• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngờ đâu khi thấy Diêu Linh chạy tới thì Phó Hằng lại tăng tốc chạy nhanh hơn…

Thật sự Diêu Linh rất muốn tỏ ra đáng yêu mọi lúc mọi nơi, thật sự rất muốn, nhưng lúc này cô không nhịn nổi, “Mẹ nó, đây là người yêu anh chứ có phải thầy giám thị đâu, mau quay lại đây cho em!”

Thế mà Phó Hằng còn chạy nhanh hơn! Anh muốn làm gì? Đợi đã! Sau mấy ngày trải nghiệm lối suy nghĩ lạ đời của Phó Hằng, Diêu Linh thoáng cân nhắc. Đừng nói anh cảm thấy bộ dạng bây giờ của bản thân khó coi quá nên không dám gặp cô chứ?

Cạn lời, thật sự có khả năng này.

Nhưng so với Phó Hằng thì chân Diêu Linh ngắn hơn nhiều, không cách nào đuổi kịp.

Thấy Phó Hằng sắp sửa cao chạy xa bay, Diêu Linh kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, sau đó la oai oái, “Á…. Đau quá…… Đau quá…….. Chân của em……..”

Thành công khiến cái người đang tháo chạy kia dừng lại.

Phó Hằng quay đầu, Diêu Linh nén đau nhìn về phía anh, “Em không sao, nếu anh có chuyện quan trọng thì mau đi đi, đừng quan tâm đến em. Tuy hôm nay tối trời, trong tiểu khu không biết có kẻ lạ mặt nào không….. nhưng em rất lợi hại, sẽ không sao đâu… Anh đừng lo cho em..”

Phó Hằng làm sao kiềm chế được, chạy tới. Mặt anh đầm đìa mồ hôi vì thời gian dài vận động mạnh, cả mặt đỏ au, thấp giọng hỏi, “Bị thương ở đâu?”

Diêu Linh cúi đầu, để lộ cái cổ trắng nõn, cả người lộ ra vẻ yếu đuối, “Mắt cá chân em đau quá….”

Diêu Linh vừa nói vừa nhíu mày, định đứng lên nhưng chẳng ngờ lại ngã xuống, “Em không sao, thật sự không sao, anh đừng lo cho em…” Cô rất lợi hại mà.

Phó Hằng biết tỏng cô chẳng hề hấn gì nhưng vẫn không dám mạo hiểm, đỡ lấy cô, lúc này anh mới để ý tay cô. Anh cầm lấy tay cô, lòng bàn tay lộ ra vết trầy xướt vì té xuống.

Diêu Linh thấy bàn tay bị trầy da thì nhìn anh với vẻ mặt đầy đáng thương, “Chỗ này cũng đau, anh thổi cho em đi.”

Phó Hằng lắc đầu, “Giờ hơi thở anh rất nóng, sẽ khiến em không thoải mái.”

Sau đó anh hơi ngồi xuống ôm cô đứng lên, giọng hơi giận, không biết là giận chính mình hay giận Diêu Linh, “Sau này em đứng im nói trật chân anh cũng tin mà, đừng cố ý té nữa…”

Diêu Linh nheo mắt lại, “Được, sau này anh muốn đi em liền đứng gào khóc nói trật chân, vô cùng đau đớn, nếu anh không chịu quay đầu lại em sẽ té xuống, mặc kệ đằng sau có đá sỏi gì không…” Một khóc hai nháo ba thắt cổ, chiêu cũ chẳng sao, miễn xài được là được.

Phó Hằng thở dài một hơi, nhìn cô, trong lòng thấy khó chịu, nhưng cũng cảm thấy… ngọt ngào, có vẻ như ngọt ngào nhiều hơn.

Diêu Linh nhìn anh, “Anh thấy em mắc gì phải chạy?”

“Nhìn anh bây giờ… em có cảm thấy không ổn không?” Phó Hằng hỏi.

Diêu Linh nhìn anh lúc này khác hẳn với Phó Hằng tươm tất của ban ngày, mặt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bù, mặt đỏ tai hồng, chậc… hệt như ánh mặt trời.

“Đúng là thấy không ổn thật.” Diêu Linh khẽ nói, “Nó làm em muốn ngủ với anh.”

Không đợi Phó Hằng đáp lời thì Diêu Linh đã nói tiếp, “Để em nói cho rõ ràng, em không tính đùa giỡn anh, em muốn ngủ với anh một cách hợp pháp.”

Phó Hằng ngừng lại, nhìn Diêu Linh.

Diêu Linh nói tiếp, “Đừng nhìn, em quên mua nhẫn đính hôn rồi, tạm thời nợ vậy…” Vừa rồi ngồi trong bui cỏ cô quên khuấy không lấy cỏ đuôi chó bện một cái…

Phó Hằng dời tầm mắt đi, “Anh không có ý đó.”

Diêu Linh nghe anh khó khăn nói, “Sau này em sẽ gặp người đẹp trai hơn anh, lại khỏe mạnh, anh ta sẽ không thường xuyên phát bệnh như anh, em sẽ hối hận… Hơn nữa người thích em nhiều như vậy…” Thậm chí người đó có thể cùng cô xây dựng một gia đình hoàn chỉnh.

“Có phải anh có hiểu lầm gì về giá trị nhan sắc trung bình của Trung Quốc không?” Diêu Linh kinh ngạc nhìn về phía Phó Hằng, “Hãy tin em, cao xấp xỉ một mét chín, còn khuynh quốc khuynh thành như vậy thì chỉ có mỗi mình anh, vậy mà anh lại bảo em ném cơ hội này đi sao?” Diêu Linh véo mặt anh, “Giữa anh và những người khác, trước giờ em đều chọn anh.”

Phó Hằng nhìn về phía cô, hít sâu một hơi, “Để sau rồi nói.”

Diêu Linh cũng không nghĩ anh sẽ đáp ứng dễ dàng, vốn cô chỉ muốn nói cho anh biết, cô muốn ở bên anh là vì muốn kết hôn với anh.

Sau khi về nhà, Phó Hằng đặt Diêu Linh lên sô pha, sau đó rất tự nhiên cầm hộp cứu thương ra, rửa sạch vết trầy, bôi thuốc rồi băng lại cho cô.

Diêu Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc và động tác thuần thục của anh, nhớ tới mấy vết sẹo trên tay anh thì cũng hiểu mang máng trước kia anh bị thương đều tự xử lý lấy.

Sau khi Phó Hằng xử lý vết thương trên tay cô xong thì nhìn xuống mắt cá chân cô, dù biết rõ là cô lừa anh nhưng anh vẫn sợ cô không thoải mái thật.

Diêu Linh nói, “Em không sao thật mà.”

Sau khi Phó Hằng xác định cô không có việc gì liền đi tắm rửa. Diêu Linh đỏ mặt, nhảy lộc cộc đến bên ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, cố ý nói, “Hay chúng ta ngủ hợp pháp một lần nha?”

Người bên trong có vẻ dừng lại một chút.

Diêu Linh hài lòng vào giường nằm, đây là hình phạt cái tội anh có chuyện lại giấu giếm không nói cho cô.

Phó Hằng tắm rất lâu mới ra, Diêu Linh vẫn đang đọc sách chưa ngủ.

Phó Hằng lên giường, nằm cạnh Diêu Linh.

Diêu Linh cũng nằm xuống, ôm lấy eo anh, dán cả người nóng bỏng lên người anh, “Em có rất nhiều lời muốn nói với anh…”

“Phó Hằng, em yêu anh nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều, dù anh như thế nào em cũng yêu anh.”

Thân thể Phó Hằng thoáng cứng đờ, sau đó quay đầu, ôm lấy Diêu Linh, “Linh Linh… có lẽ đó chỉ là, chỉ là thói quen.”

Có một vị bác sĩ tâm lý đã từng nói với anh như thế, nói có khả năng anh không thật sự yêu Diêu Linh, cô chỉ là chỗ dựa tinh thần của anh.

Lúc đó anh biết rõ, không phải thế.

Nhưng bây giờ, anh lại sợ Diêu Linh yêu anh chỉ vì thói quen, vì cô coi anh như chỗ dựa tinh thần, nếu sau này cô gặp được tình yêu đích thực thì anh phải làm sao đây?

Phó Hằng không dám tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK