Cô ngẩn ngơ lắng nghe những câu hát dốc bầu tâm sự của những cô gái trẻ, bộc bạch chí hướng và khát vọng tình yêu của họ, chiếc piano phát ra những nốt nhạc đệm du dương kỳ diệu, trên phím đàn, chúng như những hạt trân châu rơi xuống nền nhà.
Cô lắng nghe thật lâu rồi chẳng biết bắt đầu từ khi nào, đôi mắt trở nên ướt át, cơ thể run rẩy mất kiểm soát.
Trong không gian thanh khiết này, thế giới trở nên sạch sẽ trong veo khiến người ta nảy sinh ảo giác dường như thời gian có thể quay trở lại, mơ ước có thể trở thành hiện thực, mọi thứ tình cảm đều được hồi đáp.
Trong căn phòng không mấy rộng rãi này dường như có vô vàn những bông hoa trắng phau đang nở rộ, thứ đẹp đẽ thuần khiết khiến trái tim ta loạn nhịp có tên là “tình yêu”, thứ “tình yêu” nhiều lần bị đọc nhầm thành “tình yêu nhà và xe” trong đô thị hoa lệ coi trọng vật chất hơn hết thảy.
Quý Hiểu Âu cắn răng, tự nhắc bản thân không nên khóc lóc trước mặt người lạ, song nước mắt lại chẳng nghe lời cứ liên tục trào ra, chẳng mấy chốc đã khiến đôi má cô ướt đẫm.
Hoạt động đã xong, người xung quanh dần tản đi, chỉ có tiếng đàn piano chầm chậm vang lên những khúc ca.
Người đánh đàn là một cô gái thanh tú, nhìn không ra tuổi tác, mái tóc dài uốn xoăn thả trên vai, tỏa ra khí chất xinh đẹp bẩm sinh.
Quý Hiểu Âu đứng từ xa nhìn người đó, trong lòng thầm mong tiếng đàn cứ tiếp tục như thế thêm một lúc nữa, để bản thân cô có thể nán lại thêm vài phút.
Người đánh đàn dường như nghe thấy tiếng lòng cô, liên tục đàn lên những khúc ca dịu êm.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, giai điệu piano đột nhiên thay đổi, từ âm nhạc cổ điển trở thành giai điệu của những ca khúc nổi tiếng nghe nhiều đến thuộc làu.
Quý Hiểu Âu biết đó là một bài hát tiếng Anh, một trong mười bài hát rất thịnh hành khi cô còn học cấp ba nhưng vì quá lâu rồi nên cô không còn nhớ được tên của nó.
Tiếng đàn dừng lại ngay ở đoạn điệp khúc của bài hát, cô gái đập nắp đàn đứng dậy, tỏ rõ vẻ ngạc nhiên khi bất ngờ trông thấy trong phòng vẫn còn một người.
Cô lập tức bước tới, khi trông thấy nước mắt trên mặt Quý Hiểu Âu, nét mặt hiền hòa hơn rất nhiều: “Chị cần giúp gì không?”
“Không, không, tôi không sao!” Quý Hiểu Âu vội lắc đầu: “Tôi đang nghe chị đàn.
Bài chị vừa đàn tên là gì vậy, hay lắm!”
“Chị thích bài này hả?” Cô gái mỉm cười: “Bài này cũ lắm rồi, tên là Tonight I celebrate my love!”
“À, tôi nhớ ra rồi, tối nay em muốn tận hưởng tình yêu này.
Bài hát này mang nhiều kỷ niệm lắm, khiến người ta nhớ lại biết bao hồi ức đẹp.”
“Chị nói đúng, nó thực sự khiến người ta nhớ lại rất nhiều hồi ức đẹp.” Cô gái vươn tay túm gọn mái tóc về phía sau, khoe trọn vầng trán cao rộng.
Cô nhìn Quý Hiểu Âu: “Chị theo đạo không?”
Quý Hiểu Âu thoáng ngập ngừng: “Có thể xem là có theo đạo, nhưng tôi chưa làm lễ Thanh tẩy.”
Cô gái mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi! Chị thích hát hợp xướng không? Ở đây thu gom rất nhiều linh hồn thất lạc, nếu thích chị có thể gia nhập.”
Quý Hiểu Âu cực kỳ tò mò, trong nụ cười của cô gái này dường như ẩn chứa một niềm đau thương trang nghiêm, tựa như bước ra từ hình tượng thánh mẫu dưới nét vẽ của Raffaello.
Phụ nữ thường đảm nhiệm chức vụ quản lý và có nhiệm vụ truyền đạo trong giáo hội cơ đốc, vì vậy Quý Hiểu Âu hỏi: “Chị là nhân viên của Giáo hội?”
Cô gái lắc đầu: “Không, cũng như chị, tôi chỉ là tín đồ bình thường chưa làm lễ Thanh tẩy.”
“Chị chưa làm lễ Thanh tẩy? Sao vậy?” Bề ngoài không khác một thánh mẫu điển hình, cũng là một giáo đồ cơ đốc thực thụ nên Quý Hiểu Âu không khỏi thắc mắc.
Trên gương mặt cô gái lúc này là nụ cười đặc biệt thường thấy ở các bức tranh có chủ đề về tôn giáo: “Bởi vì tôi biết động cơ để tôi theo đạo không chân thành.
Thực ra bởi vì trước đây rất lâu rồi, tôi yêu một người đàn ông nhưng chính vì sự ngập ngừng và thiếu niềm tin nên cuối cùng tôi đã đánh mất anh ấy.
Sau khi anh ấy đi rồi tôi mới nhận ra mình đã đánh mất người quý giá quan trọng nhất trên đời.
Tôi bằng lòng sống một cuộc đời khác, chỉ để một ngày có thể gặp lại anh ấy trên trời.”
Quý Hiểu Âu rùng mình, hoài nghi người con gái đang đứng trước mặt cô đây liệu có phải đến từ một thế giới song song nào đó, sao kiểu nói chuyện của cô ấy hoàn toàn không giống lời thoại đời thường trong cuộc sống chứ? May thay, cô gái ấy mặc một chiếc váy dài lông cừu vừa vặn màu xám, đi giày thể thao thay vì để chân trần, cũng không mặc váy cotton màu trắng, càng không để tóc thẳng và buông xõa, không có những đặc điểm cơ bản của các bà sơ nên Quý Hiểu Âu cho rằng vẫn có thể hỏi thăm thêm vài câu.
Quý Hiểu Âu bèn hỏi: “Nếu chị có thể gặp lại anh ấy thật, làm thế nào chị mới khiến bản thân không còn nghi ngờ mà một lòng tin tưởng người đó?”
Cô gái trả lời: “Chị tin rằng Chúa không gì không biết, không gì không làm được chứ? Nếu chị tin như vậy thì hãy giao phó tất cả sự hoài nghi và áp lực của mình lại cho Chúa, Chúa sẽ gửi đáp án vào trái tim chị, chị chỉ cần nghe theo trái tim mình, đừng nghĩ quá nhiều về quá khứ hay tương lai, đừng sợ hãi trước bão táp quét qua đời mình, đó chỉ là những bài huấn luyện của Chúa mà thôi.
Nhiều lúc Chúa để chúng ta phải chờ đợi chỉ vì muốn tôi rèn sự nhẫn nại của chính chúng ta.
Dù tất cả niềm vui đều vụt tắt, Chúa vẫn sẽ cho chị sức mạnh để đứng dậy.”
Nghe xong những lời này trái tim Quý Hiểu Âu đập thình thịch mạnh mẽ.
Vấn đề khiến cô rối ren nhiều ngày nay cuối cùng lại được giải đáp một cách thẳng thắn bởi một người lạ vốn chẳng hề quen biết.
Ấn vào lồng ngực rộn ràng, cô nghi ngờ hỏi: “Chị là ai? Gioan? Luca? Hay Pao-lô (1)? Chẳng lẽ chị được Chúa phái tới niệm chú cho tôi?”
(1) Tên các tông đồ của Chúa.
Cô gái nghe thế thì bật cười.
Nhờ nụ cười này, Quý Hiểu Âu mới trông thấy một, hai nếp nhăn mờ mờ trên khóe mắt đối phương, cô gái này cùng lắm mới chỉ ba mươi mà thôi.
Cô gái nói: “Thật vui vì chị đã nghĩ như thế.
Nhưng tôi chỉ là một người bình thường thôi, tôi họ Triệu, chị gọi tôi bằng tên tiếng Anh cũng được, tôi là May.”
Tối hôm đó, trong lời cầu nguyện của Quý Hiểu Âu có thêm một đoạn: “Chúa ơi, từ giờ trở đi con sẽ không bày tỏ cho Chúa biết sự yếu đuối và đau khổ của mình nữa, xin hãy gửi vào trái tim con lòng dũng cảm và sức mạnh.
Nơi nào có đau khổ, con sẽ chuyển tới sự khoan dung; nơi nào có buồn đau, con sẽ mang tới niềm vui; nơi nào u tối con sẽ mang tới ánh sáng, nơi nào có hoài nghi, con sẽ mang tới niềm tin; nơi nào có tuyệt vọng con sẽ mang tới hy vọng.”
Cuối cùng cô cũng gom đủ dũng khí để tới thăm Lý Mĩ Cầm, mục đích không chỉ muốn xem tình hình gần đây của bà, cô cũng muốn hỏi chủ nhân thực sự của tài khoản weibo kia là ai.
Linh cảm tự nhiên xuất hiện rồi bỗng dưng biến mất trong đầu cô làm tâm trạng Quý Hiểu Âu đong đầy phiền muộn.
Khi sắp ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Quý Hiểu Âu không chọn đi xe bus mà bắt một chiếc taxi, cô hơi vội.
Lúc gần đến nơi, taxi dừng đợi đèn đỏ trước giao lộ cuối cùng.
Quý Hiểu Âu vô tình ngước lên, liếc nhìn thật nhanh về phía nơi vốn là khu tập thể trước đó, như một tia sét nổ giữa trời quang, cô bỗng giật mình.
Nơi đó đã bị san phẳng, giờ đây chỉ còn là một đống gạch đá đổ nát.
Khu tập thể cũ kỹ đó đã hoàn toàn biến mất.
Quý Hiểu Âu bước ra từ taxi, nhìn đống đổ nát trước mặt mà thẫn thờ thật lâu mới nhớ ra lấy điện thoại gọi cho số máy cố định nhà Trạm Vũ, nhưng giọng nói vang lên trong điện thoại lại là: “Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra lại.”
Ngồi thật lâu trên ghế đá trước vạch kẻ đường, gió tây bắc ập tới, vượt qua lớp áo len mỏng, nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể cô.
Cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng chấp nhận thực tế là chính nỗi sợ và phân vân suốt hơn một tháng qua đã khiến cô mất đi liên hệ với Lý Mĩ Cầm.
Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của Chúa dành cho cô.
Vậy còn Nghiêm Cẩn? Cô nên làm gì mới có thể hóa giải tất cả sự rối loạn và đau khổ những ngày qua? Phải làm gì mới khiến mỗi khi nhớ về Nghiêm Cẩn, cô không còn thấy khó thở như có tảng đá ngàn cân chặn giữa lồng ngực?.
Danh Sách Chương: