Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất không trả lời Liên Diệc, mà cô đang tự hỏi tình huống có thích hợp hay không, dù sao thì cô vẫn chưa hề quen thuộc nơi này.
“Mấy người biết nhau sao?” Diệp Minh tò mò.
Phạm Dương giải thích: “Trước kia từng gặp cô Cơ.”
Đối mặt với sự đánh giá của Liên Diệc, Cơ Thập Nhất gật đầu: “Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ làm hết sức mình.”
Chuyện không liên quan đến cô, không có gì có thể trợ giúp, cô sẽ không thể hiện.
Liên Diệc thay đổi giọng nói: “Cậu hãy nói cho chúng tôi biết, mấy ngày trước hoặc ngày hôm qua cậu có cảm thấy có điều gì kỳ lạ hay không?”
Anh ta nặng nề nhìn Diệp Minh: “Đừng để sót chi tiết nào, nếu không thì chắc là cậu cũng tự biết hậu quả rồi đấy.”
Nghiêm khắc mà nói, bọn họ không cần phải phụ trách vụ án nhỏ này, bởi vì cũng không xảy ra mạng người.
Chỉ là, Diệp Minh cùng đoàn phim với Cơ Thập Nhất, thuận tiện điều tra nên mới theo.
Trước mắt, những suy đoán của bọn họ vẫn theo hướng giết người trả thù đơn thuần.
Nhưng camera theo dõi ở bên kia lại đúng ngay góc chết, ánh mắt của mấy người lớn tuổi không tốt, vân tay lại không có, điều tra theo quan hệ cá nhân cũng không tìm được gì.
Diệp Minh kể lần lượt những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, mấy việc vụn vặt ở đoàn phim cũng không phải là ngoại lệ, bao gồm cả giấc mơ thứ nhất, và lời dặn dò chú ý an toàn của Cơ Thập Nhất.
“Hết rồi sao?” Liên Diệc thấy anh ta dừng lại, gõ gõ tay, im lặng nhìn Cơ Thập Nhất đang cúi đầu chơi đùa với các ngón tay, hắng giọng nói: “Cậu hãy kể cho chúng tôi nghe về giấc mơ thứ hai đi.”
Giấc mơ thứ hai của Diệp Minh khác hoàn toàn với giấc mơ về cây cầu tre.
Anh ta mơ thấy mình biến thành đứa trẻ ngồi trên một bức tường, bức tường lung lay chực chờ sụp đổ, như thể chỉ cần khẽ động một chút thôi thì nó sẽ thật sự đổ nát vậy.
Bên ngoài bức tường là đường lớn xe cộ tấp nập, tiếng nói cười vui vẻ, trời xanh mây trắng.
Bên trong bức tường lại là mảng trời tối đen, góc tường có một cây cổ thụ, bên trên treo một sợi dây chuyền.
Mà bản thân anh ta thì một chân ở ngoài tường, một chân ở trong tường, nhìn thấy sợi dây chuyền, Diệp Minh mỉm cười, bò tới lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ.
Lúc nhìn xuống, anh ta ngây ngẩn cả người, dưới góc tường có từng khối thịt nát vụn.
Điều kỳ lạ chính là, dù bên trong bức tường rất tối, nhưng anh ta lại có thể nhìn rõ mồn một, kia hẳn là một con quạ đen bị xé thành nhiều mảnh, đầu bị đứt lìa lăn long lóc vào một góc, há hốc mỏ.
Nhìn theo hướng mỏ của nó, Diệp Minh thấy một con quái v4t to lớn, diện mạo vô cùng đáng sợ.
Anh ta chưa kịp nhìn cho kỹ càng thì nó đã phát hiện ra, quái vật nhảy tới chân tường, giống như một con dơi, và nó đang dang rộng đôi cánh ở sau lưng.
Diệp Minh bị nó cắt qua chân, ngã xuống bên ngoài bức tường, anh ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện trên đỉnh đầu bị bao trùm bởi bóng tối.
Con quái vật kia bay từ trong ra ngoài!
Diệp Minh bỏ chạy trên đường lớn, sức vận động trên cơ thể một đứa trẻ là vô cùng bé nhỏ, những người đi đường, xe cộ, nhà cửa biến mất trong nháy mắt, bầu trời cũng biến thành màu xám xịt.
Gió mạnh thét gào, Diệp Minh cứ như một con cừu non không có gì che chắn, chỉ chờ đợi thời khắc bị làm thịt.
Quái vật dùng chân quặp lấy Diệp Minh, miệng nó mổ lên người anh ta tạo nên vô số lỗ thủng, máu tươi chảy ròng ròng.
Ngay khi anh ta cho rằng mình sắp chết, thì con quái vật đột nhiên giật mất sợi dây chuyển trên cổ anh ta, sải cánh bay lên không trung.
Tiếng cười quỷ dị vẫn luôn quanh quẩn bên tai Diệp Minh, anh ta nằm trên mặt đất nhìn con quái vật kia giật đứt sợi dây chuyền.
Như vậy vẫn chưa đủ, con quái vật lại bóp nát sợi dây chuyền, bột phấn bay bay, cuối cùng, nó ném xuống từ trên cao.
Diệp Minh giống một con búp bê rách nát nằm trên mặt đất vậy, lỗ thủng vẫn đang rỉ máu, chỉ có thể bò về phía trước, để lại vết máu uốn lượn.
Sau cùng, anh ta với tay lấy được sợi dây chuyền, có điều, giờ đây chỉ còn lại mỗi sợi dây mà thôi.
…
“Đó là toàn bộ câu chuyện.” Diệp Minh nói, anh ta chạm vào trước ngực, sợi dây chuyền vẫn còn đó, không hư tổn gì.
Đêm hôm trước mơ thấy cảnh tượng đó, anh ta sợ chết khiếp, rạng sáng giật mình tỉnh dậy không ngủ lại được nữa, thế nên tinh thần ngày hôm qua mới kém như vậy.
Phạm Dương trừng mắt, giấc mơ này cũng đủ kỳ dị và máu me rồi đấy.
Ở đây, những người cảm thấy bình thường sợ rằng cũng chỉ có Liên Diệc và Cơ Thập Nhất, bọn họ coi như không có việc gì, đến biểu cảm cũng chẳng mảy may thay đổi.
Cơ Thập Nhất nghe thấy giấc mơ này, lông mày hơi nhíu lại.
Giấc mơ của Diệp Minh nửa sáng nửa tối, hiển nhiên đó là kết quả trong lúc vô thức.
Loại quái vật xuất hiện trong giấc mơ cực kỳ phổ biến, con người cũng vì sợ hãi nên mới nghĩ nó vô cùng xấu xí, bởi nỗi, tận sâu trong tiềm thức, anh ta không muốn đối mặt với người nọ.
Nhưng hiện tại ký ức của Diệp Minh đang bị khuyết thiếu, chỉ mơ hồ cảm nhận được ý nghĩa của giấc mơ.
Toàn bộ phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở của mấy người bọn họ.
Diệp Minh nằm trên giường nhìn họ, không hiểu vì sao bầu không khí đột nhiên kỳ lạ đến thế.
Nhịp tim của Cơ Thập Nhất tăng nhanh, đúng lúc này, trước mắt cô tối sầm lại, như chìm vào bóng tối, một luồng khí ấm áp truyền tới trước ngực.
Đột nhiên, một đôi mắt xuất hiện trước mặt, giăng đầy tơ máu, tràn ngập sợ hãi, nhưng nháy mắt lại biến mất không để lại tăm tích.
Ý thức bị kéo đi xa, hai mắt khôi phục lại ánh sáng, Cơ Thập Nhất hơi thở d0c, khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Ánh mắt sắc bén của Liên Diệc quét qua, “Cô không thoải mái ở đâu sao?”
Cơ Thập Nhất lắc đầu “Đôi mắt…”
Linh lực đang nhắc nhở cô, nhưng vì nó quá ít nên chỉ nhắc nhở được vài giây về giấc mơ của Diệp Minh mà thôi!
“Đôi mắt?”
“Đôi mắt làm sao?”
Liên Diệc hạ giọng xuống, hỏi: “Đôi mắt làm sao? Mắt của cô khó chịu?”
“Không phải…” Cơ Thập Nhất lẩm bẩm, cúi đầu suy nghĩ, bỗng trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cô buột miệng thốt lên: “Có phải người khác cho anh sợi dây chuyền đó không?”
Diệp Minh kinh ngạc “Sao cô biết, đó là bố tôi tặng, tôi đã đeo nó từ khi còn nhỏ.”
Mấy người đều nhìn về phía cô.
Quả nhiên… Cơ Thập Nhất nói: “Có thể cho tôi xem ảnh của bố anh được không, ảnh chụp gần đây nhất.”
Diệp Minh nghe theo cô mà đưa di động qua, trên màn hình là ảnh chụp của anh ta và bố, nụ cười xán lạn, có thể nhìn ra được tình cảm giữa hai người rất tốt.
Quả nhiên, đôi mắt trong ảnh chụp chính là đôi mắt vừa rồi.
Điểm khác biệt chính là, linh lực nhắc nhở cô, đôi mắt đó hoảng sợ trừng lớn, mà đôi mắt trong ảnh hơi vẩn đục, khóe mắt còn có vài nếp nhăn.
Đôi mắt trẻ hay già, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại giọng điệu như bình thường: “Giấc mơ này nói cho tôi biết, anh không phải là mục tiêu.”
Liên Diệc đột nhiên mở miệng: “Bọn chúng nhắm vào bố cậu ta ư?”
Cơ Thập Nhất gật đầu.
Đôi mắt mà luồng linh lực nhắc nhở chính là đôi mắt của bố Diệp Minh, cộng thêm nội dung từ cảnh tượng trong giấc mơ, chẳng cần nói thì tất cả cũng đã tỏ tường.
Vì Diệp Minh sợ hãi hoặc vì một nguyên nhân nào đó, con người đã bị ý thức hóa thành quái vật, đồng thời anh ta cũng không phải là mục tiêu của con quái vật kia, mà là sợi dây chuyền trên cổ.
Diệp Minh được bố tặng cho sợi dây chuyền đó từ khi còn nhỏ, trong lòng anh ta, nó có thể đại diện cho bố, vậy nên cảnh tượng trong mơ mới xuất hiện sợi dây chuyền.
Quái vật đã vứt bỏ Diệp Minh sau khi lấy được sợi dây chuyền, rõ ràng là anh ta bị liên lụy.
Về phần nguyên nhân, đó là vì bố của Diệp Minh đã nhìn thấy điều gì đó, cho nên mới xuất hiện hình ảnh đôi mắt.
Hay chăng, có thể nói là Diệp Minh rất may mắn.
Giấc mơ cảnh báo thường có xác suất rất nhỏ, có người cả đời chưa chắc có thể mơ thấy một lần.
Mà anh ta thì một đêm mơ thấy những hai lần, hơn nữa còn dần dần rõ ràng.
Hiển nhiên, giấc mơ thứ hai này không chỉ liên quan đến sự việc trong quá khứ, mà còn có quan hệ mật thiết đến nguyên nhân Diệp Minh phải nằm viện bây giờ.
Có lẽ, vẫn còn giấc mơ thứ ba.
Phạm Dương kích động nói: “Vậy nên con quái vật trong mộng gi3t ch3t quạ đen, là do cậu đeo sợi dây chuyền nên nó mới tấn công cậu! Mà sợ dây chuyền đó do bố cậu tặng, nó đại diện cho bố cậu, thế nên người nó muốn đuổi giết chính là bố cậu!”
Nói đoạn, anh ta quay đầu sang nhìn về phía Cơ Thập Nhất: “Tôi nói đúng không?”
Liên Diệc đá anh ta một cước.
Cơ Thập Nhất gật đầu: “Anh nói rất đúng.”
“Chẳng lẽ quái vật và quạ đen muốn tranh đoạt sợi dây chuyền?” Phạm Dương nghẹn họng nhìn trân trối, “Tình tay ba hả? Trong giấc mơ, Diệp Minh vẫn còn nhỏ, rất có khả năng.”
“Không phải, là vì bố của Diệp Minh đã nhìn thấy chuyện gì đó.”
Diệp Minh hơi mở to hai mắt, anh ta không mấy tin tưởng vào kết luận này: “Có phải mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi hay không, chỉ là một giấc mơ mà thôi, ba tôi là một người bình thường, sao có thể chứ.”
Nói thì nói như vậy, nhưng ngày hôm nay, thái độ kỳ quái của bố khi nói chuyện điện thoại lại khiến anh ta hơi dao động.
Trách ông? Chuyện này có liên quan gì tới ông?
Liên Diệc thấy Diệp Minh do dự, biết chắc chắn anh ta vẫn còn đang che giấu điều gì đó, không khỏi nhíu mày, hạ giọng nói: “Cậu Diệp, rõ ràng chuyện này không hề đơn giản, cậu có để sót chuyện gì chưa nói hay không?”
Nghe vậy, Diệp Minh hơi do dự, sau một thời gian dài im lặng, anh ta mới nói ra.
Liên Diệc ghi chép lại, đây chính phương hướng đột phá của vụ án.
Xem ra là đối phương muốn lợi Diệp Minh để đạt được mục đích đe dọa và uy hiếp bố anh ta, manh mối cuối cùng vẫn phải điều tra từ bố của Diệp Minh.
Liên Diệc cũng nhìn về phía Cơ Thập Nhất: “Có thể biết được con quái vật kia là ai không?”
Cơ Thập Nhất lắc đầu.
Nếu hiện tại cô có đủ linh lực, nếu có thể tiến vào giấc mộng, tiếp xúc gần với con quái vật kia, như vậy mới có thể biết được người nọ là ai.
Cho dù là quái vật, cũng sẽ xuất hiện những điểm có liên kết với hiện thực.
Bất luận là quạ đen hay quái vật, Diệp Minh đều không biết điểm đặc trưng, do đó mới tiến hóa thành dáng vẻ của quái vật, có lẽ cảnh tượng lúc đó quá sức kinh khủng nên đã để lại bóng ma trong tâm trí anh ta.
Cô khẽ nói: “Cảnh trong mơ thiếu đi phần mô tả, hơn nữa, khi ấy Diệp Minh vẫn còn nhỏ, chắc hẳn việc đó từng xảy ra lúc cậu ấy còn là một đứa trẻ, ký ức của cậu ấy không đầy đủ, vậy nên giấc mơ thể hiện lại tình hình lúc đó cũng cực kỳ mơ hồ.”
Chỉ cần để Diệp Minh tiếp xúc nhiều lần hoặc trở lại nơi đó, có lẽ ký ức sẽ sống lại.
Anh ta có thể nhớ lại ngay, hoặc mọi chuyện sẽ được thể hiện thông qua giấc mơ.
Bằng cách này, phạm vi đã thu nhỏ hơn rất nhiều, điều tra thêm một chút sẽ rõ.
Liên Diệc phát hiện, một khi đề cập đến chuyện giải mộng, Cơ Thập Nhất sẽ tràn đầy tự tin, cả người đều toả ra sức hấp dẫn khác biệt.
“Dựa theo cách nói này, thực ra Diệp Minh cũng nhìn thấy người đó.” Phạm Dương đột nhiên mở miệng.
Diệp Minh đã nhìn thấy quái vật, có lẽ sẽ biết được kẻ tình nghi là ai.
Nghĩ đến đây, ánh mắt sáng quắc của anh ta nhìn về phía Diệp Minh.
Diệp Minh vội vàng lắc đầu: “Tôi không nhớ mình đã từng gặp chuyện như vậy!”
“Tuổi còn nhỏ nên không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.” Phạm Dương rung đùi đắc ý.
Khoe khoang trong chốc lát, anh ta lại thở dài, không ngờ là bây giờ bọn họ đang nghe một nữ sinh giải mộng, hơn nữa còn thật sự tin vào kết quả ấy, nếu nói ra ngoài chắc là sẽ chẳng có ai tin đâu.
Không khí trong phòng bệnh lại khôi phục sự tĩnh lặng.
Hiện tại đã xác định được nơi phát ra linh lực.
Giải mộng có thể đạt được linh lực, hơn nữa nó liên quan đến mức độ khó dễ của giấc mơ.
Hôm nay, giấc mơ của Diệp Minh khó hơn giấc mơ của Vương Như Mỹ, vậy nên linh lực chui vào miếng ngọc bội cổ xưa cũng nhiều hơn lần trước một chút, thời gian ở lại cơ thể cũng lâu hơn vài giây.
Về phần tín ngưỡng, cô vẫn không thể xác định được, dẫu sao thì cả hai lần đều có mặt mấy người bọn họ, vì vậy không thể rút ra kết luận.
Liên Diệc lật xem nhanh qua sổ ghi chép của mình, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Hôm nay, cảm ơn sự phối hợp của hai người, chúng tôi sẽ mau chóng điều tra, nếu có kết quả, tôi sẽ thông báo cho hai người.”
Chỉ là anh ta vừa đứng dậy, di động đã vang lên.
“Đội trưởng Liên, ở khách sạn Đình Loan số 345 đường Thanh Hà, có người nhảy lầu.” Đầu kia hơi dừng lại, sau đó nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
Nghe xong thông tin bổ sung, Liên Diệc bất chợt đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi.
- -----oOo------