Mục lục
Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615: Giết hết toàn bộ?

Mục Trường Sinh là người đã theo Mục Sảng từ nhỏ tới lớn.

Quá trình trưởng thành của Mục Sảng có thể được mô tả như một lịch sử tàn nhẫn đẫm máu.

Vì mẹ ruột của Mục Sảng xuất thân từ thế gia thứ hai của Hoa Hạ – nhà họ Phượng ở thủ đô, vì vậy hắn luôn tự cao tự đại rằng mình mang trong người dòng máu cao quý, từ nhỏ đã hình thành tính cách không coi ai ra gì.

Bất cứ ai chống lại hắn đều có kết thúc thảm hại.

Một lần nọ, có một người hầu gái do không thử nhiệt độ trà, khiến Mục Sảng bị bỏng miệng, ngay sau đó cô ấy đã bị Mục Sảng ngũ mã phanh thây.

Cộng với việc nhà họ Mục ở thủ đô dốc hết công sức bồi dưỡng Mục Sảng, năng lực hiện giờ của Mục Sảng, cho dù là mười Mục Trường Sinh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Vừa nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn con người vô nhân đạo của Mục Sảng, Mục Trường Sinh liền rùng mình.

“Cậu chủ Sảng, không phải là tôi biện minh cho bản thân, mọi chuyện đúng là có chuyển biến mới”, Mục Trường Sinh run rẩy nói: “Mục Hàn thật sự không dễ giết!”

“Thằng con hoang đó không dễ giết?”, Mục Sảng lập tức nổi giận, nói: “Mục Trường Sinh, ông đang trêu tôi đúng không? Chỉ đơn giản là một thằng hèn thấp kém, mà ông lại nói với tôi rằng không dễ giết sao?”

“Mục Trường Sinh, ông muốn tôi đích thân ra tay sao?”

“Không dám, không dám ạ”, Mục Trường Sinh hồn xiêu phách lạc, vội vàng lắc đầu, nói: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể để cậu chủ Sảng đích thân ra tay được”.

“Hơn nữa, giết tên thấp hèn đó sẽ làm bẩn tay của cậu chủ Sảng mất!”

“Chuyện nhỏ nhặt à?”, Mục Sảng tức giận, cười nói: “Đúng vậy, quả thực là chuyện nhỏ nhặt!

Nhỏ đến mức mà ba ngày rồi ông vẫn không động được vào cọng lông của hắn!”

“Mục Trường Sinh, dù sao ông cũng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô, thế mà ông lại làm việc như vậy à?”

“Cậu chủ Sảng, tôi…”, Mục Trường Sinh thật sự không thể phản bác.

Cảm thấy mình càng nói càng không có đường ra.

Sợ rằng nếu nói thêm, cậu chủ Sảng sẽ lập tức men theo đường dây điện thoại tới giết chết lão ta.

Mục Sảng ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Mục Trường Sinh, tôi cho ông thêm một cơ hội, ông nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi vẫn không tin, chỉ là một thằng con hoang mà lại không thể giết được?”

“Là thế này, cậu chủ Sảng”, Mục Trường Sinh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuật lại toàn bộ sự việc lại cho Mục Sảng nghe.

“Cậu chủ Sảng, cậu xem, không phải là tôi không muốn giết chết thằng con hoang đó!”, Mục Trường Sinh bất lực nói: “Nhưng đúng mỗi lần tôi ra tay lại xảy ra tình huống đột ngột như vậy, tôi thật sự không biết, rốt cuộc là do hắn quá may mắn, hay là do tôi quá đen đủi đây?”

“Nếu như vậy thì thật sự không thể trách ông được”, sự tức giận của Mục Sảng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Bởi vì có đại thống soái ở tỉnh, ông không giết được hai mẹ con Mục Hàn, điều đó có thể tha thứ được”.

“Tuy nhiên, đám ngu ngốc năm mươi vương tộc này quyết tâm định đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta sao?”

“Thế này xem ra, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta làm gì còn mặt mũi xưng là thế gia số một ở Hoa Hạ nữa?”

“Nói đi nói lại, đúng là lũ vô dụng bất tài các ông, làm mất mặt nhà họ Mục ở thủ đô!”

Mục Trường Sinh im lặng một lúc.

Lão ta không dám phản bác lại lời của Mục Sảng.

“Tôi không quan tâm, dù sao thì Mục Hàn và Sở Vân Lệ cũng phải chết”, Mục Sảng nói tiếp: “Nếu như hai mẹ con hắn không chết thì các ông phải chết!”

“Tôi cho ông thêm một cơ hội, lần này nhất định phải giết chết hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ!”

“Nhưng mà”, Mục Trường Sinh có chút do dự, nói: “Phía bên năm mươi vương tộc ở Đông Hải…”

“Mục Trường Sinh, ông là đồ óc lợn sao?”, Mục Sảng nghe thấy vậy lập tức nổi giận: “Nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đường đường là thế gia số một ở Hoa Hạ, lẽ nào lại sợ năm mươi vương tộc ở Đông Hải sao?”

“Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, nếu như năm mươi vương tộc ở Đông Hải lại dám ngăn cản thì trực tiếp giết hết tất cả bọn chúng cho tôi!”

“Giết hết tất cả sao?”, Mục Trường Sinh không khỏi hít sâu một hơi: “Nhưng đây là Đông Hải đấy!”

“Đông Hải thì sao?”, Mục Sảng bày ra bộ dạng không hề quan tâm: “Bất cứ kẻ nào dám đe dọa tới việc kế vị chính thức vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô của bố tôi thì đều giết chết không tha, cho dù là cả thành phố thì cũng không cần phải nương tay!”

“Còn nữa, tất cả những người biết rõ đầu đuôi câu chuyện năm đó cũng giết hết cho tôi!”

“Đều… đều giết hết?”, Mục Trường Sinh rùng mình trước sự tàn nhẫn của Mục Sảng: “Chuyện tình cảm của Sở Vân Lệ và ông chủ năm đó đã chấn động cả Đông Hải, trở thành chủ đề lớn nhất của giới thượng lưu lúc bấy giờ, số người biết chuyện này rất nhiều, e rằng phải đến nửa phần xã hội thượng lưu đều biết”.

“Lẽ nào đều giết hết sao?”

“Giết! Đều giết hết!”, giọng nói lạnh như băng của Mục Sảng truyền đến: “Nửa tầng lớp thượng lưu thì sao nào, đám khốn kiếp ở Đông Hải đó không đáng tin cậy, bọn chúng lại dám đứng về phía con mụ hèn mọn mà coi thường uy quyền của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”

“Vì vậy, bọn chúng đều phải chết!”

Giết hết toàn bộ vương tộc ở Đông Hải?

Cho dù Mục Bá Đạo năm đó có thể một người một kiếm trấn áp toàn bộ Đông Hải, nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến việc giết hết toàn bộ vương tộc ở Đông Hải.

Dù sao, chinh phục một nơi và tàn sát một giai cấp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Mức độ nghiêm trọng của vấn đề thứ hai có thể khơi dậy sự chú ý lớn cấp quốc gia.

Nhưng Mục Sảng là người ra tay độc ác như vậy.

So với gia chủ trước đó, còn có bố của hắn là Mục Thịnh Uy, Mục Sảng đích thị là một con ác quỷ tới thế giới loài người!

Cho dù như vậy, Mục Trường Sinh càng thêm chắc chắn hơn rằng, Mục Sảng sau khi lên làm gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, hắn có thể dẫn dắt nhà họ Mục lên một tầm cao mới và tạo ra những vinh quang lớn hơn.

Xét cho cùng, tính cách và phong thái làm việc của Mục Sảng hoàn toàn là kiểu mà người làm nên đại sự nên có.

“Tôi hiểu rồi!”, sự tàn nhẫn của Mục Sảng đã lây nhiễm cho Mục Trường Sinh: “Tôi đã nhận được tin tức, sau nghi thức hồi phục thân phận, Sở Vân Lệ và Mục Hàn sẽ quay về tỉnh”.

“Một khi bọn chúng quay về tỉnh, có đại thống soái ở đó, chúng ta không thể có cơ hội ra tay được”.

“Vì vậy tối nay sẽ là cơ hội tốt cuối cùng!”

“Được! Vậy tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội! Nhớ kỹ, cơ hội lần này là cơ hội cuối cùng, nếu như ông không giết được bọn họ thì tôi sẽ giết ông!”

Mục Sảng nghĩ một chút rồi lại nói: “Để đảm bảo không có chút sơ hở nào, tôi cho ông quyền lực cao nhất, điều động bất kỳ cao thủ nào của nhà họ Mục thủ đô đang ẩn nấp ở Đông Hải đều được”.

“Giải quyết xong hai mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn, nhà họ Sở, Mộ Dung Vô Địch và năm mươi vương tộc ở Đông Hải cũng không cần thiết phải tồn tại tiếp nữa!”

“Hiểu ý của tôi không?”

“Tôi hiểu rồi, cậu chủ Sảng”, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Lần này tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu”.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Trường Sinh ngay lập tức ra lệnh triệu tập năm trăm cường giả hàng đầu của nhà họ Mục thủ đô đang ẩn nấp ở Đông Hải.

Đây đều là những quân cờ do nhà họ Mục ở thủ đô rải ra khắp nơi nhằm mục đích kiểm soát các địa phận khác nhau.

Mỗi một người đều sở hữu thực lực không thua kém gì Mục Trường Sinh.

Vì để một ngày nào đó cần thì có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK