Vì đây là lần đầu tiên cầu hôn, hắn không có kinh nghiệm gì, và cũng không nhận ra rằng nhẫn cưới thường đi theo cặp, tức là cần có hai chiếc.
Khi mua nhẫn, Phương Thức Du chỉ lo chọn cho Hứa Nam Hành một chiếc thật tinh tế và đẹp mắt, mà quên mất bản thân hắn cũng cần có nhẫn.
Tuy nhiên, sau khi từ Lhasa về Bắc Kinh, thầy Hứa đã mua cho hắn một chiếc rồi.
Nói chung, ngoại trừ lúc phẫu thuật, Phương Thức Du hầu như lúc nào cũng đeo nhẫn.
Khi gõ bệnh án, thỉnh thoảng có bệnh nhân lén nhìn nhẫn của hắn, vài người đến tái khám định kỳ sẽ hỏi thẳng: “Bác sĩ, đây có phải nhẫn cưới không?”, Phương Thức Du sẽ gật đầu ừ một tiếng.
Bề ngoài có vẻ lạnh lùng vô cảm, chỉ nói chuyện bệnh tình với bệnh nhân, sau khi điều chỉnh thuốc cho bệnh nhân tái khám thì in đơn và bảo họ đi thanh toán.
Nhưng thật ra sau khi bệnh nhân đi rồi, hắn sẽ lại dùng ngón cái xoa nhẹ chiếc nhẫn, rồi gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
Hai chiếc nhẫn nhìn qua đều là nhẫn trơn, phù hợp với nghề nghiệp của cả hai người, còn những chiếc nhẫn hoa lá cành thì không hợp lắm.
Chiếc nhẫn trên tay Hứa Nam Hành là một chiếc nhẫn trơn bằng bạch kim, với một viên đá Aquamarine* đẹp mắt được gắn chìm.
Bên trong chiếc nhẫn có khắc bằng laser hình một chiếc cà vạt nhỏ xíu.
Chiếc nhẫn Hứa Nam Hành tặng Phương Thức Du thì bên trong có khắc một chiếc ống nghe nhỏ.
(*) Đá Aquamarine:
Nhẫn là cách ngăn chặn những người muốn làm mai hiệu quả nhất, dù vẫn có vài người không tin, nghĩ rằng nhẫn chỉ là đồ trang trí, nhưng phần lớn lời giới thiệu đối tượng đều bị chặn đứng.
Không chỉ bác sĩ Phương, mà thầy Hứa cũng vậy.
Thứ Hai tuần này, phó hiệu trưởng mới lên chức họp với mọi người, sau buổi họp ông giữ Hứa Nam Hành lại, hỏi anh chiếc nhẫn này đeo chơi phải không, Hứa Nam Hành vội nói không, đây là nhẫn cưới thật, anh đã kết hôn rồi.
Phó hiệu trưởng tròn mắt nhìn, nói là chưa từng nghe anh tổ chức tiệc cưới.
Hứa Nam Hành nói không tổ chức, chỉ là cùng gia đình ăn bữa cơm.
Đúng lúc đó thầy giáo Đới quay lại rút USB đã giải cứu anh, nói thầy Hứa thật sự đã kết hôn, chỉ là khá kín tiếng.
Những phiền toái về việc này hai người đều ít nhiều gặp phải, nhưng chỉ cần thái độ rõ ràng thì thường không có ai cố gắng níu kéo giới thiệu người khác.
Còn bên phía bác sĩ Phương, từ ngày hôm đó trở đi, việc bị giới thiệu đối tượng hoàn toàn chấm dứt.
Hôm đó, Đạt Tang Khúc Trân nhập viện.
Đường Chi Nguyên lái xe đưa cô đến, vì việc đậu xe ở bệnh viện rất khó khăn, đi cùng còn có bạn cùng phòng của Khúc Trân.
Bạn cùng phòng tên là Ninh Tây, hiện đang ở bên cạnh chờ Khúc Trân truyền nước, dùng giấy lau mồ hôi trên trán của Khúc Trân, trong khi Đường Chi Nguyên vẫn đang xếp hàng đậu xe ở bên ngoài.
Đường Chi Nguyên thấy hàng dài đợi vào bãi đỗ xe ít nhất cũng mất một tiếng, bèn liên lạc với Phương Thức Du, bảo hắn nếu có thời gian thì đến giúp đỡ một chút.
Phương Thức Du vừa thảo luận xong phương án phẫu thuật, nghe thấy Khúc Trân đang truyền nước, liền đi thẳng đến phòng truyền dịch.
“Lại là chứng đầy hơi nữa à?” Phương Thức Du đứng trước mặt cô.
Khúc Trân nuốt khan, co rụt cổ, gật đầu.
Phương Thức Du nhíu mày: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, em không thể thế này mãi được, hoặc là không ăn không uống, hoặc là ăn uống vô độ.
Anh biết em áp lực kỳ thi cuối kỳ, nhưng đây có phải là cách không?”
Sau đó, hắn nhìn về phía Ninh Tây, cô cũng bị dọa đến nỗi không dám lên tiếng.
Phương Thức Du nói với cô: “Cảm ơn em nhé, lại phải làm phiền em rồi.”
—Lần trước cũng là Ninh Tây đưa Khúc Trân đến cấp cứu.
Kỳ thi cuối kỳ khiến Khúc Trân rất áp lực, cô không tự điều chỉnh được tâm trạng, chức năng tiêu hóa rối loạn, khi thì cả ngày ở thư viện không ăn uống gì, khi thì nửa đêm dậy ăn liền hai hộp KFC, cuối cùng bị đầy bụng cộng thêm viêm nhiễm phải nhập viện cấp cứu.
Lần đó, Hứa Nam Hành và Phương Thức Du đã nói với cô rằng, như vậy không ổn.
Nhưng cả hai người này đâu phải là người biết cách chăm sóc trẻ.
Thầy Hứa tuy là người trong ngành giáo dục, nhưng phong cách giảng dạy của anh khá lạnh lùng.
Phương Thức Du thậm chí còn hơn thế, sự quan tâm chăm sóc của bác sĩ Phương đều dồn hết cho Hứa Nam Hành.
Ninh Tây lo lắng gật đầu, nói: “Không sao đâu ạ, chúng em chăm sóc nhau mà.”
Khúc Trân mặt mày nhợt nhạt, mắt lờ đờ.
Phương Thức Du nhíu mày nhìn cô, ngẩng đầu nhìn chai dịch đang truyền, chai này là kháng sinh, đã truyền được một nửa.
Hắn lại nói: “Em có phải không học được đâu, bây giờ còn chưa thi cao học, sang năm thi cao học mà em còn giữ tâm trạng này em—— Ối!”
Nói được nửa câu, đột nhiên bị ai đó đánh mạnh vào cánh tay.
Trong bệnh viện lớn như thế này, người có thể thẳng tay đánh vào cánh tay của phó trưởng khoa Phương, chỉ có thể là một người.
Phương Thức Du quay đầu: “Thầy Cố.”
Người đến chính là ba hắn, trưởng khoa Cố.
“Nói nói nói!” Thầy Cố trừng mắt nhìn hắn, “Con bé đã thế này rồi còn nói! Con có thấy mình phiền không, mặt mày nó tái nhợt thế kia, học hành mà phải nhập viện thì sao! Con ra ngoài đi!”
Phương Thức Du: “......”
Một y tá đẩy chiếc xe đựng dụng cụ tiêm đi qua hành lang này, cố nhịn cười.
Đúng lúc đó, một bác sĩ của khoa tiêu hóa đi vào phòng truyền dịch, thấy hai người, liền “Ồ” một tiếng, tay đút túi bước tới hỏi: “Chuyện gì thế này, bác sĩ Cố, bác sĩ Phương?”
Nhìn thấy cô gái đang ngồi truyền nước, hiểu ra: “À~ bác sĩ Phương, con gái của anh phải không?”
Mọi người đều đã nghe nói Phương Thức Du có người yêu, mà Khúc Trân lại gầy, dáng người cũng không cao, hồi học lớp 12 đã cắt tóc ngắn ngang vai, mấy năm qua tóc dài đến vai, vẫn để mái bằng, trông rất nhỏ nhắn.
