Thẩm Lâm Hoan từng từ chối Lục Nghiêu chín lần.
Sau đó hai nhà liên hôn.
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan vẫn gả cho anh.
Chín ngày sau khi cưới, hai người như bốc hơi khỏi nhân gian.
Chuyện thứ nhất anh làm để trả thù cô chính là: “Ở bên tôi chín ngày, không được rời nửa bước.”
Cô lười tranh cãi cùng anh: “Duyệt.”
*
Lục Nghiêu cười lạnh nói chuyện với người khác: “Tôi đã kết hôn, cho Thẩm gia đủ mặt mũi, ngay cả người tôi cũng có được, xem như thanh toán xong.”
Người kia hỏi: “Ồ, anh định thả cô ấy đi?”
Lục Nghiêu vuốt ve xương ngón tay, vẻ mặt mờ mịt khó đoán: “Chuyện trước kia đã thanh toán xong, nhưng việc cô ấy xăm tên của tôi trên eo, còn chưa tính xong đâu.”
Mọi người đều nói Lục tổng thù rất dai.
Ban đầu Thẩm Lâm Hoan cũng cho là như vậy.
Sau đó ——
Hai người đi dự tiệc, đến tiết mục bán đấu giá, Lục Nghiêu nhìn trúng một món đồ, ám chỉ muốn cô mua cho anh.
Thẩm Lâm Hoan: “Sao anh không tự mua đi!”
Lục Nghiêu rũ mắt, biểu tình có vẻ bi thương, “Em không thể thương thương anh một chút sao?”
Thẩm Lâm Hoan lập tức mềm lòng, áy náy nói: “… Được rồi, còn muốn mua cái gì, em đều mua cho anh.”
Lục Nghiêu: “……” Đâu đến nỗi.