• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Không chỉ có Xuân Đào cùng Khương Tuyết Dao xem ngây người.

Đám người bên ngoài vây xem, cũng đều ngây dại.

Từng người còn chưa có hoàn hồn, vẫn đang đắm chìm trong tiếng bà âm vừa rồi.

“Vừa rồi đó là thanh âm gì?”

Vị trí giữa tú đài có chút khoảng cách, có người đi đường bỗng nhiên ra tiếng.

“Ngươi cũng nghe tới rồi?”

“Ta lại không phải không có lỗ tai, đương nhiên nghe được…… Tiếng bà âm quá tuyệt vời! Ta đều nổi da gà!”

“Ngọa tào…… Tiếng bà âm vừa rồi, khí thế thật mạnh! Là ai ở đàn tấu tỳ bà?”

“Đi, đi qua nhìn xem!”

“Mau đi qua nhìn xem!”

Khương Ấu An còn không biết một khúc Thập diện mai phục này của mình mang đến lực đánh có bao nhiêu lớn, nàng chỉ cảm thấy trên trán đều đổ mồ hôi.

Khúc Thập diện mai phục này không hổ là kinh điển trong kinh điển, nàng ở hiện đại mỗi lần đàn, một thân đều đầy mồ hôi.

Đương nhiên, cũng là do bị mị lực của khúc nhạc này gây ra.

Phải biết rằng, năm đó cha mẹ nàng buộc nàng học các loại lớp học bổ túc, chính là muốn đem nàng thông thạo các loại võ nghệ, cho nên đời trước, nàng tuy rằng mất đi ký ức, nhưng học tập năng lực rất mạnh.

“Tuyết Dao tỷ, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi!”

“Ách…… Được!”

Khương Ấu An đem tỳ bà đưa cho Khương Tuyết Dao, sau đó nàng hít sâu mấy hơi, thần sắc lại thay đổi.

Mười ngón tay đặt ở trên đàn cổ.

Nàng bắt đầu trước.

Là tiếng đàn nhu hòa…….

Đám người ở bên ngoài, có người hô lên: “Lại bắt đầu! Đại gia an tĩnh!”

Lời này vừa ra, bá tánh nghe được tiếng đàn, tự giác an tĩnh lại.

Chỉ là……

“Đây là tiếng đàn?” Khương Uẩn Trần thấp giọng nói.

Khương Nhan mới vừa từ trạng thái sững sờ hoàn hồn lại.

Tiếng bà âm vừa rồi, tuy hắn là người thô kệch đối với nhạc cụ không hiểu, cũng nghe mê mẩn.

Bà âm kia, sát khí che trời lấp đất, quả thực làm hắn cảm thấy hưng phấn.

Thật muốn nghe lại một lần………..

So sánh với bà âm, tiếng đàn nhu hòa hơn rất nhiều, rất nhiều người cho rằng này tiếng đàn so ra kém với tiếng tỳ bà.

Tiếng đàn tiết tấu ra tới.

Cảm giác bối cảnh cuồn cuộn lập tức bị suy yếu rất nhiều…….

Toàn bộ bầu không khí tựa hồ cũng trở nên thực nhu hòa.

Theo tiếng đàn diễn tấu, cửa nhỏ kia, một nữ tử chậm rãi đi ra.

Nàng kia bộ dáng ước chừng 15-16 tuổi, khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu cong cong, mắt như sao trời, trên người mặc một bộ váy màu đỏ, ở trên làn váy cũng với tay áo, đều có hình thêu thùa đa dạng.

Hình thêu kia tinh xảo, theo nàng xua tay cùng nện bước, những bông hoa kia dường như nở rộ.

So với các cô nương Mộ gia tìm, tùy tiện ở trên đài đi vài lần thật sự khác nhau.

Cô nương thứ nhất lên sân khấu, giống như một tiên nữ, sau khi nàng đi đến vị trí đầu tiên, vị cô nương thứ hai cũng lên sân khấu.

Một bộ váy dài màu hồng nhạt, trên tay áo cùng với làn váy, có thêu hình con bướm, nếu nói cô nương vừa rồi minh diễm hào phóng, như vậy vị cô nương lên sân khấu này, nàng giống như một tiểu tiên nữ hoạt bát hiếu động, nện bước cũng nhanh hơn một ít, cánh bướm trên làn váy kia dường như muốn giương cánh bay, làm người không dời mắt được.

“Nương, kia không phải là Nhị Nha cách vách nhà chúng ta sao?”

“Hình như là…… Nhị Nha……”

“Trời ạ, nàng hiện tại thật xinh đẹp!”

Một cô nương tiếp theo lên đài, mỗi một cô nương quần áo trên người kiểu dáng nhan sắc đều không giống nhau, giờ khắc này, ở trong mắt những bá tánh đó, những cô nương này dường như từng người đều biến thành tiểu tiên nữ, trên đài bốn phía đặt đầy những bồn hoa tươi, giữa không gian đàn và hoa, các nàng nhất tần nhất tiếu, đều có thể câu dẫn hồn người.

“Mẫu thân, thật nhiều tiên nữ a!”

Trong đám người, có một đôi phu thê, trên cổ nam nhân ngồi một tiểu nam hài, nhìn các cô nương trên đài, kêu to ra tiếng.

“Người đẹp, quần áo cũng đẹp…….”

“Ngươi đi đâu a?”

“Đi Khương gia tổ chức tú đài a……”

“Không phải a, ngươi không phải nói không đi xem sao?”

“Mọi người đều đi, nghe nói các cô nương kia thật xinh đẹp! Quần áo cũng đẹp!”

“Từ từ ta a!”

Mộ gia bên này.

Mộ Trung Thiên bôi xong thuốc dán trở về nhìn đến phía dưới tú đài nhà mình, chỉ còn lại vài người.

“Người đi đâu hết rồi? Tú đài còn không phải chưa xong sao?”

“Lão gia, mọi người đều đi xem Khương gia tổ chức tú đài.”

“Tú đài bọn họ có cái gì đẹp, quần áo làm ra cũng không tốt bằng Cẩm Tú Trang của chúng ta, mời các cô nương tự nhiên cũng không có đẹp bằng các cô nương chúng ta mời……..”

“Lão gia, ngài không thấy rằng du khách phụ cận đều thiếu rất nhiều sao? Mọi người đều đi qua…….”

Mộ Trung Thiên hung hăng nhíu mày, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta thật ra muốn nhìn một chút bọn họ tổ chức tú đài có bao nhiêu đẹp!”

Mộ Trung Thiên hướng chỗ Khương gia tổ chức tú đài đi đến, vừa lúc gặp được Khương Tu Trạch.

Hắn vốn định nói chuyện, nhưng nhìn đến Khương Tu Trạch hắc một khuôn mặt, liền không mở miệng.

Còn chưa đến gần, hai người liền nghe được một trận tiếng đàn.

Tiếng đàn này nghe, dường như cái gì cũng chưa sốt ruột.

“Đúng vậy, ta như thế nào không nghĩ tới đâu?”

Mộ Trung Thiên đột nhiên nghĩ ra.

Hắn hẳn là cũng nên tìm nhạc sư tới tấu nhạc a!

Khương Tu Trạch bỗng nhiên nhìn về phía Mộ Trung Thiên.

Mộ Trung Thiên khụ khụ hai tiếng.

“Nhường một chút……”

Phía sau lại có một đám người lao tới, đều hướng phương hướng tú đài đi.

Mộ trung thiên lúc này mới chú ý tới, đám người vây xem, so với đám người vây xem tú đài của Mộ gia một lát còn muốn nhiều hơn.

Ngay cả trên cây đều có người, với đầu đi xem.

Mộ trung thiên sắc mặt khẽ biến.

Liền tính tú đài của Khương gia làm đẹp thì thế nào! Danh tiếng vẫn là kém Cẩm Tú Trang của bọn họ….. Hơn nữa mới vừa rồi quản sự của hắn cũng nói, rất nhiều người đều là ở nhà bọn họk thanh toán tiền trả trước.

Mộ Trung Thiên ở trong lòng tự an ủi mình như vậy.

Trăm tú lâm một chỗ khác.

Sau khi Khương Diệu Diệu bồi Mộ Đình Nhi bôi dược xong, hai người ở trong rừng đi dạo.

“Diệu Diệu còn may có ngươi, bằng không hôm nay cũng không có nhiều người đặt làm quần áo ở Cẩm Tú Trang Mộ gia chúng ta như vậy, thật là cảm ơn ngươi a!”

Mộ Đình Nhi đối mặt Khương Diệu Diệu giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, mở miệng nói.

Nhìn tươi cười giả dối trên mặt Mộ Đình Nhi, Khương Diệu Diệu than nhẹ một tiếng: “Đình nhi, lục  tỷ tỷ của ta đối với ngươi như vậy, ngươi còn nói cảm ơn với ta làm cái gì? Hẳn là ta phải nói xin lỗi với ngươi mới phải…..”

“Tiện nhân Khương Ấu An kia làm sai, dựa vào cái gì muốn ngươi tới xin lỗi? Diệu Diệu ngươi là tỷ muội tốt của ta, về sau đừng nói những lời khách khí đó, ta biết trong lòng ngươi cũng thực chán ghét Khương Ấu An đúng không, bằng không cũng không có khả năng sẽ giúp ta…..”

Biểu tình Khương Diệu Diệu căng thẳng.

Mộ Đình Nhi ánh mắt lập loè.

Kỳ thật nếu không phải tiện nhân Khương Ấu An kia vạch trần, nàng còn lười phản ứng lại, ngày đó nàng đi Khương gia tìm Diệu Diệu, Khương Diệu Diệu kỳ thật có thể cùng nha hoàn đơn độc nói chuyện, nhưng lại để nha hoàn làm trò nói trước mặt nàng.

Thật nhìn không ra tới a, này Khương Diệu Diệu tâm cơ như vậy.

Bất quá cũng không quan hệ, rốt cuộc nàng cùng Khương Diệu Diệu đều chán ghét tiểu tiện nhân kia.

Mộ Đình Nhi cũng không dám chạm vào cánh tay bị roi đánh của mình.

Nghĩ đến chuyện phát sinh lúc trước, hận ý trong lòng nàng đối với Khương Ấu An lại nhiều thêm vài phần, Mộ Đình Nhi hiện tại là hận không thể uống máu, ăn thịt Khương Ấu An.

Đợi sau khi thưởng th tiết kết thúc, nàng nhất định phải đem chuyện này nói cho tỷ tỷ!

Thần Nam Vương phủ Thế tử phi ỷ thế ức h.i.ế.p người, ha hả, nàng xem Khương Ấu An có thể giữ được vị trí Thế tử phi bao lâu!

Chờ ngày nào đó, Khương Ấu An bị đuổi ra khỏi Vương phủ, nàng đời này liền tính là xong rồi!

Nghĩ đến đây, Mộ Đình Nhi liền cao hứng không chịu được.

“Diệu Diệu, về sau ngươi giúp ta nhìn chằm chằm phía tam thúc của ngươi đi, nếu là bọn họ lại có ý tổ chức giống như tú đài lần này, ngươi liền nói cho ta, ta và ngươi đồng lòng hợp lực….”

Mộ Đình Nhi lời còn chưa nói xong, Khương Diệu Diệu ngẩng đầu trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK