Cuối tháng 7 đầu tháng 8, đúng vào khoảng thời gian nắng nóng nhất trong năm, từ nhà xuống lầu ra tới cổng tiểu khu, Trọng Nham đã toát một thân mồ hôi. Xa xa nhìn thấy xe Tần Đông Nhạc dừng ở ngoài cổng, Trọng Nham vội vàng chạy tới, vừa mở cửa xe vừa bắn liên thanh: “Nóng quá, nóng chảy mỡ, trong tủ lạnh có cola không… Ạh, Tiểu An? Sao ông cũng ở đây?”
Tần Đông An ngồi ở băng ghế phía sau, chỉ vào Trọng Nham mắng: “Phản đồ!”
Trọng Nham: “…”
Tần Đông An ngón tay run run hai cái, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Không ngờ, không ngờ, quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy, ông cư nhiên khi có chuyện xảy ra ông lại quên luôn tôi, ông phản bội tình cảm anh em bằng hữu trong sáng giữa chúng ta!”
“Làm loạn cái gì đó?!” ngồi ở vị phí phó lái, Tần Đông Nhạc quay người lại, thuận tay ném hai lon coca xuống: “Là anh không cho cậu ấy nói.”
Tần Đông An tức giận nhìn Trọng Nham, biểu tình [Ông làm tôi… thất vọng].
Trọng Nham cầm cái túi to trong tay nhét vào lòng Tần Đông An: “Này, nhìn xem, tôi có mua quà cho ông.”
Tần Đông An không chút nghĩ ngợi vươn tay tiếp nhận, đang định mở ra xem lại nghĩ tới vừa rồi mình còn chưa tức giận xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Nham rống thêm câu nữa: “Đừng tưởng là tôi dễ dàng tha thứ cho ông!” cậu thật sự bị chọc tức, anh hai bị thương là chuyện lớn như vậy, thế mà Trọng Nham biết lại không thèm nói cho cậu!
Thật sự quá đáng!
Trọng Nham mở nắp lon coca, bình bình thản thản mà uống một ngụm lớn, “Chuyện này không thể trách tôi, Tần đại ca không cho tôi nói, không phải là sợ ông và dì sẽ lo lắng sao.”
“Không biết càng lo lắng!” Tần Đông An vừa rồi đi theo lái xe của gia đình tới đón người đã cằn nhằn với Tần Đông Nhạc một lần, nhưng khi nhìn thấy Trọng Nham vẫn tức giận không chịu được, không ngờ bạn thân của mình lại bị anh hai ba xạo vài câu liền cun cút nghe theo ổng.
“…Ý? Cái này là cái gì?” Tần Đông An lật tới lật lui trong cái túi đồ Trọng Nham đưa, lôi ra một lọ chứa toàn mấy viên tròn tròn trong suốt, bên trong là đủ loại long nhãn lớn nhỏ. Tần Đông An xoay xoay cái lọ xem dán nhãn trên đó: “Nước trái cây ngâm đường?! Trọng Tiểu Nham, ông lại lấy nước trái cây ngâm đường tới gạt tôi?!”
“Không gạt ông.” Trọng Nham vội nói: “Cái này là đặc sản quê tôi, bên trong không giống mấy cái thứ nước táo, nước cam ông hay uống đâu, đây là loại quả dại đặc sản chỉ có ở trên núi quê tôi thôi, chỗ chúng tôi gọi nó là quả gáo, hương vị có chút giống quả mâm xôi, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, không tin ông nếm thử đi.”
Trọng Nham lúc nhỏ rất thích ăn loại quả này, nhưng khi đó đóng gói còn chưa được đẹp mắt như bây giờ, chỉ cho vào lọ thủy tinh bán trong tiệm tạp hóa, giá một đồng được ba đến năm quả. Trọng Nham khi còn bé không có tiền tiêu vặt, bởi vậy mà mỗi lần được ăn đều nhai rất kỹ, hận không thể làm cho mỗi quả này tan trong miệng chậm một chút. Đó cũng là một trong những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong thời thơ ấu đầy xám xịt của cậu.
Tần Đông An ăn thử hai quả, rồi đưa cái bình tới cho hai người ngồi phía trước: “Anh hai, nếm thử đi, ăn ngon lắm. Này, Trương ca, anh cũng ăn thử xem.”
Trọng Nham lúc này mới chú ý tới người ngồi ghế lái xe là một thanh niên mặt tròn tròn cậu chưa từng nhìn thấy, Trọng Nham không biết phải xưng hô thế nào, chỉ cười cười gật đầu với anh ta.
Tần Đông Nhạc hình như không thích đồ ngọt nên chỉ ăn một quả duy nhất.
Lái xe thấy Tần Đông An đưa cái lọ sang chỗ mình, vội cười khoát tay: “An thiếu gia tự ăn đi, tôi lớn hơn cậu bao nhiêu rồi mà còn ăn đường?”
Tần Đông An lẩm bẩm: “Thật sự ăn ngon lắm mà.” Ngẩng đầu nhìn nhìn Trọng Nham, hừ một tiếng: “Đừng tưởng mua đồ ăn ngon cho tôi là tôi sẽ tha thứ cho ông.”
Trọng Nham buồn cười: “Mua đồ ăn cho ông cũng không phải muốn xin ông tha thứ, đúng rồi, không phải ông đã đoán được rồi sao? Hôm trước gặp cũng không thấy ông nhỏ nhen như vậy.”
“Ai đoán được?” Tần Đông An nói xong cũng nhớ tới đoạn hội thoại của cả hai, nhất thời buồn bực: “Ai nói chuyện này chứ… thật là…”
Trọng Nham tò mò: “Vậy chứ ông nói chuyện gì?”
Tần Đông An ấp úng không chịu nói, bị hỏi như vậy có chút thẹn quá thành giận: “Ai kêu ông gạt tôi trước? tôi không nói cho ông biết!”
Trọng Nham: “…”
Cậu hôm nay quả nhiên là một cái đệm lưng đúng nghĩa. Trọng Nham liếc mắt nhìn Tần Đông Nhạc ngồi ở ghế phó lái phía trước đang giả bộ không phát hiện, thầm nghĩ lát nữa tới Tần gia, nói không chừng Đường di cũng sẽ oán giận mình vài câu.
Vì kéo về cho công ty một lao động cường tráng, trả giá này của cậu thật sự không nhỏ.
Xe lái vào Tần gia tiểu viện, Đường di quả nhiên đã sớm đứng chờ ở trên bậc tam cấp, nhìn thấy hai anh em xuống xe, tầm mắt bà dừng trên đống thạch cao bó trên đùi Tần Đông Nhạc, sau đó từ trên xuống dưới quét mắt nhìn toàn thân con trai vòng, trên mặt chậm rãi hiện ra thần sắc hồ nghi: “Nhạc Nhạc, con bị thương…không chỉ bị thế này thôi đúng không?”
Trọng Nham xuống xe trước, sợ Tần Đông Nhạc xuống xe đụng tới chân liền vươn tay ra đỡ anh. Nghe thấy Đường di hỏi, trên mặt lộ ra biểu tình bội phục vạn phần, tâm nói: ngài đúng là hiểu rõ con trai ngài!
Tần Đông Nhạc rũ mắt xuống, ở trên mặt Trọng Nham quét một vòng, lộ ra nụ cười xấu xa. Trọng Nham trong lòng vừa thốt ra câu “không tốt”, thì chợt nghe anh nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, mẹ không nhớ con là người thế nào sao. Thật sự con chỉ bị thương ở chân thôi, không tin mẹ hỏi Trọng Nham đi, nhóc ấy cũng biết.”
Trọng Nham: “…”
Ánh mắt Đường di quả nhiên quét qua đây, Trọng Nham khó nhọc nuốt nước miếng: “Dì, bác sỹ nói nhiều nhất là nửa tháng nữa có thể tháo thạch cao, không việc gì.”
Đường di có ấn tượng không tồi với Trọng Nham, nghe cậu nói như vậy, sắc mặt cũng dịu đi vài phần: “Vào nhà rồi nói, đều đứng ở ngoài sân làm gì? Trọng Nham à, con đã làm cái gì mà lại đen đi nhiều thế?”
Trọng Nham sờ sờ mặt: “Con về quê, hai ngày trước còn tới nông thôn cuốc đất, phơi nắng.”
Tần Đông Nhạc ngày hôm qua đã gọi điện về nhà, Đường di cũng biết một ít chuyện của bọn họ, liền hỏi: “Nhạc Nhạc nói con muốn trồng hoa à? Còn thuê một khu đất lớn nữa phải không?”
Trọng Nham gật đầu: “Bọn con có một chuyên gia thực vật học, am hiểu nhất là trồng hoa lan, chờ sau này bọn con sáng tạo ra chủng loại hoa lan mới, con sẽ kêu Tần đại ca mang về cho dì một chậu.”
Đường di được cậu nịnh bật cười: “Hoa lan thì thôi đi, nó kiêu sa như vậy, dì không biết chăm. Có loại hoa nào mà dễ trồng dễ chăm lại xinh đẹp thì mang tới cho dì, dì trồng ở ngoài sân.”
“Hoa hồng được không ạ?” Trọng Nham hỏi bà: “Bọn con cũng đang định trồng một vườn hoa hồng, dì thích chủng loại gì, con sẽ mang tới một ít.”
Đường di nghĩ nghĩ nõi: “Chủng loại thì dì không rõ lắm, nhưng loại nào mà có màu hồng phấn, còn có màu cam ấy, dì cảm thấy đều rất đẹp.”
Trọng Nham tự nhiên đáp ứng luôn: “Không thành vấn đề, mà dì cũng có thể trồng hải đường, khi nào con mang vài cành tới cho dì xem, hoa hải đường cũng đẹp lắm.”
“Được được.” Đường di vội nói: “Còn có một loại hải đường đặc biệt lùn, gọi là thu hải đường hay cái gì ấy, nở đặc biệt xinh đẹp…”
Một chỗ khác trong phòng khách, Tần Đông Nhạc cùng em trai ngầm hiểu trong lòng mà liếc nhau một cái, đều bội phục sát đất đối với năng lực lảng sang đề tài khác của Trọng Nham.
“Con còn mang quà tới tặng dì nữa.” Trọng Nham nhớ tới chuyện trọng yếu, vội vàng đoạt lấy cái gói to trong tay Tần Đông An, bới trong đống đồ ăn vặt lôi ra một cái hộp gỗ đưa cho Đường di, trong hộp là một đôi trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương, rất thích hợp với những người phụ nữ thích búi tóc như Đường di. Khi cậu về Lâm Hải, trong lần đi cùng bà ngoại tới xem xét nhà hàng, mua được ở trong một cửa tiệm nhỏ ở gần đó. Cửa tiệm đó đã có từ lâu đời, chủ tiệm là một nghệ nhân cao tuổi dầy dặn kinh nghiệm, cả đời đều chế tác lược, gương, hay mấy món đồ nho nhỏ bằng gỗ rất tinh xảo, rất có danh tiếng ở thành phố bọn họ.
Phụ nữ không ai là không thích những món đồ nhỏ xinh thế này, Đường di tự nhiên cũng thích, nhưng khổ nỗi bà lại có hai thằng con trai tâm tư không tinh tế. Đường di cài hai cái trâm gỗ lên búi tóc cho Trọng Nham nhìn, hai người cứ như vậy chỉ nói chuyện xoay quanh cái trâm cài tóc thôi mà cũng mất nửa ngày. Thẳng tới khi ngoài cửa vang lên tiếng động, Tần Đông An mới từ trên ghế sa lông nhảy xuống hô ầm lên: “Ba đã về!”
Trọng Nham bị sặc nước miếng bản thân, cứ khụ khụ liên tục ho khan. Bị ảnh hưởng bởi những gì bản thân đã từng trải qua, nên cậu tràn ngập kính sợ đối với những người phụ nữ đã làm mẹ như Đường di, nhưng lại đối với những nam nhân làm cha như Lý Thừa Vận lại không chút hảo cảm gì. Cậu chưa từng nhìn thấy vị Tần ba ba này, nên Trọng Nham bất giác sinh ra một loại cảm giác xa cách kỳ quái với ông.
Đường di cùn Tần Đông An đều đi ra ngoài đón ông, Tần Đông Nhạc chống tay vịn sô pha đứng dậy, Trọng Nham vội vàng cầm nạng dựa bên cạnh sô pha tới cho anh: “Chậm một chút.”
Tần Đông Nhạc thấy trên mặt cậu biểu tình giống như đang khẩn trương, hạ giọng nói: “Ba anh dễ tính lắm, chờ chút em liền biết.”
Trọng Nham nhìn anh: “A.”
Tần Đông Nhạc cười xoa xoa đầu cậu.
Trọng Nham ở trong lòng âm thầm cho cái xem thường. cậu vẫn cảm thấy mình rõ ràng là một người cao tuổi lại bị một người như vậy xoa đầu trông có vẻ rất ngu. Nhưng động tác của Tần Đông Nhạc rất nhanh, cậu mỗi lần đều trốn không thoát, sau đó cũng mặc kệ anh luôn.
Đường di và Tần Đông An vây quanh một nam nhân trung niên cao lớn, gương mặt ông đứng đắn, trên mặt khẽ cười, một tay còn khoát lên vai Tần Đông An. Hình như Đường di đang khoe ông cái trâm cài tóc mới trên đầu mình, ông lui về sau một bước, nghiêng đầu đánh giá, sau đó gật đầu cười nói: “Ánh mắt tốt hơn em.”
Đường di mỉm cười, nhìn về phía hai người bọn họ đang tới gần vẫy vẫy tay: “Cậu bé này chính là Trọng Nham.”
Tần Nguy nhìn Trọng Nham, mỉm cười vươn tay: “Con là Trọng Nham sao? Nghe nói con đang hợp tác làm ăn với Đông Nhạc phải không? Không tồi, rất có tinh thần tiên phong.”
Bàn tay Tần Nguy rộng lớn, dày mà ấm áp, Trọng Nham bắt tay ông, chợt hoảng hốt nhớ lại hình như cậu chưa bao giờ nắm tay Lý Thừa Vận.
“Chú Tần.” nắm một bàn tay như vậy, Trọng Nham khó hiểu cảm thấy mình tựa hồ đã thực sự biến thành một đứa trẻ.
Tần Nguy vươn tay xoa xoa đầu cậu, rồi lại quay sang Đường di nói: “Trưa nay ăn cái gì? Sáng nay anh cùng bọn họ đi thăm khu công nghiệp, loanh quanh bên ngoài cũng hơn mười dặm, sắp chết đói rồi.”
“Em xuống bếp xem.” Đường di nói xong mỉm cười: “Cái gì mà hơn 10 dặm… anh có biết một dặm xa lắm không?”
Tần Nguy phản bác: “Sao không biết chứ, anh năm đó cũng làm việc nhiều năm dưới nông thôn mà. Khi đó đặc biệt nghèo khổ, xe cũng chả có mấy cái, muốn đi đâu đều phải cuốc bộ.”
Tần Đông An ở phía sau liếc mắt xem thường, nhỏ giọng nói thầm: “Lại nữa.”
Tần Nguy không nghe thấy, cao thấp đánh giá Tần Đông Nhạc: “Khi nào thì tháo bột?”
Tần Đông Nhạc nói: “Còn khoảng nửa tháng nữa.” kỳ thật khi anh xuất viện cũng đã nói qua với ba, tình hình khôi phục thế nào ba anh đều biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng), một câu nói kia kỳ thật là hỏi cho mẹ nghe.
Tần Nguy kéo mấy đứa con ngồi xuống sô pha, đi vào vấn đề hỏi thẳng Trọng Nham: “Công ty các con chủ yếu kinh doanh cái gì?”
“Kinh doanh hoa cỏ ạ.” Trọng Nham nhìn nhìn Tần Đông Nhạc, tối hôm qua cậu và Lâm Bồi đã bàn bạc kỹ càng với nhau về phương hướng kinh doanh sau này của công ty, những lời này còn chưa kịp báo cáo lại với cổ đông Tần Đông Nhạc: “Bọn con mời được một chuyên gia nghiên cứu hoa lan, anh ấy đề nghị lấy việc nuôi trồng lai tạo hoa lan làm trọng điểm phát triển.”
Tần Nguy gật đầu: “Cụ thể thế nào?”
“Thứ nhất là lai tạo tinh phẩm hoa lan.” Trọng Nham nhớ tới bồn hoa lan màu đen đặt trên bàn làm việc của mình ở kiếp trước, đó chính là loại tinh phẩm hoa lan dù có nhiều tiền đến mấy cũng không mua nổi, “Thứ hai là gieo trồng đại trà tiểu bạch lan để lấy tinh dầu. hiện nay thị trường tinh dầu hoa lan đại bộ phận đều lấy từ bạch lan thường và hoa ngâu tàu, bọn con định trồng một lượng lớn tiểu bạch lan biến chủng, loại hoa này thân thấp, hoa nhỏ, cánh nặng, hoa nở lâu, hàm lượng tinh dầu của nó cao hơn các loại hoa khác, vượt xa cả bạch lan thường và hoa ngâu tàu.”
Trên mặt Tần Đông Nhạc toát ra thần sắc ngoài ý muốn, Trọng Nham có chút ngại ngùng giải thích với anh: “Đây là Lâm Bồi tối qua bàn với tôi, loại bạch lan biến chủng này là độc quyền nghiên cứu của riêng anh ấy.”
Tần Nguy cũng có chút kinh ngạc, trong mắt ông, trẻ con mười mấy tuổi làm kinh doanh cũng chỉ là chuyện chơi đùa, hoặc là nói muốn học tập cọ xát lấy kinh nghiệm. Nhưng Trọng Nham hiển nhiên không phải như vậy, suy nghĩ của cậu bé này thành thục hơn nhiều những đứa trẻ cùng tuổi. thái độ của ông bất giác cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Trừ bỏ hoa lan và thảo dược của Tần thị, các con còn trồng loại nào khác không?”
“Cũng có một ít ạ.” Trọng Nham thản nhiên nhìn ông đáp: “Tiểu bạch lan phải đợi đầu xuân sang năm mới có thể bắt đầu gieo trồng, hiện tại anh Lâm Bồi còn đang nghiên cứu một số vấn đề còn lại của giống hoa này. Trong khoảng thời gian này nếu không trồng những loại hoa khác bù vào, rất lãng phí.” Nghĩ nghĩ, Trọng Nham nói tiếp: “Kỳ thật trồng những loại hoa nhỏ mới là ước nguyện ban đầu của con.”
Ngay từ đầu Trọng Nham chỉ muốn tìm một phương diện hoàn toàn không dính dáng gì tới Lý gia để làm, trùng hợp Ôn Hạo cũng chọn hạng mục này, Trọng Nham cảm thấy đó cũng là một loại duyên phận, giống như khi đi phiêu lưu tìm được một cái bản đồ mới, những lĩnh vực không biết rõ thường hấp dẫn cậu, quá trình thăm dò đầu tiên luôn khiến cậu cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu trở nên thú vị.
Tần Nguy không nói chỉ cười, những lời này mới tương đối giống trẻ con.
Tần Nguy quay sang nhìn Tần Đông Nhạc, thấy con trai nhìn không chớp mắt vào Trọng Nham, Tần Nguy chú ý tới ánh mắt chuyên chú khác thường này, không hiểu sao trong lòng ông hơi trầm xuống một chút.
“Khụ.” Tần Nguy nhẹ giọng ho khan một tiếng: “Nhạc Nhạc, con nói con muốn góp vốn đầu tư, đủ tiền không?”
Tần Đông Nhạc phục hồi tinh thần, gật đầu với cha mình: “Đủ ạ.”
Tình huống của anh khác với Lâm Quyền và Lâm Bồi. Lâm Bồi là lấy kỹ thuật cùng trí óc mình để góp vốn, Lâm Quyền là phúc lợi công ty cấp cho, còn anh chân chính là cổ đông góp vốn đầu tư, đương nhiên phải bỏ tiền túi ra. Những gia đình giàu có giống như bọn họ, con cái sau khi trưởng thành dều sẽ nắm giữ một ít cổ phần công ty gia tộc, số tiền lãi được chia phần trăm từ trước tới nay anh chưa từng động tới, hiện tại lấy ra dùng cũng vừa lúc.
Tần Nguy ngược lại rất ủng hộ anh lấy số tiền đó để làm chuyện mình muốn làm. Không nhân lúc tuổi còn trẻ mà xông pha khắp nơi, cả đời chỉ ru rú trong cái ao Tần thị thì còn ý nghĩa gì nữa?
Tần Nguy không phải là thương nhân, ngược lại ông mang vài phần khí chất văn nhân ôn nhu, tự cao tự đại, thanh liêm tự thủ. Khi còn bé ông đã trải qua cuộc tranh đấu giữa anh em huynh đệ trong gia tộc, cực kỳ không thích loại chuyện minh tranh ám đoạt này trong các đại gia tộc, ông cũng không hy vọng trong mắt hai đứa con của mình chỉ có Tần thị, hoặc là nói trong mắt chỉ có tiền tài quyền thế. Cho nên những đứa nhỏ khác trong Tần gia đều bị tống ra nước ngoài du học các ngành quản lý tài chính kinh tế, riêng Tần Nguy lại không chút do dự đáp ứng nguyện vọng của Tần Đông Nhạc muốn thi vào trường quân đội.
Còn hiện tại, Tần Đông Nhạc đã hơn hai mươi tuổi, muốn làm chuyện gì tự nó quyết định, ông không can thiệp. ông hợp thời hỏi han vài câu chỉ là biểu hiện thái độ cho mấy đứa con biết ông luôn ủng hộ quyết định của chúng nó. Nếu chúng nó có yêu cầu giúp đỡ gì, ông tự nhiên cũng không chối từ. hơn nữa cậu bé này nhìn qua cũng không phải loại người không đáng tin.
Tần Nguy cẩn thận quan sát Trọng Nham, một đứa bé rất có sức sống, ánh mắt so với Tiểu An trầm ổn hơn nhiều, cách nói năng cũng đứng đắn, tự nhiên, xét bề ngoài thật sự không tìm ra được một tật xấu nào.
Về phần, vừa rồi ánh mắt khó hiểu của Tần Đông Nhạc khiến ông có chút khẩn trương…
Tần Nguy thầm nghĩ, chắc là do mình nghĩ nhiều.
Hết