“Lão gia, ngoài cửa có mấy vị quan trị an, nói là muốn đen tiểu thư Katherin đi.” Quản gia nói: “Bọn họ nói có người tố cáo tiểu thư Katherin chưa kết hôn đã ăn nằm với đàn ông.”
“Bậy bạ! Đây là vu oan!” Vincent lớn tiếng nói, dường như muốn hét lớn lên để che giấu sự sợ hãi trong lòng, bởi vì mặt ông ta đã trở nên trắng bệch.
“Chuyện này sao lại xảy ra chứ!” Claudia nôn nóng thầm oán trách: “Con đã sớm biết chị ấy là tai hoạ, cần phải sớm đưa ra khỏi nhà, cha lại không nghe, giờ thì mọi chuyện hay rồi.”
Kỳ thực ngày đó khi nghe tin Katherin đã phát sinh quan hệ trước khi cưới, Vincent cũng định bụng sẽ đưa con bé đến một nơi thật xa, lén sinh đứa bé ra. Thế nhưng trong tay phu nhân Janet lại có thư chính tay Katherin viết, thừa nhận mình có thai, nên ông ta sợ nếu không hợp tác, bà ta sẽ đem chuyện này nói ra ngoài. Ngược lại nếu Katherin và Joseph kết hôn, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả. Cho nên Vincent mới có thể an tâm lưu lại Katherin trong nhà.
“Mau đưa con bé ra cửa sau trốn đi.” Vincent nói.
Nhưng không đợi ông ta ra lệnh, quan trị an đã xống vào, khám xét từng ngóc ngách, rất nhanh đã bắt được Katherin lôi ra ngoài.
Katherin còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lớn tiếng phản kháng: “Các người sao lại bắt tôi? Cha ơi! Cha!”
“Các vị không thể bắt con bé! Chúng ta cùng nhau nói chuyện, tôi sẽ đưa các vị tiền, muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.” Vincent định hối lộ quan trị an.
Thế nhưng đám quan trị an hủ bại ngày thường chỉ biết tiền này, hôm nay lại tuân thủ luật lệ một cách lạ lùng, không chút chần chờ lôi vị tiểu thư mỹ lệ lên xe ngựa.
“Cha ơi! Cứu con! Cứu con!” Katherin khóc lớn.
Vincent chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện diễn ra, sau đó quỵ ngã trước cửa nhà.
Câu chuyện về tiểu thư Katherin lập tức bị đồn thổi khắp quận Kent, nàng ta bị chính người hầu nữ bên người tố cáo ra toà, bởi vì phát sinh quan hệ trước khi kết hôn, quan toà tuyên án phạt mười bảng Anh, đồng thời lao động công ích một tháng. Mười bảng Anh so với một chiếc vòng tay của Katherin cũng chỉ là một số tiền vô cùng nhỏ. Nhưng một vị tiểu thư có tiền lại không thể âm thầm giải quyết một chuyện nhỏ như vậy, chứng tỏ nàng ta đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đấy, bị người ta cố tình trả thù.
Chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến Vincent. Tin tức vừa truyền ra, hai đứa con rể của ông ta đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, ngàu Konstatin hứa hôn với Claudia cũng thông báo huỷ hôn. Cả nhà Vincent trở nên vô cùng bi thảm, chính thức rơi xuống đáy xã hội.
Vincent vì muốn bước chân vào xã hội thượng lưu đã tiêu tốn không ít tiền, đưa đứa con gái lớn gả cho một vị Nam tước không có tiền, tốn hơn mười ngàn bảng Anh. Gả đứa thứ hai cho luật sư, vì tiền đồ chính trị của con rể, cũng đã bỏ ra số tiền lớn. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, mấy đứa con rể tuy không thể vì thế mà ly hôn với con gái ông ta, nhưng lại có thể đoạn tuyệt quan hệ với nhà Vincent. Kể từ đó, mọi nỗ lực bước chân vào giới thượng lưu của ông ta đều tan thành bọt biển, muốn gầy dựng lại lần nữa, mất cũng ít nhất mười năm. Bởi bây giờ nhắc đến Vincent, người ta sẽ chỉ nhớ tới hắn có đứa con gái dâm loạn, chưa kết hôn đã có thai, lại còn bị phạt lao động công ích.
Claudia ở nhà chửi rủa Katherin không ngớt, sau đó viết thư cho vị hôn phu của mình, mong đối phương có thể hồi tâm chuyển ý, dù sao ngài ấy cũng từng nói rất thích nàng. Thế nhưng ngài Konstatin lại sai người tới nói thẳng vào mặt Vincent: “Hôn sự đã huỷ bỏ, thiếu gia nhà chúng tôi là chủ nhân của điền trang, có thân phận tôn quý, con gái Katherin của ngài làm ra những chuyện như vậy, cũng không thể trách chủ nhân nhà tôi huỷ hôn. Xin ngài nói với tiểu thư Claudia, đừng viết thư cho ngài Konstatin nữa.”
Claudia triệt để mất hết hy vọng, nàng là tiểu thư chưa chồng, cho dù có nhiều đồ cưới, gia đình quý tộc thượng lưu cũng sẽ không muốn cưới nàng ta. Claudia gần như phát điên, miệng tiếp tục mắng Katherin: “Đều là nó! Nó hại ta! Ta nhất định sẽ không bỏ qua!”
Gia đình Vincent ở London đã mất hết mặt mũi, chỉ cần ra khỏi cửa liền có người chỉ trỏ, quả thực không thể tiếp tục sống ở đây được nữa. Vì thế vài ngày sau, cả nhà bọn họ chuyển đi tới Ỉeland. Trước khi đi, Vincent còn để lại cho Katherin đang trong thời gian lao động công ích một căn nhà nhỏ và một ít tiền, ông ta không định đưa con bé theo cùng, đồng thời cũng đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng dù sao cũng là con gái ruột, nên cũng không nỡ nhìn nó lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng Vincent không biết, Claudia đã lén lút bán căn nhà kia đi, cũng lấy hết số tiền ông ta để lại.
…
Toàn bộ đồ đạc của điền trang Quinto đều bị đem đi đấu giá, từng món đồ được bày ra, sau đó mọi người sẽ đưa ra mức giá mình muốn mua.
Ở phiên đấu giá, món đồ nào tôi cũng mua, sau đó từng món từng món lại được đưa về điền trang Quinto.
Mọi người rất kinh ngạc đối với hành động của tôi.
Tôi trả lời họ: “Cha tôi bất tài, khi còn sống thiếu người ta một khoản tiền lớn, nhưng tôi thân là người thừa kế điền trang, không thể trơ mắt nhìn tài sản bị đem ra bán đấu giá từng món một, cho nên tôi bán điền trang ở Ấn Độ đi, dùng toàn bộ tiền mua lại tài sản của Quinto, hy vọng có thể bù đắp sai lầm của cha.”
Mọi người cảm động với câu chuyện của tôi, ai nấy đều nhường tôi mua lại mọi thứ, thậm chí có người đã mua được vài món, cũng chủ động chuyển lại cho tôi.
Kỳ thực, toàn bộ chuyện này đều nằm trong kế hoạch, chỉ là tôi không nghĩ tới sẽ được mọi người khen ngợi.
Lúc trước chúng tôi thừa dịp mắt Dean không còn nhìn rõ, lừa ông ấy ký vào giấy mượn tiền, thực ra chẳng có Edwin Ethan nào tồn tại. Đây hoàn toàn là do Edward dở trò, sử dụng quan hệ chính trị của hắn tạo ra một người không có thật, nhưng có mối quan hệ xã hội vô cùng hoàn chỉnh, chỉ là người này thường xuyên ở nước ngoài, mọi việc đều giao cho luật sư phụ trách, kể cả việc đòi nợ lần này.
Mà luật sư và quan thư ký hội đồng đều đã bị tôi mua chuộc. Quan thư ký hai ngàn bảng, luật sư mỗi người năm trăm bảng, cho nên bọn họ không chút do dự ký vào chỗ người làm chứng. Sau này tôi và họ là đồng phạm, cũng không sợ họ tố cáo tôi.
Bán đấu giá thực chất là diễn trò, chung quy cũng chỉ là đem đồ từ tay trái bỏ qua tay phải, đấu giá xong mọi thứ đều trở về nguyên trạng, không tổn thất chút nào, nhưng quá trình là thứ không thể thiếu. Sau khi bán đấu giá xong, đồ đạc của điền trang Quinto bán được bốn ngàn bảng, cộng với bốn ngàn trái phiếu trong ngân hàng, cũng không đủ để trả hết nợ. Nhưng ngài ‘Ethan’ cũng đành chịu, ai bảo Dean chết rồi, vợ con ông ta không có nghĩa vụ phải trả nợ, đương nhiên cũng phải lấy hết không để sót lại cho Joseph lấy 1 xu.
Phu nhân Janet và con cái bà ta chính thức trắng tay, trở thành kẻ nghèo hèn.
Tôi về lại điền trang, lần này với tư cách chủ nhân.
Điền trang Quinto mùa hè vô cùng đẹp, thực tế trong mắt tôi, nó chưa bao giờ đẹp như lúc này.
Tôi đi xuyên qua điền trang rông tám dặm, hai bên rải rác rất nhiều nông trang, trên đường còn có vài mảnh rừng và những trũng đất cỏ lau xinh đẹp. Khi tôi dừng ngựa bên cạnh một cánh đồng, nông dân địa phương liền chạy tới chào hỏi, mất một lúc tôi mới nhận thức được, đây đều là tá điền của mình.
“Thiếu gia Konstatin, thật vui khi được gặp ngài, cuối cùng ngài cũng trở lại.”
“Thiếu gia gì chứ, phải gọi là lão gia.”
“Chúc mừng ngài kế thừa điền trang,,,”
Tôi đứng đó hàn huyên với họ một lúc, rồi mới đi về phía điền trang.
Người hầu đã sớm đứng chờ tôi ở hai bên cổng, quản gia hướng về phía tôi cúi đầu nói: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà.”
Sau đó những người hầu khác cũng cúi đầu chào tôi, động tác vô cùng nhịp nhàng, đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Phu nhân Janet rất thích mấy lễ nghi phiền phức này, bởi vì bà ta xuất thân hạ đẳng, nên lại càng muốn người ta khúm núm trước mặt mình.
Tôi không lập tức xuống ngựa, mà nhìn vị quản gia: “Sao ông vẫn còn ở đây?”
Vừa rồi ở trên ruộng, tá điền đã kể với tôi về vị quản gia được phu nhân Janet tuyển chọn này, nghe nói ông ta thường lợi dụng chức quyền chèn ép tá điền, kém xa so với quản gia Simon trước đây.
Quản gia len lén liếc nhìn tôi, lắp bắp nói: “Tôi…tôi…là quản gia của điền trang…Tôi…”
“Vậy thì từ nay không phải nữa.” Tôi nói: “Ông bị đuổi việc.”
“Lão gia, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Quản gia nôn nóng nói.
Ngựa của tôi bỗng nhiên ‘phì’ một cái, phun nước miếng đầy mặt quản gia, vài người hầu phía sau nhịn không được phát ra tiếng cười, tôi cũng cười, trêu chọc ông ta: “Ông có thể đi tìm chủ nhân cũ của ông, biết đâu họ sẽ muốn thuê ông tiếp.” Sau đó tôi không để ý tới ông ta nữa, xuống ngựa đi vào trong.
Trước khi tôi tới, Hughes đã đánh xe ngựa đưa hành lý tới trước. Việc tôi kế thừa điền trang khiến Hughes rất hưng phấn, dù sao người hầu của mục sư và người hầu của địa chủ thân phận cách biệt cũng rất nhiều. Chủ nhân có địa vị càng cao, người hầu tự nhiên cũng được hưởng ké, địa vị cũng theo đó mà cao hơn.
Nữ quản gia Selena vẫn nhanh nhẹn như ngày nào, bà ấy là một người vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, không trung thành và tận tâm như Simon, nên bà sẽ không đặt tình cảm vào vị chủ nhân nào cả, coi nơi đây chỉ là nơi làm việc. Cho nên phu nhân Janet mới bỏ qua cho Selena, chứ không đuổi đi như Simon.
Lúc này, bà nhìn tôi không chút cảm xúc, chờ đợi chỉ thị.
“Mấy ngày nay bà tạm thời đảm nhiệm việc trông coi toàn bộ điền trang, người hầu nam cũng do bà cai quản, đợi đến khi có nam quản gia mới sẽ sắp xếp lại.” Tôi nói.
“Vâng.” Bà ấy vẫn lạnh lùng như vậy, cúi đầu chào tôi rồi lui ra ngoài.
Tôi đoán nếu tôi có nói ‘Bà bị đuổi việc’, thì gương mặt ấy cũng không có chút cảm tình oán thán nào, im lặng rời đi.
Điền trang có tổng cộng khoảng 20 người hầu, không thể không có nam quản gia, nhưng Hughes chưa từng được giáo dục chính quy, không có khả năng đảm nhiệm trọng trách như vậy.
Simon năm nay đã hơn 70 tuổi, đương nhiên không thể lặn lội đường xa từ Scotland về. Bao đời gia đình Simon đều là quản gia, năm đó được tử tước Konstatin phân tới đây, ban đầu đúng ra con ông ấy sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này, nhưng lại bị phu nhân Janet chặn ngang, gia đình ông ấy đành phải tìm công việc khác. Sau này con trai Simon ở Scotland được nhận làm quản gia cho một điền trang lớn, từ trong thư của Simon tôi biết được, con ông ấy rất được chủ nhân tin cậy, tôi cũng không thể mặt dày yêu cầu cậu ta đến làm việc cho Quinto.
Để cảm tạ công ơn của Simon năm xưa, sau khi kế thừa điền trang Quinto, tôi viết thư báo việc này cho ông ấy, đồng thời gửi kèm theo đó tờ chi phiếu một ngàn bảng. Nhưng Simon lại gửi trả nguyên vẹn một ngàn bảng này lại, chỉ là trong thư tỏ vẻ đau lòng vì cái chết của William, cũng đốc thúc tôi mau chóng kết hôn, hạ sinh thế hệ thừa kế tiếp nối.
Tôi cảm thấy rất áy náy với công lao dạy bảo của quản gia Simon, có lẽ cả đời này cũng không thể làm như ông ấy mong muốn.
Tôi đang định đăng báo tìm một vị quản gia mới, thì Edward đưa đến cho tôi một vài người hầu, trong đó đứng đầu là một vị đã lớn tuổi, nhìn qua là biết có học thức, hiển nhiên là một quản gia.
“Ngài Bruce đây là một quản gia rất giàu kinh nghiệm, để ông ta quản lý thu chi và mọi việc lớn nhỏ của điền trang là thích hợp nhất.” Edward nói.
Nếu như Edward đã đề cử, tôi cũng không cần phải phân vân. Ai ngờ Bruce làm việc thực sự như vũ bão, chỉ trong vòng một ngày, người hầu trong điền trang bị ông ta đổi hơn một nửa, người hầu trong nhà gần như đổi toàn bộ, đối với từng người đều quy định chi tiết nội dung công việc, an bài rất có trật tự.
Đợi sắp xếp xong mọi việc, ông ấy đưa vài người hầu nam đến tìm tôi: “Thưa ngài, ngài có muốn chọn một người hầu cận bên mình không?”
Lúc ông ta hỏi tới câu này, tất cả người hầu nam trước mặt đều đứng thẳng tắp, ánh mắt chờ mong nhìn tôi, trong đó Hughes là có vẻ hưng phấn nhất. Người hầu cũng có cấp bậc của người hầu, không chỉ khác biệt về tiền lương, mà còn có thêm quyền lực. Hughes đã hầu hạ ở nhà tôi nhiều năm nay, với tôi đã vô cùng quen thuộc, cậu ta dĩ nhiên rất hy vọng chức vụ này, bởi vì người hầu thân cận của chủ nhân có địa vị rất cao chỉ sau mỗi quản gia.
Tôi đang định nói để Hughes làm, Edward đang ngồi đọc báo bên cạnh bỗng nhiên nói: “Cậu vừa mới kế thừa điền trang, cần gì phải vội vàng quyết định mấy chuyện này.” Nói xong, liếc nhìn Bruce một cái.
Bruce ngẩn người, sau đó không chờ tôi ra lệnh, xoay người đi lo việc khác.
Tôi trừng mắt nhìn Edward, hắn ta làm cái quái gì vậy?
Edward nhún vai, cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Đến tối, hắn mới dùng giọng điệu dụ dỗ nói với tôi: “Em không cần phải có người hầu bên cạnh, như vậy chúng ta gặp nhau sẽ không tiện.”
“Toàn là lấy cớ, cậu cũng có người hầu thân cận, tôi thấy cũng chẳng có gì không tiện, huống chi hiện tại tôi là chủ của điền trang, không có người hầu bên người rất kỳ quái.” Tôi nói.
“Người hầu của ta là một lão già, nhìn người hầu ở điền trang của em đi, toàn là người trẻ tuổi, hầu hạ em tắm rửa thay đồ, ta không muốn người khác làm những việc mà ta còn chưa được làm qua.” Hắn hợp tình hợp lý nói.
“Vậy tôi cũng sẽ thuê một người lớn tuổi.” Tôi thương lượng.
Hắn nheo mắt, ý đồ đen tối: “Cần gì người hầu, ta hầu hạ không được sao.” Sau đó xấu xa sờ tới sờ lui trên người tôi.
“Vậy quả là vinh hạnh, khi tôi đi đến những nơi khác ngoài điền trang Quinto, ngài Edward đây cũng muốn đi cùng để hầu hạ sao?” Tôi thở dài, tên này quản quá nhiều chuyện rồi, đổi hết người hầu trong nhà tôi không nói, ngay cả người bên cạnh tôi cũng phải do hắn quyết định.