Vì vậy dễ khiến người khác nhầm tưởng cô bé là con gái của hắn.
“À không phải...” Phương Thức Du cười, định giải thích thì bị ba hắn cắt ngang.
“Cậu đi nhanh đi, còn đứng đây làm gì nữa.” Thầy Cố rất không hài lòng với việc hắn quở trách Khúc Trân, “Cậu không có việc gì khác làm sao? Không có việc thì ra khu cấp cứu xem phòng cấp cứu thế nào! Đứng đây làm gì, người ta truyền nước cũng không yên.”
“...” Phương Thức Du thở dài, “Được, được, em đi đây ạ.”
Vừa bước đi được hai bước, thầy Cố lại gọi hắn: “Này, đừng...!đừng nói với Tiểu Hứa nhé.”
“Đã nói rồi.” Phương Thức Du quay lại, bình tĩnh nói.
Thầy Cố thở dài, nhìn Khúc Trân: “Thôi, cậu ấy đến lại mắng con lần nữa.”
Khúc Trân nhăn mặt: “Phải làm sao đây, bác sĩ Cố.”
“Đừng lo, ta sẽ gọi bà ngoại của cậu ấy đến.” Thầy Cố nói rồi lấy điện thoại ra, vừa tìm số trong danh bạ vừa nói, “Ta không tin cậu ấy dám mắng con trước mặt bà ngoại.”
Vậy là chuyện “Phương Thức Du có một cô con gái” lặng lẽ lan truyền đến nhiều người.
Ngay cả Ninh Tây cũng thử hỏi Khúc Trân: Họ là hai người bố của cậu à?
Khúc Trân sợ đến mức vội vàng giải thích.
Khúc Trân rất chăm chỉ, vì vậy mỗi khi sắp thi cô lại áp lực rất lớn.
Hơn nữa, cô không biết điều chỉnh tâm lý ra sao, Bắc Kinh đâu có giống như Lhasa, khi học cấp ba ở Lhasa áp lực cũng không hề nhỏ, nhưng áp lực từ Đại học Bắc Kinh thì hoàn toàn khác.
Xung quanh cô toàn là những người xuất sắc, những thứ học được đều là chưa từng nghe qua, thậm chí việc rửa ống nghiệm, rửa cốc trong phòng thí nghiệm cũng làm cô cảm thấy vô cùng vinh dự.
Những đứa trẻ như vậy không biết xử lý áp lực và cảm xúc là điều rất bình thường.
Còn hai người lớn ở Bắc Kinh, trong việc này thực sự không giúp được cô.
Nhưng may mắn thay, sau đó Đường Chi Nguyên đưa Khúc Trân đi làm tư vấn tâm lý vài lần, cộng thêm sự giúp đỡ và động viên từ bạn cùng phòng, tình trạng mới khá hơn nhiều.
Gần đây thầy Hứa đang rất lo lắng, kiểm tra tuần và tháng ở lớp càng ngày càng tệ, ngay cả những học sinh có thành tích tốt cũng thi trượt vài lần.
Về đến nhà, vừa nới lỏng cà vạt là anh đã nằm bẹp trên ghế sofa.
Anh cứ nằm đó đờ đẫn, không chơi điện thoại, đôi khi thậm chí không bật đèn, có thể nằm như vậy đến nửa đêm khi Phương Thức Du về nhà.
“Đi thôi.” Phương Thức Du đứng ở cửa ra vào, không buồn thay giày, nói, “Ra ngoài uống một ly nào.”
“Đi!” Hứa Nam Hành từ ghế sô pha bật dậy, đứng lên.
Lớp mà Hứa Nam Hành đứng lớp năm nay là lớp 10, và anh được phân công làm chủ nhiệm lớp.
Chỉ khi làm chủ nhiệm rồi mới cảm nhận được sự nhàn nhã và thoải mái của giáo viên bộ môn ngày trước.
Gần khu chung cư họ ở có một quán rượu mới mở, khá yên tĩnh.
Trên đường đi, Phương Thức Du liếc nhìn Hứa Nam Hành với chiếc cà vạt lỏng lẻo, định nói rồi lại thôi.
Hứa Nam Hành trông có vẻ lười biếng và quyến rũ, với áo sơ mi trắng buông hai cúc và thắt lưng thắt vào eo gầy.
Bên nhau nhiều năm như vậy, Phương Thức Du chỉ cần liếc qua là Hứa Nam Hành biết ngay hắn muốn nói gì, liền lên tiếng: “Sao? Chê em ăn mặc không chỉnh tề à?”
“Không có đâu.” Phương Thức Du cười, “Chỉ là nhìn qua thôi.”
“Muốn chỉnh thì giúp em chỉnh lại đi, có gì to tát đâu.”
Nói xong, Phương Thức Du không khách sáo nữa, tiến tới đối diện Hứa Nam Hành, đưa tay cài một cúc áo, rồi đẩy cà vạt lên cho ngay ngắn.
Nhìn lại lần nữa, hắn nói: “Vẫn còn quá quyến rũ.”
Chiếc cà vạt này, buông lỏng thì là cậu ấm phóng khoáng, thắt chặt thì là giáo viên cấm dục.
Hứa Nam Hành mỉm cười, giọng lười biếng: “Thế phải làm sao đây? Em không mặc nữa nhé.”
“Không muốn mặc thì quay về nhà.” Phương Thức Du tiến lại gần, thì thầm, “Về nhà em không cần mặc sơ mi.”
Giờ đây Hứa Nam Hành có thể thoải mái dùng ánh mắt để quyến rũ Phương Thức Du.
Anh nhìn hắn lười biếng, đôi mắt hơi khép lại, bóng mi đổ xuống, lại hơi ngẩng đầu, trong vài giây ánh sáng và bóng tối giao thoa, Phương Thức Du cảm thấy hơi thở nghẹn lại, rồi nắm tay Hứa Nam Hành tiếp tục bước đi.
Chủ quán rượu cũng coi như có quen biết, hai người nếu được nghỉ ngơi một ngày, tối hôm đó sẽ ghé qua uống vài ly.
Tửu lượng của Hứa Nam Hành không tốt lắm, anh đến đây chỉ để nghe nhạc và thay đổi địa điểm trò chuyện với Phương Thức Du.
Nếu không thì về nhà chơi game, hai năm gần đây làm chủ nhiệm nên chơi ít hơn, trước đây anh thích chơi APEX* và Call of Duty*, gần đây đi làm về quá mệt, chỉ đành xem livestream.
(*) APEX: Apex Legends là một trò chơi battle royale, lấy bối cảnh cùng vũ trụ với Titanfall, trò chơi được phát hành cho các nền tảng Microsoft Windows, PlayStation 4, và Xbox One.
Call of Duty: Là series trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Kể từ khi ra mắt phiên bản đầu tiên vào năm 2003, dòng game này tập trung chủ yếu vào bối cảnh Thế chiến thứ hai.
Vì vậy, Hứa Nam Hành thích ngồi ở một góc quán rượu, ngồi ở góc xa nhất, dựa lưng vào ghế và tường, dùng điện thoại xem livestream, nghe tiếng đàn và bài hát dân ca của nghệ sĩ trong quán.
“Mà này.” Hứa Nam Hành dời ánh mắt khỏi điện thoại, nhìn sang Phương Thức Du, “Ở viện các anh đồn rằng Khúc Trân là con gái anh, họ không nghĩ đến chênh lệch tuổi tác à? Anh không thể sinh con bé khi mới mười mấy tuổi được.”
Phương Thức Du vừa kiểm tra vài bệnh án xong, hắn đặt điện thoại xuống, nói: “Con bé trông nhỏ nhắn, có người tò mò hỏi anh, ai hỏi thì anh giải thích, còn không hỏi thì để họ nghĩ gì cũng được, không quan trọng.”
“Hừ——” Hứa Nam Hành ngả đầu ra sau, xoay cổ, “Đúng rồi, tối thứ Bảy tuần sau là sinh nhật thầy Đới, thầy ấy muốn em dẫn anh đi cùng.”
“Thứ Bảy tuần sau à.” Phương Thức Du mở lịch trình, lướt xuống, “Chắc là được, anh có ca mổ vào thứ Năm, trực đêm, thứ Sáu khám chiều, sáng thứ Bảy thì đi phòng thí nghiệm với thầy Cố, chiều được nghỉ.”
“Nói thật nhé.” Hứa Nam Hành ngồi thẳng dậy, tắt livestream, nói, “Trước khi quen anh, em cứ tưởng các bác sĩ như anh, trong những khoảng thời gian mà em không thể đặt lịch hẹn trên ứng dụng, thì nghĩa là lúc đó các anh đang nghỉ ngơi.”
“...” Mắt Phương Thức Du ánh lên vẻ chua xót, “Nếu thế thì mỗi tuần anh nghỉ được hẳn bốn ngày rưỡi.”
Hứa Nam Hành mím môi, đưa tay vỗ vai hắn hai cái: “Vất vả rồi, bác sĩ Phương.”
Đang trò chuyện thì chủ quán mang đĩa trái cây cắt sẵn đến, ngồi xuống đối diện họ.
Chủ quán họ Trương, không hài lòng với tên thật của mình, mọi người gọi anh ta là Trương Tiểu Nhất.
Trương Tiểu Nhất ngồi xuống nói: “Thử đi, chị tôi gửi cho ít quả roi, không ngon lắm.”
Chủ quán Trương là người thật thà.
Hứa Nam Hành không nói nên lời: “Không ngon mà anh lại đưa bọn tôi ăn, tiêu thụ cho khỏi lãng phí phải không.”
Nói rồi cầm nĩa xiên một miếng bỏ vào miệng, đĩa chỉ có hai cái nĩa, anh ăn xong đưa nĩa cho Phương Thức Du, Phương Thức Du cũng ăn một miếng.
Thật sự không ngon lắm, chủ yếu là không quen ăn.
Tối thứ Bảy, cả hai đều sửa soạn một chút, chiếc cà vạt này Phương Thức Du rất quý, lần cuối hắn đeo nó là trong một hội thảo y khoa rất quan trọng.
Trước khi ra ngoài, Hứa Nam Hành lấy chiếc cà vạt đó đưa cho hắn, hắn từ chối: “Cất đi, không đeo nó.”
“Không phải chứ, bác sĩ Phương, cái cà vạt này tính cả tiền vải và công may chưa đến một vạn, anh định giữ để truyền đời sau hay gì?” Hứa Nam Hành hỏi xong, bổ sung thêm, “Truyền cho cô con gái giả Khúc Trân của anh, hay truyền cho học trò anh dẫn dắt?”
“Truyền cái gì, tôi không cho ai cả.” Trong phòng thay đồ, Phương Thức Du lấy chiếc cà vạt khỏi tay thầy Hứa, cuộn lại cẩn thận, đặt vào ngăn kéo, “Bao giờ hỏa táng thì đốt cùng anh.”
“......”
Thỉnh thoảng lại như thế, người luôn tỏ ra chín chắn, tinh thần trách nhiệm cao, cũng sẽ có lúc thể hiện nét trẻ con.
Hứa Nam Hành cảm thấy điều đó thật ra rất đáng yêu.
Thầy Đới Kỷ Miên vẫn chưa lập gia đình, nên lần sinh nhật này thầy tổ chức rất hoành tráng, nói đùa rằng muốn thu lại những khoản tiền mừng đã gửi đi trong nhiều năm qua.
Tất nhiên, thầy chỉ nói đùa vậy thôi, những người được mời đến không phải vì quan hệ tiền bạc.
Mấy năm nay, Phương Thức Du cũng đã quen thân với ba vị thầy cô này.
Vừa đến nơi là họ đã trò chuyện rôm rả.
Thầy Đàm năm nay được tăng tiền trợ cấp thuê nhà, thầy dự định tìm một căn nhà gần trường hơn, tìm được vài chỗ rồi, vừa thấy Phương Thức Du ngồi xuống, đã cầm điện thoại hỏi ý kiến ngay.
Cô Tô Vũ ngồi bên cạnh Đạt Tang Khúc Trân, Khúc Trân lại cắt tóc ngắn, cắt ngắn đến dưới tai, cô Tô mua hai đôi kẹp tóc, từng đôi một so lên tóc cô bé.
Hứa Nam Hành không ngồi xuống.
Hội trường của khách sạn được trang trí rất trang nhã, ở một góc có một hòn non bộ, nước trong veo chảy rì rầm không ngừng.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, thầy Lôi trước kia không ưa Hứa Nam Hành giờ đã được thầy Đới chiêu mộ làm giáo viên bộ môn trong lớp của thầy, hiện tại cũng cười nói cởi mở với Hứa Nam Hành, xóa bỏ hiềm khích trước kia.
“Khi nào em quay lại Tây Tạng?” Cô Tô hỏi Khúc Trân.
“Ngày kia ạ.” Khúc Trân nói, “Mẹ em gọi video, nói tóc ngắn thế này suýt nữa không nhận ra.”
Nói rồi, Khúc Trân nhìn thấy Hứa Nam Hành, cười vẫy tay: “Thầy Hứa!”
Hứa Nam Hành gật đầu.
Sau đó anh vỗ vai Phương Thức Du, Phương Thức Du ngước lên nhìn anh, rồi anh chỉ về phía Khúc Trân ngồi, Phương Thức Du nhìn theo hướng đó.
Phương Thức Du nói với thầy Đàm: “Tôi qua đó một lát.”
“Ừ, được!”
Về vấn đề tâm lý của Khúc Trân, hai người lớn cũng đã thảo luận đôi chút.
Nhân dịp sinh nhật thầy Đới, họ gọi cô bé ra ngồi ở bàn trà sau hòn non bộ để nói chuyện.
Hứa Nam Hành nhìn Phương Thức Du, Phương Thức Du gật đầu gật đầu tỏ ý hiểu.
Trong việc giáo dục, Hứa Nam Hành giỏi “dạy học” hơn là “giáo dục”, nên chuyện này đành nhờ Phương Thức Du đảm nhiệm.
Phương Thức Du ngồi đối diện Khúc Trân, nói: “Khúc Trân.
Khi các em thi vào cấp ba, vào đêm trước khi thi, thầy Hứa đã ngồi ở bậc thềm quán trà sữa trước cổng trường huyện hút thuốc.
Ngày hôm đó thầy Hứa rất lo lắng, mức độ lo lắng của thầy ấy không kém gì em bây giờ, chỉ là thầy ấy kiềm chế hơn vì thầy là người lớn.
Thầy Hứa khi đó không chỉ lo lắng, mà còn sợ hãi, sợ rằng bản thân không đủ năng lực, kéo tụt các em lại.”
Khúc Trân chăm chú gật đầu.
Phương Thức Du tiếp tục nói: “Lúc đó, anh đã đi tìm thầy ấy, và những gì anh đã nói với thầy Hứa khi đó, hôm nay anh cũng muốn nói lại với em.
Nhiều khi, chúng ta đã làm mọi thứ có thể theo đúng quy trình, theo kinh nghiệm của người đi trước, theo sách giáo khoa, nhưng kết quả luôn không như mong đợi, điều này rất bình thường.”
Phương Thức Du nghiêm túc nhìn Khúc Trân, sau đó nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Nào, Nam Hành, em ngồi cạnh cô bé đi.”
“...” Hứa Nam Hành hít một hơi, rồi thở dài.
Dạo này làm giáo viên chủ nhiệm, anh cũng rất căng thẳng và mệt mỏi, vì thế anh mím môi rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh Khúc Trân.
Phương Thức Du nói: “Thành công chưa bao giờ là gam màu chủ đạo của cuộc sống, chúng ta nỗ lực hết mình, sau đó dũng cảm đối mặt, được chứ? Cố gắng lên.”
— Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Điều này, làm bác sĩ hiểu rõ nhất.
Khúc Trân gật đầu mạnh mẽ.
Phương Thức Du nhìn về phía Hứa Nam Hành: “Thầy Hứa?”
“Ừ.” Hứa Nam Hành cũng gật đầu, “Hiểu rồi, bác sĩ Phương.”.