• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đêm giao thừa, mối quan hệ giữa Tô Hồng và Tô Tinh có chút chuyển biến nhỏ bé.

Tuy rằng lời Tô Hồng nói với Tô Tinh vẫn lạnh nhạt như vậy, nói một câu mười chữ thì tám chữ mang theo gai nhọn, nhưng Tô Tinh cảm thấy những cái gai này mềm dần, đâm vào người cũng không có cảm giác đau đớn.

Điều khiến cậu hài lòng hơn chính là Tô Hồng không còn giao du với những gã đàn ông không đứng đắn nữa, thậm chí hiếm khi ra khỏi nhà. Bà đã mua một dàn máy tính second hand trên trang web buôn bán đồ cũ, mở một shop bán trang sức online.

Khi còn trẻ bà đã từng bày hàng bán vỉa hè trong chợ đêm, biết làm những thứ nhỏ đơn giản như khuyên tai và kẹp tóc, trong nhà chất đầy các loại móc tai, hạt cườm và phụ kiện nhựa mà bà lấy hàng từ chợ đầu mối, chi phí rất thấp nhưng lợi nhuận không tồi, chỉ là làm việc hơi mất sức.

Bây giờ Tô Tinh cũng không còn xem thường Tô Hồng ra mặt nữa, thỉnh thoảng buổi tối sau khi làm xong bài tập sẽ ra ngoài phòng khách giúp Tô Hồng vài việc đơn giản như xâu chuỗi hạt hay uốn dây đồng. Hai người đã lạnh nhạt xa cách quá nhiều năm, bình thường ngồi cùng nhau cũng đều im lặng không một tiếng động, không có đề tài để trò chuyện. Dù cứ như vậy nhưng Tô Tinh không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, chỉ cảm thấy yên tâm.

Chiều chủ nhật, sau khi Tô Tinh làm xong một bộ đề Vật lí và Hóa học, Tô Hồng ngồi trên sofa xâu chuỗi hạt, cậu vào bếp rót một cốc nước đặt lên bàn trà, ngồi xuống cạnh Tô Hồng lặng lẽ cầm một chiếc kìm uốn cong đầu dây đồng thành cái móc.

Tô Hồng liếc nhìn cậu, cầm cốc uống một ngụm nước rồi tiếp tục công việc trong tay.

Gần đây bà uống loại thuốc giảm đau rẻ tiền để kìm nén cơn đau nhức trên cơ thể, nốt đỏ cứ mỗi ngày lại lan rộng hơn khắp mặt, vì không muốn để Tô Tinh phát hiện, bà đánh một lớp phấn nền thật dày để che đi.

Bà tới một phòng khám nhỏ, bác sĩ không chẩn đoán được bà bị bệnh gì nên kê cho bà một vài loại thuốc trị bệnh chàm, đồng thời khuyên bà tới bệnh viện chính quy kiểm tra toàn diện càng sớm càng tốt.

Tô Hồng không dám đi, một là không có tiền, hai là sợ hãi – bà có linh cảm xấu nhưng vẫn đang tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không kiểm tra thì sẽ không có bệnh, chỉ cần kiểm tra là mọi bệnh tật đều ập tới.

Gần đây bà tìm nhà trên mạng định chuyển ra khỏi khu Như Ý, nhưng rất khó để tìm được căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ. Giá thuê gần trường Tô Tinh cao ngất ngưởng, những địa điểm rẻ hơn thì lại rất xa, có vẻ trông không an toàn bằng khu Như Ý.

Tô Tinh ngồi chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, cậu tưởng shipper tới lấy hàng nên đặt kìm xuống, nói: “Tôi đi mở cửa.”

Người đứng ngoài cửa không phải shipper mà là anh Vương béo.

Tô Tinh nghiêm mặt, giọng điệu lạnh tanh: “Lại đến quấy rầy mẹ tôi, tôi thấy ông lần nào đánh ông lần đó, cút.”

Cậu còn chưa kịp đóng cửa lại, anh Vương đã chen nửa người mình qua khe cửa, đánh giá Tô Tinh một lần từ trên xuống dưới, cười hèn hạ hai tiếng, xoa tay nói: “Tiểu Tinh à, chú không tìm mẹ con, chú tìm con có chuyện muốn nói.”

“Không nói, cút.”

“Đừng!” Anh Vương túm cánh tay Tô Tinh, cười nịnh nọt, “Chuyện tốt lắm đấy! Chuyện tốt có thể kiếm tiền được! Chú quen vài ông sếp, gần đây đang tìm khắp nơi…”

“Ai đấy?”

Tô Hồng từ phòng khách bước tới, thấy người đứng ngoài cửa là anh Vương còn đang bám chặt tay Tô Tinh, trong phút chốc cả người run bần bật. Bà cầm con dao phay, kích động hét lớn vào mặt anh Vương: “Không phải đã cảnh cáo anh cấm được tới nữa rồi sao!”

“Không phải Tiểu Hồng em nghe anh nói này,” Anh Vương sợ tới mức lùi hai bước về sau, “đây là chuyện rất tốt, kiếm tiền cực kì nhanh…”

“Cút ngay cho tôi! Còn dám bén mảng tới tìm hai mẹ con tôi lần nữa xem!” Tô Hồng giơ dao về phía gã rống lên.

“** mẹ mày con điếm này! Đã giữ thể diện cho mày rồi mà còn không muốn!” Anh Vương thẹn quá hóa giận, căm phẫn lườm Tô Tinh rồi nhổ một bãi đờm xuống đất, hung tợn chỉ một ngón tay về phía Tô Hồng.

Tô Tinh tiến lên phía trước một bước với vẻ mặt vô cảm, nắm lấy ngón tay của anh Vương bẻ ra sau, anh Vương ré lên một tiếng đau đớn. Tô Tinh đè gã lên tường ngoài hành lang, cùi chỏ một bên ấn cổ gã, tay còn lại thụi vào bụng gã hai cú mạnh bạo.

Anh Vương nôn khan vài lần vì đau, ngước mắt nhìn Tô Tinh, sợ hãi trước hơi thở tàn bạo lan tỏa toàn thân cậu. Đôi mắt cậu rất đẹp nhưng trong ánh mắt ngập tràn sự tàn nhẫn băng giá.

“Lần sau còn dám tới thì gọi 120 trước đi.”

Tô Tinh hạ giọng đe dọa bên tai gã.

Anh Vương u ám trừng mắt liếc xéo Tô Tinh rồi ôm bụng đi xuống tầng.

Đợi Tô Tinh bước vào, Tô Hồng đóng sầm cửa lại, sau đó hai chân mềm nhũn dựa vào giá giày thở hổn hển.

Tô Tinh vội vàng đỡ bà, cầm lấy con dao trong tay bà cất cẩn thận rồi rót cho bà một cốc nước ấm.

“Sao vậy?” Tô Tinh nhíu mày hỏi, “Ông ta tới làm gì?”

Tô Hồng lắc đầu: “Không sao, mày không cần quan tâm, anh ta không dám đến nữa đâu.”

Buổi chiều, Tô Hồng tới cửa hàng kim khí mua ba bộ then cài đóng đinh lên cửa rồi về phòng kiểm tra số tiền tiết kiệm, chỉ có hơn một vạn đồng, nếu muốn thuê nhà bên ngoài cũng không trả đủ tiền thuê trong một năm.

Bà thở dài, cơn đau khớp xương bắt đầu tái lại, vì vậy nằm ngửa trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

—–

Ngày mười bảy tháng ba là sinh nhật Tô Tinh, khi vừa điểm không giờ, điện thoại cậu rung liên hồi.

Hạ Trì gửi cho cậu hơn chục tin nhắn liên tiếp.

Ông hai thằng bố mày đây: Chúc mừng sinh nhật bé lạnh lùng!

Ông hai thằng bố mày đây: Chúc mừng bé Trạng nguyên hôm nay đã chính thức trưởng thành!

Ông hai thằng bố mày đây: Tớ lệnh cho cậu thành niên rồi càng phải yêu tớ nhiều hơn!



Tô Tinh mỉm cười trả lời lại sticker hình con heo nhảy múa, bọn Chu Cẩn Ngôn, Lý Lãng và Lông xanh cũng gửi lời chúc mừng sinh nhật cậu, Tô Tinh trả lời từng người một.

Cảm giác này với cậu mà nói vô cùng mới lạ. Sau khi Lâm Cường qua đời, Tô Tinh chưa từng đón sinh nhật. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được nhiều lời chúc mừng sinh nhật tới vậy, cảm giác không tệ lắm, rất kì diệu.

Cậu tám chuyện với Hạ Trì câu được câu chăng, Hạ Trì nói rõ rằng sau khi tan tiết học buổi tối sẽ cùng tới khách sạn, mọi người muốn tổ chức sinh nhật cho cậu.

Tán gẫu chưa được bao lâu thì cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng. Tô Tinh rời giường mở cửa, ngoài cửa không có ai, cậu nghiêng người ló ra ngoài nhìn thoáng qua thấy cửa phòng Tô Hồng đang đóng lại, bà mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, bóng dáng vụt qua khe cửa.

Cậu định vào phòng bỗng dưng liếc nhìn xuống dưới đất rồi sững người lại.

Trên sàn có một chiếc bánh kem nhỏ, là một chiếc bánh kem rất nhỏ kiểu cũ với một chiếc dù giấy được cắm trên lớp kem bơ.

Tô Tinh nghi ngờ rằng mình đã nhìn lầm, cậu chớp mắt vài lần mới phát hiện ra đây là sự thật. Gương mặt cậu phảng phất ý cười, chậm rãi ngồi xổm xuống cầm chiếc bánh kem lên, rút cây dù giấy ra, liếm sạch sẽ kem bơ dính trên thân dù.

Sau đó cậu đặt bánh lên bàn một cách cẩn thận, lấy chiếc thìa nhỏ trong túi nilon rồi nếm thử kĩ càng, rõ ràng chỉ là một chiếc bánh bảy tám đồng rẻ tiền nhưng dường như cậu đang thưởng thức món ăn cao lương mĩ vị đắt tiền.

—–

Sau giờ tan học ngày hôm sau, mọi người tổ chức bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cho Tô Tinh.

Chu Cẩn Ngôn mặc một chiếc áo len đỏ rực rỡ, nhảy cẫng lên vui sướng, cậu đội mũ sinh nhật cho Tô Tinh rồi ôm Tô Tinh nói to: “Chúc mừng A Tinh trưởng thành! Tuổi mười tám phải thật khỏe mạnh suôn sẻ!”

Đuma?! Ranh con bốn mắt bây giờ còn dám tôn thờ bé Trạng nguyên nhà hắn thẳng thừng vậy luôn?!

Hạ Trì hừ một tiếng, túm cổ áo sau của Chu Cẩn Ngôn kéo ra chỗ khác nhưng Chu Cẩn Ngôn không khác nào con gấu túi, ôm chặt Tô Tinh không buông tay.

Lý Lãng và Lông xanh quệt kem trên bánh gato lên mặt nhau, mấy người ồn ào ầm ĩ một hồi lâu, tới khi nhà hàng đóng cửa mới giải tán.

Hạ Trì bí ẩn nói rằng quà sinh nhật để ở nhà quên mang đi, muốn Tô Tinh về nhà cùng hắn.

Về đến chung cư, Tô Tinh cười xòe lòng bàn tay ra trước mặt Hạ Trì, hỏi: “Quà của tớ đâu?”

Hạ Trì nhéo má cậu, nói: “Ngượng hay không hả? Ai đời lại xòe tay đòi quà bao giờ không?”

Tô Tinh đường đường chính chính: “Tớ là Thọ tinh(1), tớ muốn quà thì có gì sai.”

(1) Ông Thọ là theo cách gọi của dân gian Việt Nam; Người Hán gọi là Thọ Tinh 壽星 hay Nam Cực Lão Nhân 南极老人 hoặc Nam Cực Tiên Ông 南极仙翁, trong Đạo giáo còn gọi 長生大帝 – Trường Sinh Đại Đế hay 玉清真王 – Ngọc Thanh Chân Vương. Người Nhật gọi là 壽老人 Jurōjin – Thọ Lão Nhân

Nhiều người hay đùa rằng ngày mừng sinh nhật cũng là ngày mừng thọ luôn đó^^

“Được, hôm nay cậu là to nhất!”

Hạ Trì lấy từ trong ngăn kéo bàn học một chiếc hộp nhỏ được đóng gói đẹp đẽ, đặt vào tay Tô Tinh, nói: “Mở ra xem xem, cũng không biết cậu thích không.”

Trên hộp đính một chiếc nơ màu hồng nhạt, Tô Tinh xé lớp giấy gói rồi mở nắp hộp.

Hạ Trì thận trọng nhìn Tô Tnh chăm chú, sợ bỏ lỡ mỗi biểu cảm một trên gương mặt cậu.

Lần đầu tiên hắn yêu đương, lần đầu tiên tặng quà cho bạn trai, cân nhắc nâng lên đặt xuống rất lâu cũng không biết nên tặng thứ gì, sợ Tô Tinh không dùng lại sợ cậu không thích, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn món này.

Không ngờ rằng, khoảnh khắc Tô Tinh nhìn thấy món quà, ngón tay cứng đờ, ánh mắt sững sờ.

Tim Hạ Trì khẽ thắt lại, chẳng nhẽ cậu ấy không thích?

“Tớ suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên tặng cậu quà gì, cuối cùng mua cái này, cậu có thể mang theo bên mình mỗi ngày, lúc bình thường thường cũng dùng được…” Hạ Trì thận trọng giải thích, thấy Tô Tinh không phản ứng lại, vì vậy có chút thất vọng hỏi cậu, “Không thích sao?”

Cây bút máy đặt trong hộp.

Tô Tinh rũ mắt, ngón tay lướt nhẹ trên thân bút bóng loáng.

Trầm mặc một hồi lâu, Tô Tinh nắm cây bút máy trong tay, gật đầu với Hạ Trì, cười nói: “Thích, rất thích.”

Hạ Trì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.” Tô Tinh nhìn cây bút máy, trên nắp bút khắc hình ngôi sao năm cánh, tượng trưng rằng nó thuộc sở hữu của cậu.

Vành mắt Tô Tinh có chút nóng lên, cúi đầu thì thầm, “Cảm ơn, cảm ơn cậu.”

“Đầu ngỗng ngu ngốc,” Hạ Trì khẽ thở dài, cúi người ôm Tô Tinh, để đầu cậu dụi vào lồng ngực mình, nói, “Ngốc chết mất, cảm ơn cái gì, thích là được rồi. Tớ tìm nhiều cửa hàng lắm luôn, vừa nhìn một cái đã thấy rất hợp với cậu.”

Khi Hạ Trì đang nói chuyện, Tô Tinh có thể cảm nhận được chút rung động nơi lồng ngực hắn. Tô Tinh ngổn ngang trăm mối chớp chớp mắt, cảm giác lông mi có chút ươn ướt.

“Cảm ơn cậu đã tặng tớ cây bút này.”

Cậu có một chuyện vô cùng ân hận tiếc nuối, chuyện đó có liên quan tới một cây bút máy, khoét sâu một lỗ hổng trong lòng cậu, mỗi khi nhớ về điều đó, gió lạnh gào thét thốc vào từng đợt.

Lỗ hổng này mãi mãi không thể được lấp kín, nhưng may mắn thay có Hạ Trì đứng trước khoảng trống chắn gió bên ngoài vì cậu.

—–

Hạ Trì hát tặng Tô Tinh bài hát chúc mừng sinh nhật, cậu cười hắn hát lệch tông, Hạ Trì nhe răng xông lên cù lét cậu ngứa, Tô Tinh vội vàng né tránh, hai người lăn lộn ồn ào ầm ĩ trên giường.

Lăn qua lộn lại, bầu không khí dần trở nên có chút không thích hợp.

Hạ Trì lật người đè Tô Tinh phía dưới thân mình, ngắm nhìn cậu chăm chú.

Đôi mắt Tô Tinh trong veo sâu thẳm, ánh mắt quá đỗi dịu dàng, khi Hạ Trì ngắm nhìn, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình có một con mèo nhỏ đang cào nhẹ.

Một bên đầu gối hắn chen giữa hai chân Tô Tinh, hai tay chống trên giường cạnh bên tai cậu, cúi người trao cho cậu một nụ hôn hổn hển.

Sau khi dứt khỏi nụ hôn, hơi thở của hai người đều hơi loạn nhịp, ngón tay cái Hạ Trì vuốt ve đôi môi của Tô Tinh, nói: “Kì động dục lần tới đừng tiêm thuốc nữa.”

“Tớ không tiêm thuốc, cậu giúp tớ?” Tô Tinh biết rõ mười mươi nhưng vẫn cố hỏi.

Hạ Trì một tay cởi cúc áo sơ mi của Tô Tinh nói: “Ừm, tớ giúp cậu.”

Nói rồi hắn gục đầu xuống liếm mút cổ Tô Tinh, cho tới khi Tô Tinh bật ra tiếng rên rỉ, pheromone thoát ra khỏi sự kìm nén của thuốc ức chế, lan tỏa trong không trung một cách ngang ngược.

Hạ Trì dừng lại, vòng tay qua eo xốc cậu lên phía trên, cơ thể hai người áp sát nhau.

“Có phải ướt rồi không?” Hắn cười xấu xa hỏi.

Tô Tinh nhếch môi, một chân vòng qua eo Hạ Trì, giọng nói mang theo sự cám dỗ trần trụi: “Cậu không thử sao biết được?”

Tô Tinh từ trước đến nay không ngượng ngùng, cậu vô cùng thẳng thắn trong chuyện tình cảm, thích chính là thích, muốn chính là muốn, chưa từng một lần giấu đầu lòi đuôi dáng vẻ đã nghiện mà còn ngại.

Nhưng chính sự vô tư thẳng thắn này khiến Hạ Trì cảm thấy cực kì gợi cảm.

“**!”

Hạ Trì không nhịn được chửi một tiếng, khoang mũi ngập tràn hương bạc hà ngọt ngào thơm mát, Omega của hắn ở dưới thân mình, từng nơi trên cơ thể đều trắng mềm, chỉ có đôi môi và khóe mắt ửng hồng.

Pheromone nồng đậm của Alpha ùn ùn lan tỏa khiến Tô Tinh bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng rực, bên trong cơ thể có một dòng nước gào vang muốn tìm lối ra.

Hạ Trì luồn tay vào dưới vạt áo Tô Tinh hướng lên trên, sờ soạng khắp ngực cậu, cắn lên vành tai Tô Tinh và liếm nhịp nhàng nơi đó.

“Ngôi sao của tớ thành niên rồi, có phải có thể làm chút chuyện người trưởng thành không nhỉ…”

Hạ Trì hỏi bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn, khó tài nào che giấu nổi dục vọng bên trong.

Tô Tinh nghiêng đầu, bật cười gian giảo, chớp chớp mắt nói: “Thành niên là tớ, em trai cậu còn hai tháng nữa mà?”

Hạ Trì bị cậu cười, cười tới hắn vừa cứng vừa căng, thở hổn hển nói: “Làm một nửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang