“Thẩm tổng bị thương sao?”
“Hình như thế.”
“Trên cổ dán ba miếng urgo liền.”
…
Trong phòng làm việc, Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy ngồi đối diện nhau, Kiều Úy còn đang hút thuốc, cô liếc nhìn cổ Thẩm Lâm Hoan hỏi: “Bị đánh à?”
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan nhất thời mất tự nhiên, “Không phải.”
Sắc mặt Kiều Úy u ám. Mấy ngày nay rối tung cả lên, hầu như đều xảy ra chuyện, mâu thuẫn kinh doanh bị người khác ngầm nhắm vào trước nay chưa từng có, so với Lục Nghiêu, vệ sĩ bắt buộc phải tham gia các dịp công cộng, xe của người lạ sẽ không được đến gần, ngay cả xe cũng phải là loại chống đạn, chỉ sợ bị ám sát.
Kiều Úy bước tới xé urgo của cô, sau đó sắc mặt đanh lại trong giây lát, nhân tiện thở phào nhẹ nhõm, “… Cô có thể dùng kem che khuyết điểm, dán một đống urgo này càng dễ gây chú ý. “
Thẩm Lâm Hoan trầm mặc, đây là vết thương do Lục Nghiêu gây ra, cô vừa dán urgo lại vừa nói, “Không che nổi.”
“Treo chồng của cô lên đánh 50 trận đi.” Kiều Úy tặc lưỡi hai lần.
Thẩm Lâm Hoan im lặng, mấy cái urgo này là Lục Nghiêu dán cho cô, anh vừa dán vừa nói: “Lần sau anh sẽ chú ý, em sẽ không tức giận đúng không?”
Thật ra không thể trách anh hoàn toàn, bản thân Thẩm Lâm Hoan cũng không muốn ngắt lời anh, lúc cảm nhận sức lực, cô biết dấu vết để lại sẽ không nhẹ, nhưng cô không bảo dừng.
“Cô hút thuốc ít thôi!” Thẩm Lâm Hoan nói với Kiều Úy.
Giọng Kiều Úy cao hơn hai nốt, điệu bộ như muốn chửi đổng, “Tôi cần cô lo chắc! Cô lấy tư cách gì?”
Thẩm Lâm Hoan im lặng nhìn cô ấy một lúc, còn Kiều Úy thì tự cười một mình, “Mẹ nó, kỹ năng diễn xuất của tôi quá tuyệt.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô ấy lấy một hộp kẹo ngậm từ trong túi, đẩy cho cô.
Kiều Úy mở miệng, “Đột nhiên cô ôn hòa, làm tôi chịu không nổi.”
Thẩm Lâm Hoan thực sự là một người rất lạnh lùng, chắc hẳn người ưu tú luôn có chút quái dị! Kiều Úy hiểu và cô ấy đã quen với điều đó sau nhiều năm, nhưng khá không quen khi đột nhiên cô trở nên có tình người.
“Cảm ơn đồng chí Lục Nghiêu nhà cô, thuần khiết đẹp trai cao to giàu có…” Nói xong lại liếc nhìn cổ Thẩm Lâm Hoan, “Không, thuần khiết chỉ là vẻ bề ngoài, đàn ông đều là chó.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Gần đây Kiều Úy hay nổi cơn thịnh nộ, mỗi lần Thẩm Lâm Hoan đến văn phòng của cô ấy đều kết thúc bằng tiếng gầm của cô ấy, nhưng mặt Thẩm Lâm Hoan vẫn không biến sắc.
Hai người diễn trò trở mặt thành thù, quả thực quá giống.
–
Kỳ Thừa biết hết nên an ủi Thẩm Lâm Hoan, nói phải thả lỏng, không cần lo lắng.
“Đêm đó Lục tổng… Sẽ không bắt nạt cô chứ!” Kỳ Thừa lo lắng hỏi, “Tôi thật sự xin lỗi, hôm ấy nhìn anh ta đối xử với cô như vậy, tôi rất đau lòng.”
Thẩm Lâm Hoan cầm thìa uống canh, đàn chị an ủi cô: “Em đừng sốt ruột quá, nhất định sẽ có cách giải quyết.”
Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn cô ấy một cái, không im lặng nữa, trầm giọng nói: “Bước tiếp theo của Trần tổng, có phải muốn thuyết phục tôi bán cổ phần cho người khác không?”
Vẻ mặt đàn chị cứng đờ trong giây lát, “Chị không hiểu em nói gì.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn thoáng qua Kỳ Thừa, “Kỳ tiên sinh, kỹ năng diễn xuất của anh thật ra rất kém.”
Kiều Úy vừa đi tới, ném một tập tài liệu lên bàn, đến bên cạnh Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống, “Sai rồi, diễn xuất của anh ta tốt hơn tôi. Nhưng anh ta quá ngu ngốc, nhìn người không chuẩn.”
Sắc mặt Kỳ Thừa trầm xuống, kính trượt xuống sống mũi, anh đẩy lên một chút, môi mím chặt lộ ra vài phần căng thẳng, “Có ý gì?”
“Chia rẽ quan hệ giữa Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu, giữa Nguyên Nhất và Phong Thần, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi, đúng là ý tưởng hay! Từ lúc anh đến Hải Thành, Thẩm Lâm Hoan đã cảm thấy không đúng rồi. Tôi còn đang nghĩ, sẽ không đến mức đấy chứ! Anh có thể làm việc thay ai.” Kiều Úy nhìn người phụ nữ đối diện, “Trần tổng, giăng lưới dài phết nhỉ?”
Đàn chị Trần Viện hơn Kiều Úy một tuổi, hồi đó đã giúp đỡ Thẩm Lâm Hoan rất nhiều, Trần Viện xuất thân từ vùng núi xa xôi, một mình làm việc chăm chỉ ở thành phố lớn nên năng lực là không thể nghi ngờ.
Thẩm Lâm Hoan lạnh nhạt, cô đã trả ơn Trần Viện rất nhiều từ khi bắt đầu lập nghiệp, cô đã đầu tư 20 triệu, giúp cô ấy đứng vững gót chân trong ngành.
Khi Trần Viện giới thiệu Kỳ Thừa với Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Lâm Hoan vẫn rất biết ơn cô ấy.
E rằng cô ấy đã có mưu đồ từ lúc đó.
Kiều Úy bĩu môi mở tài liệu ra cho cô ấy xem, “Cài máy nghe trộm bất hợp pháp vào công ty chúng tôi, đánh cắp bí mật công ty, đây là bằng chứng về mối quan hệ của cô với nhân viên công ty chúng tôi và các khoản nợ của cô trong sòng bạc Ma Cao, nhìn xem Trần tổng, cảnh sát sắp đến rồi, cô không cần giấu giếm, cứ nói thật là được.”
Sau khi điều tra nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Máy nghe trộm được tìm thấy dưới đáy chậu cây trên bàn làm việc của Kiều Úy, Kiều Úy là một ‘ông già’ nghiện thuốc lá, tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ thì không cai được, vừa hút thuốc vừa lo ngại sức khỏe của mình, cho nên cô tự an ủi bằng cách đặt nhiều cây xanh trong phòng làm việc, hậu cần cũng biết thói quen của cô, cứ cách vài ngày sẽ gửi một chậu.
Thẩm Lâm Hoan là một người cực kỳ nhạy cảm, Kiều Úy thích di chuyển những cây đó xung quanh và đặt chúng ở nơi có ánh nắng mặt trời, một chậu xương rồng đã được Kiều Úy chuyển đến bệ cửa sổ hai lần, sau đó đặt trở lại vị trí cũ.
Thẩm Lâm Hoan phát hiện liền hỏi một câu, Kiều Úy nói là không biết, Thẩm Lâm Hoan nhìn lại lần thứ hai liền thấy dưới đáy chậu có máy nghe trộm, là loại phổ biến, to bằng cái đinh, rất dễ thấy.
Thẩm Lâm Hoan không nói lời nào, đặt trở về chỗ cũ, hất cằm ra hiệu Kiều Úy đi ra ngoài nói chuyện.
Kiều Úy đoán xem có phải là Phong Thần không, nhưng Thẩm Lâm Hoan nói với cô, “Không có khả năng.”
Tuy nhiên, trước khi Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy phát hiện, bên ngoài đã có tin tức, đồn rằng kỹ thuật nòng cốt của Nguyên Nhất đã bị Phong Thần lấy với mức giá cao.
Sau đó Kiều Úy bắt đầu quá trình uống thuốc súng mỗi ngày.
Tất cả đều là biểu diễn cho người khác xem.
Kiều Úy và Thẩm Lâm Hoan bị nghi ngờ là trở mặt thành thù, đúng lúc tình cảm Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu bất hòa, tin tức cứ thế tuôn ra, Trần Viện nghĩ mục đích của mình đã thành công nên bảo Kỳ Thừa tới Tân Thành.
Mục đích là để khiến mối quan hệ giữa Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu ngày càng xấu đi, đồng thời lấy danh nghĩa mấy công ty mới thu mua dần Nguyên Nhất.
–
Cảnh sát đã đến, đưa hai người đi thẩm vấn.
Kỳ Thừa nắm lấy tay áo Thẩm Lâm Hoan, “Tôi thật sự cảm thấy Lục Nghiêu không xứng với cô, cũng rất đau lòng cho cô.”
Thẩm Lâm Hoan hất tay anh ra, “Tôi không chịu nổi đâu. Hơn nữa anh còn không bằng một ngón tay của Lục Nghiêu.”
Ánh mắt Kỳ Thừa lộ ra vẻ khiếp sợ và phức tạp.
Kiều Úy bên cạnh cười cười, “Kỳ tiên sinh, anh thật nực cười.”
Bốn nhà máy ở phía đông nam và tây nam trước đây là tài sản thế chấp, sau khi Phong Thần tiếp quản, do các bên tranh cãi không ngừng nên không thể đưa ra kết luận phát triển, lại gác lại lần nữa, bấy giờ Lục Nghiêu mới đánh tiếng bố trí phát triển lại.
Thẩm Lâm Hoan đã biết chuyện này từ lâu, cô rất có hứng thú đối với ngành công nghiệp, có lần còn cảm thấy thật đáng tiếc.
Cô hiểu rõ hoàn cảnh của bốn nhà máy này, vì nó bao gồm trang thiết bị, liên quan đến quá nhiều tài sản, có rất ít công ty trong nước có thế mạnh về lĩnh vực này nên việc bán toàn bộ nhà máy là rất khó, nếu muốn đổi sang tiền mặt, chắc hẳn phải chia nhỏ rồi bán đấu giá, hiệu suất cũng thấp. Đây cũng là lý do tại sao một số người phản đối việc bán của cải lấy tiền mặt, tốt hơn là nên tận dụng nó.
Nhưng nếu Phong Thần muốn mở nhà máy thì phải tiến hành kinh doanh từ bên ngoài, lợi nhuận của hoạt động chế tạo gia công đơn giản là rất thấp.
Vô cùng đáng tiếc.
Khi đó Thẩm Lâm Hoan rất muốn kết nối Nguyên Nhất với nhà máy, nhưng Nguyên Nhất còn quá nhỏ, nuốt không nổi, còn có thể bị Phong Thần chiếm đoạt, cho nên Thẩm Lâm Hoan cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Lúc ấy Lục Nghiêu hỏi Thẩm Lâm Hoan rằng cô có dự án đặc biệt nào muốn làm không. Anh sẽ chuyển cho cô… Thẩm Lâm Hoan nghĩ đến mấy nhà máy đó ngay lập tức, nhưng cô phủ nhận theo bản năng, bởi vì Sầm Triệu Nghĩa là người điều khiển những nhà máy này, Sầm Triệu Nghĩa là một người khá cứng đầu và keo kiệt, rất khó để thay đổi ý định, cũng rất khó để lấy mọi thứ ra khỏi tay ông ta.
Đối với toàn bộ Phong Thần, số nhà máy này giống như một miếng gân gà, ăn thì vô vị, vứt đi thì tiếc, nhưng nếu có ai muốn lấy nó đi, Sầm Triệu Nghĩa là người đầu tiên không đồng ý.
Cho nên Thẩm Lâm Hoan không nói chuyện với Lục Nghiêu, nhưng dường như Lục Nghiêu vẫn nhìn ra được.
Ngày đó Lục Nghiêu đứng nói với Thẩm Lâm Hoan rất nghiêm túc: “Đối với Phong Thần mà nói, trước mắt đây là phương án tốt nhất, anh không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để hủy bỏ nó.”
Thẩm Lâm Hoan hoàn toàn hiểu rõ ý của anh.
Cô không nói lời nào, trong lòng có chút xúc động, có lúc cô cảm thấy Lục Nghiêu rất trẻ con, nhưng thật ra anh vẫn luôn thận trọng, làm gì cũng thỏa đáng.
Lục Nghiêu vì cô nên mới làm như vậy.
Đối với Phong Thần, nhà máy không là gì cả, mua lại Nguyên Nhất cũng chẳng là gì, Lục Nghiêu có thể giao nhà máy cho Thẩm Lâm Hoan trong một câu, hoặc có thể yêu cầu người bên dưới từ bỏ việc thu mua Nguyên Nhất.
Nhưng mặt hạn chế của mỗi người đều rất lớn, hiện nay anh ở công ty, tình thế bất lợi vì tuổi tác và lý lịch, anh không hề có uy danh như Sầm Triệu Nghĩa, anh trực tiếp cho Thẩm Lâm Hoan nhà máy, dễ dẫn đến việc tăng giá.
Nếu anh yêu cầu mọi người từ bỏ việc mua lại Nguyên Nhất, mà Thẩm Lâm Hoan không có khả năng từ bỏ Nguyên Nhất, vậy thì Thẩm Lâm Hoan về cơ bản sẽ bỏ lỡ mấy nhà máy đó.
Lục Nghiêu trực tiếp gật đầu cho người thu mua Nguyên Nhất, chính là cố ý đặt Thẩm Lâm Hoan ở phía đối lập.
Thẩm Lâm Hoan dù thế nào cũng là vợ của Lục Nghiêu, người của Phong Thần sẽ không dám làm hại cô cho dù họ có to gan đến đâu, toàn bộ phải xem năng lực của Thẩm Lâm Hoan. Cô đủ năng lực, đến cuối cùng Lục Nghiêu sẽ giao nhà máy cho cô, người khác cũng không thể nói gì.
Nhưng Sầm Triệu Nghĩa lại là tình thế bắt buộc đối với Nguyên Nhất.
Vì vậy, Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan đã sớm dự đoán Sầm Triệu Nghĩa sẽ có những hành động mờ ám sau lưng, đó là thời cơ hoàn hảo để chèn ép ông ta.
Chỉ là không ngờ Sầm Triệu Nghĩa lại ra tay độc ác như vậy, mua chuộc Trần Viện, thậm chí còn liên lụy đến Kỳ Thừa.
Theo tin tức từ cảnh sát, Sầm Triệu Nghĩa và Trần Viện có mối liên hệ trực tiếp nhưng Kỳ Thừa không hề biết, anh ta cũng chỉ bị người ta xúi giục, anh ta thực sự mến mộ Thẩm Lâm Hoan đã lâu nên vô cùng tức giận với hành vi của Lục Nghiêu, Trần Viện cũng nhìn trúng điểm này, cố ý bảo anh ta đến nhỏ thuốc mắt giữa Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu.
–
Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan một lần nữa ngồi vào bàn đàm phán, Sầm Triệu Nghĩa, người ở Tân Thành xa xôi, được cho là đã đến gặp ông cụ Lục để nhận tội và định từ chức để dưỡng lão, Thẩm Lâm Hoan cười nhẹ với Lục Nghiêu, đứng dậy bắt tay anh, “Tôi thay mặt cho Phong Thần và Nguyên Nhất, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Thẩm Lâm Hoan sử dụng thẻ bài hiệu quả, dùng danh nghĩa quản lí của Nguyên Nhất và… tổng trợ lý của Phong Thần, tiếp quản nhà máy, Nguyên Nhất thành công ty con của Phong Thần, do cô toàn quyền quyết định.
Lục Nghiêu nắm tay Thẩm Lâm Hoan, “Hợp tác vui vẻ! Thẩm tổng sẽ mời tôi ăn tối chứ?”
Thẩm Lâm Hoan: “Không rảnh.”
Lục Nghiêu bĩu môi, “Vợ, em thật nhẫn tâm.”
Thẩm Lâm Hoan thu dọn đồ đạc rời đi, Lục Nghiêu cũng theo sau, “Vậy anh mời em ăn tối nhé, em có chắc là sẽ không hẹn cùng anh không?”
Quả thực mấy ngày nay Thẩm Lâm Hoan cũng không ăn cơm cùng anh, vì thế cuối cùng vẫn đồng ý.
Không ngờ lại gặp Kỳ Thừa ở cạnh nhà hàng, Lục Nghiêu trợn tròn mắt, che mắt Thẩm Lâm Hoan rồi đi sang chỗ khác, miễn làm phiền tâm trạng của anh, nên Thẩm Lâm Hoan không nhìn thấy anh ta.
Kỳ Thừa cười khổ một tiếng, anh cũng không có dũng khí để chào hỏi Thẩm Lâm Hoan một lần nữa.
Anh nhớ tới ngày đó Kiều Úy cười khinh miệt: “Kỳ tiên sinh, anh thật nực cười. Thẩm Lâm Hoan là sói, Lục Nghiêu muốn thả bản tính sói của cô ấy ra, anh thì cho rằng cô ấy là chú cừu nhỏ cần được bảo vệ, anh nghĩ anh thật sự hiểu Thẩm Lâm Hoan sao? Đừng tự mình đa tình.”