Mục lục
Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

“Cô ——” Vương Hạo kinh ngạc, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Cô nói gì thế, cái gì mà giết người?”

Dương Dương thấp hơn anh không ít đang co rúm người ở đó, nghe thấy từ này thì khẽ run rẩy.

“Ý trên mặt chữ, anh không cần lo quá nhiều, cứ hỏi vậy là được, mặt khác, hãy để Dương Dương ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, đừng để thằng bé rời khỏi tầm mắt của anh.”

Sau nhiều mệnh lệnh liên tiếp, Vương Hạo không thể quay đầu lại.

Đến bây giờ trong đầu anh vẫn còn ấn tượng với giấc mơ của Dương Dương, sự tàn nhẫn máu me khiến anh run sợ, trong đầu đột nhiên có linh cảm, chẳng lẽ bởi vì bị rắn cắn cho nên mới nói cô ấy bị giết? Cơ Thập Nhất đã giải mã giấc mơ này?

Chuyện trước đó của Diệp Minh lại hiện lên trong đầu, khiến anh có chút chần chờ, nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại cho bà nội của Dương Dương, tiếng đập cửa đã vang lên.

Ngoài cửa là một bà cụ, sắc mặt khó coi nhìn anh, cửa vừa mở là bà ta đã đẩy anh ra để bước vào, dáng vẻ vô cùng hấp tấp.

Bà ta gọi: “Dương Dương!”

Gương mặt khô khốc đầy rẫy nếp nhăn, một đôi mắt thấu đáo nhìn chằm chằm Vương Hạo, dù mập mạp, lom khom, nhưng cũng không cản được tốc độ, bà ta xông thẳng tới ôm lấy Dương Dương.

Bị bà ta ôm như vậy, Dương Dương lớn tiếng bật khóc.

Vương Hạo mới bị sửng sốt trước một loạt động tác vừa rồi, nghe thấy tiếng khóc thì lập tức phản ứng lại, “Bà nội, bà làm gì thế, Dương Dương cũng bị bà dọa đến khóc luôn rồi.”

“Anh quản tôi làm gì?” Bà ta trừng mắt nói.

Vương Hạo dừng lại, anh không có tư cách để quản, nhưng nhìn Dương Dương khóc vật vã như thế thì anh lại không đành lòng, chỉ đành mở miệng nói: “Bà nội, để Dương Dương ở chỗ cháu vài ngày đi.”

Bà nội Dương Dương kiên quyết nói: “Không được, tôi phải dẫn thằng bé về nhà!”

Anh căng da đầu tê dại hỏi: “Đúng rồi bà nội, mẹ của Dương Dương ——”

Lời còn chưa nói xong đã bị bà ta vội vàng cắt ngang, “Không phải việc của anh, mau tránh ra cho tôi, đừng chắn đường!”

Khí thế của bà nội Dương Dương rất kinh người, khiến người nắm quyền ở đoàn phim như Vương Hạo cũng phản ứng lại không kịp, câu hỏi kế tiếp cũng hoàn toàn kẹt cứng trong cổ họng.

“Tránh ra!” Nói xong, bà ta ôm Dương Dương ra ngoài, Vương Hạo không ngăn cản được, lại không dám đụng vào, đành phải đi theo sau nói: “Bà nội, cháu đưa hai người trở về nhé, muộn thế này rồi rất khó gọi xe.”

Bà nội Dương Dương hừ một tiếng, gật đầu.

Nghĩ đến câu nói của Cơ Thập Nhất, anh như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo bọn họ, thỉnh thoảng lại nhìn Dương Dương đang bị bịt miệng, vô cùng đau lòng.

Anh vừa đi vừa nghĩ, tính tình bà ta vẫn tồi tệ như trước, thái độ này ai mà chịu được cơ chứ, cháu nội khóc cũng không dỗ, chỉ nằng nặc đòi đưa về nhà, chỗ của anh cũng không phải nơi ăn thịt người mà.

Bà nội Dương Dương quả đúng là không biết khách khí, anh lái xe đưa người trở về, xe có hơi tồi tàn cũ kỹ, bà ta còn lộ ra vẻ mặt khinh thường ghét bỏ, ôm Dương Dương lên xe.

Vương Hạo sờ chóp mũi, bản thân mình không mua nổi xe tốt, chiếc xe này qua tay mấy người rồi nên mới như vậy, hơn nữa, ba Dương Dương còn chưa có xe cơ mà, không biết bà ta ghét bỏ cái gì nữa.

Không lâu sau, tiểu khu xuất hiện trước mắt.

Vương Hạo lái xe tiến vào, bởi vì đây là khu chung cư cũ, đậu xe ở đó cũng không ai quản giáo, nên anh tùy ý đỗ trước tòa nhà, sau đó mở cửa cho bọn họ.

“Cháu không muốn… trở về… không quay về…” Dương Dương khóc lóc kêu lên “Oa ——”

Bà nội Dương Dương xuống xe trước, nghe thấy lời này thì lập tức tiến lên bịt miệng cậu bé, ánh mắt hơi lập lòe, nhẫn tâm kéo cậu bé xuống, khẽ dạy dỗ: “Không trở về nhà thì mày định đi đâu? Bỏ trốn cùng mẹ mày sao?”

Nghe thấy lời này, thân thể Dương Dương đột nhiên run rẩy, không nói chuyện nữa, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Bấy giờ bà nội Dương Dương mới vừa lòng, mạnh mẽ đóng cửa lại, lôi cậu bé đi, mặc kệ Vương Hạo ở đằng sau.

Vương Hạo vội vàng đóng cửa xe lại, nhanh chóng chạy qua đó, câu hỏi của Cơ Thập Nhất cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh, nhưng lại sợ bị bà nội Dương Dương mắng, rối rắm một câu hỏi cho đến gần tòa nhà, không nhìn đường nên suýt chút nữa đụng phải bà nội Dương Dương, người đột ngột dừng lại ở phía trước.

Bà ta cảnh giác nhìn anh, đôi mắt híp thành một đường: “Anh còn không đi sao, ở đây làm gì?”

Vương Hạo bị bà ta bất chợt quay đầu dọa đến nhảy dựng, hậm hực nói: “Cháu đưa hai người về nhà… Nếu cho cháu một chén nước thì tốt biết mấy…”

Đột nhiên bật thốt ra câu cuối cùng, chính bản thân anh cũng lắp bắp kinh hãi.

Bà nội Dương Dương lập tức trả lời: “Không có nước nôi gì hết!”

Nói xong, bà ta kéo Dương Dương đi vào tòa nhà, Vương Hạo không đi theo, nhìn hai người biến mất trên cầu thang, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Anh gọi điện cho người mẹ già của mình, tò mò hỏi: “Mẹ, có phải bà nội Dương Dương đối xử rất hung dữ với thằng bé không?”

Người bên kia bật cười: “Sao có thể, bà nội Dương Dương mong mỏi bao nhiêu năm mới có được cháu nội, sao có thể đối xử không tốt với thằng bé được, bà ta chỉ hận không thể đưa hết mọi thứ trên đời cho thằng bé, còn muốn tìm một người mẹ kế trẻ tuổi dịu dàng đấy.”

Vương Hạo líu lưỡi trước những suy nghĩ kỳ lạ này.

Mọi chuyện vừa rồi lại hiển hiện lên trước mắt, rõ ràng là có điều gì đó không ổn, bà nội Dương Dương không chỉ kéo mạnh, mà còn bịt miệng thằng bé, dáng vẻ hung dữ như vậy, không giống những gì mẹ anh nói một chút nào cả.

Chắc không phải bạo lực gia đình đấy chứ?

Trái tim Vương Hạo nhảy loạn xạ, anh thả nhẹ bước chân, từ cầu thang đi lên, lúc đến chỗ rẽ còn có chút sợ hãi, sợ sẽ xuất hiện thứ máu me như trong lời kể của Dương Dương, trái tim cũng bị nhấc bổng lên theo, mãi cho đến trước cửa.

Không biết rốt cuộc Dương Dương đã nhìn thấy gì, sao có thể mơ thấy chuyện kinh khủng như vậy, anh sợ rắn, nếu mơ thấy rắn chắc chắn sẽ liều mạng bỏ chạy, còn nếu bị cắn, ngày hôm sau tỉnh lại nhất định sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Khi anh đang định gõ cửa, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lời nói của Cơ Thập Nhất, cuối cùng lại thả tay xuống.

Cửa của khu chung cư cũ này không dày lắm, càng miễn bàn tới việc cách âm, anh cẩn thận áp tai lên cửa, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh bên trong.

“… Mày phải nhớ, mẹ mày bỏ trốn với người khác, còn đánh đập bố mày!”

“Hu hu…” Dương Dương khóc ròng.

Bà nội Dương Dương tức muốn hộc máu, nói: “Khóc cái gì mà khóc, chỉ biết khóc, giống hệt con mẹ mày, ngoại trừ khóc thì chẳng biết làm gì, sau này không được phép ra khỏi cửa, nếu còn ra ngoài tao sẽ bảo bố mày dạy dỗ mày!”

Kế tiếp là những tiếng loảng xoảng, khiến Vương Hạo vô cùng sốt ruột.

Anh đang chuẩn bị gõ cửa, tiếng bước chân dưới lầu lại khiến anh chú ý, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Liên Diệc từ dưới đi lên, anh trừng lớn hai mắt.

“Anh làm gì ở đây?” Liên Diệc nhíu mày, dáng vẻ của anh giống như ăn trộm vậy.

Vương Hạo vội vàng rời khỏi cửa, gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa đưa người thân trở về…”

Liên Diệc không để ý đến anh, nghĩ đến vừa rồi Cơ Thập Nhất gọi điện báo cảnh sát, anh ta và Phạm Dương trực tiếp lên tầng gõ cửa, Vương Hạo đứng sau cùng, tò mò nhìn bọn họ.

Có chuyện gì mà cảnh sát lại đột nhiên chạy tới đây vậy?

“Ai đấy?!” Bà nội Dương Dương hô to, đồng thời cánh cửa cũng bật mở, nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, phản ứng đầu tiên của bà ta là lập tức đóng cửa lại, phát ra tiếng “rầm” cực kỳ vang dội.

Phạm Dương sửng sốt “Đội trưởng Liên, chúng ta phải xông vào sao?”

Vừa rồi bọn họ nhận được điện thoại báo án, nói rằng nữ chủ nhân của nơi này có thể đã bị giết, mặc dù giọng điệu không chắc chắn, nhưng để đề phòng, bọn họ vẫn tới đây, biểu hiện này thật sự có phần giống như chột dạ.

Liên Diệc tiếp tục gõ cửa, tiết tấu không nhanh không chậm, trông có vẻ không hề gấp gáp chút nào, “Nếu thật sự không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào.”

Cuối cùng cửa cũng mở.

Bà nội Dương Dương sắc mặt trắng bệch đứng một bên, thấp thỏm hỏi: “Cảnh sát, chúng tôi là người tuân thủ luật pháp, có phải các anh tìm lầm người rồi không?”

“Chúng tôi đang tìm bà.” Liên Diệc đánh giá căn hộ.

Ngôi nhà này có diện tích không lớn, chia làm hai phòng ngủ, phòng khách nhỏ hẹp chứa đầy đồ lặt vặt, bên cạnh còn có chai bia chất lộn xộn, đủ thứ mùi quyện hoà vào nhau, vô cùng khó ngửi.

Phạm Dương không khỏi bịt mũi lại, bao nhiêu ngày không quét tước nhà cửa rồi, sao mùi khó ngửi thế?

“Lý Tú Hồng có nhà không?”

Bà nội Dương Dương lắc đầu như trống bỏi, đôi mắt giấu dưới những nếp nhăn, “Không có không có, cô ta bỏ trốn cùng người khác rồi, không trở lại nữa đâu!”

