Mục lục
Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566 – Người không có khả năng nhất lại có khả năng là đại thống soái nhất!

“Ha ha! Tôi không có tư cách ư?”, Mục Hàn bật cười: “Thật xấu hổ cho cái danh xưng một trong mười vương tộc hàng đầu của nhà họ Sở ở Đông Hải mấy người, chuyện đến mức này rồi, lẽ nào các người vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề đó hay sao?”

“Tôi liệu có phải là đại thống soái mà mấy người mong mỏi hay không?”

Mục Hàn vừa dứt lời, đột nhiên giống như có một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên thêm lần nữa.

Sự chấn động mang đến cho gia tộc Sở Thị lần này hoàn toàn vượt xa so với việc hội con ông cháu cha Đông Hải, mấy trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã cùng tôn Mục Hàn là chủ nhân.

Sở Nhậm Hành lại ngơ ngác tại chỗ.

Ngay cả Sở Quy Thiên cũng nuốt nước bọt, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Nếu như những lời Mục Hàn nói là sự thật, vậy thì quá đáng sợ rồi.

Đối với gia tộc Sở Thị mà nói, nó cũng tương đương với sự diệt vong hoàn toàn.

“Mục Hàn, tôi thấy cậu mới đang pha trò cười đấy!”, lúc này, Sở Chí Minh lạnh lùng chất vấn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng nãy giờ: “Cậu là cái thá gì mà dám giả mạo đại thống soái?”

“Từ khi Hoa Hạ lập quốc đến nay, đại thống soái là nhân vật kỳ tài trăm năm có một, chính là người mà sáu năm trước đã dựa vào sức mình đánh bại liên quân hơn bốn mươi nước âm mưu tiến công Hoa Hạ, dưới một người mà trên cả vạn người, sao cậu có thể tùy tiện giả mạo người duy nhất được phong quân hàm “đại thống soái” cơ chứ?”

“Đúng đúng đúng”, Sở Hùng bên cạnh cũng thở phào một hơi, cười nói: “Mục Hàn, quả thật cậu rất lợi hại, rất có thực lực, ngay cả những nhân vật đẳng cấp của Đông Hải như gia chủ Mộ Dung và thủ lĩnh Hồng Anh Xã cũng quy phục cậu, thế nhưng vậy thì sao chứ?”

“So với đại thống soái, cậu mãi mãi chẳng bao giờ có đủ tư cách”.

“Suýt thì bị thằng nhóc cậu lừa gạt rồi”, Sở Nhậm Hành cũng gật đầu nói: “Mục Hàn, tôi hoàn toàn có thể tra ra rõ những gì cậu đã trải qua trong quá khứ”.

“Lúc cậu bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ truy sát thì đại thống soái đã có tiếng tăm lừng lẫy rồi”.

“Lúc đại thống soái dựa vào sức mình lãnh đạo binh lính Hoa Hạ đánh bại liên quân hơn bốn mươi nước, cậu vẫn còn đang bận tháo chạy”.

“Tôi đang suy nghĩ, có lẽ trong quá trình cậu chạy trốn đã có một cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó, hoặc là gặp phải một nhân vật cấp cao mới giúp cậu thoát chết khỏi đại nạn, cuối cùng vẫn còn sống đến giờ”.

“Hơn nữa cậu còn dựa vào thực lực của nhân vật cấp cao đó để khiến cho mấy trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã phải quy phục mình!”

Sở Nhậm Hành tự động não suy nghĩ.

Trước kia nhà họ Sở ở Đông Hải đã từng điều tra về Mục Hàn, nhưng không hề tra ra bất cứ quan hệ gì giữa Mục Hàn và hội con ông cháu cha Đông Hải cũng như mấy trăm nhà giàu vương tộc Đông Hải hay Hồng Anh Xã.

Vậy nên, Sở Nhậm Hành vẫn luôn cảm thấy sự việc ngày hôm nay rất kỳ quái.

Thế nhưng nếu như Mục Hàn gặp được nhân vật cấp cao, vậy thì tất cả mọi thứ đều có thể giải thích được rồi.

Dù gì dưới con mắt của mấy người Sở Nhậm Hành, Mục Hàn không thể nào có bất cứ quan hệ gì với đại thống soái.

“Coi như mấy người thông minh”, Mục Hàn bật cười, gật đầu nói: “Năm đó tôi bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ, suốt đường bị người ta truy sát, quả thực đã gặp được nhân vật cấp cao”.

Mục Hàn thật sự đã gặp được sư phụ của mình trên đường chạy trốn sự truy sát của nhà họ Mục ở thủ đô.

Ông ấy đã truyền dạy cho anh bản lĩnh, đúng lúc liên quân hơn bốn mươi nước tiến công Hoa Hạ ở vùng biên giới, Mục Hàn đã được cử đến biên giới Hoa Hạ, sau đó vào đội quân cơ mật, rất nhanh đã nổi danh, liên tiếp đánh bại lực lượng quân sự của các nước xung quanh, tạo nên uy danh hiển hách của đại thống soái.

Những nước từng bị Mục Hàn đánh bại khi nghe đến cái tên “đại thống soái” đều sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Nhìn đi, ngay cả bản thân cũng thừa nhận rồi, cậu chỉ là gặp được nhân vật cấp cao mà thôi”, Sở Chí Minh cười lạnh lùng, nói: “Dù cho cậu có gặp được nhân vật cấp cao gì đi nữa thì làm sao có thể so sánh với đại thống soái cơ chứ?”

“Nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi vẫn đè bẹp được cậu như cũ mà thôi”.

Dưới góc nhìn của Sở Chí Minh, người có thực lực mạnh nhất toàn Hoa Hạ chính là đại thống soái.

Nhân vật cấp cao gì đó thì cũng không đọ được với đại thống soái.

“Đúng thế”, Sở Nhậm Hành cũng hùa theo: “Chưa nói đến chuyện nhà họ Sở ở Đông Hải tôi có đại thống soái chống lưng, chỉ dựa vào cháu trai thứ bảy Chí Toàn của tôi là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân và là cánh tay đắc lực của đại thống soái đã đủ để khiến cậu phải ngước mắt trông theo rồi”.

“Ồ, vậy sao?”, Mục Hàn không khỏi nhìn sang Sở Chí Toàn đang đứng bên cạnh, cả người đang rơi vào trạng thái căng thẳng, rõ ràng vô cùng lo lắng, anh liền híp mắt, điềm nhiền nói: “Được thôi!”

“Vậy thì tôi cứ đợi xem sao!”

“Tôi đợi đại thống soái của mấy người đến, chống lưng làm chủ cho nhà họ Sở ở Đông Hải mấy người”.

Mục Hàn không buồn để ý tới mấy người Sở Nhậm Hành nữa, anh tiếp tục nghịch Thất Tinh Bảo Kiếm.

Cảnh tượng vô cùng ngượng ngập.

Bởi vì Sở Nhậm Hành chỉ có thể giương mắt nhìn Mục Hàn đùa nghịch với món quà cụ ta tặng cho đại thống soái mà chẳng thể làm gì được anh.

Đến bây giờ đại thống soái vẫn còn chưa đến.

Chuyện này không khỏi khiến cho sống lưng Sở Nhậm Hành cảm thấy ớn lạnh.

“Báo!” Vào đúng thời khắc mấu chốt, quản gia lại từ bên ngoài chạy nhanh vào: “Báo cáo cụ tổ, báo cáo các vị gia chủ, có rất nhiều người mặc quân trang đang ở bên ngoài!”

“Người mặc quân trang?”, mắt Sở Nhậm Hành sáng bừng lên, không nhịn được mà vỗ tay nói: “Đại thống soái đến rồi, nhất định là đại thống soái đến rồi!”

Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên hàng loạt tiếng bước chân.

Chẳng mấy chốc, vô số người mặc quân trang đã tiến vào bên trong.

Người đi đầu, trên vai đeo một ngôi sao, rõ ràng mang quân hàm thiếu tướng.

Sở Nhậm Hành biết người này, chính là Tôn Chính Duật – tư lệnh chiến khu Đông Hải.

Ngay cả Tôn Chính Duật cũng tới rồi, điều này nhất định tượng trưng cho việc đại thống soái cũng sẽ đến.

Sát sau lưng Tôn Chính Duật còn có bốn người, trên vai cũng có một sao, đều mang quân hàm thiếu tướng.

Trong phút chốc có tận năm thiếu tướng đến nơi, điều này khiến cho Sở Nhậm Hành kích động không thôi: “Đại thống soái sắp đến rồi!”

Ngay cả Sở Quy Thiên cũng phấn chấn, chủ động đi đến trước mặt năm thiếu tướng Tôn Chính Duật chuẩn bị đón tiếp bọn họ.

Thế nhưng, điều khiến Sở Quy Thiên nghi hoặc là năm thiếu tướng kia, bao gồm cả Tôn Chính Duật hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của cụ tổ gia tộc Sở Thị là cụ ta,mà lướt qua Sở Quy Thiên rồi bước về phía Mục Hàn.

“Cái gì?”

Trong lòng Sở Quy Thiên liền dấy lên một dự cảm không lành.

Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của Sở Nhậm Hành cũng biến mất không còn lại gì, trở nên vô cùng căng thẳng.

Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ thấy năm thiếu tướng Tôn Chính Duật bước thẳng đến trước mặt Mục Hàn.

“Tư lệnh chiến khu Đông Hải – Tôn Chính Duật báo cáo đại thống soái!”

“Thiếu tướng Chúc Long báo cáo đại thống soái!”

“Thiếu tướng Quỳ Ngưu báo cáo đại thống soái!”

“Thiếu tướng Thao Thiết báo cáo đại thống soái!”

“Thiếu tướng Hoàng Điểu báo cáo đại thống soái!”

Năm thiếu tướng lần lượt thi hành quân lễ với Mục Hàn.

Cậu ta chính là đại thống soái thật sao?

Sở Nhậm Hành trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Chấn động tới mức cả người đờ đẫn.

Không chỉ có Sở Nhậm Hành, hơn mấy nghìn người thuộc gia tộc Sở Thị cũng đều kinh ngạc.

Tư lệnh chiến khu Đông Hải – Tôn Chính Duật đến rồi.

Thậm chí tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái cũng đến cả rồi.

Bọn họ thi hành quân lễ với Mục Hàn.

Đáp án đã quá rõ ràng.

Người không có khả năng nhất lại có khả năng là đại thống soái nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK