Muội đừng lo lắng, Tề Phong y là một người thông minh lại tài giỏi, chắc chắn ở nơi nào đều có thể tự lo tốt cho bản thân.”
Thiên Nhi chau mày: “Ca ca huynh sao lại nói như vậy, ở đây là thế giới cổ đại, lỡ như huynh ấy không tìm được chốn nương thân, thì thế nào?
Còn nữa, không có tiền bạc và quyền lực làm cách nào bảo vệ bản thân, ca ca hiện tại đang sống trong nhung lụa, nên nói thật dễ nghe.”
Haiz… mỗi lần đụng đến Tề Phong, con bé lại có thái độ hung dữ với người ca ca này như vậy a. Đúng là chỉ biết nghĩ đến người ngoài.
Lãnh Hiên xuống nước, dỗ dành Thiên Nhi: “Ta xin lỗi, là ta sai, muội đừng buồn, ta nhanh chóng tăng thêm người tìm kiếm. Tin chắc sẽ mau có tin tức.”
Tìm người là một việc vô cùng khó khăn a, nhất là ở thế giới này, đâu phải muốn là được, Thiên Nhi đã quá nóng lòng rồi.
Hàn Nguyệt từ nãy đến giờ bận rộn ăn uống, lúc này mới phát biểu vài câu: “Thiên Nhi muội đừng suy nghĩ nhiều, nếu bọn họ thật sự có đến được đây, thì trước sau chúng ta cũng sẽ gặp được.
Thay vì đi tìm, thì chúng ta nên ở một chỗ, như vậy bọn họ càng dễ dàng tìm thấy chúng ta hơn.”
Lãnh Hiên cảm thấy ý này của Hàn Nguyệt không tệ, nếu cả hai bên cùng tìm kiếm thì thật khó khăn, tạm thời trấn an Thiên Nhi trước đã.
Lãnh Hiên vui cười: “Hàn Nguyệt nói rất đúng, muội nghĩ xem việc đầu tiên chúng ta đến đây cũng nghĩ đến tìm bọn họ, thì họ tất nhiên cũng sẽ như vậy.
Về việc vụ ám hại những lần trước ta đã cho người tra ra, người đứng phía sau là thượng thư đại nhân, ngoài ra còn liên quan đến nhiều người khác.
Theo hai người, chúng ta nên xử lý thế nào?”
Thiên Nhi nhẹ nhàng như không hề để tâm: “Tùy hai người, muốn thế nào thì là thế đó, ta hiện tại cũng không tiện ra mặt. Bên cạnh đó, trong tay ta không có thực quyền, an toàn thì được đảm bảo, nhưng tấn công thì xin phép nhường lối.”
Điều này Thiên Nhi quả là không nói sai, nàng chỉ nhận yêu thương và sủng ái của hoàng thất, ngoài ra thế lực riêng tư thì vẫn chưa có.
Hàn Nguyệt nghiêm túc nói: “Không cần xử trí, trước kia muốn biết người đó là ai chỉ để phòng tránh, bây giờ chúng ta đã ở tại kinh thành, bọn họ muốn làm gì thì đều phải cân nhắc.
Mặt khác chúng ta vốn dĩ không thuộc về thế giới này, tranh giành quyền lực gì đó không liên quan chúng ta, chỉ cầu mỗi ngày trôi qua bình yên là được.”
Lãnh Hiên vỗ tay tán thành: “Ta đồng ý.”
Hiếm khi hai người họ có cùng suy nghĩ mà không cần tranh luận, đơn giản bởi vì suy nghĩ của Lãnh Hiên cũng giống như Hàn Nguyệt, y không muốn dính đến rắc rối, nhàn hạ tận hưởng cuộc sống là được.
Nếu bọn họ không bước vào tranh giành, thì ở kinh thành này ai cũng đừng mong đụng đến họ.
Ba người nhất trí tạm thời trước mắt cứ như vậy, về sau nếu có vấn đề gì khác sẽ tiếp tục giải quyết, sau đó ba người cùng nhau ăn uống vui vẻ, câu hỏi bàn luận cũng xoay quanh những vấn đề thường ngày.
Đợi đến khi hai người Lãnh Hiên tiễn Thiên Nhi lên xe ngựa quay về hoàng cung, thì Hàn Nguyệt mới đứng lại nói với Lãnh Hiên vài câu.
Đại khái là đã biết người đứng sau là ai, vì vậy sắp tới cố gắng tránh xa hắn ra, làm việc càng điệu thấp càng tốt.
Hắn không làm gì quá đáng, thì hai người họ cũng không đụng đến hắn. So về gia thế, hai người Hàn Nguyệt tất nhiên cách xa so với thượng thư đại nhân kia.
Trước khi về, Hàn Nguyệt còn cố tình khen ngợi các món ăn mà Lãnh Hiên chuẩn bị hôm nay, nàng mong rằng lần tới sẽ được ăn nhiều hơn.
Nói đến nói lui, hai người này vẫn không tách rời ăn uống, đúng là cặp đôi ẩm thực tứ phương.
Ngày trước còn có Vương Lam phụ trách ăn uống cho họ, hiện tại thật sự nhớ đến những món ăn đó.
Với sự qua lại của họ gần đây quá mức thường xuyên, mọi người trong triều cũng truyền tai nhau rằng, giữa ba người họ có mối quan hệ như thế nào.
Nếu nói về hầu gia và thiên kim tể tướng thì có thể hiểu, vì họ vừa trải qua chuyến đi Bạch Cốc cùng nhau.
Nhưng vị Cảnh Nghi công chúa kia… dường như ngày thường không có liên hệ, do vậy người ngoài có hai luồng nhận xét.
Một là do Hàn Nguyệt và Cảnh Nghi là dạng quen biết hợp tính nên trở thành khuê mật, hai là phía Cảnh Nghi công chúa muốn tiếp cận họ để điều tra về Bạch Cốc.
Dù là thế nào thiên hạ vẫn nghĩ không đúng, vì họ không biết ba người họ đã quen biết với nhau từ rất lâu trước kia.
Thời gian vài ngày đã trôi qua, Vương Lam và Lạc My cuối cùng cũng đến được kinh thành, hành trình của họ hơi chậm trễ so với bình thường là do phải dùng xe ngựa di chuyển.
Tính ra Lý Tiêu Minh rất tâm lý, biết hai người nữ nhi yếu đuối không thích hợp đi đường cực nhọc, vì thế đặc biệt thuê xe ngựa cho bọn họ.
Về chuyện này Khiêm Sinh có chút ủy khuất, chủ nhân chưa từng đối tốt với ta như vậy a.
Nhưng anh chàng này có vẻ đã quên… hắn vốn là một nam nhân, đã thế võ công lại thuộc hàng cao thủ, vậy xin hỏi muốn đối xử dịu dàng như thế nào đây.
Xe ngựa thông qua lính canh gác cổng thành… rất thuận lợi, sau đó thì từ từ di chuyển trên đường phố kinh thành.
So với những thành trấn mà hai người Vương Lam đi qua, thì có vẻ kinh thành là một nơi vô cùng sầm uất, việc buôn bán trên đường đều rộn rã, đồ vật dường như có đủ tất cả các loại, cho thấy việc giao thương trong Dương Thiên Quốc phát triển vượt bậc.
Vương Lam và Lạc My tò mò nhấc nhẹ chiếc rèm xe ngựa lên, để thấy rõ một bức tranh sinh động hơn.
Lý Tiêu Minh tuy đang đọc sách nhưng vẫn để tâm đến hai người họ: “Kinh thành rất nhộn nhịp, vật phẩm từ khắp nơi đều đem về đây trao đổi buôn bán.
Sau này hai người sống tại đây, sẽ có nhiều thời gian để đi dạo khắp nơi.”
Vương Lam hiểu ý liền đáp: “Hai người chúng tôi vừa đến đây chưa quen đường xá… và chúng tôi cũng không có ngân lượng.”
Lạc My cười nhẹ, thật khâm phục Vương Lam a, lúc này còn có thể nhớ đến việc này, nếu là mình đã không nhanh nhạy đến thế.
Lý Tiêu Minh bình tĩnh lạ thường: “Chuyện đó hai vị cô nương không cần bận tâm, chi tiêu sinh hoạt hàng tháng, tôi sẽ phát cho mỗi người.”
Vương Lam như đạt được mục đích, nhìn Lý Tiêu Minh ánh mắt ánh lên nụ cười, dù cách một mạn che mặt, nhưng Lý Tiêu Minh biết Vương Lam đang khá hài lòng về câu nói của y.
Lạc My từ tốn tiếp lời: “Như vậy thật có lỗi, hai người chúng tôi đến ở tại nhà ngài đã làm phiền vô cùng…
Nếu phải để ngài chi tiền sinh hoạt, thì dường như không ổn.”
Lý Tiêu Minh: “Không sao, đó xem như tiền công hai người được nhận, khi làm tốt nghĩa vụ chăm sóc cho cô mẫu ta mà thôi.”
Đang cao hứng, đột nhiên tên Lý Tiêu Minh kia lại nhắc nhở đến trách nhiệm khó khăn kia, làm Vương Lam và Lạc My không còn biểu tình nào khác, chỉ có thể biểu hiện sự tuột dốc không phanh.
Xe ngựa đi được một khoảng thời gian thì cũng ngừng lại, Lạc My và Vương Lam nghĩ ắt hẳn đã đến nơi rồi đi.
Vương Lam khẽ vén rèm nhìn ra bên ngoài, xe ngựa của họ đang dừng trước một ngôi nhà vô cùng uy nghiêm, bên ngoài có các lính canh phòng nghiêm ngặt.
Vương Lam và Lạc My hai người nhăn mày nhìn nhau, Lý Tiêu Minh lại là nhân vật như thế nào đây?
Nhưng chắc chắn một điều là hai người họ không thể đắc tội y nha, nếu không hậu quả tự gánh lấy.
Khiêm Sinh xuống xe ngựa đầu tiên, sau đó nhanh chóng mở cửa xe mời chủ nhân nhà y xuống, cộng thêm hai vị cô nương phiền phức kia nữa.
Cả hành trình dài vừa qua, không những hắn phải tuân theo lệnh của chủ nhân, mà đôi khi còn phải gián tiếp nghe lệnh của hai người kia, làm đôi khi hắn suy nghĩ… bản thân đột nhiên ở đâu ra thêm hai vị chủ nhân.
Lý Tiêu Minh bước đến cửa chính thì dừng lại, lính canh bên cửa đều kính sợ chào y, kế đó là một vị quản gia từ bên trong nhà đi ra tiếp đón, nhìn ông ấy tuy có lớn tuổi một chút nhưng rất khỏe mạnh, hơn thế nữa… có lẽ ông ta cũng là thuộc hàng cao thủ giấu mặt đi.
Đợi hai người Vương Lam và Lạc My đi đến gần, Lý Tiêu Minh lớn tiếng giới thiệu với vị quản gia kia rằng, hai người họ là người y đưa về tạm thời sẽ ở trong phủ, nhớ là phải chăm sóc cho cẩn thận.
Vương Lam nghiêng đầu khó hiểu, không phải là chúng ta đến nhà y để chăm sóc cho vị cô mẫu nào đó ư, tại sao bây giờ lại đổi thành người được chăm sóc, rốt cuộc đi đường vòng gì thế này.
Không để Vương Lam và Lạc My thắc mắc quá lâu, Lý Tiêu Minh mời họ đến thư phòng của y để bàn vài chuyện.
Kiến trúc trong nhà này xây dựng rất uy nghiêm, nhưng lại có phần đơn giản, không tinh tế và cầu kỳ, đa số nghiêng về nét mạnh mẽ nhiều hơn.
Khuôn viên bên trong cũng vô cùng rộng lớn, nếu so với ngôi biệt thự trước đây của hai người họ, quả là không kém bao nhiêu, chỉ khác nhau ở chỗ một bên là kiểu cách hiện đại, cái còn lại mang phong cách cổ phong.
Ngoài ra trong khoảng sân của khu vườn, ở những nơi thiết kế cây cảnh, sẽ đặt thêm những binh khí và vật phẩm liên quan đến tập luyện võ công, cho thấy chủ nhân của ngôi nhà này thiên về võ học.
Tại thư phòng, Lý Tiêu Minh ngồi còn hai người kia thì đứng, Lạc My suy ngẫm… không biết Lý Tiêu Minh đây đang tính toán những gì
Lý Tiêu Minh: “Ở nhà ta hiện tại, chỉ có ta và cô mẫu cho nên đột nhiên xuất hiện thêm hai người, sẽ gây nên bàn tán trong giới kinh thành này.
Vì vậy… ta dự định tạo cho hai người thân phận mới, để tiện lưu lại trong nhà ta, cũng như đi đến các nơi.”
Nghe đến hai chữ thân phận mà Vương Lam cùng Lạc My có chút ngạc nhiên, lại gì nữa đây, bọn ta có yêu cầu ngài cho thân phận sao, mặc dù là để tiện bề sinh hoạt thì hai người họ cũng phải xem là Lý Tiêu Minh tạo cho họ thân phận ra sao, nếu không phù hợp tất nhiên thẳng thắn từ chối.
Vương Lam lạnh giọng hỏi: “Thật đã làm ngài bận tâm, không biết… ngài định tạo cho chúng ta thân phận gì?”
Lạc My căng thẳng nhìn Lý Tiêu Minh, y liền hiểu hai vị cô nương đây có chút hiểu lầm, liền cong khóe miệng cười, nhưng nụ ấy cười ấy thoáng qua rất nhanh, cơ bản hai người kia không hề phát giác.