Xe hơi chạy vững vàng, khi dừng ở trước đèn đỏ, Lâm Duệ nghiêng đầu nhìn cô gái co ro như con sóc bên cạnh, trong mắt là một mảnh nhu hòa. Bộ dáng ngây thơ này, khiến cho hắn không nhịn được vươn tay ra vuốt.
Bỗng nhiên, cũng trong động tác này của anh, Tô San giật mình một cái, đột nhiên tỉnh lại.
“A? Tới chỗ nào rồi?” Cô khẩn trương ngồi thẳng, nhìn ra ngoài.
Trong một khắc cô tỉnh kia, Lâm Duệ đã nhanh chóng thu lại tay của mình. Mắt anh nhìn thẳng về phía trước: “Sắp tới, em ngủ tiếp một lát đi.”
“A? Sắp tới? Không được, không được, anh nhanh chóng dừng lại.” Tô San vội la lên.
Mặc dù Lâm Duệ không rõ chân tướng, nhưng vẫn cau mày, nghe lời lái xe tới bên đường.
Xe dừng lại, Tô San cầm túi xách của mình lên, xoay người muốn mở cửa xuống xe.
Lâm Duệ một tay níu tay cô lại, không vui hỏi : “Không phải em tới công ty sao ?”
“Đúng vậy, chỉ là sẽ không đi cùng với anh.” Tô San le lưỡi : “Đi cùng với đại boss vào công ty, em sẽ rất áp lực. Dù sao cũng chỉ cách một con đường, đi vài bước đã đến !”
Nói đến chỗ này, cô lại giống như chợt nhớ tới cái gì, lại gần Lâm Duệ nói : “A, đúng rồi, trước mắt trong công ty chưa có người nào biết quan hệ của hai chúng ta, anh cũng đừng nói nha.”
Dứt lời, cô phất tay một cái, bước chân nhẹ nhàng xoay người rời đi, trong miệng còn hừ một tiếng cười nhẹ, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Lâm Duệ ngồi ở trong xe, không biết khóc hay nên cười, cuối cùng lắc đầu một cái, khởi động xe lần nữa.
Xe hơi đi tới bên cạnh Tô San thì anh đi chậm lại, bóp còi, kéo cửa xe xuống, nói : “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Không phải giọng điệu hỏi han, mà giống như là thông báo.
Tô San làm cái mặt quỷ : “Thôi đi, còn chưa có vào công ty đâu mà đã bày ra vẻ mặt của lão bản rồi.”
Thấy Lâm Duệ nguy hiểm chau chau mày, cô vội vàng nói tiếp : “Được rồi được rồi, tiểu nhân tuân mệnh !”
Lúc này Lâm Duệ mới cười, vươn tay điểm trán cô, cừng chiều nói : “Nghịch ngợm” Sau đó lái xe rời đi.
Tô San nhìn xe đi mất, trong nháy mắt giật mình một cái.
Cô giơ tay lên sờ lên trán của mình, giống như nhiệt độ đầu ngón tay Lâm Duệ vẫn dừng lại ở nơi đó, mềm mại, hơi lạnh.
Sau một lát, cô không khỏi tự cười mình. Mặc kệ cô ăn bao nhiêu lần thua thiệt rồi, đối với chất độc Lâm Duệ này, vĩnh viễn đều không có sức đề kháng.
Tô San vừa khinh bỉ bản thân, vừa chạy đến quán ven đường mua chút điểm tâm, sau đó đi đến công ty.
Mà ở một góc đường không xa, một chiếc Buick lẳng lặng đỗ ở một góc, cửa sổ hé mở, từng vòng khói trắng bay ra.
Chúng từ từ bay lên, nhanh chóng tiêu tán ở trong gió.
Tần Trọng nhìn Tô San, thật lâu cũng không tỉnh hồn lại, cho đến khi điếu thuốc đốt tới ngón tay, anh mới như người trong mộng tỉnh lại hô lên một tiếng, nhanh chóng kéo cửa kính xuống, ném tàn thuốc ra ngoài.diễn-๖ۣۜđ5àn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Tô San nghe được tiếng vang khác thường ở đằng sau, hơn nữa giống như đã từng quen biết, theo bản năng quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy, cũng chính là vô cùng xấu hổ.
“Đã lâu không gặp, Tần Trọng.” Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải đi qua chào hỏi.
Tần Trọng thấy mình bị phát hiện, cũng không tránh né, thoải mái xuống xe.
Một thân tây trang thượng hạng được cắt may vừa người, trên cổ tay đeo đồng hồ Rolex tượng trưng cho thân phận tôn quý, kính gọng vàng lịch sự, nghiễm nhiên là một nam nhân thành công.
“Đã lâu không gặp, Tô San.” Hắn nhướng mày vươn tay ra với cô.
Tô San chần chừ một chút, theo lễ phép, bàn tay trắng nõn vẫn vươn tới. Hai bàn tay tượng trưng chạm một cái, nhanh chóng tách ra, sau đó, chính là trầm mặc.
Tần Trọng ở trong sự yên lặng này, chợt cảm thấy không khỏi bi ai.
Hai người bọn họ, đã từng là người thân cận nhất, chuyện nói không hết, là đôi tình lữ hoàn mỹ nhất được toàn trường công nhận.
Ai nghĩ tới, hai người bọn họ cũng sẽ có ngày nhìn nhau không nói một lời.
Lại nghĩ tới một màn thân mật vừa rồi của Lâm Duệ và Tô San, là người phụ nữ trước kia của hắn!
Mặc dù ban đầu hắn vì sự nghiệp vứt bỏ Tô San, nhưng hôm nay, thấy Tô San dễ dàng đáp ứng một người đàn ông mạnh hơn hắn trăm ngàn lần, khó tránh khỏi có cảm giác không thoải mái.
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” Tần Trọng cố đè một bụng tâm tư phức tạp xuống, ổn định tinh thần cười nói.
“Không cần, em đi là ở A&E ở phía trước, rất gần.”
“Em cũng làm ở A&E?” Tần Trọng rất kinh ngạc, đột nhiên trong mắt chợt lóe tia sáng, vẻ mặt lập tức đổi thành cực kỳ cổ quái.
Chiếc xe vừa rồi không phải là xe của thái tử hay sao?
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người. sáng sớm cùng nhau xuất hiện, chắc là quan hệ bạn bè trai gái?
Nhưng nếu là như vậy, tại sao Lâm tổng lại muốn Tô San xuống xe trước mà không phải là cùng với cô đi tới công ty?
Trừ phi… “Bạn gái” Tô San này không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Khi nhìn lại Tô San, nét mặt của Tần Trọng cũng có chút ý vị thâm trường.
Được thôi, khi đi cùng với hắn, một cái hôn cũng xoay xoay vặn vặn, bộ dạng tam trinh cửu liệt, hiện tại, lại cam nguyện làm người tình của lão tổng!
Trong lòng Tần Trọng có chút mất mát, cô gái này, dù sao cũng là người mà hắn đã từng thích. Hắn cũng cảm thấy mình có chút may mắn, may mắn mình vứt bỏ cô, lựa chọn Như Huyên.
Mặc dù tuổi của Như Huyên có lớn hơn hắn một chút, hơn nữa còn có một đứa con, nhưng là thật lòng thưởng thức hắn, có thể trợ giúp cho sự nghiệp của hắn.
Lấy vợ, không phải là lấy chữ “hiền” làm chuẩn sao?
Nghĩ như vậy, giọng của hắn cũng phai nhạt đị: “Hiện tại anh cũng có công việc ở đó, đợi khi nào rảnh rỗi, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Vẻ mặt Tần Trọng đột nhiên lạnh đi làm cho Tô San không khỏi ngẩn người, thay đổi quá mức chóng mặt như vậy, trong lòng có chút buồn cười.
Nhìn tư thế xa cách của hắn, rõ ràng là muốn kéo dài quan hệ với cô.
Thế nào? Sợ cô sẽ ỷ lại vào hắn sao?
“Hay là thôi đi, tránh cho vợ anh nghi ngờ, lại gây khó khăn cho anh.” Tô San không vui nói.
Tô San trắng trợn nói hắn ăn cơm nhão như vậy, mặt mũi Tần Trọng cũng sượng chín cả rồi, hắn nghiêm mặt nói: “Như Huyên đang ở Pháp, không thể nào biết được chuyện của anh.”
Tô San không nói đúng sai cười cười.
Tần Trọng nhìn ánh mắt của cô, đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi nữa, quẳng xuống một câu: “Vậy cứ như vậy đi, về sau nếu như trên công việc có vấn đề gì, cứ tới tìm anh, có thể giúp nhất định anh sẽ giúp.” Dứt lời, nhanh chóng ngồi lên xe Buick kia, khí thế tiêu sái bỏ đi.
Tô San bĩu môi, trong lòng cảm thấy rất không có ý nghĩa.
Toàn bộ trường học cũng biết, Tần Trọng kết hôn với một phú bà có con ở nước Pháp. Mặc dù ngoài miệng mọi người nói khinh thường, trong lòng lại hâm mộ vận khí hắn tốt.
Mà Tô San biết, không chỉ có từng đó.
Cô biết,Tần Trọng và phú bà đó, thật ra thì ngay từ lúc đầu đã biết.diễn-๖ۣۜđàn-lê[email protected]ý-๖ۣۜđôn
Cô biết, người đàn ông cực phẩm này câu được phú bà, ngay sau đó liền quăng cô.
Cô còn biết, Tần Trọng dựa vào số tiền tỷ phú đó, đánh rớt sạch ứng cử viên chủ nhiệm đề cử đi du học ở Pháp, đổi cho hắn ở trên đỉnh cao.
Lại càng không khóe chính là, thí sinh đó chính là Tô San.
Vốn điều này cũng không có là gì, là người cũng hi vọng mình có thể thiếu phấn đấu mấy năm, sớm có được cuộc sống tốt mà thôi. Mà nếu nói tới cơ hội du học, đối với Tô San mà nói cũng không quan trọng.
Nhưng là, cô hết sức không vừa mắt cái loại người hai mặt Tần Trọng này.
Ban đầu, tai sao cô lại có thể chơi chung cùng một chỗ với loại người như vậy chứ? Tô San trăm mối vẫn không có cách giải.
Có lẽ là bởi vì… trên người của hắn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Duệ thôi…
Nghĩ đến Lâm Duệ, người đàn ông lạnh mà trong trẻo kia, người đàn ông ít dính khói lửa nhân gian đó, Tô San không khỏi khẽ thở dài.