Wayne đi, cậu ta để lại Chloe chi tâm, để lại tiếc nuối và quyến luyến khôn nguôi, cứ như vậy mà đi.
Lục Minh Viễn giao kim cương cho Tô San. Anh cũng không nói giống như khi Wayne giao phó, nói dối với Tô San gì mà anh mất rất nhiều sức mới xong chuyện, mà bình tĩnh nói cho cô biết, đây là do Wayne đưa cho cô.
Bởi vì, cuộc sống không chỉ là những kích thích và niềm vui. Tình cảm đơn giản mà đầy ý nghĩa mới tạo thành bản nhạc ấp áp vĩnh hằng dưới đáy lòng.
Tô San ôm cái hộp giá trị ngàn vàng, trên mặt đều là luống cuống và khó xử.
“Không được, tại sao em có thể lấy không một vật trân quý của cậu ấy như vậy được?” Cô kéo tay áo Lục Minh Viễn: “Anh Lục, anh lên lạc với cậu ấy giúp em có được không? Lâm thị sẽ trả tiền cho cậu ấy.”
Lục Minh Viễn cười, cô nhóc ngốc này.
“Em cảm thấy cậu ta đường đường là vương tử, phải bao nhiêu tiền mới bằng lòng để lại châu báu trong quốc khố?”
“Chuyện này…”
Nhìn bộ dáng Tô San không phản bác được, Lục Minh Viễn nắm tay cô, cưng chiều nói: “Có đúng không? Em có bao nhiêu tiền cũng không đủ, căn bản người ta cũng không ham.”
“Nhưng…” Tô San siết chặt cái hộp, cúi đầu, thầm nói: “Em nghĩ là cái gì cũng không làm, nhận lấy thì thật ngại…”
“Ha ha ha.” Lục Minh Viễn không nhịn được ngẩng đầu lên bật cười, gò má hoàn mỹ như được khắc bằng đá cẩm thạch, dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ dịu dàng, thanh cao tự phụ giữa hai hàng lông mày cũng bị sự vui vẻ thay thế.
Vào giờ phút này, anh không còn phải là người đứng đầu cao cao tại thượng của Lục thị nữa, mà biến thành một người đàn ông bình thường, khiến Tô San không khỏi giật mình.
Cô nghe được anh nói: “Cô bé ngốc, làm sao em lại nghĩ nhận lấy thì thật ngại? Em đã cho cậu ta thứ quý giá còn hơn cả kim cương rồi.”
“Thứ gì gì quý giá hơn?” Khóe miệng Tô San giật giật: “Là cái gì?”
Dù là bán thận của cô, đại khái cũng không bằng một góc của viên kim cương này ấy chứ? ==
Lục Minh Viễn cười không nói.
Vốn dĩ Tô San cho là viên kim cương này sẽ làm cho Hoàng Thế Khải hết tức giận, nhưng không ngờ, hoàn toàn ngược lại, chuyện này lại bắt đầu trở nên gay gắt hơn.
Hoàng Thế Khải hoàn toàn không nể mặt mũi của Lục Minh Viễn, lấy tội lừa gạt tố cáo Lâm thị lên tòa án, yêu cầu Lâm thị trả lại đồ vật người vợ đã chết khi còn sống yêu thích.
Lâm Gia Thịnh là người đại diện pháp lý cho Lâm thị, hơn nữa cũng là người có trách nhiệm khi có sự cố quan trọng, xuất hiện ở chỗ ngồi của bị cáo.
Tô San đã không còn hơi sức tức giận với Lâm Duệ, giống như Lục Minh Viễn nói, hai cha con nhà họ Lâm là một đồng ý đánh, một đồng ý chịu đựng, cô cũng lười quản đến, vẫn là giải quyết vấn đề trước.
Trên tòa án, rõ ràng cảm xúc của Hoàng Thế Khải rất kích động.
“Cái tôi muốn là kim cương sao? Tôi muốn chính là viên Chloe chi tâm khi vợ tôi còn sống nhìn trúng!”
“Mặc dù viên kim cương này là một