Chuyện hôm nay chính là biến đổi lớn bất ngờ, Triệu Thập Nhất biết, chiều gió trong cung sợ rằng lại thay đổi. Theo lý mà nói, đây vốn là một chuyện làm hắn vui, nhưng hắn lại không vui.
Ban sáng, hắn căn bản không dám đến chính điện một bước.
Hắn sợ ánh nắng sáng quá, sẽ chiếu Triệu Thế Tông hèn yếu vô dụng ấy càng rõ ràng càng phóng đại hơn.
Hắn thậm chí không dám ra khỏi trắc điện, hắn chỉ dám vẽ chim trong thư phòng, vẽ từng con chim. Hắn vẽ chim yến dưới mái hiên hồi hắn còn nhỏ, vẽ đôi uyên ương trong hồ ở hậu uyển, vẽ con vẹt Triệu Tông Ninh tặng.
Hắn còn vẽ hai mươi con chim bồ câu Triệu Tông tặng hắn.
Nhưng chờ hắn đến chính điện, lại gặp Thích nương tử trong sân.
Nàng vẫn đang khóc: “Hãy cho thiếp gặp bệ hạ một lần thôi, thiếp lo lắng cực kỳ.”
Vẫn là Lộ Viễn khuyên nàng quy về, Thích nương tử càng khóc càng hăng, cứ như hát hí khúc, nói: “Thục phi tỷ tỷ ở bên trong, vì sao thiếp không thể đi vào chứ? Thiếp lo lắng, không thể ít hơn Thục phi tỷ tỷ!”
Lộ Viễn đã cau mày: “Nương tử, sức khỏe bệ hạ không tốt, người hãy mau trở về đi!” Ngữ điệu của hắn cũng đã là đặc biệt cứng ngắc.
Thích nương tử còn muốn ầm ĩ tiếp.
Trái tim Triệu Thập Nhất khó hiểu bỗng dưng bốc lửa, Triệu Tông ở bên trong khó chịu thành như vậy, cô nàng này còn có mặt mũi ầm ĩ bên ngoài?
Có hiểu quy củ hay không?!
Hắn trầm mặt, nhanh chân đi đến trước mặt Thích nương tử.
Thích nương tử nhỏ nhắn, gần đây Triệu Thập Nhất cũng cao lên, còn cao hơn nàng một ít. Hắn đứng trước mặt Thích nương tử, tiếng khóc của Thích nương tử nghẹn lại, sau đó lại bày ra tư thái điềm đạm đáng yêu: “Vị tiểu lang quân này có thể đi vào, vì sao thiếp không thể vào chứ? Trước khi đến thiếp có gặp Thái hậu nương nương, nương nương cũng kêu thiếp đến thăm bệ hạ, a ——” Nói được một nửa, nàng đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Chỉ vì Triệu Thập Nhất bỗng nhiên đưa tay phải ra, rõ ràng là tư thế muốn tát nàng một bạt tai, tay hắn cũng đã giơ lên cao, chỉ suýt một chút, là có thể tát vào mặt nàng rồi.
May là Triệu Thập Nhất còn lý trí, hắn ngại nữ nhân này bẩn, hắn bèn thu tay về.
Lộ Viễn sợ thót tim, sau tỉnh lại, vội vàng nói: “Tiểu lang quân! Ngài mau vào đi! Bệ hạ và Thục phi nương tử đều bên trong!”
Thích nương tử thấy Triệu Thập Nhất cũng không dám đánh nàng thật, không phục nói: “Ai ai cũng vào được, cố tình thiếp ——” Câu của nàng lần thứ hai không hoàn thành.
Triệu Thập Nhất bỗng dưng đưa tay, cách lớp áo, nắm cổ tay Trà Hỷ.
Trà Hỷ ngẩn ngơ.
Triệu Thập Nhất nhìn nàng một cái, lại nhìn Thích nương tử.
Trà Hỷ lập tức hiểu ý hắn, tiểu lang quân muốn nàng đánh Thích nương tử!
Nàng cũng cảm thấy Thích nương tử quá phận vô cùng! Bệ hạ ở bên trong khó chịu thế nào, mọi người trong Phúc Ninh Điện đều không dám nói chuyện lớn tiếng, Thích nương tử sao lại có mặt mũi ầm ĩ ở bên ngoài?! Nhưng nàng trước giờ luôn ôn hòa, tay có chút run rẩy. Triệu Thập Nhất lại túm chặt cổ tay nàng hơn.
Lộ Viễn đều nhìn choáng váng rồi.
Thích nương tử rít gào: “Ai dám đánh ta!!”
Triệu Thập Nhất mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Trà Hỷ, lại buông ra.
Tiếng rít gào kia ồn ào khiến người ta phiền, Trà Hỷ nhắm mắt, ra sức tát một bạt tai.
Thích nương tử lại rít gào.
Triệu Thập Nhất lại nhìn Trà Hỷ một cái, lúc này Trà Hỷ đã mở mắt ra, sắc mặt bình tĩnh lại tát Thích nương tử một cái, làm hư búi tóc của Thích nương tử, nàng cũng không dám nói một câu.
Triệu Thập Nhất nhìn nàng, ánh mắt chỉ có một nghĩa: Cút.
Thích nương tử bưng hai má, sợ hãi nhìn hắn, trong mắt trộn lẫn cừu hận và sợ hãi.
Triệu Thập Nhất quay người vào trong điện, Trà Hỷ và Cát Tường dồn dập đuổi theo.
Lộ Viễn chắp tay: “Kính xin Thích nương tử quay về.”
Thích nương tử không ầm ĩ nữa, mà là đột nhiên xoay người chạy ra khỏi Phúc Ninh Điện.
Bây giờ là lúc Triệu Thập Nhất suy sụp nhất, cảm thấy mình vô năng nhu nhược sâu sắc, mà cơn giận mới bùng phát vừa rồi, suy nghĩ bình tĩnh đến đáng sợ của hắn, cuối cùng cũng lung lay.
Tiễn Nguyệt Mặc quả thật đang ở đây, nàng đã chạy tới từ lâu.
Trong nội thất chỉ có nàng và Triệu Tông hai người.
Lúc Tiễn Nguyệt Mặc vẫn còn trong khuê phòng, thích đọc sách, đọc thư tịch đủ loại. Nhà nàng tàng thư đông đảo, Tiễn Thương lại không cổ hủ như các phụ thân khác, cho rằng nữ tử không cần đọc nhiều sách. Mà ngược lại, gã cho Tiễn Nguyệt Mặc đọc quá nhiều sách.
Tiễn Nguyệt Mặc đọc sách nhiều, lại tạp, trong đó, không thiếu sách thuốc. Nàng kỳ thực biết bắt mạch, biết xem bệnh, chỉ có điều nàng là tiểu thư khuê các, việc này không được truyền ra ngoài. Cũng chỉ có người trong nhà biết thôi, Tiễn Thương từng có bị ho, cũng là nàng chữa khỏi, nàng tìm được phương thuốc trong sách cổ.
Lúc mới vào cung, đến Bảo Từ Điện bái kiến Tôn thái hậu, có thể nhìn một cái đã biết nước trà có vấn đề, cũng là vì như vậy.
Nàng nghe nói bệ hạ bị bệnh, về tình về lý đều phải đến một chuyến, huống hồ kỳ thực nàng vô cùng có hảo cảm về Hoàng đế biết phán đoán cao thấp này.
Ở Phúc Ninh Điện với ai nàng cũng có ấn tượng tốt, mà bệ hạ bình thường đối xử với nàng cũng không tồi, nàng cũng thuận lợi đi vào.
Lúc nàng đến, bệ hạ đã nghỉ ngơi.
Nhiễm Đào rất nể mặt nàng, dẫn nàng tiến vào thăm bệ hạ. Vốn chỉ đi qua nhìn một cái, rồi trở về, Tiễn Nguyệt Mặc không nghĩ nhiều quá. Nhưng nàng mới nhìn một cái, đã biết, bệ hạ căn bản cũng không có bệnh!
Nàng nhất thời bắt đầu do dự, vũng nước đục này, nhảy hay không nhảy?
Nàng lại nhìn kỹ Nhiễm Đào và Phúc Lộc, sắc mặt lo lắng của hai người không giống giả vờ, có thể thấy việc này, bệ hạ cũng giấu giếm hai người này.
Nàng lại càng do dự.
Dù sao nàng chỉ muốn sống sót trong cung mà thôi.
Bệ hạ có thể giả bộ bệnh, nghĩa là có biện pháp, tất nhiên không đáng ngại, vị trí của nàng vững vàng cực kỳ, nàng cứ vui vẻ làm Thục phi của nàng là được.
Nhưng Tiễn Nguyệt Mặc là một tiểu nương tử tốt bụng hiếm thấy, nàng đã vốn định quay người rời đi, khẽ cắn răng, nàng lại vòng trở về.
Nhiễm Đào kinh ngạc: “Nương tử đây là?”
Tiễn Nguyệt Mặc nhìn nàng, lại nói mấy bước cho Triệu Tông đang nằm trên giường nghe: “Lúc ta còn ở nhà, cũng từng đọc mấy quyển sách thuốc, bệnh tình của bệ hạ, ta từng thấy trong một quyển sách.”
“A ——” Trong mắt Nhiễm Đào ẩn chứa mấy phần mong đợi.
Tiễn Nguyệt Mặc nói chuyện ôn nhu kiên định, có thể làm cho người tin phục.
Vừa vặn lúc này, Triệu Tông mơ màng tỉnh lại, kinh ngạc nhẹ giọng nói: “Thục phi đến?”
Tiễn Nguyệt Mặc mỉm cười, nàng biết, nàng đã thắng cược.
Bệ hạ nghe rõ.
Đám người Nhiễm Đào đều lui ra, chỉ chừa hai người họ nói chuyện bên trong.
Tiễn Nguyệt Mặc dìu Triệu Tông ngồi dậy, nàng ngồi bên giường, hai người đối diện, cũng không phải dịu dàng tình tứ giữa tình nhân.
Nửa ngày sau, Triệu Tông cười: “Lần đầu tiên gặp mặt, trẫm đã biết, Thục phi là một người thông minh.”
Tiễn Nguyệt Mặc cũng cười: “Bệ hạ, lúc thiếp còn ở nhà, người nhà đều gọi thiếp là ‘Nguyệt nương’.”
Triệu Tông gật đầu: “Nguyệt nương? Nguyệt nương, trẫm không biết, nàng mưu cầu điều gì? Nếu là sống yên phận, nàng cũng không đến mức thế này.”
“Có lẽ là đọc sách thuốc nhiều quá, nhìn thấy nhiều thứ, luôn có chút không đành lòng.”
“Vậy Nguyệt nương nhìn ra cái gì không?”
Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Bệ hạ không bị bệnh, chỉ đang giả bệnh. Thiếp đoán, sợ rằng chỉ có ngài và vị Bạch ngự y bắt mạch cho bệ hạ biết việc này.”
Triệu Tông bất đắc dĩ cười: “Nàng thực sự thông minh, có thể sánh vai với muội muội của trẫm.”
“Thiếp không dám so với quận chúa.”
“Vậy nàng cho rằng hiện tại, trẫm nên làm gì?”
“Bệ hạ nên làm gì, trong lòng ngài sớm tính toán, thiếp không dám vọng ngôn. Chỉ là sức khỏe của bệ hạ, thiếp không dám nói có thể trị hết, nhưng có thể làm đôi chút vì bệ hạ.”
“Trẫm từ nhỏ thể hư, đây là bệnh trong gân cốt, sợ không trị hết.”
Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Bệ hạ, luôn có một số việc phải quyết chí tới cùng, đúng là rất khó. Luôn có người cho rằng cuối cùng sự việc rồi sẽ không thành công, từ bỏ rất sớm, vậy người đó làm sao biết phía sau có cái gì đang chờ mình?”
Triệu Tông tin Tiễn Nguyệt Mặc mấy phần, không cầu Tiễn Nguyệt Mặc chữa khỏi cho hắn, chỉ cầu có thể điều dưỡng cơ thể hắn cường tráng đôi chút. Sau khi hắn nghe xong, đơn giản hỏi: “Nguyệt nương có từng nghe đến lưu hoàng?”
“Đồ làm thuốc, có thể chữa bệnh, lại càng có thể hại người.”
“Quả nhiên thông minh.”
“Có người muốn dùng lưu hoàng hại bệ hạ?” Tiễn Nguyệt Mặc nói rất thoải mái.
“Vì sao nàng lại trấn định như vậy.”
“Bệ hạ có thể nói cho thiếp nghe, có nghĩa là việc này không đáng ngại.”
Triệu Tông lần thứ hai cười, chỉ tiếc hắn là đoạn tụ, bằng không Tiễn Nguyệt Mặc là một tiểu cô nương tốt quá chừng.
Hai người họ càng tán gẫu càng hợp ý, Tiễn Nguyệt Mặc lại nói: “Mong bệ hạ thứ cho thiếp vọng ngôn lần nữa.”
“Nàng cứ nói.”
“Nếu có người có thể dùng lưu hoàng hun nóng cẩu kỷ để hại người, tất nhiên còn có hậu chiêu ở phía sau, nếu bệ hạ tin thiếp, sau này có thể cho thiếp thường xuyên đến Phúc Ninh Điện, cũng tiện phân ưu vì bệ hạ.” Dứt lời, nàng lại nói, “Bệ hạ yên tâm, thiếp tuyệt không có tâm tư khác.”
Triệu Tông buồn cười: “Trẫm biết.”
Tiểu cô nương thông minh như vậy, nếu muốn tranh sủng chơi cung đấu thật, sao còn có thể ở đây phí lời với hắn?
Hắn nói thẳng: “Đêm nay Nguyệt nương hãy ở lại Phúc Ninh Điện chăm bệnh đi.”
Làm ra bộ dạng có bệnh còn muốn toàn tâm sủng ái phi tần, khiến người khác thả lỏng cảnh giác, hắn cũng tiện bắt người giật dây.
Huống hồ, tương lai Tiễn Nguyệt Mặc muốn thường đến, hôm nay ở lại, về sau cũng dễ nói hơn.
Hắn cũng cần có một vị sủng phi.
Mặc dù Tiễn Nguyệt Mặc không biết vì sao bệ hạ không động vào người trong Hậu cung, nhưng nàng biết, giữa nàng và bệ hạ là quan hệ hợp tác, nàng vui vẻ đồng ý.
Tiễn Nguyệt Mặc ở lại Phúc Ninh Điện, sau khi Nhiễm Đào biết, ngẩn ngơ một lát.
Mà Phiêu Thư vô cùng thông minh, sau khi hành lễ bèn nhẹ giọng nói: “Bệ hạ lệnh nô tỳ ra ngoài nói với tỷ tỷ.”
Nhiễm Đào lập tức lấy lại tinh thần, cười nói: “Nô tỳ biết, lát nữa sẽ có thuốc đưa tới, vẫn mong nương tử khuyên bệ hạ uống thuốc.”
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”
“Ngươi cũng nhanh chóng phái người về Tuyết Lưu Các lấy ít đồ vật nương tử quen dùng đến đây.”
“Vâng, bệ hạ cũng có dặn dò như vậy.”
Nhiễm Đào nghe xong thì ngẩn ra, bệ hạ thật sự yêu thích Thục phi nương tử.
Nàng biết sức khỏe bệ hạ không thể sủng hạnh phi tần, nói chăm bệnh, tất nhiên là chăm bệnh thật. Mà nhất định phải rất được bệ hạ yêu thích, Thục phi mới có thể được giữ lại. Nàng có chút kinh ngạc, lại có chút vui, còn có chút cô đơn. Những năm gần đây, trong lòng nàng, bệ hạ là Hoàng đế, cũng là đệ đệ nàng muốn dùng đời sau bảo vệ.
Nhưng nàng chỉ cô đơn một lát, đã xoay người đi chuẩn bị.
Cho nên lúc Triệu Thập Nhất đến, không gặp nàng, chỉ nhìn thấy một tiểu cung nữ lạ mặt.
Phiêu Thư thấy hắn đến, lập tức hành lễ: “Nô tỳ Phiêu Thư, gặp qua tiểu lang quân! Tiểu lang quân vạn phúc!”
Triệu Thập Nhất nhớ rồi, đây là cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc.
Nhưng hắn không quan tâm, chỉ muốn đi vào trong nội thất.
Phiêu Thư nhanh chóng ngăn cản hắn: “Tiểu lang quân! Thục phi nương tử ở bên trong!”
Triệu Thập Nhất bất mãn nhìn nàng một cái, Tiễn Nguyệt Mặc ở bên trong thì lại làm sao? Hắn không thể đi vào à?! Nội thất chính điện của Phúc Ninh Điện này, hắn muốn vào là vào! Khi nào đến phiên một cung nữ cản hắn!
Phiêu Thư lại gắt gao ngăn hắn, ra vẻ không cho ai tiến vào.
Trà Hỷ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nàng đưa tay kéo tay áo Triệu Thập Nhất, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, chúng ta về trước đi!”
Triệu Thập Nhất xoay người nhìn nàng.
Trà Hỷ đầy mặt khẩn cầu.
Triệu Thập Nhất lại nhìn Phiêu Thư, Phiêu Thư trực tiếp quỳ xuống đất, lại thẳng tắp chắn trước mặt hắn.
Đúng lúc này, có ba hai cung nữ từ bên ngoài đi vào, vừa mới vào đến bèn nói: “Phiêu Thư tỷ tỷ, chúng ta đem đồ của nương tử tới, còn sót vài thứ, các nàng quay lại lấy, rồi tới sau.”
Triệu Thập Nhất đột nhiên hiểu ra.
Tiễn Nguyệt Mặc, đêm nay, muốn, ở, lại, nơi, này.
Các nàng nói xong mới nhìn thấy Triệu Thập Nhất, dồn dập hốt hoảng hành lễ với hắn.
Triệu Thập Nhất nhìn đồ mà các nàng đang bưng. Có đủ loại hộp son phấn tinh xảo nữ nhi thường dùng, còn có hộp gấm đựng trang sức, cũng có cung trang. Mà số lượng cũng rất nhiều.
Tiễn Nguyệt Mặc sợ rằng phải lại ở lại Phúc Ninh Điện khá lâu.
Hắn hất tay Trà Hỷ, không cần các nàng khuyên nữa.
Hắn quay người vòng ra cách song, ra khỏi chính điện.
Trong viện vẫn còn những cung nữ xa lạ khác từ ngoài đi vào, trong tay đều bưng đồ.
Toàn bộ đều là đồ của Tiễn Nguyệt Mặc.
Triệu Tông cuối cùng cũng giữ nữ nhân qua đêm ở chính điện.
Trong Phúc Ninh Điện của Triệu Tông, cuối cùng cũng có đồ của nữ nhân.
Gần đến Trung Thu, mặt trăng dần tròn.
Triệu Thập Nhất từ xa nhìn mấy cung nữ hữu lễ đến đây, lại ngẩng đầu nhìn mặt trăng lơ lửng giữa không trung.
Mặt trăng có lặng yên đi nữa, thì cũng huyên náo