Bỏ trốn cùng người khác?

Trốn thật hay là bị giết?

Liên Diệc không phủ nhận, tiếp tục hỏi: “Không thấy từ khi nào, có phương thức liên lạc với cô ấy hay không, chứng minh thư vẫn còn ở đây chứ?”

Bà nội Dương Dương nói: “Mấy ngày trước, không còn nữa, không còn nữa rồi, cô ta bỏ trốn cùng người khác, mang hết đồ đi rồi!”

Phạm Dương đi đi lại lại trong phòng, nhìn thấy bé trai vẫn luôn ngồi khóc trên ghế, muốn tới dỗ dành nhưng không được, chỉ đơn giản là vào phòng kiểm tra.

Phòng vệ sinh của ngôi nhà cũ này rất nát, không có gạch lát nền, chỉ trát xi-măng, rất khó để rửa sạch bụi bẩn, để lại dấu vết màu đen, trong chậu bỏ đầy quần áo bẩn, vì đang là mùa hè nên rất dễ bốc mùi, chỉ liếc mắt qua đã không muốn đi vào.

“Cảnh sát, uống miếng nước đi.” Giọng nói của bà nội Dương Dương từ bên ngoài truyền đến.

Vương Hạo đứng một bên bĩu môi, khi nãy anh muốn uống nước, kết quả còn bị nói đến mức không ra gì, bây giờ đúng là đãi ngộ khác biệt tùy từng người.

Liên Diệc đang chuẩn bị bước chân ra cửa, khóe mắt thoáng nhìn thấy thứ gì đó, xoay người tiến vào phòng vệ sinh lần nữa.

Bà nội Dương Dương cầm cốc nước đứng cách đó mấy mét, trái tim bồn chồn nhảy loạn xạ, dùng sức mở to hai mắt nhìn người trong phòng vệ sinh, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, muốn tiến lên nhưnt rồi lại không dám.

Vương Hạo đi tới “Bà nội, bà đang nói gì thế?”

Bà nội Dương Dương đột nhiên run cầm cập, bất ngờ trừng mắt nhìn Vương Hạo, ác ý trong mắt khiến anh không khỏi lùi về sau, vẻ mặt tươi cười cũng lập tức thay đổi.

Dương Dương ôm chân cuộn tròn ngồi bên cạnh, không nhịn được khóc thút thít, đôi mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, sợ hãi quan sát mấy người trong phòng.

Liên Diệc đứng ở góc tường, nhìn chằm chằm vết bẩn, ngón trỏ quệt qua rồi đưa lên chóp mũi ngửi, mặc dù trong phòng có mùi khác ngăn cản, nhưng mùi hương quen thuộc này vẫn khiến anh ta không khỏi nhíu mày.

Đó là mùi máu.

Anh ta nhìn quanh nơi này một lượt, không lớn, nhưng vết bẩn ở góc này lại rất nhỏ, không dễ thấy, ở bên cạnh, tại vị trí thấp hơn cũng phát hiện vài vết bẩn, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn ra.

Liên Diệc hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt, bước nhanh ra ngoài, tiến vào phòng bếp.

Quả nhiên, mùi lạ trong bếp còn nặng hơn.

Anh ta quét mắt qua bàn bếp, mở toàn bộ các ngăn tủ bên dưới, lại phát hiện thêm một số dấu vết, so với phòng vệ sinh thì càng rõ ràng hơn, đồng thời cũng có thể nhìn ra màu máu.

Bà nội Dương Dương theo vào, nhìn anh ta.

Liên Diệc quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà ta: “Tại sao trên tường phòng vệ sinh và trong ngăn tủ phòng bếp lại có máu?”

“Tôi không biết…” Bà nội Dương Dương hoảng sợ nói.

Đúng lúc này, Phạm Dương đột nhiên lao ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi nói: “Đội trưởng Liên, trong phòng có phát hiện!”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK