• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Sở Du Nhiên đau lòng xoa đầu Panda, hỏi thầy Hal ở bên cạnh: “Bị thương có nặng không?”

Hal lắc đầu, đau lòng đáp: “Rách một lớp da, còn bị sợ hãi nữa. Panda cứ khóc mãi, ta đã báo cho phụ huynh của bé rồi. Nhưng phụ huynh bé nghe nói ngươi đến, cho nên không sai người tới nữa.”

Sở Du Nhiên gật đầu, hiểu rằng Banksy đại nhân không muốn để lộ thân phận của Panda, chỉ là rách một lớp da…Sở Du Nhiên dịu dàng hỏi Panda: “Con ngoan, như vậy thì ngày mai con không thể vận động rồi, phải không? Bởi vì Panda bị thương nè.”

Panda nghe xong, hai mắt sáng rực lên, thút thít gật đầu.

Sở Du Nhiên híp mắt: “Ngày mai không thể vận động, sau này cũng không thể vận động, phải không? Bởi vì Panda bị thương rất nghiêm trọng nhỉ.”

Panda gật đầu, tiếp tục thút tha thút thít, khóc đến mức lả cả người, chỉ nghe thấy tiếng nấc chứ chẳng thấy rơi giọt lệ nào.

Sở Du Nhiên thở dài bất đắc dĩ, xoa gáy Panda, thằng bé này! Khóc thút thít không phải vì đau, mà chỉ vì muốn để mọi người thấy mình bị thương rất nghiêm trọng, lấy cớ sau này trốn không phải vận động giảm béo mà thôi!

Sở Du Nhiên biết bé con không đau quá, mới quay đầu nhìn xung quanh thì thấy Sở Hồng Vũ vẫn đang điều tra khắp hiện trường. Cậu đi tới chỗ Wales, “Em có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Wales nghiêng đầu, né đường cào của con trai, vẻ mặt dịu dàng: “Em nói đi.”

“Em hiện giờ chưa thể quay lại trường, nhưng để mấy bé con ở đây em cũng không an tâm được. Liệu có thể mang tất cả bọn chúng đi, mở lớp ngay trong cung được không?” Mấy đứa nhóc này, mỗi đứa một tính một nết, thầy giáo Claude và thầy giáo Hal rõ ràng không trị nổi.

Wales hơi do dự một lát, sau đó gật đầu: “Em thích là được.”

Sở Du Nhiên nở nụ cười: “Như thế cũng đỡ mất công mỗi ngày phải đưa đón Dillow.”

Wales đã đồng ý thì Sở Hồng Vũ chẳng còn gì để nói, dẫu sao mấy nhóc con này đều là tiểu tổ tông, sớm mang ra khỏi trường ngày nào thì ông cũng bớt lo ngày đó, vì vậy Sở Hồng Vũ lập tức sai người tống đám nhỏ đi hết. Thầy giáo Hal với tư cách trợ giảng, cũng bị tống đi theo.

Trước đây ông sắp xếp thầy giáo Hal làm trợ giảng cho Sở Du Nhiên cũng có lí do cả. Không chỉ bởi Hal là người đơn thuần, tính cách cẩn thận, mà còn bởi vì xuất thân của người này rất tốt. Hal là con nhà lính, anh trai cậu hiện đang là Thủ lĩnh đại nội thị vệ. Đừng tưởng nhà bọn họ là thỏ thì tầm thường, cả nhà ấy đều là thỏ cuồng bạo lực, phi thường trung thành với Hoàng gia, từ nhỏ đã được học lễ nghi của quý tộc. Thỏ Hal mặc dù có chút nhát gan, nhưng khi cần thiết vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Sở Du Nhiên ôm đám trẻ đi, chuyện còn lại cũng cần phải giải quyết.

Wales đã sai người đi điều tra giống đực bị bùng nổ dị năng kia tiếp xúc với những ai, tin rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng “cháy nhà ra mặt chuột”. Nhưng chưa kịp có kết quả, thì Nghị viện đã bắt đầu hướng mũi dùi phê phán về phía Sở Du Nhiên.

Wales vì Vương hậu bỏ qua tôn nghiêm của Hoàng gia, trừng phạt một Công tước nhất đẳng. Hiện giờ vì Vương hậu mà Bệ hạ bỏ qua thân phận, không khác gì thường dân. Vương hậu không để ý thân phận của bản thân đòi đi làm thầy giáo, hơn nữa lúc ấu tể bị thương thì không có mặt, nói thế nào cũng đều là sai lầm của Vương hậu. Một Vương hậu như vậy, không có giá trị!

Nghị viện vừa lên tiếng, tất cả những dư luận xã hội đang bàn tán về thái độ thân dân của Quốc vương và Vương hậu bỗng im bặt. Đây rõ ràng là ván bài chính trị, mâu thuẫn giữa Hoàng gia và Nghị viện cũng không phải mới xuất hiện mấy năm gần đây.

Đêm đó, Wales giương mắt xem Nghị viện truyền đi tuyên bố phê phán, y hừ lạnh, sát khí tỏa ra khiến Crewe luôn theo hầu y run cả người.

“Những chuyện sai ngươi làm ngươi đã làm xong chưa?” Wales nén giận, hỏi người bên cạnh.

Crewe lấy một cái hộp được đóng gói tinh xảo ra, cúi đầu, thận trọng nói: “Miếng ngọc ngài muốn đã mua được, quà cũng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

“Vậy bắt đầu luôn đi!” Wales mở nắp hộp ra, liếc mắt nhìn, sau đó y đứng phắt dậy, vừa dứt câu đã vội vã rời khỏi phòng.

Sở Du Nhiên lúc này đang rất buồn, dù có là ai thì khi bị đánh giá là không xứng với bạn đời, còn bị người ngoài “cây ngay không sợ chết đứng” vạch ra một loạt lí do không xứng, tâm trạng đều sẽ rất khó chịu.

Ta sống cuộc sống của ta, liên quan quái gì tới các ngươi?

Tối nay, trời đêm u ám, độ ẩm không khí rất cao, dường như báo hiệu sắp có mưa, ngay cả ngôi sao bình thường sáng rực trên bầu trời cũng bị che khuất. Sở Du Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, sắc mặt cũng tựa như bầu trời ngoài kia.

Dillow nhận ra tâm trạng của cậu không tốt, cho nên nhóc con tự nhiên ngoan hẳn, tự giác túm Asa và Emile đang cãi cọ ầm ĩ lên lưng, sau đó ôm lấy Caesar đang ngủ, kéo bọn nhỏ về phòng riêng, để Sở Du Nhiên được yên tĩnh một mình.

Thấy cảnh này, tâm trạng của Sở Du Nhiên cũng đỡ hơn phần nào, mặc kệ người ngoài nói gì, người nhà cậu luôn tri kỷ như vậy đấy.

Ngay lúc ấy, Sở Du Nhiên đột nhiên có cảm giác lạ, theo bản năng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà Wales thì đang bò theo cửa sổ lên, thấy Sở Du Nhiên theo dõi y chằm chằm, Wales cực kỳ không vui, chép miệng. Vốn muốn cho cầu lông nhà mình một niềm vui bất ngờ, ai ngờ giống cái dốt nát này lại không hiểu thế nào là lãng mạn chứ.

Sở Du Nhiên bật cười: “Anh nghiện trèo cửa sổ hả? Đến nhà mình cũng phải trèo cửa sổ vào.”

Wales ngồi trên bậu cửa sổ, vươn tay về phía Sở Du Nhiên, trong mắt đong đầy ý cười. Động tác của y rất tao nhã, khi Sở Du Nhiên đưa tay ra, cậu cảm thấy mèo bự nhà mình có trèo cửa sổ cũng đẹp trai hơn người khác nhiều.

Ôm nhẹ eo Sở Du Nhiên, Wales kéo cậu vào lòng, để Sở Du Nhiên ngồi lên đùi y. Lồng ngực của y dán lấy lưng cậu, để y có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim của Sở Du Nhiên bây giờ.

Sở Du Nhiên ngoái đầu lại, hôm nay không có sao, ngồi ở đây làm gì? Nhìn ánh đèn neon bên ngoài hả?

Wales đặt cằm lên bả vai Sở Du Nhiên, ra hiệu cho cậu mau nhìn ra ngoài.

Sở Du Nhiên ngửa người ra, yên tĩnh ngắm nhìn phía xa. Khoảng nửa phút sau, bầu trời vốn đang âm u đột nhiên xuất hiện tia sáng, mây đen bị xua tan, ngôi sao trên trời bắt đầu xuất hiện, soi tỏ một “quả cầu” chiếu ánh sáng dịu hiền. Sở Du Nhiên mở to mắt kinh ngạc, cậu tựa như đang được thấy mặt trăng nơi quê nhà.

Ngay sau đó, chín “mặt trăng” nữa từ từ xuất hiện, hình dạng không khác nhau mấy, trừ một cái có hình trái tim. Sở Du Nhiên ngạc nhiên thốt lên: “Thật đẹp!”

Wales hài lòng nhếch mép, y giống như một con mèo, cọ cọ vào vành tai Sở Du Nhiên, sau đó thè lưỡi ra, liếm liếm vành tai hồng nhạt ấy. Giọng nói trầm khàn vừa gợi cảm, vừa lưu luyến đa tình, “Nhìn kỹ vào, đây là món quà ta tặng em.”

Vừa dứt lời, mười quả cầu ánh sáng đột nhiên nổ tung, mấy chục ngàn tia sáng bay ra, vẽ lên bầu trời một cái đuôi dài đằng đẵng kéo về bốn phương. Chớp mắt, toàn bộ vùng trời đế tinh tràn ngập hình ảnh mưa sao băng.

Bầu trời đêm đột nhiên rực sáng, khiến tất cả con dân của đế tinh đều ngừng lại công việc đang làm, cùng ngẩng đầu nhìn trời đêm. Ban nãy, không ít người thấy được quả cầu sáng hình trái tim, mà hôm nay lại là lễ tình nhân, dự báo thời tiết cũng không đề cập tới việc có mưa sao băng.

Cho nên, hiển nhiên trận mưa sao băng này là sản phẩm nhân tạo để làm vui lòng giống cái. Mà người có đủ sức ra tay hào phóng như vậy, không cần nói cũng biết là ai.

Sở Du Nhiên sững sờ, đẹp quá, đẹp tới mức có cảm giác không chân thực!

Món quà này, quá quý giá!

“Thích không?” Thấy Sở Du Nhiên cảm động, Wales cũng mỉm cười.

“Thích lắm! Cảm ơn anh!” Sở Du Nhiên cười khoái chí, mắt không rời khỏi bầu trời sao, mà theo ánh sao lướt qua, con người màu đen của cậu cũng như được phủ thêm ánh sáng, ngũ quan tinh xảo bởi vì vui vẻ mà ửng đỏ.

“Vì thế nên ta là người rất lãng mạn.” Không được nói y già nữa!

Wales ôm cậu chặt hơn, cố gắng kéo sự chú ý của Sở Du Nhiên về phía mình. Nhưng đáng tiếc, tâm trí của Sở Du Nhiên vẫn cứ ở phía trời đêm, cậu hỏi: “Làm sao làm được như vậy?”

Wales bóp eo Sở Du Nhiên, mặt không đổi sắc ăn đậu hũ, thản nhiên đáp: “Cho nổ mấy tinh cầu là được thôi.”

Sở Du Nhiên: “…” Còn tưởng áp dụng công nghệ cao chứ, không ngờ chân tướng lại là cho nổ tinh cầu để mảnh vụn hình thành mưa sao băng! Cảm động qua đi, Sở Du Nhiên không khỏi nghĩ tới tâm lý của các binh sĩ phải hoàn thành nhiệm vụ này bên ngoài vũ trụ, không biết họ có nghĩ Wales điên rồi không?

Wales mở cái hộp tinh xảo, lấy ra miếng ngọc tỳ hưu bỏ vào lòng bàn tay Sở Du Nhiên, cười nhạt: “Chỉ cần em thích, ta sẽ giúp em lấy, cho dù có là hái sao trên  trời.”

Sở Du Nhiên nhìn lòng bàn tay mình, viền mắt nóng lên. Cậu nắm chặt tay, mỉm cười ôm cổ Wales, cảm động nói: “Cám ơn anh. Gặp được anh, thật tốt.”

“Em nên nói là, gả cho anh, thật tốt.” Wales ôm chặt cậu, hôn nhẹ một cái, sau đó nhìn Sở Du Nhiên, tỏ vẻ cậu nhất định phải chính miệng nói ra.

Sở Du Nhiên cười: “Đúng vậy, gả cho anh, thật tốt!”

Mắt Wales tối lại, y giữ chặt đầu Sở Du Nhiên, vội vàng hôn cậu.

————–

Ngoài cửa, Dillow để một cục lông xù trên lưng, một cục lông xù cưỡi cổ, miệng lại ngậm một cục lông xù khác. Nhóc con dùng sức nặng hai mươi lăm cân của mình cố gắng khiêng các em trai nặng chừng mười lăm cân lên, cảnh tượng giống y như lực sĩ. Các em trai đói bụng, muốn ăn cơm, cho nên Dillow điện hạ đưa em đi chọn món ăn.

Lindsay vội vã dỗ dành để bốn anh em tách ra, rồi múc cho mỗi người một bát cháo thịt. Ba nhóc họ mèo ăn rất nhanh, mà Caesar thì nhẩn nha mổ từng miếng một. Cho nên, đến khi các anh trai đã ăn hết sạch, mình bé út vẫn còn hơn nửa bát.

Asa duỗi cổ ra nhìn, nhóc cứ cảm thấy đồ ăn trong bát em trai ngon hơn đồ trong bát mình. Hơn nữa nhóc ăn xong rồi, không sợ đồ ăn của mình bị ai cướp, cho nên nhóc hư hỏng thò móng vuốt ra, chọc chọc cái bát một chút. Thấy Caesar không để ý, Asa đột nhiên nhào tới “nhanh như hổ đói vồ mồi”!

Dillow nhanh tay nhanh mắt, vung móng vuốt đập Asa bẹp dí xuống đất, sau đó đè chân lên, lạnh lùng dạy bảo: “Là anh trai, sao em có thể đi cướp đồ ăn của em trai mình hả?”

Dillow vừa dứt câu, đã thấy Emile thè lưỡi liếm bát của Caesar. Caesar ngẩng đầu nhìn Dillow, không có phản ứng gì.

Dillow gật đầu, cảm thấy bản thân tràn đầy uy nghiêm của anh cả. Bé Caesar khá nghe lời, Emile là giống cái từ nhỏ đã biết nhường nhịn. Xem ra, nhà này cái đứa duy nhất không biết nghe lời chính là Asa!

Giãy dụa mãi vẫn không thoát ra khỏi móng vuốt của đại ca nhà mình được, Asa há mồm ngáp, cứ thế ngủ luôn.

Dillow bất đắc dĩ ném bé lên lưng mình, sau đó chờ Caesar ăn cháo xong, cũng để Caesar trèo lên lưng luôn rồi ôm cả Emile theo, bước đi vô cùng tao nhã. Thúc thúc ngu xuẩn giờ này đi ngủ rồi, cho nên nhóc có thể đường đường chính chính ngủ chung với em trai, không ai cản nổi. ╭(╯^╰)╮Năm giờ sáng hôm sau, Dillow điện hạ bị một cục lông nhảy đè lên người làm cho tỉnh giấc, sau đó lại bị một bé mập khác nhào tới, túm lỗ tai. Em trai thi nhau kêu meo: Đói bụng!

Caesar vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo, bé con không thích kêu chíp chíp như trẻ con, cho nên bé túm đầu Dillow, mổ liên hồi xuống: Đói bụng! Muốn ăn cơm!

Dillow lảo đảo đứng lên. Nhóc chớp mắt, phát hiện ra gối đầu của mình bị thủng một lỗ to tổ chảng! Bông gối bị móc hết ra, hiện trường cực kỳ thê thảm!

Ga trải giường cũng bị cào rách lỗ chỗ. Lí do là bởi các em trai thích cào móng, ga trải giường không chịu nổi sức phá hoại của bọn nhỏ, nên đã hi sinh!

Dillow trợn mắt, cảm thấy đầu óc chao đảo. Trước khi đi ngủ rõ ràng mọi thứ vẫn tốt, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Đúng lúc ấy, nhóc ngửi thấy mùi nước tiểu, đùi cũng có cảm giác nóng ướt. Dillow chun mũi, cúi đầu nhìn chân trước bên trái của mình. Asa vẫn ôm đùi anh trai, không ngừng, tiểu…

Dillow: “…meow!!!”

Ấu tể đệ nhất đế quốc từ nhỏ tới giờ chưa từng bao giờ phải gào thét thê thảm đến thế!

Theo phản xạ có điều kiện, Dillow vung móng hất văng Asa ra ngoài. Mà đúng lúc ấy, người hầu cuống quít mở cửa ra, vừa vặn đều trông thấy cảnh này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK