• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người một đường cực nhanh rơi xuống, cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục bùm một tiếng, rơi vào trong nước. Nước kia vô cùng lạnh, hàn khí thấm tận xương tủy.

Mạc Hi bơi không tốt, trong bóng đêm chìm mạnh vào trong nước, nước lạnh đến xương nháy mắt ập vào mũi miệng, không khỏi trong lòng sợ hãi, bỗng nàng cảm thấy bả vai mình bị người cầm lấy, ra sức kéo lên trên. Mạc Hi biết cứu người trong nước sợ nhất chính là người được cứu hoảng sợ giãy dụa, sống chết bám lấy người cứu, khiến đối phương không thể vươn tay quạt nước, tạo thành bi kịch cả hai cùng chìm. Nên nàng nỗ lực thả lỏng mình, mặc cho Mộc Phong Đình mang theo trồi lên mặt nước.

Rốt cục cũng có thể tự do hô hấp, Mạc Hi hung hăng hít một hơi dài không khí, lại bởi vì hít mạnh, sặc nước, nhịn không được ho mấy tiếng. Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói ấm áp: "Đừng sợ, thả lỏng chút, ta mang cô lên bờ."

Trong lòng an tâm một chút, trong bóng đêm Mạc Hi cũng không phân rõ phương hướng, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.

Hai người bơi một lát, vì nước quá lạnh, hơn nữa lúc trước tuyết lở chạy trối chết đã tiêu hao rất nhiều thể lực, không khỏi càng bơi càng chậm, càng về sau các giác quan đều chết lặng, chỉ bắt buộc bản thân lặp lại động tác một cách máy móc.

Cũng không biết bơi bao lâu, Mạc Hi cảm thấy vô cùng kiệt sức, chỉ nghe Mộc Phong Đình hưng phấn nói: "Đến!" Cho dù hắn công lực thâm hậu, lúc này giọng nói cũng bởi vì ở nơi vô cùng lạnh mà có chút run run.

Ngay sau đó nàng cảm giác được Mộc Phong Đình bò lên bờ, chốc lát sau nghe hắn dịu dàng nói: "Đưa tay cô cho ta."

Mạc Hi làm theo.

Bàn tay của Mộc Phong Đình to lớn có lực. Mạc Hi vừa cảm thấy một sức mạnh kéo lên, nàng đã rời khỏi mặt nước. Thầm nghĩ: hàn đàm (đàm: đầm) này kết cấu giống như khối lập phương bằng nước vậy, không có chỗ nước cạn.

Nơi này giống như một cái huyệt động. Hai người từ từ sờ soạng trong bóng đêm, cuối cùng cũng chạm được vách. Mạc Hi dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ, trơn nhẵn cứng rắn lại vô cùng lạnh, còn có chút cảm giác dính da, là vách băng không thể nghi ngờ. Có lẽ hai người đã lọt vào một động băng trong núi.

Nàng nói nhỏ: "Chúng ta hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước. Cũng không biết có thể tìm được cửa động không."

Mộc Phong Đình nói: "Ừ. Tường băng nơi này ít nhất cũng cao trăm trượng (1 trượng = 10 thước), lại tối như vậy, chúng ta vô luận như thế nào cũng không bò lên được."

Hai người đều là người có kinh nghiệm, lại trải qua một màn kinh tâm động phách tìm được đường sống trong chỗ chết mới vừa rồi, giờ phút này mặc dù đói khổ lạnh lẽo, lại vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng coi như bình tĩnh.

Dọc theo vách băng một đường đi về phía trước, Mộc Phong Đình luôn đi trước. Mạc Hi biết hắn là vì giành trước dò đường, cảm thấy vô cùng cảm kích.

Ước chừng đi khoảng một chén trà nhỏ, rốt cục thấy phía trước có một tia sáng nhạt, hai người đều phấn khởi.

Bởi vì có ánh sáng, hơn nữa nóng lòng cầu sinh, hai người không hẹn mà cùng bước nhanh hơn. Quả nhiên càng đi càng sáng.

Mộc Phong Đình nói: "Trong núi có ánh sáng tức là có miệng động."

Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Chỉ hy vọng như thế."

Bỗng nhiên cách đó không xa có ánh sáng rực rỡ, chiếu đến bọn họ cơ hồ không mở mắt ra được.

Mạc Hi lấy tay che hai mắt, dừng bước, thích ứng một lát, mới tiếp tục đi về phía trước.

Dọc theo vách băng quay ra, quả nhiên trước mắt sáng tỏ. Là một cái động băng thiên nhiên thật lớn.

Trong động cột băng, nhũ băng, thác băng, măng băng, băng hoa hình dạng khác nhau, ánh nắng chiếu xuống trong suốt lóng lánh rực rỡ muôn màu, tạo thành một thế giới băng thiên nhiên lung linh tràn đầy màu sắc, làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Thác băng từ chỗ cao nhất của vách băng đổ xuống, chia thành năm bậc, mỗi bậc đều giống như một cái ao đọng lại, tổng thể nhìn qua giống một dòng sông băng thu nhỏ, tỏa ra ánh sáng óng ánh màu lục nhạt. Mạc Hi cảm thấy nhìn qua thật giống một ly kem bạc hà thật lớn, hơi tan ra. (Tiểu Mạc quả thật không phải người thường, nhìn thứ gì cũng có thể liên tưởng đến ăn uống...)

Trên đỉnh đầu bám đầy băng lăng cùng măng băng to to nhỏ nhỏ, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng chói mắt như kim cương. Bên cạnh phiến băng lớn còn các tầng băng đầy hoa văn, giống như nước chảy lan tràn, ngưng tụ thành một vùng sáng lạn.

Về phần băng hoa càng kỳ lạ hơn, tựa như bông tuyết hình lục giác phóng lớn. Có cái giống như mạng nhện ngưng kết gần vách động băng. Có cái giống như lùm cây sinh trưởng nơi băng động, có thể nói rơi xuống đất lập tức mọc rễ, khắp nơi nở hoa.

Các loại cột băng thì giống như suối phun đông lại, từ lòng đất bất ngờ mà phun lên.

Ngoài ra còn có băng xoáy ống, băng nho, băng kết tinh vân vân, nhiều không kể xiết.

Hai người đều tấm tắc tán thưởng, lại không kịp nhìn kỹ, dù sao việc cấp bách là tìm kiếm miệng động.

Lại đi về phía trước, trước mặt không ngờ là một vách băng thật lớn. Đại khái cao chừng ba trượng, trong như gương, toàn bộ trong suốt, bên trong xen lẫn vô số khe thật nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua, ẩn ẩn u quang màu lam nhạt. Thoạt nhìn tựa như một mặt tường thủy tinh thật lớn thật dày. Mà bên kia tường chính là trời cao biển rộng hai người hướng tới.

Mạc Hi nói: "Tìm xem còn có đường khác hay không."

Mộc Phong Đình gật gật đầu, cẩn thận tìm kiếm.

Hai người ở trong động tỉ mỉ tìm một phen, thất vọng phát hiện, khối băng kính thật lớn này chỉ sợ là con đường duy nhất của bọn họ. Dựa vào mắt thường không thể đoán chính xác độ dày của băng kính, chỉ là băng kính này tuyệt không mỏng. Hai người giờ phút này võ công đều giảm mạnh so với bình thường, có thể đánh vỡ mặt băng kính này hay không vẫn chưa biết được.

Cho nên Mộc Phong Đình nói: "Chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát trước, khôi phục một chút công lực. Thử hợp lực hai người lại xem có thể đánh vỡ tường băng không."

Mạc Hi gật gật đầu, trải qua luân phiên kinh tâm động phách ép buộc, nàng đã sớm kiệt sức. Quần áo trên người ướt đẫm lạnh như băng, dính trên da vừa lạnh lại nặng, thật là khó chịu. Mạc Hi tìm một chỗ mặt băng hơi mỏng ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị vận công trừ hàn, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên mặt đất có hai vệt máu mới. Kinh ngạc nhìn Mộc Phong Đình, quả thấy bàn tay hắn có tơ máu chảy ra. Vội nói: "Tay huynh bị thương." Trong lòng biết nhất định là vừa rồi một tay nắm lấy nàng, một tay bấu hòn đá đã bị cào xước.

Mộc Phong Đình không cho là đúng nói: "Chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Mạc Hi nói: "Huynh lại đây. Ta băng lại cho huynh." Nàng không thích thiếu ân tình người khác, huống chi là ân cứu mạng, có thể trả chút nào hay chút đó.

Mộc Phong Đình cười cười, đến gần nàng ngồi xuống.

Mạc Hi từ trong lòng lấy ra một cái bình kim loại lớn cỡ nửa bàn tay, dùng đoản kiếm cạo lớp sáp thật dày bịt kín bên ngoài, mở miệng bình, thứ bên trong hoàn toàn khô ráo, không dính chút nước. Có một ít băng gạc, một bọc muối nhỏ, một bình kim sang dược nhỏ, còn có kim chỉ cùng hỏa tập. Túi cấp cứu này từng vô số lần giúp nàng thoát nguy trong tuyệt cảnh, Mạc Hi mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị một cái tùy thân mang theo.

Nàng trước rắc một ít muối lên lòng bàn tay Mộc Phong Đình, suy nghĩ một chút nói: "Huynh chờ chút, ta trở về hàn đàm lấy chút nước tới rửa vết thương cho huynh." Tuy là vết thương nhỏ, nhưng nếu nhiễm trùng cũng không phải chuyện hay ho gì.

Đang định đứng dậy, Mộc Phong Đình đã dùng tay kia giữ chặt nàng, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, đừng trở về mạo hiểm." Giọng điệu đã sửa lại cảm giác như mộc xuân phong, mang theo ba phần cứng rắn. Dứt lời liền dùng tay trái vắt nước trên quần áo, vẫy vẫy cào lòng bàn tay phải.

Mạc Hi thở dài: "Vậy được rồi." Cũng may nước vắt ra thoạt nhìn cũng sạch sẽ.

Đợi bùn cát trên lòng bàn tay được rửa sạch, nàng nhẹ nhàng dùng kim lấy đi những mảnh vụn trong lòng bàn tay hắn, lại rắc kim sang dược, dùng băng gạc tỉ mỉ băng lại.

Mộc Phong Đình lật lật bàn tay đã băng bó tốt, cười khen: "Tay nghề cũng không tệ." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Ta thật rất bội phục cô, quyết định thật nhanh, ngay cả Thừa Ảnh loại tuyệt thế hảo kiếm này cũng bỏ được."

Mạc Hi thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nói: "Thiên tân vạn khổ lên Thục Sơn, lấy được Thừa Ảnh, lại bị ta tự tay đánh mất. Cũng không biết quăng trong tuyết ở ngọn núi hoang đó, còn có thể tìm về hay không. Hơn nữa, nơi đó nếu từng xảy ra tuyết lở, khả năng lại có tuyết lở rất lớn, nếu trở về tìm, rất mạo hiểm."

Nói đến đây, bỗng trong đầu chợt lóe, nàng nghĩ đến một khả năng, ngẩng đầu vẻ mặt ngưng trọng nhìn Mộc Phong Đình.

Mộc Phong Đình giống như cũng bị kích động, quyết đoán nói: "Có phải cô hoài nghi Cù Diệu cố ý dẫn chúng ta đi đường này?"

Mạc Hi gật gật đầu nói: "Phải. Tuyết liên là ông ta chủ động nhắc tới, con đường cũng là ông ta chỉ. Hơn nữa huynh không thấy hôm nay ông ta rất khác thường sao, chủ động đuổi khách, giống như biết trước sẽ xảy ra chuyện."

Mộc Phong Đình suy nghĩ sâu xa một lát, nói: "Duy nhất nói không thông là tại sao ông ta đoán được sẽ có tuyết lở."

Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, cho dù ông ta biết đường đó có tỉ lệ tuyết lở cao, làm sao có thể đoán chắc chúng ta sẽ gặp phải chứ."

Mộc Phong Đình nói: "Ông ta muốn trừ bỏ chúng ta, chẳng lẽ có liên quan đến cái chết của Lạc Hằng? Hay là vì ông ta không cam lòng đem Thừa Ảnh cho cô?"

Mạc Hi nhíu nhíu mày, nói: "Nhắc tới cũng kì, nếu Hà Quần Thanh năm đó đem Thừa Ảnh làm vật truyền thừa chưởng môn giao cho Cù Diệu, là vì chấn hưng phái Thục Sơn, nay không có lý nào ông ta sẽ tặng thanh kiếm cho người ngoài như ta a. Chẳng lẽ ông ấy đối với Cù Diệu có điều bất mãn, mượn việc này ám chỉ hắn thoái vị. Nhưng với địa vị nhất hô bá ứng (được nhiều người ủng hộ) của Hà Quần Thanh tại Thục Sơn, phế bỏ Cù Diệu, lập chưởng môn khác chẳng phải dễ dàng sao? Làm gì phải mượn tay người khác?"

Mộc Phong Đình nói: "Cô nương có điều không biết, tổ sư khai sơn của phái Thục Sơn từng lập ra một quy định, chưởng môn một khi đã xác lập, trừ phi tự mình phản bội bổn môn, hoặc nguyện ý thoái vị, chứ không thể huỷ bỏ. Cho dù là chưởng môn đời trước, mặc kệ đức cao vọng trọng thế nào, cũng không thể."

Mạc Hi thầm nghĩ: còn có chuyện tốt như vậy, vậy tức là chức vị chưởng môn Thục Sơn này là bát cơm sắt ăn cả đời a (bát cơm sắt ý chỉ công việc ổn định), vững chắc giống như thẩm phán của pháp viện tối cao của Mỹ. Còn như nghề của nàng, phiêu lưu cao không nói, lại không có địa vị xã hội. Thật sự là người so với người tức chết người. Nếu quả thật là như vậy, Hà Quần Thanh tên cáo già này, dám sử dụng nàng như thương. Đáng đời bị Lâm Tích di tình biệt luyến (yêu người khác).

Mạc Hi ở trong lòng oán niệm mãnh liệt Hà Quần Thanh, bình tĩnh nói: "Vô luận như thế nào, trước hết chúng ta nghĩ cách ra ngoài đã."

Mộc Phong Đình gật gật đầu.

Hai người bắt đầu ngồi vận công.

Đại khái qua một chén trà nhỏ, trên người hai người bắt đầu toát ra khói trắng, đó là nội tức chuyển động quanh thân làm thân thể nóng lên. Lại qua tiếp một chén trà nhỏ, cuối cùng y phục cũng khô ráo.

Mạc Hi cảm thấy tinh thần sảng khoái, tạm thời ngừng điều tức, dù sao luyện nội công kị nhất là chỉ vì cái trước mắt.

Bỗng nhiên nàng thấy cột băng phía trước hiện ra một góc trong suốt, giống như bên trong có cái gì. Có lẽ hai người luyện công tỏa nhiệt khiến lớp tuyết sương tích trên cột băng hòa tan, mới hiện ra cột băng vốn trong suốt.

Nàng đứng lên, nhìn kỹ cột băng trước mặt, bàn tay ngưng tụ nội lực, phất đi những hạt sương nhỏ trên cột băng, không ngờ thật sự trong đó có thứ gì!

Nhìn giống như là thi thể một đứa trẻ, chỉ là không biết vì sao mặc quần áo người lớn.

Lúc này Mộc Phong Đình cũng đã thu công, tiến lên, nói: "Cẩn thận chút, để ta."

Mạc Hi lắc đầu nói: "Không có việc gì." Nàng lấy đoản kiếm đâm mạnh vào lớp băng ngoài cùng của cột băng, chỉ chốc lát, lớp băng rắc vỡ ra khe hở như mạng nhện. Mạc Hi tiếp tục dùng lực, khe hở dần dần mở rộng, cả tấm băng khẽ vang lên một tiếng thanh thúy, hoàn toàn sụp đổ. Lộ ra vật bên trong.

Quả thật là một thi thể, nhưng bề ngoài thoạt nhìn đã không giống người, giống con rối hơn. Mạc Hi lấy tay chạm vào, làn da của cô ta đã cứng như da thuộc.

Mạc Hi nhẹ giọng nói: "Thi thể này mặc quần áo nữ tử trưởng thành, trên đầu còn cài trâm hoa, hẳn là người trưởng thành. Ngoại hình thi thể rút nhỏ như vậy, nhất định là vì thi thể trong khoảng thời gian ngắn nghiêm trọng mất nước tạo thành." Mạc Hi biết tủ lạnh có tác dụng hút ẩm, mà nơi đây giống như một hầm chứa đá thật lớn, thi thể ở trong cột băng cũng như một cái quan tài bằng băng, hiệu quả hút ẩm không cần nói cũng biết. Ở núi Alps nước Pháp từng có hai người thích leo núi phát hiện được một thi thể, trải qua nghiên cứu của các nhà khoa học, thi thể đó là người của năm ngàn năm trước, hơn nữa cũng giống như xác nữ trước mặt này, thi thể khô rút nghiêm trọng, vật tùy thân lại hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng mà hiện tại như vậy, chỉ dựa vào quan sát bề ngoài thi thể khó có thể phán đoán thời gian tử vong. Bởi vì dưới tình huống nhiệt độ thấp mất nước, người chết vài năm thậm chí vài thập niên, bề ngoài không có khác biệt nhiều. Chỉ có thể từ cách ăn mặc của xác nữ phán đoán ước chừng năm tử vong.

Mộc Phong Đình nói: "Xem kiểu dáng quần áo của cô ấy, hẳn là người triều đại này. Trâm hoa cũng không quý trọng, chắc là con nhà thường dân. Quần áo được sửa sang lại vô cùng chỉnh tề, hình như có người muốn giữ lại cô ấy sau khi chết, đặc biệt chôn cô ấy ở đây."

Bỗng nhiên hắn giống như thấy cái gì, ra tay như điện phất đi vụn băng trên xác chết, lấy xuống.

Mạc Hi thấy cũng không khỏi chấn động, hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu ra vài chuyện.

Mộc Phong Đình đem vật ấy cẩn thận cất vào lòng.

Mạc Hi nói: "Nếu có thể đem cô ấy chôn ở đây, có nghĩa nơi này vốn thông với bên ngoài. Đáng tiếc trải qua quá nhiều năm, lại bị phong kín."

Mộc Phong Đình nói: "Cũng đến lúc đánh nát tường băng rồi. Xin cô nương giúp ta một tay."

Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Nội công của ta không bằng huynh, có một cách mạnh ngang huynh."

Mộc Phong Đình thấy nàng cười giảo hoạt, liền biết nàng lại có mưu ma chước quỷ, cười nói: "Cô nương xin vui lòng chỉ giáo."

Mạc Hi lấy hỏa tập ra, tháo phần băng gạc mới dùng còn dư ra, châm phần dưới, tay cầm đầu trên, chọn một chỗ trên băng kính nhìn có vẻ mỏng, đưa đầu băng gạc đang cháy tới gần tường băng. Chính là muốn đốt chảy tường băng.

Mộc Phong Đình nói: "Đáng tiếc cuộn băng gạc này hơi ngắn, nếu không chúng ta ngay cả một phần lực cũng không tốn."

Mạc Hi thản nhiên tiếp lời: "Nếu huynh đồng ý cởi quần áo ra đốt, cũng không phải không thể."

Mộc Phong Đình nhất thời nghẹn lời, sờ sờ mũi, không hé răng. Nữ tử lời nói lớn mật hắn gặp cũng không tính là ít, nhưng nàng có thể nói đạm mạc như thế, hơn nữa chữ chữ đều chân thật. Nữ tử có thể trong vài câu liền khiến hắn nghẹn lời, nàng xem như là người đầu tiên.

Rất nhanh băng gạc liền đốt hầu như không còn. Vách băng cuối cùng cũng tan ra một hố nhỏ sâu và dài cỡ hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ).

Tiếp theo, Mạc Hi lấy đoản kiếm ra đục lỗ. Đại khái đục nửa canh giờ, mặc dù không thấy có dấu hiệu đục xuyên, nhưng cũng rất có tiến triển.

Mộc Phong Đình nói: "Còn lại để ta. Cô nghỉ ngơi chút đi."

Mạc Hi tay cũng đau, liền vui vẻ chuyển giao nhiệm vụ.

Mộc Phong Đình dù sao nội công hơn Mạc Hi một bậc, đối với hoạt động đào khoét, đục lỗ linh tinh cũng am hiểu hơn Mạc Hi, tiến triển rất nhanh. Không đến nửa canh giờ, mắt thấy thắng lợi đã trong tầm mắt.

Hắn vừa đục tiếp một khối băng vụn, đột nhiên băng kính phát ra tiếng "rắc rắc", rất nhanh bắt đầu rạn nứt.

Mạc Hi thấy thế lớn tiếng nói: "Không tốt, cứ thế toàn bộ sẽ sập xuống!" Khối băng dày nặng như vậy nện xuống cũng không phải là chuyện đùa, hơn nữa rất có thể sẽ đè chết hai người trong động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK