Chờ trong Bệnh thất, lão phù thủ râu bạc nghiêm túc đứng lên. Ông làm cho Jessica thả lỏng người nằm trên giường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một câu thần chú dài. Rất nhanh, Jessica phát hiện xung quanh mình lại xuất hiện ra những dòng cổ ngữ ngày hôm đó, nhưng điểm khác biệt là lần này, chúng không bám vào cơ thể cô, mà trôi nổi xung quanh người cô trong khoảng một tấc.
Giáo sư Álvarez tiến lên, cẩn thận quan sát, cuối cùng ông lấy đũa phép chỉ vào một ký tự, miệng bắt đầu đọc ra những âm tiết kì quái. Theo động tác của ông, ánh sáng vốn như ẩn như hiện của dòng chứ kia đột nhiên lóe lên, chiếu ra những tia sáng chói mắt.
Có tín hiệu mở đầu tốt, giáo sư Álvarez tiếp tục niệm lên những âm tiết cổ quái, không ngừng dùng đúa phép điểm nhẹ vào từ ký hiệu Cổ ngữ. Toàn bộ quá trình ông đều làm với những động tác vô cùng ưu nhã, khiến người khác không thể rời mắt nhìn.
Bởi vì động tác ông khá nhanh nên ánh sáng của chữ được ông chỉ mới nãy chưa kịp tắt hết thì lại đến chữ khác. Một người cùng nhiều ký tự không ngừng tỏa ra những tia sáng tuyệt đẹp.
Cứ như vậy, dưới sự chống đỡ từ nguồn phép thuật cường đại của hiệu trưởng Dumbledore cùng thủ pháp nhanh nhẹn của giáo sư Álvarez, Cổ ngữ phép trôi nổi và Cổ ngữ chúc phúc trên người Jessica dần được xóa bỏ. Tuy nhiên, đến dòng Cổ ngữ cuối cùng, giáo sư Álvarez đột nhiên dừng lại, khó xử nhìn về phía hiệu trơngr Dumbledore.
"Thầy Dumbledore, hiện tại chỉ còn Cổ ngữ cưỡng chế biến hình... Đây là câu Cổ ngữ đặc biệt của gia tộc cổ xưa, tôi nghĩ sẽ khó khăn hơn hai loại trước. Nếu chúng ta biết được ký tự bắt đầu của nó thì tốt." Nói xong, giáo sư Álvarez cúi đầu cẩn thận quan sát dòng cổ ngữ lập lòe phát sáng, thử tìm ký tự bắt đầu.
"Không cần gấp đâu, thầy Lloyd. Chúng ta có thể từ từ làm mà." Dumbledore vừa trấn an giáo sư Cổ ngữ Runes, vừa nháy mắt với Jessica đang khẩn trương nằm trên giường.
Đừng lo lắng trò Jones. Giáo sư Lloyd là một đại sư tinh thông Cổ ngữ Runes, thầy ấy sẽ tìm được cách giải cho trò."
"Ta đại khái sẽ có năm sự lựa chọn..." Giáo sư Álvarez dường như không nghe thấy lời an ủi của hiệu trưởng Dumbledore, tự nói với bản thân.
"Một phần năm tỉ lệ thành công. Nếu chọn sai thì sau đó phương pháp giải sẽ còn khó khăn hơn... Raido, kenaz, wunjo, gebo, othila,... Rốt cuộc là cái nào đây?"
"Gebo!" Jessica đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai phù thủy lớn tuổi trong Bệnh thất.
"Gebo, đại diện cho lễ vật và kỳ tích sao?" Giáo sư Álvarez vội vàng tự hỏi, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Jessica "Đây cũng là lựa chọn đầu tiên mà ta nghĩ đến. Nhưng mà, trò cũng biết Niveraisen sao? Theo ta được biết trò còn chưa học..."
"Con đúng thật là chưa từng học Cổ ngữ, thưa giáo sư Álvarez." Giọng nói của Jessica có chút run.
"Nhưng vừa nãy, khi giáo sư đọc các từ đấy, trong đầu con tự dộng nghĩ đến từ "Gebo". Giống như có ai đó đã từng nói từ đấy với con rất nhiều lần."
"Nếu vậy chúng ta thử làm theo trực giác của trò Jones thử xem." Hiệu trưởng Dumbledore nhẹ giọng nói với giáo sư Álvarez, ánh mắt lam đằng sau chiếc kính bán nguyệt lóe lên một ánh sáng không rõ ý.
"Một khi đã như vậy thì chúng ta thử xem sao." Giáo sư Álvarez gật đầy, đem đúa phép chỉ vào ký tự "Gebo" và nhẹ nhàng phát âm từ đấy. Ông vừa dứt lời, ký tự đó liền "ba" một tiếng rồi lập tức vỡ tan, phát ra vài tia sáng màu bạc.
"Quả nhiên là đúng." Hiệu trưởng Dumbledore vui mừng gật đầu, nhìn Jessica vẫn còn mờ mịt nói "Đừng tự hỏi cũng đừng hoài nghi bản thân, trò Jones. Cứ nói từ đầu tiên hiện lên trong đầu trò nói ra đi. Không cần quan tâm tính hợp lý của nó hay bản thân trò phát âm có chuẩn không. Đây là huyết thống ấn ký, chỉ cần trò cứ nói nó ra là được."
Dumbledore nhẹ nhàng nói, giúp giảm bớt phần nào sự khẩn trương trong Jessica. Hít thở sâu, Jessica nhắm mắt lại và thử cảm nhận.
Hai giáo sư đứng trong phòng đều không nói gì. Ai cũng không lên tiếng thúc giục Jessica mà đều lẳng lặng đứng đó, chờ đợi cô.
"Kenaz!"
Giáo sư Álvarez nghe theo linh cảm của Jessica cứ thế tìm được ký tự tiếp theo và tiếp tục gỡ bỏ nó.
"Sức mạnh huyết thống thật kì diệu." Giáo sư Álvarez nói thầm, nhìn Jessica với ánh mắt chờ mong. Có người từ gia tộc Cổ ngữ hướng dẫn so với ông tự mày mò, tìm hiểu thực sự giúp ông thoái mái hơn nhiều. Đồng thời cũng an toàn hơn nữa.
"Wunjo!" Qua một lúc lâu, Jessica lại bắt lấy được một từ Cổ ngữ đột nhiên hiện ra trong đầu và khẩn trương đọc ra nó.
Giáo sư Álvarez nghe vậy liền vội vàng vung đũa phép. Rất nhanh, một ánh sáng đột ngột xuất hiện rồi lại tản đi.
"Raido!"
...
Cứ như vậy, khoảng một tiếng sau, ký tự Cổ ngữ bao quanh Jessica cuối cùng cũng biến mất. Tất cả những ký tự đấy đều đã biến thành ánh sáng và biến mất trong không khí.
Hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư Álvarez cuối cùng cũng thở phào, bây giờ tất cả nguy cơ đã được xóa bỏ, đứa nhỏ trên giường này không còn nguy hiểm gì nữa rồi. Nhìn hai phù thủy lớn tuổi đã bình tĩnh lại như thường ngày, Jessica cũng hiểu được bản thân không còn vấn đề gì nữa rồi. Hẳn cô sẽ không trở thành pháo lép như Vivan dọa hồi trua.
"Trò Jones, trò thử làm một câu thần chú cho chúng ta xem được không? Để chúng ta có thể chắc chắn rằng ma lực của trò đã khôi phục như cũ." Hiệu trưởng Dumbledore thả lỏng và cười tủm tỉm nói chuyện với Jessica. Còn giáo sư Álvarez bên cạnh đang nhanh chóng ghi lại những Cổ ngữ mà Jessica vừa nói, hy vong có thể lưu trữ lại để sau này có thể nghiên cứu.
"Dạ vâng, thưa hiệu trưởng Dumbledore." Jessica rút đũa phép của mình ra, lựa chọn thử câu thần chú mà cô quen thuộc nhất.
"Wingradium Leviosa!"
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của cả ba người trong Bệnh thất, chén nước trên bàn liền bay lên, tùy theo ý muốn của Jessica mà điều chỉnh cao thấp.
"Tốt lắm!" Dumbledore không chút keo kiệt, khen Jessica "Câu thần chú thật hoàn hảo, khá tốt so với đại đa số những học sinh năm hai ta từng gặp. Một khi đã như vậy, Slytherin thêm hai điểm."
"Con cảm ơn thầy ạ!" Jessica không nghĩ rằng mình chỉ nằm trên giường bệnh cũng có thể cộng thêm hai điểm cho nhà.
Cô không khỏi cười tươi, hỏi: "Vậy thì bao giờ thì con được phép đi học thưa thầy?"
"Cái này thì còn phải đợi cô Poppy kiểm tra cho trò xong ta mới có thể khẳng định được."
Hiệu trưởng Dumbledore gật đầu chào hỏi với Phu nhân Pomfrey vừa bước vào, nhỏ giọng nói với Jessica: "Dù sao ở đây vẫn là Bệnh thất, Phu nhân Pomfrey mới là người có quyền quyết định. Đúng chứ?"
Jessica gật đầu đồng ý với hiệu trưởng Dumbledore và nằm đợi phu nhân Pomfrey đến kiểm tra cho cô. Kết quả kiểm tra làm cho cô khá vui mừng, Phu nhân Pomfrey nói cô chỉ cần ở đây thêm vài tiếng nữa,uống hết lọ dược cuối cùng thì có thể đến Đại sảnh đường ăn tối.
Cảm ơn hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư Álvarez đã giúp mình và nhìn hai người rời đi, Jessica quyết định ngủ thêm một giấc rồi dậy ăn tối.
Bữa tối, khi thấy Jesica đi về phía bàn dài Slytherin trong Đại sảnh đường, tất cả học sinh năm hai nhà Slytherin đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Dưới sự dẫn đầu của Vivian, họ cùng nhau giơ ly nước của mình lên, gật đầu chào hỏi với Jessica.
Jessica không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi lại họ. Sau khi nhấp một ngụm đồ uống, họ lại tiếp tục những công vuệc của bản thân trước khi Jessica đến.
"... Đây là làm sao vậy?" Jessica nhỏ giọng hỏi Anna đổi chỗ rồi gồi xuống cạnh Vivian.
"Bọn họ là có ý gì vậy?"
"Tớ đã đem chuyện cậu là phù thủy thuần huyết nói cho mọi người... Dù tớ có không nói đi chăng nữa thì lúc đấy họ cũng đều đã nhìn thấy Cổ ngữ Runes trên người cậu rồi. Chính bọn họ cũng đã tự biết được điều đó từ trước."
Vivian không nhanh không chậm thưởng thức bữa tối. Sau khi từ tốn ăn hết thức ăn trong miệng, cô nàng mới nói tiếp: "Hơn nữa, trong tiết Bay cậu đã thực sự rất dũng cảm, nên họ mới lịch sự như vậy. Dù sao, cậu cũng không cần để chuyện này trong lòng, họ làm thế không có nghĩa là họ phục tùng cậu... Nó chỉ đơn giản là một loại lễ nghi chào hỏi với những người dũng cảm thôi."
Jessica bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ trộm liếc mắt nhìn Snape đang ngồi ở chỗ cảu học sinh năm sáu. Chợt cô phát hiện ra, thiếu niên tóc đen cũng đang nhìn về phía cô. Cả hai chạm mắt với nhau.
Thấy Jessica nhìn về phía mình, Snape nở một nụ cười kỳ dị, giống những học sinh năm hai vừa nãy, giơ chiếc ly với cô. chẳng qua anh không có gật đầu chào hỏi như bọn họ.
Jessica đương nhiên hiểu được hàm nghĩa ẩn sau nụ cười của Snape. Anh đang châm chọc cô giống như bọn sư tử Gryffindor bốc đồng, lỗ mãng, xúc động, không biết tự lượng sức mình và cả một chút quan tâm không dễ nhận ra.
Nếu không thực sự tiếp xúc nhiều với anh, Jessica cảm thấy bản thân thực sự không thể hiểu những nhận ra những hàm nghĩa ẩn sau nụ cười đó.
Gật đầu chào hỏi với Snape, Jessica không khách sáo đáp lễ anh như với những bạn học mà bắt đầu thưởng thức bữa tối. Ăn xong, cô cũng không theo những học sinh nhà Slytherin trở về phòng sinh hoạt chung, cô vẫn còn một số việc phải làm. Cô phải đi cảm ơn những giáo sư đã giúp đỡ cô, còn phải hỏi bài tập về nhà của các lớp và nộp bài tập bổ sung nữa.
Chờ đến khi Jessica làm xong tất cả và trở lại phòng sinh hoạt chung cũng dã sắp đến giờ cấm. Mệt mỏi đẩy cửa phòng ngủ ra, Jessica có chút sững sờ, bất ngờ bật ngửa. Vivian thế mà đang ngồi trên chiếc giường vốn không ai nằm trong phòng cô và chải chuốt mái tóc.