu Âu vẫn nửa tin nửa ngờ: “Tôi hỏi thật, anh làm được không vậy?”
Nghiêm Cẩn đáp gọn lỏn: “Anh có học mà.”
“Học cái gì? Anh thực hành trên người bao giờ chưa?”
Nghiêm Cẩn lúc này đã không còn đủ kiên nhẫn nữa: “Sao em lằng nhằng thế nhỉ? Việc này có gì khó đâu? Nó chỉ gói gọn trong bốn chữ ‘vững lòng vững tay’ thôi.
Bốn chữ đó với anh đơn giản như ăn cháo!”
Mười mấy người họ hàng nhà Trạm Vũ, Nghiêm Cẩn chỉ biết mặt ba mẹ cậu, còn gặp ở một tình huống vô cùng xấu hổ.
Nhưng Nghiêm Cẩn sở hữu thứ khí chất ổn định thích làm theo ý mình trời sinh, bởi vậy dưới mấy chục cặp mắt xa lạ nửa tin nửa ngờ, anh vẫn giữ được hành vi rất bình thường.
Chai nước truyền được treo ngược lên cây sào tre để mắc màn cuối giường, Quý Hiểu Âu chăm chú dõi theo anh chọc kim vào chai nước, xắn tay áo Lý Mĩ Cầm lên cao, rồi thực hiện một loạt các hành động không khác gì y tá chuyên nghiệp: dính băng cầm máu, vỗ nhẹ mu bàn tay gầy guộc của bà để tìm ven, sát trùng một cách thành thạo rồi nghiêng kim chọc vào da.
Giây phút đó Quý Hiểu Âu hồi hộp đến quên hít thở, sau một chớp mắt trì hoãn, một chút máu đỏ chạy vào ống kim rồi thuốc trong bình truyền bắt đầu nhỏ giọt xuống dưới.
Chỉ trong một lần Nghiêm Cẩn đã hoàn thành nhiệm vụ!
Cố định kim truyền bằng băng dính, điều chỉnh tốc độ truyền một cách hợp lý xong xuôi, anh liền ra ngoài hành lang hút thuốc, Quý Hiểu Âu cũng theo ra, hỏi anh với vẻ vô cùng ngưỡng mộ: “Nghiêm Cẩn, trên đời này có việc gì anh không làm được không?”
Nghiêm Cẩn nhả khói, thản nhiên đáp: “Dĩ nhiên là có.”
“Chuyện gì vậy?”
“Sinh em bé.”.
Danh Sách Chương: