Trọng Nham vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan tới Trương Hách, tuy rằng hiện tại cảnh sát còn chưa tìm được hắn ta, nhưng ông già nhà hắn từ xa cũng đã chạy về, chỉ riêng hành động này cũng đã chứng tỏ là có vấn đề. Hiện tại, Trọng Nham cũng không thể đoán trước được kế tiếp Trương Hách sẽ làm gì, không cam lòng buông tay hay dứt khoát không buông bỏ, dù thế nào thì cũng không phải là biện pháp hay, đống đồ cổ kia hiện tại đang được cất giữ trong phòng kho Lý gia, người ngoài đâu thể nào dễ dàng mò vào như vậy.
Không biết có phải do lúc trước ngủ quá nhiều hay không mà hiện tại Trọng Nham cảm thấy mình dường như đã nhớ lại không ít chuyện của kiếp trước. Tỷ như gã họ Lâu kia. Nhưng việc này cùng mấy kẻ kia, kiếp trước Trọng Nham tựa hồ chưa từng tự mình trải qua, nên nhất thời đầu óc có chút lộn xộn. Có lẽ cậu cần thêm chút thời gian để có thể hiểu rõ được nguyên nhân hậu quả ẩn sâu bên trong việc này.
Vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên. Nói không chừng một ngày nào đó, cậu có thể hoàn toàn nhớ lại hết.
Trọng Nham trằn trọc nằm trên giường, nghe thấy tiếng gió nổi lên, vù vù thổi qua cửa sổ, nhưng lại không khiến cậu cảm thấy thê hàn, mà ngược lại càng khiến ổ chăn của mình càng thêm ấm áp thoải mái.
Biết dưới mái nhà này luôn có những người khác, chỉ cần gọi một tiếng sẽ có người đáp lại cậu, loại thể nghiệm xa lạ này thật sự khiến người ta cảm thấy lưu luyến. Nhưng dù có lưu luyến thế nào, thời điểm nên đi vẫn phải đi. Cậu dù sao cũng là một đại nam nhân, không phải con dâu nuôi từ bé, có việc gì cũng không thể mãi trốn ở sau lưng Tần Đông Nhạc được — nếu chính bản thân cậu còn cảm thấy mình đang ỷ lại vào anh ấy, thời gian lâu dài, những người chung quanh cũng sẽ đều cho là như thế. Đây không phải kết quả mà Trọng Nham muốn thấy.
Cuộc sống của mình, vẫn nên để bản thân mình tự đối mặt.
Trọng Nham trở mình, cân nhắc lúc nào là thời điểm thích hợp nhất để rời đi. Tốt nhất là sau khi vụ án bắt cóc chấm dứt. Nếu không vừa khiến nhiều người lo lắng cho sự an toàn của mình lại vừa khiến mọi người sẽ nghĩ cậu từ một người thành thục thấu đáo trở thành thiếu niên tùy hứng.
Trọng Nham nghĩ tới nghĩ lui, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Tần Đông Nhạc đứng ở ngoài cửa phòng khép hờ lẳng lặng nhìn cậu, sau đó mới lặng lẽ rời đi, còn cẩn thận giúp cậu đóng cửa phòng lại. Trọng Nham từ khi dọn tới đây, mấy hôm liền đều ăn no ngũ kỹ, chất lượng giấc ngủ rất tốt không tỉnh lại giữa đêm, cũng không gặp ác mộng.
Tần Đông Nhạc thầm nghĩ, kêu em ấy chuyển tới đây quả nhiên là quyết định chính xác.
Tần Đông Nhạc hiện tại chỉ là dân tóc húi cua (người bình thường) rất nhiều chuyện anh không thể biết được hoặc rất khó biết tin tức. Nhưng Trọng Nham là người bị hại trong vụ án bắt cóc, lấy danh nghĩa Trọng Nham ngược lại có thể tìm hiểu được chút ít tin tức từ phía cảnh sát: ví dụ như cảnh sát đã có manh mối về kẻ tình nghi, sắp tới sẽ có hành động.
Trọng Nham cảm thấy manh mối hẳn chính khu nông trường ở nông thôn của gã họ Lâu mà lần trước Tần Đông Nhạc đã nói với cậu, đồng thời cũng khá bất mãn với kiểu lí do thoái thác kiểu ‘sắp tới sẽ có hành động’: “Sắp tới là ngày nào? Cho mấy người bị hại chúng ta một thông tin chuẩn xác khó khăn vậy sao? Hay là mấy người đó nghi ngờ chúng ta cùng một giuộc với bọn bắt cóc, sợ chúng ta báo tin cho bọn chúng?”
Tần Đông Nhạc vươn tay lấy một miếng bánh bích quy trên đĩa trước mặt, đang định nếm thử lại nghe thấy Trọng Nham oán giận như vậy liền an ủi nói: “Cảnh sát muốn hành động đương nhiên phải giữ bí mật, không thể nói với ai, vạn nhất để lộ tiếng gió thì làm sao?”
“Đã muộn lắm rồi.” Trọng Nham quyết định cuối tuần sẽ bắt đầu đi học trở lại, nhưng Trương Hách còn chưa bị bắt, nên trên đầu cậu vẫn còn treo lơ lửng một con dao. Có con dao lơ lửng này, Đường di phỏng chừng sẽ không yên tâm cho cậu dọn ra ngoài.
Tần Đông Nhạc nói: “Lúc trước bọn Triệu Sấm đã tham gia hỗ trợ giải cứu con tin, vị đội trưởng đội cảnh sát vẫn luôn xem trọng thân thủ của cậu ta, nếu có hành động gì, nói không chừng sẽ mời bọn họ hợp tác. Để anh hỏi thăm tình hình xem sao.”
“Thôi.” Trọng Nham chả còn hứng thú, cậu có trực giác cái nông trường kia chính là chỗ ẩn thân của bọn bắt cóc, nhưng loại trực giác này không có chứng cớ chứng minh, tùy tiện nói ra cũng chả ai tin, nói không chừng có khi còn coi cậu là đồng lõa với bọn bắt cóc.
Tần Đông Nhạc ôm cậu vào lòng vỗ nhè nhẹ: “Kiên trì thêm vài ngày.”
Trọng Nham kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Đông Nhạc cười cười: “Không phải em muốn chuyển về nhà mình sao?”
Trọng Nham bị anh nói trúng tim đen, cũng không thấy xấu hổ, càng thoải mái gật đầu: “Không có chuyện gì đương nhiên phải về nhà mình ở rồi. Cứ ở mãi trong nhà anh tính là cái gì? Ở rể? hay con dâu nuôi từ bé?”
Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Trọng Nham nói thêm: “Mọi người tốt với em, em đều biết, em tự nhiên cũng muốn đối tốt với cả nhà. Nhưng em cứ ở mãi nhà anh, lâu dần, sẽ có người nói ra nói vào… sẽ có ảnh hưởng không tốt với chú.”
Trước đó, Tần Đông Nhạc còn suy đoán Trọng Nham sở dĩ muốn dọn ra ngoài hẳn là do không quen có nhiều người sống cùng trong một nhà. Trọng Nham mờ mịt nhắc nhở như vậy khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái, anh cảm thấy Trọng Nham tuổi này hẳn nên vô tâm vô tư mà sống, giống như Tiểu An nhà anh, người lớn an bài thế nào cứ thế mà nghe lời làm theo, có chuyện gì cần bận tâm thì để người lớn lo nghĩ giùm cho là được.
Trọng Nham giãy dụa một cái: “Được rồi, anh đừng dùng ánh mắt nhi đồng xin ăn nhìn em. Anh thật sự muốn dọn qua cùng em? Dì sẽ đồng ý sao?”
“Không đồng ý anh vẫn cứ dọn qua.” Tần Đông Nhạc mạnh miệng nói: “Yên tâm đi, anh sẽ nói lại với mọi người trong nhà mà.”
Trọng Nham không biết Tần Đông Nhạc đã nói thế nào với mọi người trong nhà, Đường di và Tần Đông An tuy có chút luyến tiếc bọn họ dọn đi nhưng cũng không nói gì chỉ căn dặn hai người chú ý an toàn. Toàn bộ quá trình Tần Đông An chỉ biết trợn trắng mắt với anh hai mình, dứt khoát nhận định chuyện Trọng Nham phải dọn đi là do chủ ý xấu xa anh hai bày ra. Chứng cớ chính là mỗi lần cậu và anh hai ở trong phòng Trọng Nham nói chuyện, anh hai đều đen mặt kiếm cớ đuổi cậu đi.
Đến ngày hai người chuyển nhà, trong bữa sáng, Trọng Nham khó có khi gặp được chú Tần, chú Tần đang ngồi đọc báo chờ bữa sáng, thấy Trọng Nham xuống lầu, ngẩng đầu nhìn kỹ cậu một chút: “Nghe Đông Nhạc nói, hai con muốn dọn ra ngoài?”
Trọng Nham quy củ chào hỏi Tần Nguy, rồi giải thích nói: “Ở nhà con tới trường sẽ tiện hơn.” Cậu không muốn nhấn mạnh chuyện cậu ở trong Tần gia sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với chú Tần, nhưng phỏng chừng chú Tần cũng hiểu được ý tứ của cậu.
Tần Nguy gật đầu, không nói gì thêm: “Cũng được. Khi nào rảnh rỗi thì về đây chơi.”
Tần Đông An trừng mắt lườm anh hai một cái.
Tần Đông Nhạc cảm thấy khó hiểu.
Đường di bất đắc dĩ: “Thôi, ăn sáng đi!”
Tần Nguy nói thêm: “Đêm hôm qua có xảy ra chút chuyện. Nhà chính Lý gia bị nổ bình gas, gây ra động tĩnh không nhỏ.”
Trọng Nham và Tần Đông Nhạc đều sửng sốt. Trọng Nham cảm thấy phương diện an toàn ở nhà chính Lý gia đều rất được coi trọng, sao có thể bị nổ bình gas? Tần Đông Nhạc biết đêm hôm qua cảnh sát đã hành động bao vây tiễu trừ nông trường, giữa hai chuyện này… thật sự không có liên quan gì sao?
“Lý gia…” Đường di liếc nhìn Trọng Nham một cái: “Tình hình thế nào rồi?”
Tần Nguy gấp tờ báo để qua một bên: “Trên báo chỉ nói qua loa, không có thông tin gì nhiều. Chỉ nói Lý lão gia tử tối qua ra ngoài thăm bạn, hai vợ chồng Lý Thừa Vận đều ở trong bệnh viện, trong nhà chỉ có mấy người giúp việc. Không có ai tử nạn, hai người giúp việc bị thương.”
Trọng Nham cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng báo chí không đưa tin chi tiết, mà hiện giờ cậu và Lý gia thiếu chút nữa là hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cũng không tiện tới hỏi thăm. Duy chỉ trông cậy vào Lý Duyên Lân hôm nào tới thăm mình, thuận tiện thông qua anh ta có thể nghe ngóng chút tin tức của bên đó.
Ăn sáng xong, Tần gia người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học, Đường di cảm thấy rất đau lòng không muốn nhìn cảnh hai đứa nhỏ chuyển đi, nên đã đi cùng dì giúp việc ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn lại hai người Tần Đông Nhạc và Trọng Nham. Lần trước Tần Đông Nhạc ở Sơn Thủy Loan, quần áo cùng vật dụng cá nhân đều đã mang qua đó không ít, mà Trọng Nham ở Tần gia cũng chỉ có mấy bộ quần áo để thay tắm rửa. Hai người kỳ thật cũng không phải thu dọn gì nhiều, ném hai cái balo lên xe, trên cơ bản là có thể rời đi.
Sau khi lên xe, Tần Đông Nhạc đè Trọng Nham ra hôn hôn hai cái, cảm khái thở dài: “Khó trách những người mới kết hôn đều muốn ra ngoài ở riêng, sống cùng cha mẹ lúc nào cũng phải để ý xung quanh, thật sự không thể nào thả lỏng được.” Muốn ôm – hôn – sờ – soạng đều phải căng mắt căng tai ra cảnh giác bốn phía, khẩn trương giống như sắp đánh nhau.
“Đừng ngắt lời.” Trọng Nham vỗ vỗ mặt anh: “Vừa rồi anh định nói gì?”
Tần Đông Nhạc khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi sân nhà: “Muốn nói cho em biết, bọn Triệu Sấm bao vây tiễu trừ nông trường, thời gian hành động định vào tối qua, chính xác mà nói là 2h40’ sáng nay.”
Trọng Nham ngay ngắn ngồi thẳng lưng: “Sao rồi?”
Tần Đông Nhạc nói: “Bắt được rất nhiều người, suốt đêm thẩm vấn. Bây giờ vẫn chưa có tin tức.”
“Thực trùng hợp.”
“Anh cũng thấy rất trùng hợp.” Tần Đông Nhạc gật đầu: “Nhưng bên Lý gia hiện tại thật sự không dễ hỏi thăm tin tức. Để anh nghĩ biện pháp xem.”
Trọng Nham thở dài: “Thôi khỏi, để em hỏi Lý Duyên Lân.”
Tần Đông Nhạc quét mắt nhìn cậu một cái, anh vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa Trọng Nham và hai anh em Lý gia khá căng thẳng, không ngờ sau một lần đồng thời gặp hoạn nạn, tình cảm lại xoay chuyển nhiều đến vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, tuy rằng Lý Thừa Vận rất khốn nạn, nhưng có thêm anh em đối với Trọng Nham mà nói cũng là một chuyện tốt.
Từ sau khi Trọng Nham dọn vào Sơn Thủy Loan ở, đây là lần thứ hai Lý Duyên Lân đặt chân tới căn nhà vốn là của mình này. Căn nhà vẫn như cũ nhưng đã có thêm rất nhiều đồ vật trước kia không có: một bể cá Koi lớn, trước bộ ghế sô pha trải một tấm thảm caro mềm mại, vách tường bên cạnh cầu thang có treo mấy bức tranh sắc thái tươi mới.
Nơi này dần dần có nhiều thêm một loại khí tức chỉ thuộc về riêng Trọng Nham.
Trong lòng Lý Duyên Lân đã không còn cảm giác ủy khuất, phẫn nộ không cam lòng như lần đầu tới đây, cũng không còn cảm thấy việc đem nơi này tặng cho Trọng Nham là chuyện không thể nào tha thứ. Sau hai ngày sống nương tựa nhau trong phòng tối, sinh tử đều cùng nhau trải qua, Lý Duyên Lân mới phát hiện mình kỳ thật cũng không oán hận Trọng Nham như vẫn tưởng.
Bởi vì Trọng Nham cũng không làm gì sai, việc em ấy được sinh ra không phải do em ấy quyết định.
Trọng Nham giúp đỡ dì giúp việc bưng thức ăn lên bàn cơm, còn hào phóng mở một chai rượu vang.
Ba nam nhân cụng ly với nhau, Lý Duyên Lân lên mặt ông cụ non thở dài: “Trọng Nham, hai chúng ta có thể bình tâm tĩnh khí đồng thời cùng ngồi ăn cơm uống rượu với nhau, thật sự là bất khả tư nghị.”
Trọng Nham bĩu môi, tâm nói: Anh chính là cái đồ không biết suy nghĩ, trong lòng tức tối cũng chỉ biết dùng tay chân đánh nhau, ai thèm so đo với anh. Đồ trẻ con.
Tần Đông Nhạc gắp đồ ăn cho Trọng Nham: “Đừng chỉ uống rượu không.”
Lý Duyên Lân nói thêm: “Trong nhà đang rối tung rối mù… Trọng Nham, anh cũng muốn mua một căn nhà cùng anh hai dọn ra ngoài ở. Rất phiền.”
“Phiền gì?” Trọng Nham hỏi lại: “Anh và anh trai anh không phải vẫn luôn ở trong bệnh viện sao, có gì mà phiền? Mà vết thương của anh trai anh sao rồi? Khi nào xuất viện?”
Lý Duyên Lân khoát tay: “Không có gì nguy hiểm nữa rồi, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn. Nhưng vẫn chưa được xuất viện, trong nhà lúc nào cũng có một đống người, có về cũng không được yên tĩnh.”
Trọng Nham giật mình: “Chuyện nổ gas à?”
“Nổ gas gì đâu.” Lý Duyên Lân nghe vậy liền cười nhạt: “Ống dẫn gas của Lý gia luôn được định kỳ bảo dưỡng, nào có chuyện vô duyên vô cớ bị nổ? Nói thế để giữ thể diện, lấp liếm qua mặt người ngoài thôi.”
Trọng Nham buông đũa xuống, tâm nói: quả nhiên có uẩn khúc bên trong.
Lý Duyên Lân nói tiếp: “Mấy hôm trước, không biết từ đâu nhảy ra một ông cậu, là họ hàng gì đó. Anh chưa từng nghe nói ông bà nội có họ hàng như vậy. Hiện tại vẫn đang ở nhà mình. Anh đã gặp ông ta mấy lần, khi nói chuyện, ánh mắt ông ta rất kỳ quái… giống như đã làm gì đó có lỗi với Lý gia chúng ta vậy, khiến anh luôn cảm thấy mất tự nhiên.”
Trọng Nham đoán người này hẳn là cha Trương Hách. Ông ta biết chuyện con trai mình đã gây ra, mỗi khi nhìn thấy mấy đứa cháu Lý gia, tự nhiên sẽ cảm thấy áy náy.
“Không phải nổ gas vậy chứ là gì?” Trọng Nham tò mò hỏi anh: “Tôi thấy báo chí đều nói vậy.”
Lý Duyên Lân khoát tay: “Có người lẻn vào nhà, cho nổ tung phòng kho.”
Hết