Mùa đông quả thực đã tới, hôm này cũng là một ngày càng lúc càng lạnh.
Từ lúc Triệu Tông nói ra câu bất luận quan viên nào, đều có thể cầu kiến Sùng Chính Điện, hắn vô cùng bận rộn.
Mỗi ngày đều có vô số quan lại đếm không hết tiến cung để xin gặp, có mấy người là có bản lĩnh thật sự, cũng đưa ra rất nhiều kiến giải không tầm thường. Có vài người thì lại là thuần túy to gan, nếu bắt lấy cơ hội, nhanh chóng lại đây làm quen.
Triệu Tông đều thấy.
Hắn nguyện ý làm một Hoàng đế thiện lương, nhân từ, cũng không muốn làm một Hoàng đế thành thật luốn bị bắt nạt, giới hạn này phải giữ chắc, thiện lương quá mức chính là thành thật, còn thành thật quá mức, đó chính là ngu, là si.
Hoàng đế cũng không dễ làm.
Mà hắn quanh năm thiếu hụt kinh nghiệm giao thiệp với quan viên, bất kể là quan phẩm cấp cao, hay là quan phẩm cấp thấp, đây cũng là một cơ hội rèn luyện. Hắn như bọt biển mới nhảy vào trong nước, mượn công phu giao thiệp với các quan viên đủ loại tính cách này, điên cuồng hút nước.
Hắn thể hàn, trong Sùng Chính Điện đã sớm đốt chậu than, còn đốt rất nhiều, trước cửa cũng có rèm dày nặng che kín cái lạnh bên ngoài. Thường thì quan viên tới gặp hắn nói chuyện hưng phấn không thôi, trên đầu đổ mồ hôi, hắn lại cảm thấy có hơi lạnh.
Phúc Lộc thấy thế, lại đem lò sưởi tay mới đốt đưa cho hắn.
Triệu Tông ôm trong tay, vừa muốn thoải mái thở dài, lại ngửi thấy một mùi thơm từ lò sưởi tay tràn ra. Hắn không khỏi cúi đầu nhìn lò sưởi tay, là một lò sưởi tay hình tròn làm bằng đồng, trên nắp khắc rồng ngậm hạt châu, mùi hương từ trong đó tỏa ra.
Quan viên bên dưới nói quá chừng mà không thấy bệ hạ trả lời, cẩn thận ngẩng đầu nhìn một chút, thì thấy bệ hạ đang nhìn lò sưởi tay ngẩn người.
Triệu Tông sợ lạnh, trong nội thất, còn mặc áo khoác, trên cổ áo quấn một vòng lông cáo màu trắng, khiến mặt hắn càng như bạch ngọc. Đầu ngón tay của hắn cũng như ngọc chạm khắc, nâng lò sưởi tay bằng đồng trắng, người nhìn căn bản không dời nổi mắt.
Ai không thích ngắm người đẹp?
Quan viên này mới từ bên ngoài trở về, lá gan so với quan trong kinh cũng hơi lớn, quả thật nhìn choáng váng.
Phúc Lộc không thích, “Khụ” một tiếng.
Hắn mới hoàn hồn, sợ đến mức lập tức quỳ xuống.
Triệu Tông cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy người bên dưới hơi phát run, cười nói: “Triệu đại nhân mời đứng lên.”
Không sai, vị này, cũng họ Triệu, tên Lạc. Nhưng hắn chỉ là người nhà họ Triệu bình thường, lúc đầu ở Lạc Dương Huyện Hà Nam phủ tri, hôm nay từ chức về kinh.
Lúc trước Triệu Tông còn nói đùa, nói hắn tên Lạc, cũng thật hiểu biết về Lạc Dương Huyện.
Ai ngờ máy hát của Triệu Lạc lại mở ra, kể Triệu Tông nghe những gì hắn đã thấy, đã nghe và đã làm ở Lạc Dương.
Triệu Lạc làm quan mười năm, vẫn chỉ là một Tòng bát phẩm*. Bây giờ, Triệu Tông cũng biết rốt cuộc là tại sao. Người này quả thật không có tâm nhãn gì, mà hành vi quái lạ, rồi lại cực thú vị.
*Tòng bát phẩm: Tòng bát phẩm là cấp bậc quan thứ 16. Quan cổ đại chia cửu phẩm mười tám cấp, từ Chính nhất phẩm đến Tòng cửu phẩm, tổng cộng mười tám cấp. Trong đó, Chính tam phẩm chia thành Chính tam phẩm đường thượng và Chính tam phẩm đường hạ. Chính nhất phẩm đến Chính tam phẩm đường thượng, gọi là Đường thượng quan. Chính tam phẩm đường hạ đến Chính thất phẩm, gọi là Đường hạ quan hoặc Tham thượng quan. Dưới Chính thất phẩm là Tham hạ quan.
Lạc Dương từ trước đến giờ là địa phương văn nhã, vô số văn nhân tụ tập, khắp nơi là lâm viên cùng tòa nhà tinh xảo, quanh năm tổ chức các cuộc thi hội, tiệc trà xã giao, người người dùng nhã vật ở nơi đó cùng mọi người thảo luận thơ từ làm quang vinh. Chính là trong Đông Kinh Thành, rất nhiều quan lại và vương tộc, hầu tước đều có biệt viện tại Lạc Dương, lui tới giữa Lạc Dương cùng Khai Phong Phủ cũng tiện nghi, đến ngày hưu mộc*, kiểu gì bọn họ cũng muốn đi Lạc Dương uống trà.
*Ngày hưu mộc: Ngày tắm gội – ngay nghỉ của quan như chủ nhật của thời mình, tùy thời đại mà niêm yết ngày hưu mộc khác nhau
Lạc Dương Huyện hoàn toàn xứng đáng là thượng huyện*, Triệu Lạc cũng giỏi, thật vất vả đi tìm hiểu Lạc Dương Huyện, hắn cũng không vội lấy lòng quan trên, cũng không tìm hiểu danh nhân cùng quê, hắn vừa đi đã lôi một lang quân của gia đình giàu có trong địa phương ra đánh năm mươi gậy to!
*Thượng huyện: Huyện cấp cao, phân chia huyện theo cấp bậc địa lý kinh tế – kinh, kỳ, thượng, trung, hạ
Hắn muốn xây trường học ở Lạc Dương Huyện, để người dân nghèo ở địa phương được đọc sách, nhưng mấy cái này đều cần bạc, bằng không làm sao xây? Làm sao giúp học sinh mời tiên sinh dạy học, còn mua giấy bút nữa? Nhà Triệu Lạc làm ruộng, thê tử của hắn còn là người hắn cưới cái hồi nghèo khó, thi khoa cử cũng không mất gốc, mang theo thê tử lớn hơn hắn năm tuổi nhậm chức khắp nơi.
Trong nhà hai người đều không có của cải, hắn xưa nay đều là một tiểu quan hạt vừng, bổng lộc vốn cũng không nhiều, càng không có tiền bạc. Nhưng hắn cũng mặc kệ thể diện, xoay tiền khắp nơi. Trong Lạc Dương Huyện gia đình giàu có đông đảo, mà luôn có người không muốn cho, Triệu Lạc cũng không oán, bạc là của người ta, nguyện ý cho thì cho, không muốn cho, hắn cũng hết cách. Nhưng trên đời lại có không cho thì thôi, còn trào phúng hành động lần này của hắn, còn cười nhạo những người nghèo khó bần cùng căn bản không xứng đọc sách.
Triệu Lạc đợt này nóng nảy, bắt lấy liền đánh, ai cũng không quan tâm.
Không sai, chính hắn lấy gậy to mà đánh!
Sau đó hắn không chỉ đánh một lần.
Lần này lại hay, mặc dù hắn không sai, lại triệt triệt để để đắc tội một đống người. Người khác cũng biết tính tình hắn như thế, cũng không muốn lấy mạng của hắn. Nhưng hắn nhậm chức ba năm, mỗi năm đánh giá đều bị bầu thành hạ. Chưa tới ba năm, miễn cưỡng hai năm rưỡi, đã bị người đánh trở về.
Ngày hôm nay hắn tràn đầy phấn khởi tiến cung, là muốn đem ngôn luận xây dựng trường học của hắn nói cho quan gia. Quan gia nhỏ tuổi, không chừng sẽ bị hắn thuyết phục thì sao? Đây chính là chuyện rất tốt!
Triệu Tông nghe hắn nói hơn một canh giờ, cũng nhìn ra rồi, người này không muốn làm đại quan, mà muốn làm nhà đại giáo dục, nếu như lúc này có từ “nhà giáo dục”. Đây cũng vô cùng hợp ý Triệu Tông, Triệu Tông đã sớm muốn xây châu học, huyện học, tiêu chuẩn hóa.
Bây giờ có người dẫn đầu, lại là một người nhà họ Triệu đã trường kỳ nghiên cứu, tuy là hai họ Triệu quăng tám sào không tới, hắn cũng tình nguyện.
Tay hắn nâng lò sưởi tay, ung dung nói: “Triệu đại nhân nói câu này, trong lòng trẫm đã nắm chắc.”
Triệu Lạc mừng lớn, cũng không quản quan gia đến cùng có được hay không, quan gia có thể nói lời này, hắn đã thấy rất đủ.
Triệu Tông lại nói: “Trong lòng trẫm có suy nghĩ, mà phải chờ ngẫm nghĩ một ít thời gian, Triệu đại nhân trở về đã ba tháng có thừa, ở trong nhà suốt chắc cũng buồn? Trẫm đã lệnh Thái Ung Thái đại nhân chủ quản ân khoa sang năm rồi, ngươi hãy trợ giúp gã đi.”
Triệu Lạc sững sờ, không rõ nhìn hắn.
“Hai người các ngươi có thương có lượng, cũng làm việc được xuất sắc hơn. Đây là thi Hội đầu tiên sau khi trẫm thân chính, nhất định không thể có sai lầm.”
Ối, Triệu Lạc lúc này mới phản ứng được, bệ hạ muốn trọng dụng hắn!
Hắn hoảng loạn không ngừng quỳ xuống, dập mạnh đầu ba cái: “Bệ hạ! Hạ quan nhất định sẽ hiệp trợ Thái đại nhân!”
Triệu Tông cười: “Đi đi, cũng để cho trẫm nhìn xem, ngươi có thể chịu được phần trọng trách này không.”
“Hạ quan nhất định không hổ thẹn!”
Triệu Lạc tràn đầy phấn khởi đến, hứng thú hừng hực về.
Hắn vừa đi, Triệu Tông lại trong nháy mắt không còn sức, co quắp trên ghế.
“Bệ hạ?” Phúc Lộc lo lắng lên tiếng.
“Phía sau còn mấy người?”
“Còn ba người cầu kiến, bệ hạ, hôm nay ngài cũng đừng gặp, ba ngày nữa chính là đại triều hội, từ ngày ngài thân chính, mỗi ngày đều gặp từ sáng đến tối, sức khỏe nào mà chịu nổi?” Phúc Lộc không đành lòng.
Triệu Tông cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng chuyên cần luôn có thể bổ khuyết, trong chuyện làm Hoàng đế, hắn quả nhiên là người mới. Dựa vào đầu óc linh hoạt cùng một chút tâm cơ có lẽ sẽ tình cờ chiếm được thượng phong, mà đâu phải lúc nào cũng vậy?
Bây giờ những quan viên này tới gặp hắn, thấy đắc dụng, như Triệu Lạc vậy, hắn đều bắt đầu dùng đến.
Chỉ là chưa phân công chức quan, một là vì hắn muốn cải cách chế độ, lúc này quan chức cụ thể cũng không có cách nào cấp, muốn chờ sang năm thay đổi niên hiệu rồi, lại chiêu cáo khắp thiên hạ. Hai là vì hắn cũng phải xem xét những người này, đâu thể lập tức cho bọn họ ăn được quả ngon, còn tưởng rằng Tiểu hoàng đế này dễ nói chuyện lắm à.
Nói chung thân chính được một tháng có thừa, quả nhiên mỗi ngày não đều đang vận chuyển cao độ.
Một tháng này trải qua hơi nhanh.
Triệu Tông cúi đầu nhìn lò sưởi tay trong lòng, hỏi: “Vì sao lại có hương thơm của hoa mai, có phải công chúa cùng Thục phi nương tử đi chiết hoa chơi?”
“Tiểu lang quân gần đây rảnh rỗi, lấy hoa mai mà công chúa chiết, trộn hương dược, làm bánh hương. Công chúa và Thục phi nương tử tất cả đều thích vô cùng!”
“Hắn còn biết làm cái này?” Triệu Tông buồn cười.
Phúc Lộc cũng cười: “Đúng vậy, tiểu lang quân chúng ta quả nhiên là nhân vật phong nhã, vừa biết vẽ tranh, có thể làm những cái này, bây giờ tiểu cung nữ trong cung càng thích đến chỗ ở của tiểu lang quân.”
Người trưởng thành, có lúc thực sự là chuyện trong nháy mắt.
Trong mùa đông này, vóc dáng của Triệu Thập Nhất cũng mọc thẳng như cành liễu mùa xuân, Triệu Tông rất bận rộn, lần trước thấy hắn còn là bảy, tám ngày trước. Lần đó gặp, Triệu Thập Nhất đã cao đến tai hắn rồi.
Hắn không khỏi nghĩ đến câu chuyện mình nói đùa với Triệu Thập Nhất vào mùa thu, đâu phải đợi sang năm, bây giờ Triệu Thập Nhất cũng đã cao đến lỗ tai của hắn rồi.
Than trong lò sưởi tay đang thong thả cháy, mùi thơm ngát của hoa mai xa xôi toả ra.
Có lẽ là mệt quá, Triệu Tông bỗng nhiên có chút khó chịu. Chỉ mới mấy tháng, bé con ngày xưa đã lớn rồi. Bây giờ không còn tự kỷ, biết nói chuyện, còn có một thân bản lĩnh. Lại thêm mấy năm nữa, hắn tứ hôn cho bé con, bé con sẽ phải chuyển ra ngoài cung ở, sau này hắn sẽ có thê tử của mình, có con của mình, cũng có nhà của mình.
Nhưng hắn còn có thể vào mùa đông chế hương phấn hoa mai này, nhưng lại không đưa cho mình dùng.
Hắn vẫn nhìn lò sưởi tay, cũng không khỏi than nhẹ thành tiếng.
Nếu có thể, ai lại nguyện ý trưởng thành đâu?
Dù sao một nghĩa khác của trưởng thành, chính là rời đi.
Ai lại muốn rời xa người mình thích.
Hắn thực sự là quá ghét cái từ “rời đi” này.
Triệu Tông lại thở dài một hơi, nói với Phúc Lộc: “Hôm nay đến đây thôi, ngươi đi gọi tiểu lang quân cùng công chúa trở về, buổi tối cùng dùng bữa ở Phúc Ninh Điện.”
“Vâng!” Phúc Lộc thấy bệ hạ chịu nghỉ ngơi, cũng cao hứng, gọi Lộ Viễn tiến vào, dặn hắn ra ngoài thông báo các vị đại nhân rời đi, lại đi xem nhóm công chúa đang chơi ở đâu.
Hắn lại cúi đầu mang ủng cho Triệu Tông, sau khi Triệu Tông đứng dậy, hắn lại phủ thêm áo khoác lông thú cho Triệu Tông.
Triệu Tông được bọc chặt chẽ, ra khỏi Sùng Chính Điện.
Trên đường trở về, Lộ Viễn từ thật xa chạy tới, hành lễ nói: “Bệ hạ! Tiểu lang quân, công chúa cùng Tiễn nương tử đều đang chơi ở hậu uyển! Tiểu lang quân đang vẽ công chúa nữa!”
Triệu Tông nở nụ cười: “Trẫm cũng đi.”
“Bệ hạ, bên ngoài gió lớn.” Phúc Lộc nhắc nhở.
“Không có chuyện gì.”
Lộ Viễn cũng cười nói: “Người bên cạnh công chúa ai cũng giỏi, sợ công chúa cùng Tiễn nương tử bị cảm lạnh, làm màn che bên ngoài đình, trong đình còn đốt chậu than, lại có trà nóng, không hề lạnh chút nào đâu!”
Triệu Tông liền cười: “Ngươi xem, bọn họ đều biết hưởng phúc.”
Lúc này Phúc Lộc mới yên tâm.
“Còn phải chờ tới chừng nào nữa? Ta mệt cực kỳ.” Triệu Tông Ninh ngồi trên lan can mỹ nhân*, đã có chút không kiên nhẫn.
*Lan can mỹ nhân: Kiểu lan can có luôn ghế trong mấy cái đình để người ngồi nghỉ
Triệu Thập Nhất không để ý tới nàng, tiếp tục vẽ nàng.
“Ta muốn uống trà.” Triệu Tông Ninh lại nói.
Triệu Thập Nhất lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, bất mãn cau mày, cũng nói: “Người muốn vẽ là ngươi, giờ sợ mệt cũng là ngươi.”
Hắn ngẩng đầu, mặt hướng tuyết quang, Triệu Tông Ninh nhìn mặt của hắn, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì cười lên: “Ngươi quả nhiên là người đẹp nhất trong Triệu gia.”
Từ khi nàng tiến cung ở, mỗi ngày Triệu Tông đều rất bận rộn, nàng lại là một người không thể ở yên một chỗ. Trong cung ít người, nàng chỉ có thể chơi với Tiễn Nguyệt Mặc, nhưng Tiễn Nguyệt Mặc tính tình an tĩnh như vậy, đâu thể chơi chung với nàng? Mà Tiễn Nguyệt Mặc sợ nàng. Nàng không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày tìm Triệu Thập Nhất, tuy giữa hai người có chút không hợp nhau, nàng còn từng uy hiếp hắn, mà Triệu Tông Ninh lén quan sát, Triệu Thập Nhất bây giờ cũng thành thật, nàng tạm thời vứt bỏ cảnh giác.
Cũng là chơi chung với nhau mới phát hiện, con người Triệu Thập Nhất còn rất thú vị, hắn còn biết vẽ người, hơn nữa còn vẽ cực kỳ giống. Triệu Thập còn biết rất nhiều thứ, đến hương phấn cũng biết làm, sau khi hoa mai trong hậu uyển nở, nàng càng thêm yêu thích lôi kéo Triệu Thập Nhất cùng chơi.
Nàng làm sao biết, Triệu Thập Nhất biết sắp phải đi, cuối cùng phóng túng một lần, vạn sự không quản, chỉ làm mấy chuyện vô bổ này.
Kiếp trước tuy bi thảm, mà quả thực đã dạy hắn rất nhiều, hắn cũng vì không chịu thua, còn lén học đủ thứ có thể học. Bây giờ không phải còn được nhiều cung nữ yêu thích hay sao, bao gồm cả Triệu Tông Ninh toàn dùng cằm nhìn hắn, bây giờ cũng biết nhìn thẳng hắn rồi.
Một tháng này hắn cao lên nhiều, mặc dù mặc áo khoác, vẫn là màu thiên thanh, trên cổ may lông bạch hồ. Trong mùa đông này, đã bỏ đi ngoại hình trẻ con, có hình dáng thiếu niên lang chân chính, giống lá xanh mùa đông bị tuyết trắng che lấp, tự nhiên là thông minh cực kỳ.
Triệu Tông Ninh nói ra lời này, Triệu Thập Nhất càng không thèm để ý nàng.
Triệu Tông Ninh bèn rời khỏi lan can mỹ nhân, ngồi đối diện hắn, nói: “Ngươi lớn thêm chút nữa, ra ngoài, có phải các tiểu nương tử đều muốn vứt hoa lên người ngươi?”
“…” Triệu Thập Nhất để bút xuống, “Còn vẽ nữa không?”
“Trước tiên tạm ngưng, hai cô cháu chúng ta tâm sự.”
Vừa nói ra, Tiễn Nguyệt Mặc trước tiên bật cười, cô mẫu mười ba tuổi, cháu trai mười một tuổi, hai người có gì để nói.
Triệu Tông Ninh cao hứng thì rất dễ nói chuyện, Tiễn Nguyệt Mặc cười, nàng cũng không giận, nàng kéo cánh tay Triệu Thập Nhất, hỏi lại: “Tết Nguyên Tiêu đúng dịp là sinh nhật ngươi, đến lúc đó, ngươi với ta, An nương cùng ra ngoài ngắm hoa đăng! Nhất định có tiểu nương tử muốn nhét hoa và đèn vào lòng ngươi, ngươi có muốn cá với ta không?”
Triệu Thập Nhất không có gì để nói, hắn nhìn Triệu Tông Ninh cũng không biết nói cái gì cho phải. Triệu Tông Ninh kiếp trước từng gả cho ba trượng phu, người này còn đẹp hơn người kia, người sau còn chết sớm hơn người trước. Kiếp này, quả nhiên chỉ nhìn mặt.
Có điều Triệu Thập Nhất cười thầm, thân phận và tính tình của Triệu Tông Ninh như vậy, lại có ca ca như Triệu Tông, chọn lựa vị hôn phu, chỉ nhìn mặt lại có gì không đúng? Nàng còn cần cái gì kèm thêm sao? Trên đời này ngoại trừ Triệu Tông, có ai cao quý hơn nàng.
Kiếp trước sau khi Triệu Tông Ninh đăng cơ, sợ là thật sự nuôi diện thủ.
Lúc trước nàng chẳng qua là một quận chúa, đã làm việc như vậy, bây giờ đã là công chúa rồi, còn được sủng ái như vậy, thật không biết đời này nhân duyên của nàng sẽ làm sao.
Trong lòng hắn nghĩ vậy, cũng có chút ngạc nhiên. Chỉ tiếc, hắn đã không kịp tận mắt nhìn thấy.
Triệu Tông Ninh lại tốt, nghiêng đầu nhìn hắn, lại nói một câu: “Quả thật tuấn tú lắm, ngươi mới mười một thôi!”
Lúc này Tiễn Nguyệt Mặc lại nhớ tới Triệu Tông, nhanh chóng biểu đạt trung tâm: “Bệ hạ cũng đẹp mắt.”
Triệu Thập Nhất nhìn nàng một cái, lần đầu tiên tán thành ý kiến của Tiễn Nguyệt Mặc, Triệu Tông cực kỳ đẹp, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cũng đã bất ngờ.
Ngay sau đó, ba người liền bắt đầu đánh giá ngoại hình của mọi người trong Triệu gia, kỳ thực chỉ có một mình Triệu Tông Ninh nói. Tiễn Nguyệt Mặc đâu dám nói lời như vậy? Triệu Thập Nhất xem thường nói, hai người họ đều nghe Triệu Tông Ninh một mình líu ra líu ríu.
Cung nữ, nữ quan hầu hạ trong đình cũng thỉnh thoảng cười theo lời nói của Triệu Tông Ninh.
Lúc Triệu Tông đến đây, còn ở dưới bậc thèm đã nghe được thấy tiếng cười, vô cùng cảm hoá người, hắn cũng không khỏi lộ nụ cười.
Bốn chữ năm tháng yên bình, trong thế giới trước kia của hắn đã bị dùng hư.
Lúc này lại là từ ngữ duy nhất có thể hình dung cảnh tượng này.
Hắn thật hy vọng mãi mãi có thể như vậy, người yêu thích, thân cận, trọng yếu, mãi mãi bên cạnh.
Mãi mãi năm tháng bình yên như vậy.