• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Đình Nhi cũng chú ý tới sắc mặt Khương Diệu Diệu thay đổi, theo bản năng quay đầu nhìn lại, khi nhìn đến ở phía sau các đó không xa một nam tử đang đứng, ánh mắt Mộ Đình Nhi lập tức trở nên hoảng loạn.

“Cẩm nam ca ca……”

“Ngũ ca……”

Khương Cẩm Nam vẻ mặt tức giận nhìn hai người.

Đây rõ ràng chính là đã nghe được lời Mộ Đình Nhi vừa nói.

Mộ Đình Nhi vội muốn chết, theo bản năng hướng Khương Cẩm Nam đi đến, nhưng còn chưa có đụng tới Khương Cẩm Nam, hắn lui về phía sau vài bước.

“Cẩm nam ca ca, ngươi nghe ta giải thích ——”

Mộ Đình Nhi quá sợ hãi Khương Cẩm Nam sẽ chán ghét nàng, sau khi nhìn thấy Khương Cẩm Nam lui về phia sau, càng là theo bản năng hướng tới hắn nhào đến.

“Lăn!” Khương Cẩm Nam tránh đi, lại dùng ánh mắt phẩn nộ nhìn chẳm chằm Khương Diệu Diệu, sau đó xoay người liền chạy.

Mộ Đình Nhi tiếng nói lập tức trở nên bén nhọn lên.

“Cẩm nam ca ca!!!”

“Khương Diệu Diệu, ngươi là người gỗ a, còn không mau đuổi theo!” Mộ Đình Nhi tức giận nói.

Nói xong, Mộ Đình Nhi liền đuổi theo Khương Cẩm Nam.

Lúc này, Khương Diệu Diệu tâm là loạn.

Nàng trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Ngũ ca sau khi nghe được những lời nói đó của Mộ Đình Nhi…… Hắn sẽ đối đãi với nàng như thế nào?

Vốn dĩ trước đó vài ngày, ngũ ca liền bởi vì Khương Ấu An liền có ý kiến rất lớn đối với nàng, hiện tại……

Không được!

Nàng nhất định phải giải thích!

Khương Diệu Diệu cũng đi theo Mộ Đình Nhi cùng đuổi theo Khương Cẩm Nam.

Nhưng là Khương Cẩm Nam chạy quá nhanh, hơn nữa phía trước truyền đến tiếng đàn, người cũng càng ngày càng nhiều, hai người thực mau liền không nhìn thấy thân ảnh Khương Cẩm Nam.

“Nữ nhi, ngươi cũng tới……”

Mộ Trung Thiên nắm lấy cánh tay Mộ Đình Nhi, chỉ là Mộ Đình Nhi hít hà một hơi: “Cha, người đụng tới miệng vết thương của ta.”

“Là cha sai……”

“Cha, nơi này như thế nào sẽ nhiều người như vậy?”

“Phía trước chính là Khương gia tú đài!!!” Mộ Trung Thiên ngữ khí thực trọng.

Trong giọng nói còn mang theo một cổ oán khí.

“Khương gia tú đài? Bọn họ như thế nào đều tới xem? Không phải nói……”

Lời này còn không có nói xong, tiếng đàn ôn nhu bỗng nhiên thay đổi, khí thế trở nên nhanh hơn, bà âm cũng đi theo vang lên.

Mộ Trung Thiên cùng Mộ Đình Nhi, cùng với Khương Diệu Diệu cách đó không xa đều theo bản năng hướng tới tú đài nhìn lại.

Những tiểu tiên nữ xinh đẹp đó đều thướt tha nên bước từ phía sau cửa nhỏ lui ra.

Theo sau, là hai nam tử vũ khí hiên ngang từ trong cửa đi ra, hai người một trái một phải, trên người mỗi người cẩm y hoa bào kiểu dáng thượng thừa, bước mạnh mẽ nện bước đi tới.

Nam tử bên trái tay cầm quạt, nam tử bên trái tay cầm cây sáo màu xanh biếc.

Mộ Đình Nhi con ngươi co rụt lại.

Mộ trung thiên cũng sửng sốt.

Mộ gia bọn họ chỉ tìm cô nương tới đăng tú đài……

Trong chốc lát, lại có hai người nam tử xuất hiện, hai người này trên tay không có cầm vật phẩm, nhưng bên hông đeo một miếng ngọc trắng.

Một người khác bên hông đeo trường kiếm.

Phấn chấn oai hùng, phong lưu phóng khoáng.

Bốn người nam tử diện mạo không tính anh tuấn, phong cách cũng không giống nhau, nhưng trên người mỗi người phối trang sức cùng ăn mặc, đều đem sở trường của bọn họ thể hiện ra tới.

“Trời ạ, đây là Cẩu Đản? Hắn ngày trước bộ dáng lôi thôi, giống một tên ngốc to con….”

“A a a, Cẩu Đản ca thật đẹp trai a!”

“Thật là người dựa y trang mã dựa an a!”

Đợi bốn gã nam tử đi trở về, tiếng đàn cùng bà âm lại thay đổi, không có khí thế, lại nhiều tế thủy trường lưu.

Lại là vài đại thâm, quần áo ăn mặc phù hợp với tuổi của các nàng, lúc tấu nhạc đi ra, bốn người đại thẩm thoạt nhìn nện bước thực tùy ý, nhưng xem ở trong mắt, chính là thực thoải mái.

Còn có đứa bé mặc áo ngắn đáng yếu, trong tay cầm kẹo hồ lô lên đài.

Trong lúc nhịn không được ở trên kẹo hồ cắn một ngụm, chọc quần chúng phía dưới cười ha ha.

Khương Phong Văn cùng Khương Dương mấy người cũng không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy.

Bọn họ đều không dời mắt được.

Đợi sau khi đứa bé cuối cùng xuống đài, tiếng đàn cùng bà âm cũng ngừng.

Bá tánh vây xem rất có một loại cảm giác chưa đã thèm: “Còn có không?”

“Đúng vậy, còn có không?”

Khương Phong Văn lên đài nói: “Đi tú kết thúc, bất quá ở cuối cùng, còn có một chi vũ khúc……”

“Khương Phong Văn ngươi mau xuống đài, chúng ta không cần xem ngươi……”

“Đúng vậy, cái gì vũ a!”

Mọi người đều nói Khương Phong Văn đi xuống.

Bất quá Khương Phong Văn nhưng không quên Khương Ấu An phân phó.

Ấu an nói cái gì mà, đánh quảng cáo?

Chính là từ từ giới thiệu quần áo trong tiệm bọn họ.

Chờ nói không sai biệt lắm hắn xuống đài, lại không nghĩ rằng Khương Dương chạy lên đây.

“Tiểu tử Khương gia, ngươi đi lên làm gì a!”

Khương Dương gãi gãi đầu: “Ta cũng không nghĩ lên đài a, nhưng Ấu An muội muội của ta nói, hôm nay khách nhân tới trong tiệm chúng ta đặt làm quần áo, chúng ta có thể giảm giá một phần.”

Nói xong, Khương Dương liền chạy xuống đài.

Trong chốc lát tiếng đàn lại lần nữa vang lên.

Tiếng đàn thật vui sướng, dường như làm cho cả không khí đều trở nên vui vẻ.

Vài cô nương lên đài lúc trước liền từ trong cửa nhỏ nối đuôi nhau mà ra.

Sau bình phong, Khương Tuyết Dao đem tỳ bà đặt ở một bên, mặt mày nhu hòa mà nhìn Khương Ấu An.

Bởi vì nóng, áo choàng trên người Khương Ấu An đã sớm gỡ xuống.

Tuy là thế, trên trán nàng vẫn chảy mổ hôi ròng ròng.

Chỉ là lại cũng thực nhập tâm.

Ngay cả Khương Tuyết Dao cũng bị tiếng đàn làm cảm nhiễm, những bất an đó sớm đã tan thành mây khói.

Khương Tuyết Dao cầm khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Khương Ấu An.

Khương Ấu An đối diện tầm mắt nàng, mặt mày cười cong thành một vòng trăng non.

Động tác trên tay nàng không ngừng, trong miệng cũng hát.

“Khêu đèn xem biến trường nhai phồn hoa, râu bạc lão giả vẽ lại vẽ trong tranh……” ①

……

“Bung dù tiếp hoa rơi, xem kia gió tây kỵ ngựa gầy……”

Khương Tuyết Dao cùng Xuân Đào đều nghe nhập thần.

Bên ngoài quần chúng dưới đài, đều bị dáng múa của các cô nương hấp dẫn.

Hai cha con Mộ Đình Nhi cùng Mộ Trung Thiên đều xem ngây người, nửa ngày đều không kịp phản ứng.

Hiện trường cũng thực an tĩnh, chỉ có tiếng đàn vui sướng quanh quẩn ở bên tai.

Bá tánh đứng gần bình phong, thậm chí còn có thể ẩn ẩn nghe được tiếng ca.

Khương Cẩm Nam bị đẩy đến vị trí rất gần bình phong.

Bỗng nhiên sửng sốt.

Tiếng hát là cỡ nào quen thuộc.

Tuy nói tiếng ca này có điểm kỳ quái…… Chính là…… Đây là giọng nói của tiểu lục ……

Trong miệng không tự giác lẩm bẩm hai chữ tiểu lục này, trái tim Khương Cẩm Nam cũng đi theo khó chịu.

Không biết là ai dẫm vào chân hắn.

Còn có người đẩy hắn một chút.

Khương Cẩm Nam cũng chưa hoàn hồn tới.

Cho đến khi, một tiếng kinh hô kêu lên.

Các cô nương trên đài vẫn đang khiêu vũ, mà ở bình phong bên này, có lẽ là có người muốn nhìn một chút phía sau bình phong là ai, người chen chúc quá nhiều, không biết là ai chạm vào bình phong, Xuân Đào nhìn bình phong phía trước hướng tới trên đầu Thế tử phi nhà mình nện xuống.

Tuy là đột nhiên sinh ra biến cố, Khương Ấu An như cũ không có dừng lại.

Nàng không có dừng lại, trên đài các cô nương cũng không ngừng lại.

Đây là Khương Ấu An nói.

Chỉ cần tiếng đàn của nàng không ngừng, bọn họ liền không thể dừng lại.

Mặc kệ là phát sinh biến cố gì.

Một điệu múa này đều phải nhảy đến cuối cùng.

Khương Cẩm Nam đồng tử co rụt lại.

Hắn đột nhiên tiến lên, bắt lấy bình phong muốn ngã xuống.

Mà bên kia cũng có người ra tay, bình phong hai đầu đều bị bắt được. 

Chỉ là, dùng sức quá độ.

Bình phong không có hướng trên đầu Khương Ấu An đổ tới, lại hướng một đầu khác ngã xuống.

Trực tiếp ngã trên mặt đất.

Lộ ra phía sau bình phong ba vị cô nương.

Tác giả có chuyện nói:

①: Hoa đồng 《 Tiếu nạp 》. Mọi người có thể nghe ở youtube.  Mặt khác, bổn văn cổ ngôn hư cấu, chớ khảo chứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK