Không thể không thừa nhận, Phó Hằng rất giỏi, Diêu Linh cảm thấy cậu giảng bài còn tốt hơn cả giáo viên.
Vì cậu giảng rất lâu, bạn học lần lượt đến, thấy hai người họ thì ồ lên kinh ngạc.
Kinh ngạc như thể không hiểu sao con cóc và thiên nga lại ngồi cạnh nhau.
Diêu Linh mặt đỏ bừng, cô vốn đang nghe giảng rất nghiêm túc, vì những ánh mắt kỳ quái kia mà chẳng nghe lọt chữ nào nữa, chỉ muốn chạy trối chết.
Đột nhiên trên đầu cô có thêm một bàn tay, dùng lực khiến cô tập trung vào bài tập, “Chuyên tâm một chút, phần này quan trọng.”
Diêu Linh chợt nhận ra Phó Hằng không hề để tâm đến những ánh mắt kia.
Tay cậu rất lớn ấn trên đầu cô, Diêu Linh đột nhiên nhận ra chuyện này, trái tim đập loạn không thôi.
Cô nghiêm túc nghe cậu giảng hết các đề, sau đó cầm vở về lại chỗ ngồi, chợt phát hiện vừa rồi khi Phó Hằng giảng bài cho cô đã vẽ mấy sơ đồ trong vở cô.
Chữ cậu rõ ràng tinh tế, tựa như con người cậu ấy vậy, rất gọn gàng tươm tất.
Diêu Linh nhìn chữ cậu, bất giác cất cuốn tập đó đi.
Những buổi học sau, cô vô cùng nghiêm túc nghe giảng, nghe không hiểu cũng không sao, cô sẽ đánh dấu lại những chỗ không hiểu, sau đó tìm trong sách kiến thức liên quan rồi so sánh với chỗ cô không hiểu, cố liên hệ chúng với nhau, tựa như cách Phó Hằng giảng cho cô.
Cứ như thế, tuy lượng công việc rất lớn, nhưng mỗi lần cô hiểu được một chỗ trước kia không hiểu đều cảm thấy rất sung sướng, thậm chí cô bắt đầu thấy chuyện học thật thú vị.
Tan học, cô vội vàng chạy sang tiệm mì phụ giúp.
Nhưng cô vừa ra khỏi trường đã bị vài nữ sinh cản đường.
Nữ sinh đi đầu nhìn cô, “Này bà thím bán mì, nhà mày không có gương à?”
Diêu Linh: “………” Sắp muộn rồi, nếu đến muốn chắc chắn thím Hai sẽ mắng cô.
Hơn nữa có thể Phó Hằng sẽ đến ăn mì, cô không muốn lúc cậu ấy đến trông thấy cảnh cô bị mắng, thật mất mặt.
Mấy nữ sinh này nói gì cô đều không nghe lọt, thấy họ cứ cố ngăn mình thì lấy đà xông ra ngoài.
Mấy nữ sinh đó không ngờ cô hoàn toàn không nghe họ nói, hơn nữa còn cố tháo chạy, bọn họ sợ bị cô đụng té nên không dám ngăn lại nữa lập tức tránh ra.
Diêu Linh thuận lợi đến tiệm đúng giờ, sau đó cười cười nói, “Thím Hai, con về rồi, con đi nấu mì đây! Thím Hai, thím vất vả rồi.”
Cô mong thím Hai đừng mắng cô, cô không muốn bị mất mặt trước mặt Phó Hằng.
Thím Hai hơi sửng sốt, đâu ai đánh người đang cười, huống hồ cô lại tích cực chạy về giúp đỡ như vậy, vì thế nhường lại vị trí cho Diêu Linh.
Diêu Linh vội vàng nấu mì, hễ thấy ai đến cô cũng kích động, hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Đợi đến giờ ăn tối qua đi vẫn không thấy Phó Hằng, Diêu Linh hơi chán nản, cũng đúng, ai mà ăn mì suốt ngày được, dù có thích cỡ nào cũng không thể ăn hoài.
Hơi nước bốc lên khiến hai mắt Diêu Linh đẫm lệ mông lung, không hiểu sao thấy đau lòng.
Rất muốn thấy cậu ấy.
Rất muốn rất muốn thấy cậu ấy.
Ngay lúc này, cô chợt nghe thấy giọng nói của đối phương, “Cho một tô mì nhỏ.”
Diêu Linh vội hỏi, “Ngày nào cũng thấy cậu ăn mì, không muốn ăn cơm à?”
“Có cơm à?”
Ngoài tiệm ghi rõ là tiệm mì.
Diêu Linh ngẩng đầu, gật đầu, “Có! Cậu muốn ăn gì, tôi nấu cho cậu.”
Thím Hai hơi bất mãn, nhưng Diêu Linh nói với thím, “Thím Hai, để con nấu.”
“Có món nào ngon không?”
Diêu Linh gật đầu, “Có cải xào thịt.”
Thịt heo và cải đều là nguyên liệu nấu mì.
“Vậy tôi cho hai phần.”
Diêu Linh vội vàng xào rau, sau đó bới cơm.
Đột nhiên có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Đặc biệt là khi thấy cậu ấy ăn hết sạch đồ ăn.
Có lẽ trong lòng cậu ấy cô chỉ là một người bán mì, nhưng Diêu Linh chẳng mảy may để bụng, vì cậu là một người rất rất tốt.
Tối đến về nhà mặc dù lưng mỏi eo đau, Diêu Linh vẫn cầm sách lên, vừa ghi chép vừa nghiêm túc học thuộc.
Vở cô dùng chính là cuốn vở có chữ viết của Phó Hằng.
Diêu Linh hơi mệt liền nghỉ một lát nhìn chữ cậu, chữ Phó Hằng rất đẹp, tựa như cậu vậy.
Chắc chắn cậu ấy cũng từng viết cho những người khác. Cậu ấy rất tốt bụng, ngay cả cô dốt như vậy mà còn kiên nhẫn giảng giải thì ắt hẳn càng kiên nhẫn với những người khác.
Mắt Diêu Linh nóng lên, chớp mắt không thấy mệt nữa, tiếp tục học bài.
Cô…. thật sự, thật sự mong Phó Hằng chỉ giảng bài cho mình cô.
Nhưng lý trí cô hiểu rõ có lẽ cô cũng chỉ ăn hôi những người khác.
Diêu Linh vội tập trung học, không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa, cô phải cố gắng học hành, sau đó thi đậu Đại học. Nếu như có thể, cô mong có thể học chung một Đại học với Phó Hằng.
Những ý nghĩ như thế đương nhiên cô chỉ dám nghĩ tới khi ở một mình.
Sau khi ngủ, cô mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, Phó Hằng tỏ tình với hoa khôi trường, cậu không giảng bài cho cô, không nhìn cô, không đến quán ăn mì……..
Cô ở trong mơ khó chịu phát khóc, cứ khóc, khóc mãi, lúc tỉnh lại gối đã ướt đẫm.
Diêu Linh yên lặng nằm trên giường, lòng thấy đau xót vô ngần.
Thật sự rất đau.
Nước mắt ào ạt tuôn rơi.
Sáng sớm hôm sau, cô vẫn phải đi học. Khi đến lớp, lớp học như cũ chỉ có mình Phó Hằng.
Mắt cô sưng vù vì khóc cả đêm.
Nên cô không dám đến nhờ cậu giảng bài, cũng không dám chào cậu. Cô nghĩ cậu ấy cũng chẳng bận tâm nếu cô có chào hay không.
Cô ngồi xuống, cúi đầu đọc sách, không để người khác thấy cặp mắt sưng vù của mình.
Sau đó bả vai bị vỗ một cái.
Diêu Linh phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Hằng.
Diêu Linh vội che mắt lại, sau đó tự cảm thấy mình kỳ cục.
Dù sao thì Phó Hằng cũng đâu quan tâm cô trông thế nào.
Nhưng cô không ngờ Phó Hằng lại vươn tay kéo tay cô ra, để lộ đôi mắt, “Mắt bị sao thế? Đi khám chưa?”
Diêu Linh thầm cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng thấy ấm áp dù biết anh cũng sẽ đối tốt với những người khác như thế này.
Thấy Phó Hằng vẫn một mực đợi cô trả lời, cô xẩu hổ nói, “Đêm qua gặp ác mộng, bị dọa phát khóc….” Mất mặt quá, mất mặt quá, mất mặt quá!
Đương nhiên cô đâu có mặt mũi mà nói là cô mơ thấy Phó Hằng ở bên người khác.
Phó Hằng lại nói, “Mơ đều trái với thực, đừng sợ.”
Diêu Linh không thốt nên lời, chỉ cảm thấy tay mình đang run lên.
Nếu mơ trái với thực thì tốt biết bao.
Tuy chỉ là si tâm vọng tưởng, nhưng cô thật sự rất thích Phó Hằng.
Phó Hằng quay lại chỗ mình, cầm lấy gì đó rồi đến chỗ cô, sau đó nói, “Cho cậu cái này để an ủi này.” An ủi cô bị ác mộng dọa sợ.
Diêu Linh thấy đó là một tờ giấy, trên đó vẽ một cô nữ sinh mũm mĩm rất dễ thương……
Là cô. Tuy chỉ là phác họa, nhưng cô có thể nhìn ra đó là cô.
Diêu Linh nhìn Phó Hằng.
Phó Hằng bất thình lình mân mê sống mũi, hơi ngượng ngùng nói, “Tôi không mang quà gì theo, chỉ có thể cho cậu cái này để an ủi.”
Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, hạt mầm trong lòng Diêu Linh như thể vừa được tưới tắm, nhanh chóng lớn lên, biến thành một cái cây to.
Phó Hằng nhìn cô, sau đó nói tiếp, “Cậu học bài đi, nếu có gì không hiểu nhớ hỏi tôi.”
Diêu Linh gật đầu.
Cậu ấy thật sự rất rất tốt. Nếu tốt với cô như vậy chắc chắn với người khác sẽ còn tốt hơn.
Vậy cũng chẳng sao. Cô cũng sẽ cố gắng, cố gắng trở thành người ưu tú như thế, dù không thể ở bên cậu thì cũng có thể làm bạn với cậu.
Diêu Linh thầm hạ quyết tâm, khi về nhà liền cẩn thận cất tờ giấy Phó Hằng vẽ đi, đây là thứ quý giá nhất của cô suốt nhiều năm liền.
Đến chiều, Diêu Linh nhận ra một chuyện, Phó Hằng giảng bài cho hoa khôi trường và mấy người khác rất nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ đều tản đi hết, Diêu Linh cách quá xa nên không biết họ nói gì.
Cô ngứa ngáy trong lòng, muốn biết cậu ấy nói gì với họ.
Đến lần sau khi hoa khôi trường đến, Diêu Linh rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài cửa sổ nơi gần bàn học của Phó Hằng, cô đứng ngoài cửa sổ chắc sẽ nghe thấy ít nhiều.
Diêu Linh đi qua, sau đó nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của hoa khôi trường, “Đề này rất khó sao?”
“Không khó, cậu về đọc lại chương Hai trong sách hai lần là hiểu, mấy đề kiểu này đừng tới hỏi tôi.” Phó Hằng lạnh lùng trả lời.
Diêu Linh: “…….”