• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vân Tích

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

***

Sở Du Nhiên vừa mở cửa, hai nhóc hư hỏng vụt chạy ra khỏi phòng tắm, trên người đứa nào đứa nấy dính đầy bọt xà phòng trơn tuồn tuột, trên móng vuốt không biết dính bột màu ở đâu, để lại trên mặt đất một chuỗi dấu chân.

Lại nhìn căn phòng của Dillow, bong bóng rải từ phòng tắm ra đến tận phòng đồ chơi, hai đứa nhỏ kéo theo một chuỗi bong bóng, cảm thấy chơi rất vui, nhảy nhót liên tục chọc nổ từng bong bóng nhỏ. Trong chớp mắt, phòng đồ chơi của Dillow trở nên cực kì lộn xộn thê thảm. Mà thấy Asa đang định kéo bong bóng chạy vào phòng ngủ, Sở Du Nhiên ôm đầu, ngăn nó lại: “Asa, mau đi tắm đi!”

Asa lắc đầu, không thích tắm đâu!

Để trốn không phải tắm, bé mập nhảy vào trong phòng ngủ của Dillow, cả người đầy nước, bong bóng thổi ra còn lẫn cả bột màu. Caesar lẳng lặng bay vào theo, địa bàn của đại ca bé cũng phải chiếm một phần.

Dillow tức giận ria mép dựng lên, đứng trước cửa phòng tắm gào to: “Người đâu! Bắt bọn chúng lại cho ta! Không được để chúng bò lên giường của ta!”

Trên người báo nhỏ Dillow phủ đầy bọt xà phòng trắng, trên đuôi chỗ hồng chỗ xanh. Ban nãy, Asa đổ toàn bộ chai sữa tắm lên người Dillow, đủ cho Dillow tắm sạch nguyên một năm. Mà Caesar thì không cam lòng yếu thế, đổ thêm hai lọ bột màu. Bột màu gặp nước thì tan ra, lấp lánh ánh sáng, nhuộm đuôi của Dillow thành một cái đuôi sặc sỡ sắc màu.

Sở Du Nhiên trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ, thấy Dillow giận điên người thì cậu lặng lẽ lùi lại hai bước rồi bế Emile quay về phòng mình. Chuyện giữa đàn ông con trai, cứ để bọn nó tự mình giải quyết, cậu cũng không định nhúng tay vào.

Bởi vì quá kinh khủng, cho nên không thể nhúng tay vào.

Dillow tiếp tục gào thét, Sở Du Nhiên tiếp tục ôm Emile cùng đọc sách. Khoảng mười phút sau, Lindsay và vài ba người hầu cả người ướt đẫm rốt cục cũng bắt được Asa và Caesar mang đi tắm.

Dillow ở trong phòng tắm hơn hai tiếng, báo nhỏ cảm thấy nhóc đang tắm cho cả năm nay, tắm mãi không hết bọt, lông rụng bớt không ít. Nhất là đuôi, tắm đến mức sắp trọc hết lông rồi.

Biết chuyện, Sở Du Nhiên lại bóp trán, miệng không nhịn được cười. Nhà đông con, thật náo nhiệt, ha ha ha.

Cọ cọ bé Emile đang buồn ngủ không mở nổi mắt, Sở Du Nhiên ngồi chờ Wales về.

Đến lúc Wales về nhà, hai cha con vẫn đang dựa vào cửa sổ chờ. Chỉ có điều Emile đã ngủ say, còn Sở Du Nhiên thì đang chông tay lên cằm, gà gà gật gật.

Ôm Emile từ trong lòng Sở Du Nhiên lên, Wales cúi đầu cọ cọ lên trán bé con, sau đó giao bé cho người hầu, để người hầu đưa Emile về phòng ngủ chung của ba anh em. Sở Du Nhiên mở mắt ra, mông lung nhìn đồng hồ, cười nói: “Không ngờ đã mười một giờ rồi.”

Wales đau lòng xoa đầu Sở Du Nhiên, khom người xuống bế cậu lên không để cho cậu phản kháng, y hôn vành tai Sở Du Nhiên, dặn: “Lần sau không cần chờ anh, mệt lắm.”

“Anh không ở nhà em cảm thấy không an tâm, không ngủ được.” Sở Du Nhiên vùi đầu lên bả vai Wales, ngửi thấy hương vị quen thuộc, cậu cảm thấy thật bình yên.

Wales mỉm cười, thỏa mãn hôn môi Sở Du Nhiên, cưng chiều: “Ngốc nghếch.”

“Ngốc cũng được, nhà chúng ta chỉ cần một người thông minh là đủ rồi.”

“Ừm.”

Sở Du Nhiên bị y chọc cười, đột nhiên cảm thấy không buồn ngủ nữa, cậu ôm cổ Wales, cắn nhẹ lên yết hầu y. Ở cùng với họ mèo lâu như vậy, cậu cũng học thành thạo chiêu cắn người này rồi.

Màu mắt Wales tối đi, y nhìn Sở Du Nhiên, động tác này của cậu trong mắt y chính là đang muốn cầu hoan. Cho nên Wales bước vội vào phòng ngủ, đóng cửa, ném người trong lòng lên giường, nhào tới.

Sở Du Nhiên: “…” Nguyên nhân gì thế? Không nói một lời đã lăn giường, bảo cậu có mệt hay không cơ chứ?

——————–

Sáng hôm sau, Dillow điện hạ trải qua hai tiếng đồng hồ trong nhà tắm hôm qua, vẻ mặt sầu bi thảm não. Nhóc ngồi cạnh bàn ăn, thấy Sở Du Nhiên cũng uể oải, Dillow hít sâu một hơi, đẩy bát thịt chưng nhóc thích ăn nhất cho cậu. Đối với động vật ăn thịt, chỉ cần có thịt là bao uể oải đều bay biến hết.

Sở Du Nhiên nhíu mày, trong nhà toàn động vật ăn thịt, dường như chỉ có cậu là thích ăn rau. Đặc biệt là những lúc thiếu ngủ như thế này, cậu chỉ thèm một lát bánh mì với một cốc sữa.

Sở Du Nhiên không muốn ăn, không có nghĩa là Asa không muốn ăn. Báo con vui vẻ chìa bát ra, muốn ăn!

Caesar cũng chìa bát ra, muốn ăn!

Emile nhanh như cắt kéo bát thịt chưng về phía mình, muốn ăn thì phải tự động thủ.

Asa + Caesar: →_→

Wales lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ, đám trẻ nhà mình chỉ có mỗi áo bông tri kỷ là thông minh nhất, mấy đứa khác ngu đến mức chán không buồn nói luôn.

Sở Du Nhiên giật lại cái bát trong lòng Emile, sẻ cho mỗi đứa nhỏ một ít, “Ăn ít thôi, ăn nhiều quá không tiêu hóa được.”

Dillow ủ rũ thè lưỡi liếm cháo trong bát, thấy hai đứa em hư hỏng hoạt bát như thế, nhóc lại càng thương xót cho bộ lông của mình. Đại Hoàng tử vung vẩy cái đuôi nhẵn thín không một cọng lông, vẻ mặt cao ngạo tỏ ý khinh thường: “Trẻ con hư cho nên ăn cái gì cũng không tiêu hóa nổi.”

Asa lập tức vung chân đánh Dillow, ca ca nói xấu bé!

Caesar chỉ liếc mắt nhìn Dillow, bé không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm.

Sở Du Nhiên gật đầu, nhìn xem, rõ ràng Caesar biết điều hơn Asa nhiều, trong nhà có mỗi thằng nhóc báo này là nghịch nhất thôi. Suy nghĩ ấy còn đang đậm nét trong đầu cậu, thì Tứ điện hạ “biết điều” đã vươn mỏ ngậm lấy một lá cải xanh, lắc trái lắc phải, vẩy đầy nước lên mặt Dillow và Asa, vẩy xong mới lạnh lùng nhai cải xanh.

Sở Du Nhiên: “…”

“Caesar!”

“Meow!”

Dillow nổi giận, định đánh Caesar, quyết tâm phải cho thằng nhãi này biết thế nào là oai nghiêm của đại ca. Emile thì ngồi gắp hạt đậu bé không thích ăn đút cho Wales, hưởng thụ sự cưng chiều của phụ thân, giương mắt nhìn ca ca và đệ đệ đánh nhau, không có hứng thú tham gia.

Không có so sánh thì không có bi thương, Emile ngoan ngoãn càng khiến Wales bất mãn với mấy thằng nhóc hiếu động trong nhà. Y giơ tay đập cho ba thằng nhóc một trận, ngay cả Dillow cũng không tha.

Sở Du Nhiên phát hiện ra ánh mắt gian xảo của Emile, cậu im thin thít cầm bát cháo lên uống, trong lòng cảm thán bảo bối của mình từ nhỏ đã biết dùng tâm kế, biết trong nhà này ai có giá trị vũ lực cao nhất là ai. Nhìn xem, Emile “dỗ dành” Wales đơn giản biết bao.

Bữa sáng ồn ào, một tiếng sau mọi người mới rời khỏi bàn ăn. Asa và Caesar ăn no rúc vào bụi cỏ nằm ườn ra, ngửa bụng lên trời, cho “chim”* phơi nắng

* Nguyên văn là đản đản. Còn đản đản là gì thì các bạn biết rồi đấy =))

Dillow ở bên cạnh trông thấy, giơ chân ôm đầu, hai thằng ngố này tuyệt đối không phải là đệ đệ của ta! Đệ đệ ta là thiên thần chứ không có cái loại ác quỷ này!

Nhưng mà Nhị điện hạ và Tứ điện hạ hoàn toàn không có ý định thông cảm với đại ca của mình, chúng nhởn nhơ nằm dưới ánh mặt trời, thi thoảng giơ chân lên xoa cái bụng tròn xoe. “Chim nhỏ” cứ thế để tơ hơ, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.

Dillow giật một nắm cỏ, che lên chỗ đó. Lộ cái gì thì lộ, không được để lộ “chim”, đây là nhược điểm trí mạng của giống đực đó.

Ca ca ném cỏ lên người mình? Asa lồm cồm bò dậy, lắc lắc cái bụng bụ bẫm, liếc mắt nhìn Caesar. Hai anh em lúc nãy đánh nhau thừa sống thiếu chết, lúc này lại chung lưng đấu cật: Đánh!

Dillow vô cùng tức giận, mỗi chân nhóc túm lấy một cục lông, không biết phải xử lý ra sao với hai nhóc ma quỷ này.

Sở Du Nhiên đang nhìn các con đánh nhau thì đột nhiên một cái đầu to đè lên vai cậu. Wales ôm eo Sở Du Nhiên, giọng nói đầy vẻ khoái trá: “Ngu xuẩn.”

“Đừng nói thế, bọn chúng vẫn còn là trẻ con mà.” Sở Du Nhiên xoa đầu Wales, động tác giống như đang vuốt ve đầu một con mèo cỡ bự.

“Ngày hôm qua cha tìm ta,” Wales cọ đầu vào gò má Sở Du Nhiên, “Ông ấy muốn đến tinh cầu Siler nhưng sợ em không đồng ý.”

“Cho nên ông ấy sai anh đi thăm dò em hả?” Sở Du Nhiên nhếch miệng, cậu thấy Sở Hồng Vũ có thể kiên nhẫn tới tận bây giờ cũng không dễ dàng gì.

“Không phải thăm dò, ông ấy định từ bỏ quyền công dân ở đế tinh để bỏ trốn.”

“Nghĩa là anh đang bán đứng ông ấy hả?” Sở Du Nhiên xoay người lại, giơ ngón tay nhấc cằm Wales lên, chủ động hôn một cái, tán thưởng: “Làm rất tốt, trưa nay cho anh thêm một quả trứng.”

Wales dở khóc dở cười, thêm quả trứng? “Cỡ nào?”

“Cỡ bự như Asa!” Trên tinh cầu có một loài chim, trí thông minh thấp nhưng rất giống loài đà điểu châu Phi ở Trái đất, không chỉ cơ thể to lớn mà trứng sinh ra cũng rất to, mỗi quả nặng hơn chục cân, hơn nữa trâu bò nhất là một ngày những con chim này có thể đẻ ra vài quả trứng một lúc. Con dân đế quốc có điều kiện đều nuôi lấy hai con để lấy trứng phục vụ cho động vật ăn thịt trong nhà mình. Lần trước, Sở Du Nhiên cũng từng bảo đầu bếp trong nhà làm món trứng hấp, hấp xong thì cho đám trẻ dùng làm bóng chơi, cực kỳ nhiều công dụng.

Wales hiển nhiên cũng nhớ ra hình dạng của quả trứng bự kia, cùng với chuyện lần trước Asa và Caesar nhảy lên nó chiếm địa bàn. Y nhíu mày tỏ ý ghét bỏ, từ chối thẳng: “Ta ăn em là đủ rồi, không ăn món kia đâu.”

Hai người ngọt ngọt ngào ngào dính lấy nhau một lát, sau đó đám trẻ Caly lục tục tới. Sở Du Nhiên gọi bọn Asa vào trong nhà, vừa xong đã nhận được điện thoại của Jimmy.

Bé con hai mắt đỏ bừng, con ngươi màu xanh lam ngập nước, cực kỳ xinh đẹp. Sở Du Nhiên dịu dàng hỏi bé: “Jimmy làm sao vậy? Sao con lại khóc?”

“Thầy ơi, con cứ biến biến biến mãi.” Jimmy vừa nói vừa khóc thút thít, “Lúc có lông lúc lại không có lông, phiền chết mất, meow!”

Sở Du Nhiên cố nén cười, đứa nhỏ mới học cách hóa hình, chưa biết khống chế, huống hồ Jimmy vẫn còn bé, chưa thể hóa hình triệt để, chỉ còn cách chờ đến khi tinh thần lực trong cơ thể bé ổn định, một phát triệt để hóa thành dạng người. Mà một khi đã hóa hình thành công, thì sau này không thể biến trở lại hình thú nữa.

“Jimmy, còn thích có lông hay không có lông?”

“Có lông.” Jimmy đáp ngay không cần suy nghĩ, “Dillow không thích con không có lông.”

Sở Du Nhiên: “…Jimmy, con còn nhớ những lời trước đây thầy từng nói không? Dillow là cái kiểu thích một đằng nói một nẻo đó. Nó nói không thích nhất nhất định là bởi vì, là bởi vì…bởi vì nó đang tự ti! Con biến hình được rồi mà nó còn chưa biến được,” Sở Du Nhiên mặt không đổi sắc, từ từ dụ dỗ Jimmy, trực giác nói với cậu, nguyên nhân hiện nay Jimmy chưa hóa hình thành công phần lớn là do thái độ của Dillow với bé. Điều này dẫn tới Jimmy không muốn hóa hình, nhưng nếu hiện giờ không cố gắng triệt để hóa thành người, tương lai sẽ gây ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của cơ thể bé.

Jimmy kinh ngạc ngẩn người, thì ra Dillow đang tự ti à!

Sở Du Nhiên cười: “Được rồi, không thể tới lớp được thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tối nay Dillow sẽ đến thăm con.”

“”Dillow thật sự sẽ tới ạ?” Jimmy kỳ vọng nhìn Sở Du Nhiên, tựa như chỉ cần thầy giáo trả lời “không”, bé sẽ òa khóc ngay. Vừa dứt lời, vốn đang là bé mèo Jimmy, đột nhiên Jimmy biến thành một bé con trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan sắc nét.

Sở Du Nhiên trực tiếp được theo dõi màn hóa thân, kinh ngạc trợn tròn mắt, xinh quá à! Quả nhiên là mỹ nhân!

Jimmy lại không vui, không có lông nữa rồi!

Sở Du Nhiên bị vẻ ngoài xinh đẹp của bé hấp dẫn, cậu gật đầu, quyết định bán đứng cháu trai, “Nhìn này! Xinh như vậy! Dillow nếu không chịu đi, thầy cam đoan sẽ trói nó lại, gửi thẳng đến nhà con!”

Dillow đi ngang qua →_→ thầy giáo ngốc càng lúc càng chuyên quyền, hừ, ai cho quyết định thay người khác? Thôi được rồi, bản điện hạ chiều ngươi vậy. Hừ! Nể mặt thầy, nhóc sẽ đến thăm Jimmy, là nể mặt thầy nhé, không phải bởi vì lo cho cái tên mèo trắng kia đâu!

Mặc kệ Dillow bướng bỉnh thế nào, sau khi tan học, nhóc vẫn bị Sở Du Nhiên đẩy tới nhà Jimmy. Trước khi đi, Dillow điện hạ mặt nhăn mày nhó bị Sở Du Nhiên ép buộc nơ lên cổ, bắt ăn mặc lịch sự rồi tống lên phi hành khí.

Wales hỏi: “Em hành hạ nó thế có thấy mệt không?”

Sở Du Nhiên: “Không mệt!”

Wales: “Có người đã dạm hỏi ý ta về chuyện để Dillow kết hôn với Jimmy, ý em thế nào?”

“Hôn nhân sắp đặt không có tình người.” Sở Du Nhiên kiên định phủ quyết, “Chuyện này phải xem ý bọn nhỏ. Nhỡ sau này Dillow trưởng thành, thằng nhóc thích người khác thì làm thế nào? Bảo nó từ hôn chắc? Lúc ấy Jimmy phải làm sao?”

“Thế giờ em bắt Dillow long trọng đến thăm Jimmy là có ý gì?” Wales đứng dậy, cúi đầu hỏi cậu, “Chẳng phải em cố ý muốn rêu rao với tất cả các quý tộc khác, thằng nhãi nhà ta coi trọng Jimmy rồi, các ngươi liệu hồn đừng có ra tay sao?”

“Khụ khụ!” Sở Du Nhiên lúng túng vuốt cằm, “Em không có ý đấy, anh đừng có đoán bừa!” Ai làm mẫu phụ chẳng muốn lót đường trước cho con, nhưng mà cậu vẫn là người theo chủ nghĩa nhân đạo nhé.

Wales chép miệng, “Thôi được rồi, em thích là được.”

Không đính hôn ngay, sau này nếu có bất trắc cũng dễ dàng giải quyết, nhưng với tính tình của Dillow, không biết nhóc con có tự kiếm nổi vợ không? Cho nên tốt nhất là cứ treo đấy, đảm bảo chắc chắn nó không phải độc thân cả đời.

Sở Du Nhiên hiểu thấu suy nghĩ của Wales, cậu bất mãn chọc chọc trán y, “Thân ái, anh phải tin vào đám trẻ nhà mình chứ. Dillow của chúng ta đẹp trai như vậy, nhất định sẽ là nam thần trên khắp tinh hệ. Người như anh còn có người để ý, huống hồ là Dillow?”

Wales nhìn Sở Du Nhiên, nhếch mép, y cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Để ý hả?” Wales vỗ vỗ bắp đùi mình, bảo Sở Du Nhiên mau lại đây, chúng ta từ từ nói tiếp.

Sở Du Nhiên cười lạnh: “Ví dụ như cái tên Đại thiếu gia nhà Solomon ấy, đến tận bây giờ vẫn vì anh giữ thân trong sạch, quyết chí không lập gia đình đó.”

Wales: “…Chúng ta vẫn nên quay lại nói tiếp về Dillow đi.” Cái người họ Solomon này, y quên mất mặt từ lâu rồi, còn chẳng nhớ đã đi ăn cơm với người này lúc nào.

Sở Du Nhiên híp mắt nghi ngờ.

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

Là chủ thể bị nói xấu sau lưng, suốt cả đường đi Dillow hắt xì liên tục.

Đến nhà Jimmy, hai đứa nhóc ngồi yên tại chỗ, không ai nói một lời, cứ nhìn nhau chằm chằm. Nửa tiếng sau đó, Dillow tròn mắt nhìn Jimmy biến biến biến, có lông, không lông, có lông, không lông…Jimmy buồn bã bật khóc. Dillow rốt cục bị bé con chọc cười, nhóc giơ chân xoa đầu Jimmy, tỏ vẻ ghét bỏ: “Ngu muốn chết!”

Jimmy: QAQ.

“Đừng có khóc nữa, không có lông vẫn đáng yêu.” Jimmy vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Dillow nói tiếp: “Dù sao ngươi vẫn ngu như thế, ta cũng quen rồi.”

Jimmy: ┭┮﹏┭┮

Dillow giơ chân chạm vào mái tóc màu bạc mềm mại của Jimmy, ra vẻ người lớn thở dài, giống cái yếu ớt thật, ngay cả nội tâm cũng mong manh dễ vỡ, “Nào, để ta ôm ngươi một cái. Emile cũng thích được ôm. Rồi rồi, đừng có khóc.”

Ba ngày sau, khi hóa hình thành công Jimmy mới tới lớp. Bé con mặc âu phục trắng tinh, trên cổ đeo một cái nơ nhỏ. Ngoại trừ Dillow ra, tất cả bọn trẻ đều ngây người!

Đây là ai thế?!

Học sinh mới hả?!

Jimmy sợ sệt, bé ôm cổ Dillow, muốn trốn sau lưng nhóc, bởi vì bé cảm thấy tất cả mọi người cứ như muốn bắt bé lại nghiên cứu vậy. Dillow chán nản kéo Jimmy vào trong lòng, giơ chân đánh những đứa khác trong lớp. Đứa nào bắt nạt giống cái đều đáng ăn đòn hết!

Sở Du Nhiên nghiêm trang vỗ vai Wales: “Thân ái, Dillow của chúng ta không lo không kiếm được vợ rồi. Ngươi xem, nó ôm Jimmy không buông tay kìa. Dillow của chúng ta nhất định có thể làm…”

“Nam thần trên khắp tinh hệ.”

“Đúng!” Sở Du Nhiên rất hài lòng với thái độ của Wales, đây mới đúng là thái độ cần có với trẻ con nhà mình, phải có lòng tin! Nhìn đi, cảm xúc của Jimmy ổn định hay không chính là do thái độ của Dillow, Dillow nhà mình quả nhiên đẹp trai nhất!

Wales →_→ một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK