56: Chuẩn Bị Ra Mắt
Đợi thêm hai ngày, trang sức mới của Tân thị liền tung ra thị trường, trước ngày tung ra một ngày, Tư Đồ Thuần được A Trụ chở đến sudio của Tân thị để chụp ảnh, Tân Tử đã đi từ sớm.
Tư Đồ Thuần gần chín giờ mới xuất phát, bởi vì Hoa Thần phải đem báo cáo đến công ty, buổi sáng y đi tương đối sớm để trở về đến Tân thị cùng cô, nhưng người tính không bằng trời tính, Hoa Thần đi sớm để không bị tắc đường, không nghĩ tới trên đường lại xảy ra va chạm liên hoàn, đường đều bị cảnh sát phong toả chỉ có thể đi đường vòng, mà lúc vòng lại đã gần sáu giờ rưỡi, đã tắc đường rồi, muốn nhích cũng không thể nhích muốn lui càng không có chỗ lui.
Trừ khi Hoa Thần nâng chiếc xe lên mà dựa vào hai chân chen qua khe hở chạy ra ngoài, nhưng xe của y tuy cổ thì rất cổ, phù tùng xe hư hại cũng gần hết nhưng xe không nhẹ.
Nếu nhẹ chẳng phải là xe đạp à?
Xe ô tô lại nhẹ bên trong chắc chắn không có gì chỉ có vẻ ngoài lừa người khác, chân ga chân thắng được thay thế bằng hai cái bằng đạp xe đạp đó.
Hoa Thần kẹt xe từ buổi sáng sớm đến chín giờ rưỡi cũng chỉ mới nhích tới công ty được phân nữa đường.
Hoa Thần lúc tám giờ đã gọi thông báo cho Tư Đồ Thuần một tiếng, bởi vì như vậy nên A Trụ mới lái xe về biệt thự chở cô đến sudio, Tư Đồ Thuần lúc đầu muốn tự lái xe của Tân Tử đến.
Trang sức chuẩn bị ra mắt, bên phía công ty bận không ít việc, cô không muốn làm phiền người khác.
Nhưng Tân Tử nghe lời này liền không đồng ý, còn điện cho thím Trần kêu bà cất chìa khoá xe vào két sắt, hay cất những chỗ Tư Đồ Thuần không tìm thấy là được.
Tân Tử lần này vẫn là lần đầu tiên sợ quá khứ lặp lại thêm một lần nữa, mẹ hắn chết vì tai nạn, ba hắn cũng không khác gì.
Hắn sợ lần này Tư Đồ Thuần cũng như vậy.
Tân Tử đều mất người bản thân yêu quý bởi vì tai nạn, trước giờ hắn chưa từng cho phép người khác bước vào cuộc sống hắn, nhưng đã bước vào rồi không có sự cho phép của Tân Tử, người đó nhất định không thể bước ra.
Nếu Tân Tử đi cùng cô, hắn tất nhiên sẽ để Tư Đồ Thuần tự lái xe đến Tân thị.
Nhưng cô chỉ đi một mình, nếu có việc gì, hắn sao có thể tìm thần chết mà đòi người.
Tư Đồ Thuần lúc leo xuống khỏi xe A Trụ, trong tay còn cầm theo hai túi bánh trứng để phân chia cho những người có mặt ở sudio, cô đặc biệt làm một cái hộp lớn bên trong đều là phần của Tân Tử.
Ở chung mấy tháng, cô biết rõ sức ăn của Tân Tử không nhỏ, trong truyện chính là gạt người, cái gì mà mỗi ngày chỉ ăn một lần?
Nhưng đúng là một lần, là một lần của lần thứ năm.
Tư Đồ Thuần đi theo sau A Trụ, để một túi bánh cho y cầm để đưa cho mọi người.
Những người có mặc trong sudio không nhiều, tổng cộng chỉ có mười hai người, nhiếp ảnh gia lần này là người ngoại quốc, là người Pháp, Tư Đồ Thuần vừa vào ánh mắt bọn họ đều tập trung hết lên cô.
Tư Đồ Thuần như không thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình, mà ngó xung quanh như đang tìm người.
Cô lúc vừa nhìn thấy Tân Tử, hắn cũng vừa nhìn thấy cô, ánh mắt hai người cứ như vậy mà giao nhau.
Vẫn là Tư Đồ Thuần thu hồi tầm mắt trước, những người có mặc ở sudio còn nhìn ra cái chạm mắt lúc nãy của hai người còn mang theo tiếng sét ái tình mà đánh trúng đối phương.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện bọn họ liền phỉ nhổ trí tưởng tượng của bản thân.
Bọn họ làm việc ở đây đã mười mấy năm rồi, cũng có người bắt đầu công việc từ lúc ra trường, hiện tại đã gần bốn mươi, tính tình ông chủ của mình thế nào đều hiểu rõ.
Cho dù người phụ nữ kia có cao tay thế nào, cũng chưa chắc đã được Tân Tử để vào mắt, chưa kể một người đã có chồng như Tư Đồ Thuần.
Nếu có cũng chỉ có mỗi Tư Đồ Thuần có ý nghĩ xấu với ông chủ Tân Tử của bọn họ.
Nhưng bọn họ tất nhiên không biết, ông chủ mà bọn họ đang nghĩ, hiện tại đã đặt người mà bọn họ nghĩ là không thể vào lòng, còn muốn thu mua Tư gia, mở một công ty giải trí Nhất Hoàng cho riêng Tư Đồ Thuần.
Tân Tử lúc đầu không nhận ra những thứ bản thân đều làm trong vô thức, như việc chia sẻ hay đem lại những thứ tốt đẹp cho Tư Đồ Thuần là vẻ hiển nhiên.
Tư Đồ Thuần để A Trụ đem bánh phân phát cho mọi người, hộp bánh đặc biệt của Tân Tử do cô làm cũng để A Trụ đem đưa cho hắn.
Hiện tại mọi người chỉ biết Tư Đồ Thuần kết hôn, nhưng lại không có ai biết người đó chính là Tân Tử, Tân Tử không công khai với mọi người, cô cũng sẽ thay hắn giấu kín việc này.
Tạo hình hôm nay của Tư Đồ Thuần rất đơn giản, bởi vì là món trang sức này màu xanh dương, hình giọt nước nên phần hoá trang rất nhẹ nhàng, cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng, bên trên là hoa hướng dương còn đội một cái mũ vành rộng bằng rơm, phía sau còn buộc thành hình cái nơ màu kem.
Tân Tử vừa nhìn tạo hình lần này của cô tim không tự chủ được mà nhảy loạn xạ, nếu không phải xung quanh quá ồn, hắn chắc chắn sẽ nghĩ người khác cũng sẽ nghe được tim hắn đập.
Tân Tử hiện tại đã xác nhận được tình cảm trong lòng, hắn cảm thấy bản thân yêu thích Tư Đồ Thuần cũng rất hợp lý.
Cô ngoài nấu ăn ra cả ngày đều lười nằm trên sô pha, nếu không nằm trên sô pha để lười chính là ngồi bên ngoài đình viện để lười, mọi ngóc ngách trong nhà, Tư Đồ Thuần chỉ hận không thể nằm xuống lăn vài vòng.
Đối với ý trí kiếm tiền cũng không cao.
Còn Tân Tử ngay từ nhỏ ý chí kiếm tiền rất cao, lại còn rất siêng năng, mười hai tuổi đã học vượt lên đến lớp 9, năm mười lăm lại thi nhảy lớp tới 12, nếu không phải bị tai nạn chỉ sợ hiện tại hắn đã là viện trưởng của trường đại học danh giá ở Mỹ.
Những người trái ngược nhau luôn bù trừ cho nhau, như mặt nâm châm, khác mặt liền hút lấy nhau còn cùng mặt cứ như vậy mà đẩy nhau ra xa.
Tư Đồ Thuần được nhiếp ảnh gia chỉ tạo kiểu, còn nhiệt tình chỉnh lại cho cô.
Tư Đồ Thuần đối với sự đụng chạm này không bày xích, dù sao đi nữa nghề của bọn họ là như vậy, giây trước có thể thân mật với diễn viên nam, giây sau liền trở lại thành đồng nghiệp, chưa kể người này chỉ có lòng tốt chỉnh lại động tác cho cô.
Tư Đồ Thuần không sao nhưng có người ở một góc liền đằng đằng sát khí nhìn về phía hai người, bánh đặt trên đùi cũng không thèm ăn.
A Trụ đứng bên cạnh Tân Tử, thấy không khí đột nhiên giảm nhanh, sống lưng liền lạnh.
Những người khác tất nhiên cũng cảm nhận được mà rùng mình một cái.
Thời tiết gần đây đúng thật rất quái, bên ngoài trời oi bức bên trong sudio lại lạnh khiến người khác lạnh đến run.
.
Buổi chụp ảnh diễn ra rất thuận lợi, bọn họ chụp xong đã gần ba giờ chiều, Hoa Thần muốn đến cũng không có cách nào đến.
Công ty giữ mọi người lại họp, lịch trình của Tư Đồ Thuần rất nhanh liền được bọn họ quyết định, Hoa Thần đi theo Tư Đồ Thuần nhưng mỗi tuần đều phải trở về công ty, làm giáo viên dạy kỹ năng diễn xuất cho người mới.
Bọn họ bắt buộc phải đào tạo người mới, nếu không đến lúc Tư Đồ Thuần không muốn tiếp tục ký hợp đồng gia hạn với công ty, đến lúc đó mới bắt tay vào đào tạo người mới thì căn bản không kịp, chỉ sợ vừa đào tạo xong công ty bọn họ cũng sẽ phá sản.
Công ty muốn giảm chi phí, tính đi tính lại vẫn là để Hoa Thần làm giáo viên dạy diễn xuất cho người mới, dù sao đi nữa y cũng là trợ lý của Tư Đồ Thuần.
Y thở dài trong lòng, Hoa Thần lúc trước xem như bản thân không có mắt đi, chạy đến ký hợp đồng ba nằm làm trợ lý dưới trướng công ty, giờ bọn họ thích đưa đâu thì đưa, y căn bản không thể đứng lên đập bàn phản đối.
Bọn họ không dám đắt tội với Tư Đồ Thuần, còn muốn trong cậy vào cô mà kiếm chút mối quan hệ với nhị thiếu gia Tân Hưu, còn có ảnh đế Đàm Lôi
nên chuyện này cứ như vậy mà đổ lên đầu Hoa Thần.
Lúc Hoa Thần về nhà đã chín giờ, gọi điện thông báo với Tư Đồ Thuần lịch trình ngày kia mới ngắt điện thoại, đồ cũng không thay mà nằm ngoài phòng khách ngủ mất.
Tư Đồ Thuần vừa tắt điện thoại, đứng trước tủ quần áo, lựa rồi chọn cuối cùng đem ra bên ngoài năm bộ, bỏ vào vali.
Ngày kia cô sẽ tham gia chương trình thực tế, chương trình này dạo này đây rất được giới trẻ yêu thích, là chương trình tự do sinh hoạt ở một hòn đảo, nơi này xung quanh đều là biển, nhà dân cũng rất thưa thớt, chưa đến năm hộ, nơi này lúc nãy Hoa Thần nói qua chính là của một vị doanh nhân trẻ mua hòn đảo để mở một khu nghỉ dưỡng, qua chương trình này chính là muốn quảng bá, tìm thêm nhà đầu tư để phát triển hòn đảo này thành địa điểm nghỉ dưỡng.
Hoa Thần có gửi danh sách những thứ cần làm trong chương trình qua.
Danh sách này chỉ xem như tham khảo, lúc tham gia chương trình sẽ tự động cắt giảm hoặc tự thêm vào để làm đặc sắc chương trình, thu hút khán giả.
Tư Đồ Thuần thông báo cho Tân Tử một tiếng, hắn nghe qua nơi cô tham gia chương trình thực tế liền rơi vào trầm mặt,
Tư Đồ Thuần không để ý đến bên này mà loay hoay trong bếp, tuy buổi chiều bọn họ đã ăn rồi nhưng Tư Đồ Thuần vẫn có chút đói.
Cô đem chân gà mấy hôm trước mua để trên tủ đông đá xuống mà rả đông, lúc chờ rả đông Tư Đồ Thuần làm sốt cay để nướng chân gà.
Buổi khuya hai người ăn xong đã gần mười hai giờ, cô pha một ly sữa nóng cho Tân Tử uống xong mới đẩy hắn lên lầu.
Trưa hôm sau trang sức Tân thị liền tung ra thị trường, đại sứ lần này là Tư Đồ Thuần, hình cô vừa đăng lên diễn đàn weibo Tân thị, chỉ mới đăng gần nửa tiếng lượt chia sẻ đã lên gần bốn ngàn.
Tạo hình lần này của Tư Đồ Thuần xem như cho bọn họ rửa mắt một phen, khác với những đại sứ trước đó của Tân Thị, Tư Đồ Thuần vẫn còn trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, khuôn mặt tuy sắc nét nhưng cho người khác cảm giác dễ gần, như chưa nếm đủ mùi vị của cuộc sống, chính là vẻ đẹp của thiếu nữ tuổi đôi mươi, cô khoác lên mình chiếc váy màu vàng càng làm tôn màu da, tóc được xoã ra phía sau, trên đầu đội một cái nón vành rơm, càng làm người khác có cảm giác, Tư Đồ Thuần không phải người hoạt động trong giới giải trí, mà là một cô gái thôn quê, những tấm ảnh này chính là tuỳ hứng được nhiếp ảnh gia chụp được.
Group fan của Tư Đồ Thuần chưa đến nửa giờ đã gần mấy ngàn người, bọn họ còn thảo luận với nhau, mong Tư Đồ Thuần có thể đóng phim thanh xuân vườn trường, phim thanh xuân vườn trường tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất cuốn hút người xem, độ tuổi nào cũng có thể xem được, không kén người xem.
Tư Đồ Thuần nửa ngồi nửa nằm mà dựa vào phía sau giường, bên cạnh là Tân Tử.
Cô lướt từng tấm ảnh cho hắn coi.
Tư Đồ Thuần:" Chú thấy tấm này thế nào? Tôi đặt làm hình nền điện thoại."
Tân Tử không nói lời nào mà gật đầu.
Điện thoại Tư Đồ Thuần căn bản đã cũ rồi, cho dù cài hay không đều không nhìn thấy rõ, đừng nói chỉ để dùng, hắn cảm thấy điện thoại này cũng rất tiện.
Có thể dùng để dùng làm cục đá để phòng thủ mà không sợ nó hư hại gì, rớt xuống nước chỉ cần lấy lên tháo pin lau khô, lắp lại là có thể dùng tiếp tục được rồi.
Cô cài xong màn hình điện thoại liền đưa tay với lấy một tờ giấy bên cạnh đèn ngủ của Tân Tử.
Tư Đồ Thuần không chút phòng bị mà dựa hẳn vào người Tân Tử, mà xem kịch bản.
Tân Tử nhìn chóp mũi, lại tới lông mi cong dày như cánh quạt mà run run, liền cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngấy.
Tư Đồ Thuần ở lại không lâu liền trở về phòng.
Trên weibo lần nữa đưa tin Tư Đồ Thuần, nữ diễn viên chưa có tên tuổi, hiện tại lại là người đại sứ cho trang sức mới của Tân Tử, bên dưới còn lưu lại hình ảnh một tuần trước Tư Đồ Thuần khoe một chiếc nhẫn kim cương xanh lên, những việc này đều là ẩn ý của cô, lúc đó Tư Đồ Thuần đã muốn thông báo bản thân sẽ làm đại sứ của Tân thị rồi, người viết bài hết đoán già lại đoán non nhưng lại rất hợp lý.
Bài này cứ như vậy lần nữa bị đẩy lên hot search, nhưng chỉ vừa nằm được một buổi trưa, liền bị tin khác kéo xuống top hai, top tìm kiếm đầu tiên lại là đại thiếu gia Tân thị công khai kết hôn, còn có một đứa con nhỏ đã gần một tuổi, lần này ra mắt trang sức mới đúng ngay kỉ niệm ngày cưới hai năm của bọn họ, Tân thị lần này lựa chọn kim cương xanh chính là biểu tượng của sự tin tưởng, cơ quan công quyền còn muốn nói về phẩm giá…tuy rất nhiều ý nghĩa nhưng cái Tân thị muốn nói ở đây chính là nói về biểu tượng tình yêu.
Tại sao Tân Tử lại chọn màu xanh chứ không phải màu khác chính là vì màu này mang lại sự tin tưởng, chân thành, thấu hiểu, mặt khác chính là màu trầm cảm trong văn hoá Mỹ.
Còn muốn nói đơn giản chính là màu của hi vọng.
Người phụ nữ bế một đứa bé đứng trước tập đoàn Tân thị, còn vui vẻ niềm nở trả lời những câu phỏng vấn của phóng viên như cô thật sự chính là đại phu nhân họ Tân.
Tư Đồ Thuần vốn dĩ rất ít lên mạng, nên tin này vẫn chưa biết.
Tin này vừa xuất hiện, A Trụ liền liên hệ cho Tân Tử.
Tân Tử nghe xong liền không lên tiếng.
Hắn trước giờ đúng thật không quan tâ m đến những việc thế này, năm năm trước cũng có người giả vờ mang thai con của hắn, còn thuê báo chí chụp ảnh, phỏng vấn, chi ra rất nhiều tiền, mục đích chính là muốn nhận sự thương hại từ dư luận, chỉ cần nổi tiếng một chút bọn họ liền rất dễ kiếm tiền, hoặc muốn dựa vào việc này thu hút một đám đại gia già nhìn trúng nhan sắc mà bỏ tiền ra bao nuôi, cũng có thể muốn lấy chút tiền từ hắn.
Mục đích đều có rất nhiều.
tuy Tân Tử không xuất hiện công khai từ lúc bị tai nạn đến nay, nhưng vẫn có không ít người tìm kiếm tin tức về hắn nhưng đều vô dụng, tin vào xuất hiện liền kéo theo không ít người.
Tân Tử muốn kêu A Trụ giải quyết nhưng nghĩ lại vẫn không kêu, còn muốn cứ để như vậy vài hôm đến lúc đó nói sau cũng không muộn.
Hắn muốn thả con tép bắt con tôm.
Buổi sáng hôm sau Tư Đồ Thuần đã dậy lúc 6 giờ, Tân Tử với cô ăn sáng xong, Tư Đồ Thuần mới kéo vali đi ra khỏi biệt thự.
Tân Tử đợi cô đi gần năm phút mới điện A Trụ đến.
Hắn từ xe lăn đứng bật dậy, còn khởi động cổ chân một cái mới dùng cầu thang bộ leo lên phòng.
Tân Tử mặc trên người bộ vest xanh đen, tóc được vuốt ra phía sau, quần áo hay cà vạt đều chỉnh chu, như bộ dáng bệnh nhân vừa rồi không phải của hắn mà chính là của người khác.
Tân Tử vốn dĩ anh tuấn, chỉ cần mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bóng cũng đủ khiến người khác chú ý, đừng nói đến khí thế ngập trời như bây giờ.
Xe đi gần tới sân bay, Tư Đồ Thuần mới biết bản thân để quên ví ở nhà, bên trong ví còn có hộ chiếu, nếu không có nó bọn họ sẽ không thể nào xuất cảnh.
Hoa Thần bắc đắt dĩ quay xe trở về, lúc cô xuống xe y còn dặn xem kĩ còn quên cái gì hay không, nếu quay lại lần nữa Hoa Thần sẽ chạy đến hãng ô tô gắn hai cái cánh để xe thành máy bay mà bay đến đảo, chuyến bay của chỉ còn nửa tiếng nữa là bay, trễ chuyến này thì phải chờ đến tối muộn mới có thể xuất cảnh.
Tư Đồ Thuần lúc vào nhà còn vui vẻ ngâm nga câu hát trong miệng mà đi thẳng vào phòng.
Lúc đi ra, cô mới để ý đến chiếc xe lăn trống không nằm ở trong phòng bếp, trên lầu vang lên tiếng giày da va chạm với bật thang tạo nên tiếng lạch cạch theo từng bước đi.
Tư Đồ Thuần đột nhiên cảm thấy tim đánh như trống, mà chạy đến trước cầu thang.
Tân Tử vừa đi xuống, nhìn thấy Tư Đồ Thuần, cả hai như bị ai dùng cọc đóng xuống tại chỗ.
Mắt to trừng mắt nhỏ.