Lớp dạy kèm ngoại khóa nơi cậu đi làm đã liên hệ vào tháng trước, đề xuất việc làm thêm trong kì nghỉ, dạy hai lớp Vật lí lớp bảy và Hóa học lớp chín, lên lớp mỗi sáng thứ hai ba tư năm hàng tuần, một tuần bốn buổi nửa ngày, dạy tổng cộng ba tuần. Ngoài lớp học phụ đạo này, Tô Tinh còn liên hệ với một trung tâm dạy trực tuyến trên trang web tìm việc làm, giảng bài online một tuần ba tiết mỗi tiết sáu tiếng, quay video và tải lên trang web trước cuối tuần với mức lương cơ bản là một trăm hai mươi đồng một tiếng, sau đó được trả một phần ba tiền hoa hồng theo số lượng người mua khóa học.
Nếu như trước kia cậu có thể tận dụng từng giây từng phút rảnh rỗi để làm mọi việc trong khả năng, thì năm nay Hạ Trì đã viết cho cậu một danh sách liệt kê toàn bộ những việc không được phép làm, bao gồm đi phát tờ rơi, mascot thú bông tặng bóng bay, PG trên phố đi bộ, cầm bảng hiệu ra nhà ga đón người vân vân và vân vân, chủ yếu là một loạt công việc ngoài trời, cũng không cho phép gia sư một thầy một trò tại nhà, dù là giới tính nam hay nữ cũng không được.
Cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, trong lòng biết rõ Hạ Trì cưng chiều mình chẳng khác nào cậu chủ nhỏ, hận không thể quấn cậu bằng chiếc chăn bông nhỏ đặt trong lòng bàn tay, sợ cậu bị bắt nạt ngoài mưa to gió lớn. Hơn nữa Hạ Trì còn là người có tính chiếm hữu cao, lúc ở trường học dính lấy cậu không rời một li vẫn ổn, còn lúc ra ngoài luôn cảm thấy toàn bộ thế giới này ai ai cũng thèm muốn nhan sắc bé Trạng nguyên nhà hắn.
Hạ Trì chiều chuộng cậu, Tô Tinh cũng bằng lòng nuông chiều hắn, đồng ý không chút do dự nào.
Hạ Trì cực kì hài lòng, hắn vỗ tay lên bàn giả vờ yêu cầu Tô Tinh kí tên vào danh sách, ấn dấu vân tay rồi là không thể đổi ý.
Tô Tinh: “Không có hộp mực dấu thì ấn kiểu gì?”
Hạ Trì nắm tay Tô Tinh, hôn ‘pặc’ một tiếng lên đầu ngón tay cậu rồi ấn ngón tay xuống danh sách.
“Xong rồi, từ giờ trở đi tờ giấy này đã có hiệu lực pháp luật.” Hạ Trì gấp tờ danh sách làm hai rồi cất cẩn thận vào túi áo, “Cậu mà không làm được thì coi chừng tớ kiện cậu.”
“Ấu trĩ.” Tô Tinh cười hắn.
“Đã đóng dấu hôn tay rồi có giữ lời không hả?” Hạ Trì ôm cổ Tô Tinh từ phía sau, cù lét cậu, “Hử? Có giữ lời hay không? Nói nhanh!”
Hắn hà hơi vào tay sau đó véo hai phát vào eo Tô Tinh. Tô Tinh ngứa ngáy vừa cười vừa trốn xin tha: “Giữ lời giữ lời mà…”
Lúc này Hạ Trì mới buông tha cậu, hôn thật mạnh lên gáy Tô Tinh.
—–
Hạ Trì cũng có kế hoạch trong kì nghỉ lễ và đặt một cái tên hoành tráng – kế hoạch nuôi heo.
Tô Tinh không hiểu ý của hắn, hỏi: “Cậu đi đâu nuôi heo?”
Hạ Trì: “Nuôi heo quần què gì, tớ nuôi cậu.”
Tô Tinh: “… Mẹ nó cậu mới là heo ấy.”
Kế hoạch của Hạ Trì chính là nuôi Tô Tinh mập hơn chút. Tô Tinh bây giờ quá gầy, một vòng tay ôm eo cậu vẫn còn thừa thãi, sờ vào cổ tay cổ chân dơ xương không chút thịt nào.
Hắn ngồi cả ngày trước màn hình máy tính xem chương trình dạy nấu ăn, tập trung nghiên cứu sách dạy nấu ăn và đặt trước cho mình một mục tiêu là nuôi Tô Tinh mập lên bảy cân rưỡi trong kì nghỉ đông.
Mỗi sáng sớm Hạ Trì tới chợ mua thức ăn, buổi trưa đến Cung thiếu niên đón Tô Tinh tan lớp rồi về chung cư nấu ăn cùng nhau. Lí tưởng tuyệt vời, ba món mặn một món canh đầy đủ dinh dưỡng nhưng hiện tại trình độ của Hạ Trì chỉ dừng lại ở mức đập trứng gà cũng không xong, đập một quả trứng thì nửa cái vỏ rơi vào trong bát, Tô Tinh không thể nhìn nổi đành đích thân đảm nhận việc bếp núc.
Chưa đầy một tuần sau kì nghỉ, kĩ năng nấu nướng của Tô Tinh đã tiến bộ vượt bậc, có thể làm món sườn xào chua ngọt một cách ngon ơ.
Hạ Trì có chút ngượng ngùng đành chủ động rửa bát, rửa được hai ngày đã thấy phiền phức nên lên mạng tìm mua một chiếc máy rửa bát.
Một hôm sau khi cơm nước xong xuôi, hai người ngồi trên sofa trong lúc máy rửa bát đang hoạt động hết công suất, Hạ Trì vỗ bụng, thở dài đầy hài lòng: “Vất vả thật đấy!”
Tô Tinh: “… Em trai, nói anh biết em làm gì mà vất vả?”
Hạ Trì: “Nhiều lắm kể không hết.”
Tô Tinh: “Cơm tớ nấu, bát máy rửa, cậu làm gì?”
Hạ Trì lập tức nhào tới ôm cậu làm nũng, vùi đầu vào hõm vai cậu cọ tới cọ lui: “Sao tớ đi mua thức ăn mà cậu không kể, tớ còn đón cậu tan lớp, mấy nhóc học sinh lớp cậu đứa nào cũng khen bạn trai của thầy Tô đẹp trai vãi nồi, nghe thấy không?”
Tô Tinh bĩu môi: “Phắn đi, trưa hôm qua chạy xe trong ngõ nhỏ trốn cảnh sát giao thông, suýt chút nữa té ngã sao cậu không kể nốt?”
Hạ Trì lí lẽ hùng hồn: “… Đấy là lỗi của tớ à? Ai mà biết đường kia toàn là ổ gà?”
Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, Hạ Trì càng cọ người cậu hăng say hơn.
—–
Một đêm nọ, Tô Tinh bị đánh thức bởi tiếng động từ ngoài cửa.
Giấc ngủ của cậu thường rất nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến cậu tỉnh giấc. Tô Tinh nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà một lúc, lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Tiếng cốc thủy tinh va chạm nhẹ, sau đó là tiếng nước ấm đổ vào cốc – là Tô Hồng tỉnh dậy uống nước ban đêm.
Tô Tinh nhắm mắt lại lần nữa và kéo chăn bông lên một chút.
Choang –
Cốc thủy tinh vỡ tan tành trên sàn nhà phát ra âm thanh choang choảng.
Tô Tinh bực bội trùm chăn qua đầu, giả vờ không nghe thấy.
Chán chường trong chăn hai giây đồng hồ, vẫn cảm thấy không yên tâm, cậu thở dài, xốc chăn rời giường.
Phòng bếp tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ ảo len qua cửa sổ, chiếu vào những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn.
Tô Tinh bật đèn thấy Tô Hồng đang ngồi xổm dưới đất nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ một với tư thế hơi kì lạ, tay trái nắm chặt cổ tay phải, ngón tay có chút cứng ngắc.
Ánh đèn huỳnh quang đột nhiên sáng lên, bà hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Tô Tinh có chút bối rối, khóe miệng mấp máy, tay phải không tự chủ được run lên, đầu ngón tay bị một mảnh thủy tinh sắc nhọn xoẹt qua, từng giọt máu lớn cứ vậy ứa ra ngoài.
“Đừng động đậy!”
Tô Tinh kêu lên một tiếng với bà, lấy một miếng băng ergo cá nhân trong hộp ngoài phòng khách, chạy bước nhỏ vào phòng bếp ngồi xổm xuống.
“Để tao tự.” Tô Hồng nói.
Tô Tinh xé mở miếng ergo, cũng không ngẩng đầu lên: “Để tôi, bà đừng động đậy.”
Cậu cẩn thận quấn ngón trỏ bị thương của Tô Hồng, bốn ngón tay còn lại của bà vẫn cứng đờ mất tự nhiên, Tô Tinh phát hiện có gì đó không ổn, hỏi: “Bị bỏng?”
Tô Hồng vội vàng rút tay về: “Không.”
“Để tôi xem xem.”
Cậu nắm lấy tay phải của Tô Hồng nhưng bà lại thốt lên một tiếng đau đớn.
Tô Tinh thực sự vô cùng nhẹ tay, không ngờ lại làm Tô Hồng đau, cậu ngẩn người một chút, ngơ ngác buông tay bà.
Tô Hồng đưa tay phải ra sau lưng. Ánh mắt bà lay động, liếc nhìn mặt Tô Tinh rồi lập tức dời ánh mắt đi, giấu tay phải sau lưng.
“Đừng đụng vào tao.”
Tô Hồng mở miệng nói sau hồi lâu im lặng.
Cổ họng Tô Tinh như bị siết chặt lại, hốc mắt hơi nóng lên. Cậu nắm chặt tay, cúi đầu thấp giọng nói: “Bà là mẹ tôi, tôi mặc kệ bà thì ai quan tâm tới bà đây?”
Hai mẹ con ngồi xổm dưới đất mặt đối mặt, giẫm lên mảnh thủy tinh vương khắp sàn, không ai nói một lời.
Tô Tinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu nhìn thoáng qua khuôn mặt Tô Hồng mới phát hiện mặt bà ửng đỏ một cách bất thường, đôi môi trắng bệch, khóe miệng nứt nẻ.
Cậu cúi người áp mu bàn tay mình lên trán Tô Hồng, hơi nóng.
“Sốt rồi.”
Vậy mà Tô Hồng bị dọa sợ, cả người run lên, tay trái đẩy vai Tô Tinh ra và hét lên một tiếng the thé: “Bảo mày đừng đụng vào tao mà! Đéo hiểu à!”
Tô Tinh bị bà đẩy, trọng tâm không ổn định ngã ra sàn, hai tay chống đất, mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay. Vết thương không lớn, chỉ là vết cắt sượt qua da, không chảy máu nhưng cảm thấy rất đau, cơn đau đớn xuyên thấu qua tim.
Môi Tô Hồng mấp máy hai lần, tay chân luống cuống túm tóc vào nhưng tay lại vơ phải nhúm tóc rụng. Bà đứng dậy trong hoảng sợ, vô thức đưa tay phải ra muốn đỡ lấy Tô Tinh nhưng cơn đau nhói bỗng chốc truyền tới khớp cổ tay, bà yếu ớt rụt tay lại, giọng nói run rẩy: “Mày, mày có sao không?”
Tô Tinh cúi đầu nên Tô Hồng không thấy sắc mặt cậu. Cậu ngồi dưới đất, vươn tay chỉ về hướng phòng khách, nói đầy vô cảm: “Bà về phòng đi, tôi dọn dẹp.”
Tô Hồng về phòng mình, vừa mới đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài.
Đó là tiếng nện ghế nhựa trong phòng bếp xuống sàn.
—–
Tô Tinh gom những mảnh thủy tinh vỡ vụn vứt vào thùng rác rồi cầm một bịch khăn giấy, quỳ xuống đất lau khô vũng nước trên sàn.
Sau khi làm xong những việc này, cậu ngồi dựa vào tường trong chốc lát, bóng đèn phòng bếp vừa mới thay mấy ngày trước sáng rực tới mức chói mắt.
Cậu mở to hai mắt nhìn thẳng vào bóng đèn. Ánh sáng chói lóa bỗng khiến cậu muốn bật khóc, đưa tay áp mu bàn tay lên đôi mắt, nhắm mắt lại, người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí hóa ra là Hạ Trì.
Nghĩ tới Hạ Trì, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Tinh đun một nồi nước nóng, lấy một hộp thuốc cảm dạng nước, nhìn qua hạn sử dụng thấy vẫn có thể uống được. Cậu hòa tan gói thuốc vào cốc nước ấm, lấy thêm một chiếc bánh mì đặt cạnh nhau trên bàn trà trong phòng khách, gõ cửa phòng Tô Hồng hai tiếng, nói: “Thuốc đã pha xong rồi, đặt trên bàn, ăn bánh mì lót dạ trước rồi hãy uống thuốc. Bà yên tâm, tôi không quan tâm gì nữa, đợi trời sáng rồi tới bệnh viện khám đi.”
Nói xong, cậu không đợi Tô Hồng trả lời mà đi thẳng về phòng.
Chỉ còn một tiếng nữa là chuẩn bị tới sáu giờ sáng, đáng nhẽ cậu nên rời giường chuẩn bị đi làm thêm.
Cậu nằm trên giường hai mắt mở thao láo, cuối tháng một, sắc trời vẫn tối om không chút ánh sáng.
Đột nhiên cậu rất nhớ Hạ Trì, rõ ràng ban ngày vừa mới gặp nhau nhưng cậu vẫn nhớ Hạ Trì da diết, chỉ cần trò chuyện với hắn đã tốt lắm rồi.
Một cảm giác đau âm ỉ truyền tới từ vết cắt trong lòng bàn tay, Tô Tinh nâng cánh tay lên trong bóng tối, nheo mắt nhìn lòng bàn tay mình, tùy hứng nghĩ rằng cuối cùng cũng có lí do để tìm Hạ Trì.
Tô Tinh bấm điện thoại gọi cho Hạ Trì, tiếng đầu dây bên kia vang lên hồi lâu cuối cùng cũng bắt máy, Hạ Trì vẫn đang ngái ngủ, khàn giọng hỏi: “Alo? Sao vậy bé ngoan?”
“Tớ bị thương rồi, đau.” Tô Tinh nằm nghiêng, kẹp điện thoại giữa gối và tai mình, thấp giọng nói.
“Bị thương?!” Hạ Trì tỉnh táo ngay lập tức, sốt sắng hỏi, “Có chuyện gì? Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, hơi đau tí.” Tô Tinh co chân lên, liếm môi, “Đau chỉ là phụ thôi, nhớ cậu là chính.”
“Cậu đang ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh sột soạt, chắc hẳn Hạ Trì đang rời giường. “Ở nhà à? Tớ lái xe tới đón cậu.”
“Đang ở nhà,” Tô Tinh nói, “bây giờ cả hai ra ngoài cùng một lúc, đi trên con đường vẫn thường đi để xem bọn mình gặp nhau ở đâu có được không?”
“Không được!” Hạ Trì nói, “Cậu cứ ở yên trong nhà đợi tớ, hai mươi phút nữa tớ sẽ đến, nhớ mặc ấm chút.”
“Không đợi được lâu vậy, chỉ muốn gặp cậu sớm nhất có thể,” Tô Tinh cười cười, nói, “cậu đừng lái xe nhanh quá, nhớ nhìn đường, tớ sẽ đứng ở đó.”
“Yên tâm,” Giọng nói của Hạ Trì mang theo ý cười, chắc nịch nói, “bỏ lỡ gì cũng không thể bỏ lỡ ngôi sao nhỏ của tớ.”
—–
Tô Hồng thức trắng cả đêm. Bà vén mái tóc che kín khuôn mặt, trên đầu lông mày xuất hiện một nốt đỏ màu sắc rất nhạt cũng không lớn lắm, sờ vào không có cảm giác đau hay ngứa.
Bà biết đây không phải là bệnh ngoài da thông thường, bôi thuốc mỡ Erythromycin suốt hai tháng nhưng vẫn không thuyên giảm chút nào.
Bà cũng biết rằng đây không phải bệnh đau xương khớp bình thường. Cơn đau nhức toàn thân như chống đối bà, ập tới không theo bất cứ quy luật nào, có thể phát tác bất chợt dù là ngày nắng hay ngày âm u.
Dạo gần đây bà thường xuyên bị hoa mắt, mua một lọ thuốc nhỏ mắt nhưng có nhỏ nhiều thế nào cũng không đỡ chút nào.
Bà lấy chiếc hộp sắt có khóa dưới gầm giường rồi mở ra, bên trong có một vài tấm thẻ ngân hàng, dưới đáy hộp là tấm ảnh cưới của bà.
Tô Hồng nhét hết thẻ ngân hàng vào trong ví, phải tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận, không thể để bất trắc nào xảy ra, con trai bà vẫn chưa thành niên.
Trong bức ảnh chụp cũ kĩ đó, bà mặc một bộ váy cưới đơn giản không kiểu cách cầu kì, tùng váy rộng thùng thình, thắt một dải ruy băng màu trắng quanh eo, lông mày rất mảnh, là phong cách phổ biến thời bấy giờ. Chồng bà không phải người đẹp trai, mượn bộ vest của nhân viên tạp vụ, đeo một chiếc cà vạt đỏ, cười híp mắt lại.
Tô Hồng không dám nhìn thêm, đầu ngón tay run rẩy lật ngược tấm ảnh xuống đáy hộp.
Cho dù một ngày nào đó bà có chết cũng phải đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Tô Tinh rời khỏi nơi này, đợi đến khi cậu thi đỗ đại học, có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp hơn, bằng không, bà sẽ không còn mặt mũi nào xuống nhìn mặt người trong tấm ảnh kia.
Bà vừa thay quần áo xong thì tiếng đập cửa ‘thình thình’ bên ngoài truyền tới.
Nhìn qua lỗ nhòm, đó là người đàn ông mà bà vô cùng quen thuộc.
Tô Hồng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười quyến rũ, nới lỏng dây chun buộc tóc rồi mở cửa khi vén tóc e lệ.
“Anh Vương, sao không gọi trước đã tới rồi?”
Gã đàn ông kêu anh Vương đang phì phèo thuốc lá, một tay nhéo lên ngực bà, cười nói: “Hôm nay tìm em có chuyện khác.”
Tô Hồng mời gã vào nhà, cũng châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Chuyện gì đó? Chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Tới tìm em sao có thể là chuyện xấu được?” Anh Vương ôm vai bà, “Có mối làm ăn muốn nói chuyện với em.”
“Hả?” Tô Hồng nhướng mày, hất tàn thuốc xuống dưới đất.
“Con trai em là Beta đúng không?” Người đàn ông cười lấm la lấm lét, thì thào hỏi, “Anh biết vài ông chủ lớn muốn tìm Beta thay đổi khẩu vị, anh đã gặp qua con trai em rồi, đẹp người ghê…”
Tô Hồng có chút sửng sốt, bóp điếu thuốc tắt ngay tắp lự.
“Đừng lo, có anh đây đảm bảo với em tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ đi mời rượu, một đêm, ít nhất là con số này!”
Anh Vương giơ bàn tay năm ngón lên.
Ánh mắt Tô Hồng dần trở nên lạnh lẽo, bà vén tóc: “Anh, không phải anh không biết đứa con trai của em, tính tình nóng nảy, lưu manh khu này không thằng nào dám đụng vào nó.”
“Biết đâu có ông chủ thích như vậy,” Anh Vương chép miệng, “chủ yếu là trông nó rất đẹp…”
“Được rồi, không có chuyện gì phải thương lượng hết.” Tô Hồng không phân bua mà từ chối thẳng thừng, “Tuy bọn tôi cái gì cũng ăn nhưng mấy ông sếp lớn gì gì đó, dù có cho bao nhiêu tiền cũng tuyệt đối không đi.”
Anh Vương ăn quả đắng, muốn nói gì đó thuyết phục Tô Hồng nhưng thấy bà mở cửa ý đồ đuổi khách rõ lồ lộ, anh Vương chán nản chửi rủa vài câu, bất đắc dĩ vác bụng bia rời đi.
Tô Hồng đóng cửa lại, toàn thân run lên vì giận dữ, bà cứ ngỡ Beta là an toàn nhất, ngàn vạn lần không ngờ cũng có ngày hôm nay.
Trong lúc lòng dạ rối bời, bà mở một chai rượu rồi tu một nửa.
Không thể ở nơi này thêm một giây phút nào nữa, bà phải tiết kiệm đủ tiền càng sớm càng tốt, đưa Tô Tinh đi càng nhanh càng tốt.