• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Cố Thiên Thừa bị đuổi đi, lúc này, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc mới có thời gian lo lắng cho thương thế của Hạ Đồng.

Nhìn xem bên má sưng đỏ của cô, hắn liền đau lòng không thôi, một bên bôi thuốc, một bên lại không nhịn được mà cau chặt mi mày:"Tại sao lại không cho anh gọi bác sĩ chứ? Em nhìn lại mình đi, mặt đều đã sưng thành như vậy rồi. Khóe miệng còn rách da..."

"Nhưng tất cả đều là do anh, nếu anh đến sớm một chút..."

"Em đã nói rồi, em thật sự không sao mà, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, bôi thuốc vài ngày liền sẽ khỏi."

"Nhưng cũng may là phim của em đã đóng máy rồi, nếu không, với gương mặt này, em cũng không biết nên làm sao đi diễn đây."

"Không diễn được thì không cần diễn nữa, khuôn mặt này, chỉ cần để một mình anh nhìn cũng đã đủ rồi." Nhẹ nhàng thổi vết thương cho Hạ Đồng, hòng giúp cô giảm đau, Cố Thiên Kỳ liền dùng âm thanh trầm ấm nói.

Hắn nói không nhanh, cũng không quá cường liệt, nhưng từng câu từng chữ lại rất dễ dàng đả động đến trái tim của Hạ Đồng.

Cười khẽ, cố gắng để thâm tâm của bản thân bình ổn lại, không được lún sâu vào sự dịu dàng này, Hạ Đồng liền lắc đầu nói:"Như vậy cũng không được, nếu không đi diễn, em lấy đâu ra tiền..."

"Chẳng phải có anh nuôi em rồi sao?"

Nhìn thấy Hạ Đồng quẫn bách dời mắt, không dám đối mặt với mình, cũng không tiếp tục trêu chọc cô, sợ cô lại bởi vì thẹn thùng mà bỏ trốn, Cố Thiên Kỳ chỉ có thể lựa chọn hỏi sang chuyện khác.

"Chàng trai trẻ em nhận làm trợ lý kia làm việc có ổn không? Nếu không ổn, anh sẽ trả cho cậu ấy một số tiền rồi tìm trợ lý mới cho em."

Theo như những gì Hạ Đồng nói, chàng trai có tên là Tề Vũ đó, chỉ là con trai của một người phụ nữ mắc khối u não mà cô vô tình gặp được trong lúc đi tình nguyện.

Bởi vì cảm thấy hoàn cảnh của đối phương rất đáng thương, nên Hạ Đồng mới quyết định trợ giúp, quyên góp tiền để đối phương làm phẫu thuật, đồng thời để con trai đối phương đến làm trợ lý cho mình.

Cố Thiên Kỳ cũng đã thử điều tra qua, mọi chuyện xác thực cũng giống như những gì Hạ Đồng nói. Thiếu niên đó gia thế trong sạch, không phải gián điệp công ty khác phái tới.

Kỳ thực, cho phép chàng trai Tề Vũ đó ở lại bên cạnh Hạ Đồng cũng không phải là chuyện không thể.

Thế nhưng, thân là gia chủ của nhà họ Cố, hắn làm sao có thể không nhìn ra được chút tâm tư thiếu niên của đối phương chứ?

Không phải Cố Thiên Kỳ không đủ tự tin về mình, mà là vì, đã có tiền lệ ở ngay trước mắt. Nếu một ngày nào đó, ngay cả Hạ Đồng cũng phản bội hắn, lựa chọn người đàn ông khác, thì hắn cũng không dám chắc, bản thân khi đó sẽ làm ra loại chuyện gì.

"Em cảm thấy Tiểu Vũ rất tốt mà, anh cả...đừng đuổi cậu ấy đi mà, có được không?" Dùng ánh mắt đáng thương nhìn xem Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng liền khẽ nắm lấy cổ tay áo của hắn, nũng nịu van nài.

Mi mày từ từ giãn ra, tâm cũng mềm xuống, Cố Thiên Kỳ chung quy vẫn là không nỡ cự tuyệt mong muốn của Hạ Đồng:"Được rồi, vậy cứ giữ cậu ta ở lại đi."

"Nhưng tiền đề là, bình thường em phải tránh xa cậu ta một chút, không có chuyện bắt buộc thì cũng đừng dính lấy cậu ta, có biết không?"

- ---------------------------

Trong nhà kho lạnh lẽo, thời khắc này, đám côn đồ kia cũng đã mặc xong quần áo. Sau khi nhận tiền từ Tôn Mạn liền phát ra tiếng cười bỉ ổi, nhanh chóng rời đi.

Đem băng ghi hình cất kỹ, thời khắc này, Tôn Mạn rốt cuộc mới rũ mắt nhìn xem người phụ nữ thân thể trần trụi đang nằm chết lặng trên đất, nhoẻn miệng cười nhạo:"May mắn có người đàn ông đó trợ giúp, nếu không..."

"Bây giờ đây, cô có lẽ vẫn còn đang ung dung tự tại hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi, có đúng không, Tô đại minh tinh?" Lạnh lùng liếc nhìn Tô Sở Sở một chút, giữ lấy túi xách, Tôn Mạn liền xoay người, cất bước chuẩn bị rời khỏi nhà kho.

"Chết đi!" Chỉ có điều, đúng vào lúc này, vẫn luôn giả vờ ngất đi, bắt kịp thời cơ, Tô Sở Sở cũng liền lập tức chộp lấy sợi dây thừng bị ném ở trên đất, lao về phía Tôn Mạn, muốn choàng dây qua cổ, siết chết cô.

Chỉ có điều, bị thù hận che mờ lý trí, Tô Sở Sở đã không hề suy tính đến một việc, đó chính là thời khắc này, thân thể bản thân đã suy kiệt, cô làm sao còn có thể là đối thủ của Tôn Mạn được chứ?

Tôn Mạn kịp thời né tránh, trở tay liền giữ chặt lấy hai tay của Tô Sở Sở. Bị cô ta vùng vẫy, xô đẩy từ trong phòng ra đến ngoài hành lang.

Bây giờ đây, ở trong mắt Tôn Mạn, Tô Sở Sở cũng đã chẳng khác gì một ả điên. Hết la hét lại đến cào cấu, gần như là mất hết lý trí, lâm vào cuồng loạn, thậm chí còn để mặc cơ thể trần truồng của mình phơi bày ra.

Rốt cuộc, giằng co không ngừng, nhân lúc Tôn Mạn không kịp chú ý, Tô Sở Sở cũng đã đột ngột cúi đầu, không chút do dự cắn chặt lấy bàn tay đối phương.

"A, đáng chết, ả đàn bà điên này." Trong lúc bị cắn, bởi vì đau đớn, theo bản năng, Tôn Mạn liền đã dùng sức hất tay, trực tiếp đem Tô Sở Sở đẩy ra.

Loạng choạng không vững, hai chân lại vô lực, hiện tại, còn bị Tôn Mạn đẩy mạnh một cái như vậy, cơ thể Tô Sở Sở cũng liền đã mất đi thăng bằng, trực tiếp ngã khỏi bậc thang.

"Á!"

**Chào mừng Tô đại minh tinh đến với bình nguyên vô tận. ฅ(ミᗜᆽᗜミ)ฅ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK