• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hè hết, thu sang, nhưng những chùm phượng vĩ vẫn nở thắm ở trong sân trường đại học.

Phù Dung ngồi dưới băng ghế dưới tàn cây phượng vĩ đọc sách. Chợt Kim Phúc đi đến bên cạnh cô ngồi xuống hỏi:

- Dung đang đọc sách gì mà chuyên tâm quá vậy?

Phù Dung ngẩng đầu lên, đáp:

- Sách tâm lý trẻ con thôi.

Cô học giáo viên mầm non thì đương nhiên phải tìm những loại sách này đọc rồi.

Kim Phúc lại nói:

- Sau này ra trường mình chắc chắn Dung sẽ là một cô giáo dạy trẻ rất tuyệt vời và..

Cậu ta ngừng lại một chút rồi tha thiết nhìn cô nói:

- Nếu con mình được Dung làm mẹ chúng thì càng tuyệt hơn..

Bốp..

Kim Phúc bị nguyên cuốn sách nện vô đầu:

- Đừng có đùa kiểu đó nữa. Tôi không muốn mấy bông hoa đào của bạn đón đường đâu. Muốn sinh con thì tìm mấy bông hoa đào của bạn đi kìa.

Nói rồi, Phù Dung đứng lên đi vào trong lớp. Kim Phúc chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo mà chua xót.

Một năm trước, Hoàng Quân đột nhiên bị tai nạn và đã quên mất đã từng yêu Phù Dung, bán nhà dưới này theo anh hắn trở về thành phố. Kim Phúc cứ ngỡ cuối cùng đã không còn ai tranh Phù Dung với cậu ta nữa, chỉ cần cậu ta cố gắng chút nữa là sẽ có thể lấy được trái tim Phù Dung. Nhưng đáng tiếc, dù cậu ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng, Phù Dung vẫn cứ khóa chặt trái tim mình, không cho cậu ta bước vào. Hơn nữa, cô lại càng trở nên trầm lặng hơn nhiều, đôi khi còn vương chút u sầu. Phải chăng cô đã thật sự yêu Hoàng Quân hay sao?

Kim Phúc đang thả hồn suy nghĩ thì bỗng nhiên có một cô gái rất xinh đẹp đi lại bên cạnh cậu ta, hô:

- Anh Phúc!

Kim Phúc giật mình nhìn lại thì không khỏi nhíu mày khó chịu:

- Thiên Kim? Có chuyện gì?

Thiên Kim có đôi má lúm đồng tiền xinh xinh, cười rộ lên rất là có duyên, chỉ là trong mắt Kim Phúc lại bình thường hơn cả bình thường.

Thiên Kim mỉm cười nói:

- Thấy anh ngồi một mình ở đây nên em tới ngồi chung cho vui thôi mà.

Nói rồi Thiên Kim liền ngồi xuống bên cạnh Kim Phúc. Thậm chí còn đưa tay ôm cánh tay của cậu ta nữa.

Kim Phúc lập tức kéo tay Thiên Kim ra:

- Làm cái gì mà ôm tay tôi vậy hả?

Thế nhưng, Thiên Kim càng ôm chặt hơn, dịu dàng nói:

- Anh là hôn phu của em. Em ôm thì có sao?

Kim Phúc tức giận:

- Nói bậy bạ gì đó, ai là hôn phu của cô chứ?

Thiên Kim liền nói:

- Hai bác và cha mẹ em đã gọi nhau là anh sui chị sui rồi thì tất nhiên anh chính là hôn phu của em.

Kim Phúc đen mặt. Đó chỉ là gọi cho vui miệng thôi có được không? Chính xác là sui nghĩa đó. Nhưng ngặt nỗi cái vị thiên kim tiểu thư này lại cứ hồ đồ.

Kim Phúc bèn nói:

- Họ gọi nhau là anh chị sui là để cho thân chút thôi. Cha mẹ tôi có cả hàng chục anh chị sui đấy. Thậm chí có người còn không có con gái nữa kìa. Không lẽ như vậy mà tôi trở thành hôn phu của con họ hết sao?

Nói rồi, Kim Phúc hất mạnh tay Thiên Kim ra, rồi lập tức đi nhanh về lớp của mình. Để mặt cho Thiên Kim đứng đó nước mắt chảy dài.

- Nhưng mà em yêu anh mà!

Thiên Kim nhỏ hơn Kim Phúc một tuổi, cũng ở chung xóm với Kim Phúc. Cha mẹ Thiên Kim và cha mẹ Kim Phúc cũng chơi khá thân. Thiên Kim cũng là con một, gia đình cũng giàu có không kém nhà Kim Phúc. Cho nên, dĩ nhiên Kim Phúc chính là đối tượng mà cha mẹ Thiên Kim hướng tới. Ban đầu, Thiên Kim cũng không đồng tình với cách suy nghĩ của cha mẹ, nhưng từ lúc gặp Kim Phúc, Thiên Kim đã in sâu bóng hình Kim Phúc vào trong tim. Và thay vì chọn học trường thành phố thì Thiên Kim đã chọn học ở đây để có thể bên gần gũi Kim Phúc. Dĩ nhiên, Thiên Kim cũng biết Kim Phúc luôn theo đuổi Phù Dung. Nhưng mà, Thiên Kim lại không hiểu, rõ ràng Phù Dung xấu xí như vậy, cái gì cũng thua Thiên Kim, hơn nữa cũng không hề thích Kim Phúc, nhưng tại sao Kim Phúc cứ theo đuổi chứ?

Có lần Thiên Kim đã tìm gặp Phù Dung để xem thử, Phù Dung có điểm gì đặc biệt mà lại làm Kim Phúc si mê như vậy. Kết quả, Phù Dung lại hỏi Thiên Kim một câu:

- Vậy Kim Phúc có điểm gì đặc biệt mà cô lại si mê cậu ta như vậy?

Trong mắt Phù Dung, đương nhiên, Kim Phúc không có gì đặc biệt. Nhưng đối với Thiên Kim mà nói thì cậu ta rất đặc biệt nha. Người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.

Phù Dung cũng nói, đối với Kim Phúc, Phù Dung hoàn toàn không có cảm tình, cũng như Kim Phúc hiện tại đối với Thiên Kim vậy. Cho nên, nếu Thiên Kim muốn hỏi vì sao Kim Phúc như vậy thì chi bằng tự hỏi lại chính mình đi.

Thiên Kim tuy là tiểu thư nhà giàu, lại là con một, nhưng rốt cuộc, lại không có nhiều anh em bà con như Phù Dung. Cho dù có thì cũng chẳng thân, càng chẳng thương cô ấy như các anh của Phù Dung. Nói đúng hơn là còn ganh ăn ghét ở nữa. Vì thế mà cho dù bản tính có chút kiêu ngạo nhưng cũng không dám làm gì Phù Dung.

Với lại, khi về nhà suy ngẫm cũng thấy lời Phù Dung cũng có lý. Một khi đã yêu thì dù người đó có thế nào thì cũng vẫn yêu thôi. Vì thế, Thiên Kim vẫn cứ tiếp tục theo đuổi Kim Phúc mặc kệ cậu ta có lạnh lùng thế nào, cũng giống như Kim Phúc theo đuổi Phù Dung vậy. Để xem cuối cùng ai sẽ bỏ cuộc trước đây?

Phù Dung cũng không quan tâm chuyện của Kim Phúc và Thiên Kim. Thứ cô quan tâm bây giờ chính là hướng tới tương lai mà cô đã vạch sẵn ngay từ đầu. Mặc dù bây giờ cô đã biết trong tim cô có hình bóng của Quang Thịnh, nhưng, anh ấy cũng đã trả xác lại cho Hoàng Quân, mà chắc có lẽ cũng sẽ không bao giờ trở lại thế giới này nữa. Coi như kiếp này, cô và Quang Thịnh có duyên mà không nợ vậy. Nếu may mắn có kiếp sau cho cô gặp lại Quang Thịnh thì cô nhất định sẽ trả món nợ ân tình này cho anh ấy.

Tuy nhiên, Phù Dung lại không hề biết, thật ra Quang Thịnh vẫn còn tồn tại. Và bây giờ cũng đang trở về tìm cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK