• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Namcha Barwa ngắm nhìn trăng sáng, đôi tình nhân trao nhau nụ hôn tại sân bay Đại Hưng.

Năm nay Hứa Nam Hành đã ba mươi ba tuổi.

Anh lại một lần nữa đảm nhận cương vị giáo viên tình nguyện.

Thời gian là đầu tháng Sáu, sau khi tiễn lứa học sinh lớp 12 tốt nghiệp, Hứa Nam Hành như thường lệ, quay trở lại trường vào ngày hôm sau để họp.

Thầy giáo Đới được thăng chức làm Trưởng phòng Giáo vụ của trường, sau kỳ thi đại học, buổi họp được tổ chức để thầy tổng kết công tác lớp 12 và những công việc liên quan đến việc trở lại trường để điền nguyện vọng.

Sau khi Đới Kỷ Miên trình bày xong, trên màn hình lớn phía sau thầy xuất hiện nội dung cuối cùng của buổi họp lần này.

Kế hoạch giảng dạy tình nguyện mùa hè tại các trường trung học và tiểu học vùng Tây Tạng bị ảnh hưởng bởi lở tuyết vào tháng Tư.

Mắt Hứa Nam Hành sáng lên, cây bút đang xoay giữa các ngón tay cũng dừng lại.

Thầy Đới đại khái nói về tình hình.

Vào tháng Tư, nhiều ngọn núi tuyết ở Tây Tạng đã xảy ra lở tuyết ở các mức độ khác nhau, thường những khu vực dễ xảy ra lở tuyết không có người ở, nhưng năm nay khí hậu bất thường, lở tuyết đã khiến nhiều trường học tại các làng bị ảnh hưởng không thể học tập bình thường trong hơn một tháng, học sinh phải học bù lại các bài học đã bị trễ trong kỳ nghỉ hè.

Vài năm trước, nhiều trường học ở Bắc Kinh đã cùng nhau tổ chức các chương trình tình nguyện dạy học cho các khu vực vùng sâu vùng xa trên cả nước, đạt được hiệu quả khá tốt.

Kỳ nghỉ hè năm nay, sau khi nhiều nơi bị ảnh hưởng bởi lở tuyết, nhiều trường trung học trên toàn quốc đã lập kế hoạch giảng dạy tình nguyện và kêu gọi các giáo viên tình nguyện tham gia.

Trang cuối cùng của PPT là mã QR để vào nhóm trò chuyện, Hứa Nam Hành không do dự, lập tức giơ điện thoại lên quét mã.

Không phải cứ vào nhóm là có thể tham gia giảng dạy tình nguyện ngay.

Nhóm trò chuyện này dùng để công bố chi tiết kế hoạch tình nguyện và trả lời các câu hỏi của giáo viên.

Hứa Nam Hành từ cổng A của ga tàu điện ngầm đi ra, sau đó đi thẳng đến tòa nhà khám bệnh của bệnh viện.

Chiều nay Phương Thức Du ngồi khám bệnh, anh tìm một chỗ trống trên dãy ghế dài ở hành lang bên ngoài phòng khám của Phương Thức Du ngồi xuống.

Thông thường, bác sĩ khám bệnh sẽ làm việc cho đến khi khám xong tất cả các bệnh nhân đã đăng ký trong ngày và những bệnh nhân tái khám, vậy nên việc ngồi khám bệnh cũng không có giờ tan ca cố định.

Hứa Nam Hành muốn ngay lập tức thông báo kế hoạch giảng dạy tình nguyện cho Phương Thức Du.

Bình thường anh không hay đến bệnh viện tìm hắn, vì Phương Thức Du nghĩ rằng bệnh viện đông đúc toàn là bệnh nhân, khắp nơi đều có vi khuẩn, không muốn anh đến đó.

Sau khi kết thúc ca khám, Phương Thức Du thở phào nhẹ nhõm, dùng dung dịch rửa tay khô rửa tay, thay khẩu trang rồi tắt máy tính đứng lên.

Hắn nhìn thấy tin nhắn của Hứa Nam Hành trong điện thoại, nói rằng anh đang ở hành lang ngoài phòng khám, Phương Thức Du ngạc nhiên.

“Sao em lại đến bệnh viện?” Phương Thức Du mặc áo blouse trắng, hỏi: “Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Không có.” Hứa Nam Hành đứng lên, nói: “Em muốn trực tiếp nói với anh một chuyện, kế hoạch giảng dạy tình nguyện đã có rồi.”

Phương Thức Du mỉm cười, vì đang đeo khẩu trang nên ánh mắt tự nhiên trở thành điểm nhấn.

Khi Phương Thức Du cười, dưới mắt hắn sẽ có một chút đường cong nhẹ: “Thật sao, nơi dạy tình nguyện ở đâu, đã quyết định chưa?”

Hứa Nam Hành nói: “Tây Tạng.”

Phương Thức Du ngạc nhiên nhìn anh: “Trùng hợp thế?”

“Là do năm nay nhiều nơi ở Tây Tạng bị lở tuyết.” Hứa Nam Hành nói, “Năm nay thời tiết không tốt mà.”

“À...” Phương Thức Du gật đầu, “Anh hiểu rồi.”

Hứa Nam Hành tiếp tục: “Một tháng rưỡi.

Ngày 13 tháng này xuất phát, cuối tháng 7 trở về.”

“Được.” Phương Thức Du gật đầu, nhìn anh đầy ngưỡng mộ, “Thầy Hứa nhà chúng ta lại sắp lên đường đến vị trí dạy tình nguyện vĩ đại rồi.”

“Đừng nói đùa, vĩ đại gì chứ.” Hứa Nam Hành cười, “Chỉ là dạy tình nguyện bình thường thôi.”

6 giờ 58 phút tối, bầu trời buổi tối ở Bắc Kinh cũng đẹp như màu xanh của mặt hồ nước.

Đôi mắt của Hứa Nam Hành vẫn giống như thuở anh 25 tuổi lần đầu đến Tây Tạng, Phương Thức Du vẫn nhớ rõ, hôm đó Hứa Nam Hành muốn dạy thêm cho trường trung học ở làng, ánh mắt của anh cũng như thế này khi nói: “Bổn quan cũng muốn xem ai đang đứng dưới công đường tố cáo đây.”

Màn hình gọi số của khu chờ khám đã tắt, chỉ còn vài bệnh nhân vừa nhận được báo cáo, đang đi đến phòng khám để khám lại.

Vì máy đã tắt và không gọi số nữa, mọi người đều xếp hàng trước cửa phòng khám.

Hứa Nam Hành mỉm cười, Phương Thức Du đưa cho anh chìa khóa xe, bảo anh đợi ở bãi đỗ xe một chút, lát nữa cả hai sẽ cùng về nhà.

Khi biết Hứa Nam Hành lại chuẩn bị lên đường đến Tây Tạng dạy tình nguyện, người lớn trong nhà cảm thán rằng anh đã chọn đúng ngành sư phạm khi xưa.

Hứa Nam Hành cũng nghĩ vậy, anh thật sự thích nghề này, không phải vì nghề nghiệp này vốn vĩ đại, mà là người Trung Quốc từ xưa đến nay đều coi trọng việc học.

Theo một nghĩa nào đó, có lẽ sự đề cao học tập đã ngấm sâu vào dòng máu đang chảy, anh cũng không thể giải thích rõ ràng.

Đạt Tang Khúc Trân cũng đã đến kỳ nghỉ, khi nghe tin thầy Hứa sẽ lại đến Tây Tạng dạy tình nguyện, cô nhiệt tình mời thầy Hứa cùng với mọi người trong phòng thí nghiệm của cô ngồi tàu từ Bắc Kinh đến Lhasa, hạng ghế cứng.

Lúc đó, Hứa Nam Hành đang thu dọn hành lý ở nhà, điện thoại mở loa ngoài.

Phương Thức Du đang đưa kem chống nắng cho anh thì nghe thấy Khúc Trân ở đầu dây bên kia nói: “Bác sĩ Phương cũng đi cùng chứ? Em và các anh chị em trong phòng thí nghiệm sẽ ngồi tàu từ Bắc Kinh đến Lhasa, hai người cùng đi nhé! Tuổi trẻ vô giá! Ghế cứng thẳng tiến Lhasa!”

“Thôi đi.” Hứa Nam Hành nhận kem chống nắng và nói, “Ngồi ghế cứng hơn bốn mươi tiếng, đến Lhasa chắc thầy cũng cứng đờ rồi.

Đạt Tang Khúc Trân, bình thường thầy đối xử với em không tệ, sao lại muốn lấy mạng thầy vậy?”

Phương Thức Du lại bắt được một thông tin trong lời Khúc Trân, hỏi: “Khúc Trân, em nói các anh chị em trong phòng thí nghiệm cùng đi là sao? Du lịch à?”

Trong chiếc điện thoại đặt bên giường, Khúc Trân phấn khích nói, “Họ muốn cùng em về nhà, bọn em đã hẹn nhau về Tây Tạng chăn bò rồi!”

“...” Hai người lớn nhìn nhau.

Tiếp đó, Khúc Trân lại nói: “...Sao hai người im lặng vậy, đùa thôi mà, chỉ là đi du lịch nghỉ ngơi thôi, em đâu có bắt cóc các tiến sĩ trong phòng thí nghiệm đưa lên núi bán đâu.”

“Không.” Phương Thức Du nói, “Em nghĩ nhiều rồi, anh không nghĩ em bắt cóc tiến sĩ, bọn anh chỉ không ngờ các tiến sĩ Đại học Bắc Kinh thực sự muốn về chăn bò...!Tất nhiên muốn chăn bò thật ra cũng không sao, mỗi nghề nghiệp đều đáng quý.”

Hứa Nam Hành cố nhịn cười nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Phương, anh đối xử với trẻ con mà nói năng chẳng ra làm sao.”

“Anh không có ý đó, anh nghĩ em ấy nói thật mà, cô bé này luôn rất thành thật.” Phương Thức Du nói.

Hứa Nam Hành nhún vai: “Con bé không còn là Khúc Trân ngốc nghếch ngày xưa nữa rồi.”

Tóm lại, phòng thí nghiệm của họ quyết định cùng nhau đi du lịch, đồng thời vài anh chị em của Khúc Trân đã thành công đăng bài báo khoa học, nên một chuyến đi vui vẻ bằng ghế cứng đến Lhasa vào tháng Sáu được lên lịch.

Hứa Nam Hành đã từ chối.

Thôi được, không phải là từ chối một cách nhẹ nhàng, mà là quả quyết và kiên định từ chối ngay lập tức.

Khúc Trân nói lời tạm biệt một cách tiếc nuối, tạm biệt xong lại không cúp máy, hỏi tiếp: “Vậy bác sĩ Phương cũng cùng về à?”

Phương Thức Du nói: “Về.

Anh sẽ đưa thầy Hứa của em đi.”

Phương Thức Du xin nghỉ phép năm, đồng thời dùng luôn cả ngày nghỉ phép ốm đau bận việc này nọ của cả năm, tổng cộng gom được 12 ngày nghỉ, để đưa Hứa Nam Hành đến Tây Tạng.

Nơi Hứa Nam Hành làm nhiệm vụ dạy học tình nguyện là phía bắc hẻm núi Yarlung Tsangpo trên cao nguyên Nam Tây Tạng ở độ cao 3000 mét.

Họ sẽ bay đến Gongga trước, sau đó thay vì đến Lhasa thì hai người sẽ thuê xe từ sân bay, lái xe bảy tiếng đi 500km đến làng.

Các giáo viên tình nguyện được phân bổ khắp Tây Tạng như những hồ nước.

Nhiễu loạn không khí của Tây Tạng luôn hỗn loạn, máy bay bị dòng không khí ảnh hưởng mà rung lắc dữ dội, như đi tàu lượn siêu tốc.

Tiếp viên hàng không liên tục phát thông báo thắt dây an toàn, Phương Thức Du nắm chặt tay Hứa Nam Hành.

Máy bay hạ cánh thành công, nhiều người trong khoang rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Nam Hành nói không ngạc nhiên khi lần đầu tiên Khúc Trân bay từ Gongga đến Bắc Kinh lại đọc kinh trong khoang máy bay, những cú rung lắc này thực sự đáng sợ.

Theo kế hoạch, hai người thuê một chiếc xe địa hình ở huyện Gongga và lái xe đến nơi dạy học tình nguyện.

Thật trùng hợp, ngôi làng mà Hứa Nam Hành được phân công là một vị trí tuyệt vời để ngắm đỉnh Namcha Barwa.

Ngôi làng nằm ở phía đông khu vực phong cảnh hẻm núi, nối liền với khu vực không người.

Nhiều năm qua cả hai đã nói về đỉnh Namcha Barwa vô số lần, và cuối cùng năm nay họ đã có cơ hội cùng nhau chiêm ngưỡng nó.

Những năm gần đây, cả hai đều bận rộn từ đầu năm đến cuối năm, mặc dù Hứa Nam Hành có kỳ nghỉ đông và hè, nhưng cường độ công việc lớn đến nỗi mỗi khi được nghỉ anh chỉ muốn nằm ở nhà.

Cùng với công việc của Phương Thức Du, năm này qua năm khác, mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Mặt trăng trên đỉnh Namcha Barwa đẹp ra sao, ngọn núi tuyết cao 7700 mét dưới ánh mặt trời, ánh hoàng hôn và Sao Hôm trông như thế nào...!Xem ra địa lý của Trung Quốc cũng không kém phần thú vị.

Cuộc sống thường là như vậy, khi bạn thực sự, chân thành sẵn sàng buông bỏ một niềm đam mê nào đó, nó sẽ lại tự thu xếp hành lý và tìm đến bạn.

Cả hai thay phiên nhau lái xe, trò chuyện và cười đùa suốt chặng đường, trong xe bật một bản nhạc, bài “Fly to the Moon“.

Hứa Nam Hành nhẹ nhàng hát theo.

Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên cao nguyên giảm xuống, người phụ trách điểm dạy tình nguyện đã gửi tin nhắn định vị trước cho Hứa Nam Hành.

Ngôi làng ban đầu đã được di dời toàn bộ theo sắp xếp của chính phủ, khi hai người đến nơi, họ thấy khu vực tái định cư sau trận tuyết lở.

Leo lên đường núi, có một bãi cỏ rộng, trên bãi cỏ có nhiều lều trại, xe cứu hỏa và xe cứu thương.

Bò cừu được buộc chung một chỗ.

Những chiếc lều đó phần lớn là của người dân tộc Tạng, họ mang theo khi hành hương, trên các phương tiện nông nghiệp, máy kéo, hoặc là xe bò kéo có mang theo vài cây gỗ thô để dựng lên một tấm bạt chống thấm đủ lớn.

Không giống như lều cắm trại có phần nền lót, họ chỉ cuộn mình trong chăn hoặc túi ngủ rồi ngủ ngay trên mặt đất.

Khi 25 tuổi đến Tây Tạng dạy học, Hứa Nam Hành ít nhất còn được ở trong tòa nhà giảng dạy, giờ 33 tuổi đến Tây Tạng lần nữa, anh được nằm trực tiếp trên mặt đất luôn, cũng khá thú vị.

Nhưng ngay sau đó, người đón họ nói rằng học sinh và giáo viên sẽ được sắp xếp ở một ngôi làng khác, nơi đó có nhà cửa và trường học tốt hơn.

Chỉ có điều là phải hai ngày sau mới có thể di chuyển hết, vì bên kia đang tổ chức xe đến đón.

Đêm đầu tiên, người dân tộc Tạng đón tiếp họ, đốt lửa trại và cùng ăn tối.

Giáo viên địa phương nói với họ rằng, con đường dưới chân núi hướng về phía Nyingchi*, có năm du khách tự lái xe ở khe núi đó và bị kẹt suốt 24 giờ.

(*) Nyingchi 林芝地区: Một đơn vị hành chính tại đông nam Khu tự trị Tây Tạng.

Đêm đó, Phương Thức Du và Hứa Nam Hành ngủ trong xe, hôm sau không có việc gì làm, học sinh đang thu dọn tài liệu giảng dạy.

Năm nay các em lên lớp 12, Hứa Nam Hành cần một tháng rưỡi để dạy hết chương trình lớp 11 đã bị bỏ lỡ do thiên tai.

Ngày hôm sau lại có thêm hai giáo viên tình nguyện đến đây, mọi người làm quen với nhau.

Trưa hôm đó, anh và Phương Thức Du đi dạo quanh khu vực, leo lên núi, đỉnh Namcha Barwa vẫn ẩn mình trong mây.

Phương Thức Du và anh đứng đối diện với đỉnh Namcha Barwa một lúc, gió thổi mạnh, Hứa Nam Hành nheo mắt lại.

“Không biết đến tối có nhìn thấy được nó không.” Hứa Nam Hành nói.

Đỉnh Namcha Barwa, đỉnh Gongga, đỉnh Kilimanjaro, chúng đều bị bao phủ bởi những đám mây dày quanh năm.

Phương Thức Du nói: “Chưa chắc, hôm nay mây dày quá, hơn nữa trời cũng âm u.”

Họ tìm một tảng đá tạm thời coi là sạch để ngồi xuống, gió núi rít lên, Phương Thức Du vòng tay qua cổ anh, Hứa Nam Hành thuận thế dựa vào vai hắn.

Hai người cứ thế đối diện với ngọn núi tuyết ẩn trong mây, giữa cơn gió thổi, xung quanh không một bóng người, cả hai quay đầu lại, hôn nhau.

“À mà.” Hứa Nam Hành nói, “Tuần trước ba em họp với mấy quản lý dự án, bảo họ xem xét việc xây dựng đường núi từ huyện đến làng ở khu vực Nam Tây Tạng của chúng ta.”

Phương Thức Du khá ngạc nhiên: “Thật sao, bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn nhớ nhỉ.”

“Ừ.” Hứa Nam Hành gật đầu, “Rồi mấy quản lý dự án tính toán chi phí, bởi vì đúng lúc công trình làm đường đó cũng đã được đưa ra đấu thầu trên mạng.

Nhưng số tiền cho dự án trong hồ sơ mời thầu không cao lắm, các quản lý tài chính họ tính toán cho ba em, chi phí nguyên vật liệu, thuế vận hành từ nơi khác, tiền lương của công nhân và xe công trình, còn phải cử một kỹ sư ở lại ban quản lý dự án, tính đi tính lại, cuối cùng nói, “Sếp Hứa ơi, xét từ mọi góc độ thì đều lỗ“.”

Phương Thức Du gật đầu: “Có thể hiểu được.”

Hứa Nam Hành cười: “Kết quả là ba em im lặng một lúc, rồi hỏi họ, thế, xét từ góc độ tích đức thì sao?”

Phương Thức Du dừng lại một chút, rồi bật cười.

Hai người cùng nhau cười lớn.

Ngồi một lúc sau, Khúc Trân gửi tin nhắn WeChat cho họ, chụp ảnh biển báo ở trạm Nagqu.

Nagqu, độ cao 4513 mét.

Khúc Trân hỏi họ đang ở đâu, Hứa Nam Hành chuyển sang chế độ camera trước, ôm lấy cổ Phương Thức Du, chụp ảnh và gửi qua.

Khúc Trân nhắn lại: Hôm nay hai người cũng rất tình cảm, thật là có phúc cho học sinh!

Hứa Nam Hành cho Phương Thức Du xem, nói: “Đứa trẻ này ở Bắc Kinh vài năm, giờ đã bạo miệng như vậy rồi.”

Phương Thức Du lại tiến đến hôn anh: “Vài ngày nữa anh về Bắc Kinh rồi, em ở đây phải chú ý an toàn.”

“Yên tâm, tháng sau là em về rồi.” Hứa Nam Hành nói, “Lần này đến lượt anh ra sân bay đón em.”

“Được.” Phương Thức Du cười cười, trêu: “Còn ở phòng khách sạn một đêm giá mười lăm nghìn nữa không?”

“Ok thôi.” Hứa Nam Hành nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích.

Họ đứng dậy chuẩn bị quay về làng, đi được vài bước thì thấy hai người đàn ông đi cùng nhau trò chuyện đang tiến về phía họ.

Trông họ không giống du khách đi dạo thông thường, mỗi người đều mang theo thiết bị chụp ảnh rất chuyên nghiệp.

Bốn người ngẩn ra, dường như cảm nhận được hơi thở của đồng loại, tất cả đều không nói gì.

Đôi khi tình huống ngượng ngùng như vậy xảy ra rất dễ dàng, nên giả vờ như không có chuyện gì và tiếp tục đi, hay nên chào hỏi một tiếng?

Sau đó, một trong hai người bên kia mỉm cười chào: “Hi.”

“...!Hi.” Hứa Nam Hành cười khan một tiếng.

“Các anh là nhiếp ảnh gia à?” Phương Thức Du nhìn máy ảnh trong tay họ và nói: “Máy đẹp đấy.”

Người đàn ông khác đáp: “Đúng vậy, chúng tôi là nhiếp ảnh gia phong cảnh, đến để chụp núi Namcha Barwa.”

“Thật sao!” Hứa Nam Hành rất ngạc nhiên, rồi nói: “Nhưng hôm nay mây dày quá.”

Đối phương cười, gật đầu: “Ừ, nhưng hôm nay gió cũng lớn, tối nay có thể sẽ mưa.

Nếu may mắn, sau khi mưa tạnh, trời sẽ quang và có thể chụp được núi tuyết và trăng.”

“Còn các anh?” Đối phương hỏi, “Các anh đến Tây Tạng du lịch à?”

“Đi dạy học tình nguyện.” Hứa Nam Hành nói, rồi giới thiệu Phương Thức Du, “Đây là...!người yêu tôi, đưa tôi đến dạy học.”

Nghe vậy, hai người đối diện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước và bắt tay với hai người, nói: “Chúng tôi cũng là người yêu, mới nãy còn lo ngại lúng túng.

Tôi ở Tây Tạng chụp ảnh núi tuyết, còn A Diên chụp động vật.

Chúng tôi đã chụp ảnh ở Tây Tạng mười năm rồi.”

“Mười năm?!” Hứa Nam Hành ngạc nhiên, “Các anh đã ở Tây Tạng mười năm rồi?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã ở cùng nhau mười năm.

Và cũng mười năm không rời khỏi Tây Tạng.” Người tên A Diên mỉm cười nhẹ nhàng chỉ vào dãy núi tuyết đối diện, nói: “Chỉ riêng Namcha Barwa, năm nay chúng tôi đã chụp được khoảng hai tháng.

Đoạn đường khoảng mười cây số từ đèo Sejila* đến Nyingchi bị đóng cửa 18 năm.

Chúng tôi từng chụp được Namcha Barwa với ánh hoàng hôn tím ở đó, đỉnh núi tuyết màu tím hồng, sau đó không còn chụp được nữa.

À! Nếu các anh đọc tạp chí địa lý, không chừng đã thấy ảnh của chúng tôi đấy.”

(*) Núi Sejila 色季拉山: Thuộc dãy núi Nyenchen Tanglha, là ranh giới giữa phía đông và trung tây của huyện Nyingchi, là đường phân thủy giữa lưu vực sông Nyang và sông Yarlung Zangbo, và bị cắt ngang bởi tuyến đường phía nam của đường cao tốc Tứ Xuyên - Tây Tạng.

Hai người này khá thân thiện, do mây vẫn còn dày đặc nên họ quyết định lấy máy tính bảng ra, cho Phương Thức Du và Hứa Nam Hành xem những bức ảnh và video họ đã chụp.

“Bức này ở Khả Khả Tây Lý, bức này ở...!à, cho các bạn xem bức này!” A Diên hứng khởi lật đến một bức ảnh chụp đại bàng, nói: “Đôi cánh rộng ba mét của đại bàng, lúc đó ở phía bắc Tây Tạng, để chụp được nó, tôi đã bị nó làm hỏng chiếc drone.”

“Đôi cánh rộng ba mét à?!” Hứa Nam Hành rất tò mò, “Đại bàng có tấn công drone không? Nó có nghĩ rằng drone là chim ảo không?”

“Thường thì nó không tấn công, nhưng ngày đó có lẽ tôi đã chọc giận một con đại bàng đang không vui.” A Diên cười nói, “Sau đó bản quyền bức ảnh này được mua lại, vừa đủ để tôi mua lại một chiếc drone mới hahaha.”

Bốn người tụ lại nói chuyện một lúc trên sườn núi.

A Diên có vẻ là người hướng ngoại hơn trong hai người, đột nhiên anh ta nhận thấy gió đổi hướng, sức gió cũng mạnh lên, nên nói: “Gió lại mạnh hơn rồi, chúng ta cùng đi lên chút nữa đi, biết đâu Namcha Barwa sẽ lộ ra một chút, chúng tôi chụp cho các anh một tấm ảnh nhé!”

Nghe vậy, Hứa Nam Hành thận trọng suy nghĩ một chút.

Anh và Phương Thức Du, một người là giáo viên, một người là bác sĩ, liệu chụp ảnh có gây ảnh hưởng gì không...!rồi Hứa Nam Hành nghĩ lại—

Không đúng, chỉ là chụp ảnh chung thôi mà! Có phải là chụp nội dung gì không đứng đắn đâu!

“Vậy...!làm phiền các anh rồi.” Hứa Nam Hành nói.

Thế là bốn người lại cùng nhau tiếp tục leo lên.

Đúng như A Diên đã dự đoán, khi gió mạnh lên, những đám mây trên đỉnh núi Namcha Barwa bắt đầu mỏng dần.

Tuy nhiên, chỉ mỏng đi chứ không tan hết.

Ban đầu, Hứa Nam Hành chỉ định chụp một tấm ảnh bình thường cùng với Phương Thức Du.

Nhưng A Diên vô thức lộ ra những tư thế chụp ảnh động vật hoang dã, anh ta hơi cúi người, với sự thành thạo trong việc nắm bắt khoảnh khắc động.

A Diên bảo hai người cứ tự nhiên, không cần phải đứng cứng nhắc.

Đằng sau, xa xa là núi tuyết lờ mờ hiện ra, gió lớn đến nỗi mắt không thể mở hoàn toàn.

Lúc này, Hứa Nam Hành nảy ra một ý tưởng, anh hỏi A Diên: “Xin hỏi...!những bức ảnh này có...”

A Diên vẫn còn ngơ ngác, có chút bối rối.

Bạn trai của anh lại lập tức hiểu ra, nói: “Các anh cứ yên tâm, nếu không có sự đồng ý của người trong ảnh, chúng tôi sẽ không công bố dù chỉ một góc của bức ảnh, đó là nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản.”

Hứa Nam Hành mỉm cười, do gió lớn, nên anh phải nói rất to: “Được, vậy tôi muốn...!thân mật một chút.”

“Hoàn toàn được!” A Diên cười đáp.

Vậy là trong khung hình, hai người đối mặt nhau.

Họ hôn nhau trước núi tuyết, môi chạm môi, giữa mái tóc bị gió thổi tung, mắt hơi mở nhìn nhau.

Ở khoảng cách gần như vậy, cả hai chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.

Họ yêu nhau một cách bình thường, nhưng cuộc sống lại không hề tầm thường.

Bốn người kết bạn trên WeChat, hai nhiếp ảnh gia nói rằng sau này sẽ gửi ảnh qua WeChat cho họ.

Cho đến khi trở về làng, Hứa Nam Hành vẫn thấy khó tin.

Đêm nay ngủ trong lều, kể từ khi làng chuyển đến đây, mỗi đêm đều có người canh gác, những con chó ngao Tây Tạng được buộc cạnh chủ, dân làng nói ban đêm sẽ có bầy sói qua đây.

Một chùm đèn pin mạnh chiếu lên trên, những người đàn ông trưởng thành trong làng luân phiên trực đêm.

Tối nay A Diên và bạn trai sẽ lên núi chụp ảnh sao băng, Hứa Nam Hành muốn ra ngoài lều ngắm sao.

Nhưng hai người ngồi mãi mà trời vẫn âm u, không thấy ngôi sao nào.

Tiếng sủa của chó ngao trưởng thành như tiếng sấm, xa xa có tiếng hú của bầy sói vang lên liên tục, mỗi khi nghe thấy tiếng sói, chó ngao lại bắt đầu sủa.

Đêm đó, Hứa Nam Hành không ngủ ngon lắm.

Ngày thứ ba, xe từ một ngôi làng khác đến, chở học sinh và giáo viên đến ngôi làng mới của họ, nơi có các tòa nhà dạy học và ký túc xá được sửa sang lại.

Phương Thức Du lái chiếc xe địa hình thuê từ sân bay theo sau.

Quy mô của trường làng tương tự với ngôi trường mà cô Tác Lãng Thố Mỗ từng quản lý.

Lần này là các học sinh từ lớp 11 lên lớp 12, số lượng học sinh không nhiều, chỉ khoảng hơn năm mươi người.

Những đứa trẻ lớp 11 đã hiểu được trọng lượng của bốn chữ “kỳ thi đại học”, sau khi ổn định, chúng bắt đầu vào lớp.

Khi Hứa Nam Hành dạy học, Phương Thức Du thường đi dạo quanh, thỉnh thoảng giúp đỡ các giáo viên địa phương trong nhà bếp của trường.

Các giáo viên ở đây rất ngạc nhiên khi thấy một bác sĩ đến từ Bắc Kinh lại có thể làm việc này thành thạo như vậy, Phương Thức Du giải thích rằng trước đây hắn từng tham gia chương trình hỗ trợ y tế tại một huyện ở Sơn Nam.

Phương Thức Du thậm chí còn biết làm bơ, sữa bơ sau khi đánh xong cũng rất ngon.

Hắn múc một bát nhỏ cho Hứa Nam Hành thử, nhận xét của Hứa Nam Hành là có thể pha thêm cà phê đậm đặc vào, khiến Phương Thức Du rất ngạc nhiên.

Sau đó, có một ngày, A Diên và bạn trai của anh đến làng để đưa ảnh cho hai người.

Họ đã rửa hai tấm ảnh và gửi file gốc qua WeChat.

Ảnh chụp rất đẹp, A Diên nói rằng anh chụp ảnh động vật hoang dã suốt mười năm, ít khi chụp người.

Tuy nhiên, A Diên cho rằng lý do bức ảnh đẹp như vậy là vì trong đó tràn ngập tình yêu.

Khi đưa ảnh đến, Hứa Nam Hành đang dạy học, A Diên và bạn trai không ở lại lâu, đưa ảnh xong thì lái xe đi ngay.

Phương Thức Du và Hứa Nam Hành ở chung một phòng trong ký túc xá giáo viên, buổi tối hắn đưa ảnh cho Hứa Nam Hành xem.

Hứa Nam Hành cầm ảnh nhìn rất lâu, rồi đột nhiên nói: “Trước khi anh về Bắc Kinh, chúng ta đi quay lại đó lần nữa đi, biết đâu lại thấy được Namcha Barwa.”

“Được thôi.” Phương Thức Du nói.

Vậy là cuối tuần đó, sau khi phát bài kiểm tra xong, hai người lái xe đến ngọn núi trước đó.

Khó khăn lắm họ mới leo lại lên được chỗ chụp bức ảnh, Hứa Nam Hành thở hổn hển vì mệt, đường lên núi không thể lái xe đến.

Khi đến nơi đã hơn chín giờ tối, trên núi rất lạnh, đỉnh Namcha Barwa vẫn bị mây che khuất.

Phương Thức Du nắm tay Hứa Nam Hành, vuốt nhẹ má anh rồi cười.

Phương Thức Du áp trán mình vào trán anh, cười nói: “Cậu ấm Tiểu Hứa nhà tôi lại ra ngoài chịu lạnh rồi.”

Hứa Nam Hành nheo mắt: “Cậu ấm Tiểu Hứa vẫn ổn, không lạnh lắm.”

Nhưng thực tế, tay anh rất lạnh, Phương Thức Du nắm lấy hai tay anh và xoa nhẹ.

Họ tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, nói là tránh gió nhưng thật ra cũng chỉ chắn được phần nào.

Từ tháng Sáu đến tháng Tám, hẻm núi Yarlung Zangbo có nhiều mưa và mây mù, thực ra hôm nay đến đây để ngắm Namcha Barwa không phải là quyết định sáng suốt.

Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng đi đúng kế hoạch.

Hứa Nam Hành muốn đến xem, nên họ đã đến.

Đêm nay, thần núi bị mây mù che khuất, Hứa Nam Hành tựa vào Phương Thức Du và nói chuyện phiếm.

“Này bác sĩ Phương, khi em nói muốn đến Tây Tạng, anh có chút ý nghĩ nào không muốn để em đi không?”

“Có chứ.” Phương Thức Du thẳng thắn, “Vì em nói đó là ngôi làng bị ảnh hưởng bởi tuyết lở, anh sợ em gặp phải chuyện gì không may.

Nếu em có mệnh hệ gì, anh thực sự không thể chấp nhận được.”

Hứa Nam Hành quấn chặt chiếc áo khoác chống gió, khi anh cử động, chất liệu vải chống nước phát ra tiếng sột soạt.

Anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thức Du, hỏi: “Vậy nên anh kiên quyết muốn đưa em đến đây?”

“Ừ.” Phương Thức Du gật đầu, “Chuyển đến ngôi làng kia thì tốt hơn nhiều, anh cũng yên tâm hơn.”

Hứa Nam Hành cười nhẹ: “Bảo sao.”

Phương Thức Du lại nói: “Anh cũng không nỡ xa em mà, tận một tháng hơn không được gặp em.

Nhưng...!nhưng anh hiểu cho em, giống như em đã nói với Trác Ca trong cuộc gọi video tháng trước, “Cuộc sống nằm ở chiều sâu chứ không phải chiều dài“.

Em là giáo viên, lúc đầu em chọn làm giáo viên là để dạy dỗ con người.

Em không phải kiểu giáo viên bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, ngược lại em rất nghiêm khắc, em cũng rất nội tâm, nhưng...!anh có thể cảm nhận được, thầy Hứa à, anh rất thích em như vậy, thế nên em đi dạy học, anh rất vui.”

“Ừ.” Hứa Nam Hành gật đầu, mím chặt môi, rồi cúi đầu lấy mu bàn tay dụi mắt.

Phương Thức Du trêu anh: “Ơ đừng khóc chứ thầy Hứa, đây là điều mà một người chồng như anh nên làm.”

“Phì.” Hứa Nam Hành bật cười, “Anh có thể bớt trêu em được không, em vừa cảm động chưa đầy năm giây.”

Hai người nép sát vào nhau trong gió, giống như hai con vật nhỏ lông lá, quấn lấy nhau để sưởi ấm.

Thật ra, sau khi đến được đây, việc có thể nhìn thấy đỉnh Namcha Barwa hay không đã không còn quan trọng nữa.

Cuối cùng, những đám mây đen vẫn bao quanh ngọn núi tuyết, Hứa Nam Hành quyết định ngồi đây một lát rồi quay lại xe, Phương Thức Du cũng đồng ý.

Họ lại trò chuyện về những học sinh cũ.

Khúc Trân dẫn các anh chị em trong phòng thí nghiệm của cô đi chơi khắp nơi, giống như họ đã từng dẫn cô đi chơi ở Bắc Kinh.

Khúc Trân dạy họ cách trộn tsampa, cắt thịt bò, vắt sữa.

Cô còn dạy họ cưỡi ngựa và hát hò ầm ĩ trên đồng cỏ.

Còn Lạc Tang Lạp Mỗ, Lạp Mỗ ngày xưa đã thi đậu vào Tây An, học ngành Kỹ thuật điện và năng lượng, sau khi tốt nghiệp đã vào viện nghiên cứu thực tập.

Chu Dương, Đức Cát và Đa Cát, ba người bọn họ sau này không tiếp tục học nữa, đã đi làm ở Quảng Đông.

Vài năm trước, Chu Dương liên lạc với Khúc Trân, kể rằng ba cậu chàng làm việc chăm chỉ ở một thành phố hạng ba của Quảng Đông, đã góp đủ tiền mở một quán cà phê.

Bây giờ nghĩ lại, Hứa Nam Hành vẫn thấy rất thần kỳ.

Lạp Mỗ yếu đuối đã học ngành kỹ thuật cứng nhắc, còn ba anh em thường xuyên bị phạt đứng suốt năm đã mở một quán cà phê yên tĩnh.

Hứa Nam Hành hỏi anh có còn nhớ ông chủ nhà hàng và anh chàng ít nói ở huyện nhỏ ngày trước không, không biết họ có còn ở đó không.

Phương Thức Du nói hắn còn nhớ, đồ ăn của họ rất ngon.

Hắn lại nói lần tới, khi có dịp, sẽ quay lại huyện đó thăm họ.

Phương Thức Du bảo bác sĩ Dương sẽ kết hôn vào tháng Chín, sau khi chuyến đi dạy này kết thúc, họ sẽ cùng chọn một món quà cưới cho Dương Cáo.

Hứa Nam Hành đồng ý.

Họ cứ trò chuyện, Hứa Nam Hành cảm thấy có hơi mệt.

Ở bên Phương Thức Du quá thoải mái, cơ thể Phương Thức Du ấm áp, có mùi hương thân quen và mọi thứ anh quen thuộc.

Thật ra, anh nghĩ Phương Thức Du cũng là người yêu đương mù quáng, không ngần ngại nghỉ hết kỳ nghỉ hàng năm để theo anh đến ngôi làng bị lở tuyết này, dù nó cách xa hơn ba ngàn cây số.

Không lâu sau, Phương Thức Du ngửi thấy mùi ẩm ướt trong không khí ngày càng nặng, có cảm giác trời sắp mưa, hắn gọi Hứa Nam Hành dậy chuẩn bị xuống núi về.

Đêm khuya không thể để bị mắc mưa trên núi được.

Tuy nhiên, Hứa Nam Hành vừa tỉnh dậy, trước tiên nhìn thấy Phương Thức Du ở gần ngay trước mặt, sau đó anh nhìn thấy bên cạnh gương mặt Phương Thức Du, hiện lên một ngọn núi tuyết hoàn chỉnh.

“Phương Thức Du.”

“Ừ.”

“Nhìn kìa.”

Phương Thức Du quay đầu lại.

Một khoảng thời gian dài yên lặng, họ không thể dùng những từ ngữ hiện có của loài người để miêu tả đỉnh Namcha Barwa cách họ hơn bốn mươi cây số.

Nếu bầu trời đêm lúc này là một đại dương, thì ngọn núi ấy chính là viên ngọc quý giá nhất dưới đáy biển.

Đây là một ngọn núi cao hơn 7700 mét so với mực nước biển, nên mặt trăng nằm ngay bên cạnh nó.

Cảnh tượng này...

“Chụp...!chụp lại đi.” Hứa Nam Hành cuối cùng cũng phản ứng, vỗ nhẹ Phương Thức Du.

Phương Thức Du cũng giật mình phản ứng lại.

Nhưng họ không có thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp, chỉ có điện thoại di động, mà hình ảnh chụp từ điện thoại so với cảnh thực sự trông thấy, khác xa một trời một vực.

Phương Thức Du chụp vài tấm, sau đó cất điện thoại đi.

Bởi vì chụp ảnh không còn ý nghĩa nữa, tốt hơn là hãy tranh thủ ngắm nhìn thêm một lúc - một trong những lần hiếm hoi trong năm mà đỉnh Namcha Barwa lộ ra.

Rất nhanh, có lẽ chỉ mười mấy phút sau, mây dày lại cuốn lấy ngọn núi cao đó, che kín cả ngọn núi cùng mặt trăng bên cạnh.

Thế giới dường như thoáng lộ ra một phép màu giữa vùng đất này, giống như pháo hoa rực rỡ trong đêm tối, như cá voi xinh đẹp thoáng hiện giữa cơn sóng dữ giữa biển cả...!Tóm lại, rất ngắn ngủi.

Ngắn ngủi mà tuyệt đẹp, thậm chí khiến người ta tự hỏi, vừa rồi có phải là thật không?

Hứa Nam Hành hoàn hồn lại, nói: “Nhanh, gửi cho bọn A Diên đi, làm họ tức chết.”

“...” Phương Thức Du dở khóc dở cười.

Tin nhắn gửi đi rồi, A Diên rất nhanh đã trả lời, anh ta rất phấn khích, trả lời bằng giọng nói.

Phương Thức Du mở đoạn ghi âm.

A Diên quả nhiên rất phấn khích: “Đờ mờ! Nam Phong vọng nguyệt! Các anh may mắn quá đi! Quá đẹp rồi! Trời ơi các anh thật sự rất may mắn!!”

“Thật sự rất may mắn.” Hứa Nam Hành lặp lại.

Nói xong, anh nhìn vào mắt Phương Thức Du, cảm thấy may mắn không chỉ là nhìn thấy Namcha Barwa dưới ánh trăng, mà còn có người trước mắt này.

Anh lại nhìn sang ngọn núi đã chìm trong mây, lẩm bẩm: “Nam Phong vọng nguyệt...”

Phương Thức Du “ừm” một tiếng: “Nam Phong vọng nguyệt, cái tên thật đẹp.”

Vài ngày sau, Phương Thức Du trở về Bắc Kinh.

Hứa Nam Hành ở lại tiếp tục giảng dạy, điều khiến anh cảm thấy được an ủi là mấy nhóc học sinh này có nền tảng tốt hơn anh nghĩ rất nhiều.

Các học sinh cũng rất hợp tác với anh, anh vẫn mỗi tuần tìm một chỗ trong làng để in đề thi từ kho đề thi Bắc Kinh cho mấy đứa làm.

Mỗi ngày trò chuyện với Phương Thức Du qua WeChat, cảm thấy mệt mỏi thì lấy ảnh A Diên chụp cho họ ra xem, nghe lại bài “Fly to the Moon” khi họ lái xe tới đây, rồi hồi tưởng lại cảnh Nam Phong vọng nguyệt.

Hôm đó Hứa Nam Hành đang coi thi, sau khi đi một vòng thì trở lại bục giảng ngồi xuống, lướt WeChat Moments.

Tác Lãng Thố Mỗ và chồng đã nghỉ việc vài năm trước, bán nhà cũ và đàn gia súc, đưa con gái Trác Ca đi du lịch khắp Trung Quốc.

Đứa trẻ sinh ra ở Tây Nam đất nước hôm nay đang ở Làng Bắc Cực của Đông Bắc Tổ quốc.

Phương Thức Du chia sẻ quá trình tư vấn của bệnh viện, mẹ anh thì đăng ảnh món mì tương đen.

Anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía các học sinh đang làm bài thi.

Sau đó, anh lặng lẽ bẻ một đoạn phấn, rồi — bốp.

Hứa Nam Hành nói lạnh lùng: “Làm bài của mình đi, còn liếc nhìn sang bên cạnh nữa là đứng ở phía sau làm bài.”

Còn nửa tháng nữa là kết thúc thời gian giảng dạy của anh, hôm đó sau khi thu bài thi, các học sinh đi ăn cơm ở nhà ăn.

Hứa Nam Hành trong ánh hoàng hôn màu cam đỏ xếp lại đống bài thi, anh thở một hơi thật chậm, rồi tháo kính ra xoa xoa mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học.

Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy nhà ăn, Hứa Nam Hành biết đó là lúc giáo viên địa phương đang yêu cầu học sinh ra ngoài rửa bát đĩa trước khi quay lại lấy thức ăn, vì vậy những đứa trẻ này đang cầm bát đĩa chạy đi chạy lại.

Có một khoảnh khắc nào đó, anh như thấy mình trở về năm hai mươi lăm tuổi khi đến Nam Tây Tạng, lén ăn khoai tây chiên trong bếp của nhà ăn cùng với Khúc Trân và Trác Ca chỉ mới mười mấy tuổi, anh chơi bóng rổ với Chu Dương và những học sinh khác trên sân, anh chuyền bóng ra, nhưng mấy đứa nhóc không dám bắt, rồi Phương Thức Du đón lấy.

Ngày đó, Phương Thức Du hút điếu thuốc mà anh đã hút, từ ngày đó, Hứa Nam Hành bắt đầu nhận ra tình cảm mơ hồ đối với hắn.

Và hôm nay, vào thời khắc này, điện thoại của anh reo lên, là cuộc gọi từ Phương Thức Du.

Vừa nghe máy, anh liền nghe thấy hắn gọi: “Vợ ơi.”

“Ừ.” Hứa Nam Hành kẹp điện thoại bằng vai, gấp lại chồng bài kiểm tra đã sắp xếp, “Tan làm rồi à?”

“Tan làm rồi.” Phương Thức Du nói, “Còn em?”

“Chuẩn bị.” Hứa Nam Hành đáp.

Anh nghe thấy bên kia Phương Thức Du có tiếng gió rít, chợt anh cảm thấy lo lắng, liệu có phải sau khi tan làm hắn lại ngốc nghếch hâm hâm nóng đầu ngồi máy bay tới đây không? Nghĩ lại thì không thể, kỳ nghỉ và ngày nghỉ phép hắn đã dùng hết rồi, hơn nữa bây giờ là giữa tuần, không phải cuối tuần.

Sau đó anh hiểu ra tiếng đó là gì.

“Tàu điện ngầm đến rồi phải không?” Hứa Nam Hành hỏi.

“Ừ.”

Năm đó, khi kết thúc chương trình giảng dạy tình nguyện, Hứa Nam Hành về Bắc Kinh trước, cũng là lúc tàu điện ngầm gần đến, anh gọi điện cho Phương Thức Du.

Khi đó, Phương Thức Du đang khám bệnh ở một ngôi làng biên giới.

Lúc đó, họ ở hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược với hiện tại, bây giờ là Hứa Nam Hành ở trên cao nguyên Nam Tây Tạng gió thổi loạn xạ, còn Phương Thức Du đang chờ tàu ở tuyến số 4 đi đến Bắc An Hà Kiều.

Hứa Nam Hành đặt chồng bài kiểm tra xuống, cầm điện thoại chạy ra ngoài lớp học, anh chạy lên tầng thượng của tầng bốn, bật loa ngoài, để Phương Thức Du nghe tiếng gió của cao nguyên Nam Tây Tạng.

Gió tàu điện ngầm Bắc Kinh, gió cao nguyên Nam Tây Tạng, hai luồng gió giao thoa trong ống nghe điện thoại.

Một lúc sau, Hứa Nam Hành áp điện thoại lại bên tai, nói: “Em cũng nhớ anh, bác sĩ Phương.”

Thời gian trôi nhanh, cuối tháng Bảy Hứa Nam Hành kết thúc chương trình giảng dạy này, thầy trò và phụ huynh địa phương tiễn anh đến huyện gần nhất, anh ngồi tàu hỏa đến Gongga.

Anh dừng lại ở huyện Gongga một đêm, chiều hôm sau bay về Bắc Kinh.

Đêm đó Hứa Nam Hành ngủ rất ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy rất sớm.

Hôm đó Phương Thức Du có ba ca phẫu thuật, cả ba đều là phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Hứa Nam Hành nói không cần hắn đến đón, không kịp thì không cần đến, dù sao cũng đã về Bắc Kinh rồi.

Sau khi máy bay cất cánh, anh kiểm tra WeChat lần cuối, không có tin nhắn từ Phương Thức Du, có lẽ hắn vẫn đang trong ca phẫu thuật.

Trong lúc làm thủ tục bay, Hứa Nam Hành buồn chán lướt WeChat Moments, thấy chân máy của A Diên và bạn trai bị gió thổi rơi xuống vách đá, tan thành từng mảnh, Hứa Nam Hành cố nhịn không bấm like.

Anh còn thấy bài đăng của Chu Dương, đăng một thông báo tuyển dụng cho quán cà phê của họ, cần tuyển một nhân viên pha chế có kinh nghiệm.

Khúc Trân bình luận: Tôi tôi tôi, tôi biết pha cà phê, tôi có kinh nghiệm!

Chu Dương trả lời cô: Không cần tiến sĩ.

Hứa Nam Hành cười mãi, rồi chụp màn hình gửi cho Phương Thức Du, kèm theo một câu: Lắc cà phê mấy tháng ở Bắc Kinh, cuối cùng cũng tìm được việc đúng chuyên môn rồi.

Ảnh đại diện của Phương Thức Du đã thay đổi, không còn là linh dương Tây Tạng ở Khả Khả Tây Lý nữa, mà là bức ảnh A Diên chụp họ, lấy đoạn có đỉnh Namcha Barwa mở ảo ở phía xa.

Cuối tháng bảy, sân bay Gongga rất nhộn nhịp, kỳ nghỉ hè nơi nào cũng đầy ắp người du lịch.

Trong thời gian chờ đợi, anh không cảm thấy lo lắng như anh dự đoán, ngồi trên ghế sofa ở phòng chờ, tháo kính ra, xoa xoa chân mày rồi đeo lại.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh nhạt, quần jeans xanh nước biển và giày thể thao.

Thời gian chỉ làm tăng thêm vẻ chín chắn và cuốn hút của người đàn ông trưởng thành trên người thầy Hứa, anh trở nên điềm đạm và vững vàng hơn khi còn trẻ.

Anh cất điện thoại, nghe thông báo của sân bay, đứng dậy, đeo ba lô, bước về phía cổng lên máy bay.

Anh xoa nhẹ hai lần vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, bước qua cầu thang, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về nhà.

Chuyến bay từ Tây Tạng luôn khiến người ta cảm giác như cánh máy bay sắp chạm vào đỉnh núi.

Thung lũng, sông ngòi, ruộng đồng hiện ra rõ mồn một, Hứa Nam Hành biết rằng mảnh đất này sẽ mãi mãi là nơi đẹp nhất mà anh từng thấy.

Sau khi dừng lại ở một trạm trung chuyển, máy bay cất cánh lần nữa, khi sắp hạ cánh, bầu trời đầy sao.

Máy bay đáp xuống sân bay Đại Hưng, trong kỳ nghỉ hè, số lượng chuyến bay ở sân bay Bắc Kinh nhiều đến mức kinh ngạc, lượng hành khách rất đông, từ sáng đến tối gần như lúc nào cũng đông đúc.

Đêm nay, con đường quốc lộ 109 dài ba ngàn chín trăm cây số vẫn lặng lẽ nằm dưới dải Ngân Hà, trên con đường này, biết bao người đã gặp gỡ rồi lại chia xa.

Bầu trời Tây Tạng mãi mãi trong xanh, những con chim ưng bay qua đẹp đẽ, những lá cờ Lungta tung bay ôm trọn tầng không.

Gió trên cao nguyên Nam Tây Tạng có thể bay xa hàng vạn dặm, nhưng Sao Hôm trên cao nguyên Nam Tây Tạng sẽ vĩnh viễn không đổi thay.

Đêm nay yên bình và an lành, máy bay hạ cánh, hành khách tháo dây an toàn để lấy hành lý.

Hứa Nam Hành mở điện thoại, đeo ba lô, theo dòng người bước xuống máy bay.

Anh nhận được tin nhắn từ Phương Thức Du trên WeChat, hắn nói rằng đang chờ anh.

Các chuyến bay đêm về Bắc Kinh gần như đều chật kín khách, lấy hành lý xong mọi người đều hướng ra ngoài.

Dòng người đông đúc, Hứa Nam Hành nhanh chóng nhận ra Phương Thức Du - người này đứng trong đám đông quá nổi bật, áo sơ mi trắng, quần tây, thắt chiếc cà vạt làm từ mảnh vải thừa khi may áo vest năm xưa, và hắn đang ôm một bó hoa hồng lớn.

Hứa Nam Hành cười tươi, Phương Thức Du đang bước ngược dòng người tiến về phía anh.

Đêm nay, núi Namcha Barwa ngắm nhìn trăng sáng, còn đôi tình nhân trao nhau nụ hôn tại sân bay Đại Hưng.

- Hết ngoại truyện -.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang