• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Nguyệt vừa hay lấy túi gấm đem ra bày trên bàn, ba người nhìn nhau một lát, thì Hàn Nguyệt bắt đầu mở ra.

Bên trong là những mảnh thủy tinh sáng lấp lánh, trong suốt nhiều màu sắc, càng nhìn càng thích.

Lạc My: “Đây là thứ… tỉ và Lãnh Hiên ca ca có được từ Bạch Cốc?”

Hàn Nguyệt: “Chính là nó, chỉ là từ lúc cất giữ nó đến hiện tại, ta cũng không rõ nó có công dụng gì.

Bên phía hoàng thượng và các triều thần và còn các thế lực khác nữa, đều đang tò mò về nó.”

Lạc My đưa tay lên sờ vào các mảnh thủy tinh ấy, cảm giác mát lạnh truyền khắp cả cơ thể, nàng bất giác rùng mình một cái.

Vương Lam: “Sao vậy, dường như là nó rất lạnh sao?”

Hàn Nguyệt ngơ ngác: “Ta nhiều lần sờ qua rồi, đúng là rất mát lạnh nha, cảm giác thoải mái.

Nếu là trời vào mùa nắng nóng, có thể sử dụng nó thay thế cho máy lạnh nha.”

Vương Lam: “…”

Lạc My: “…”

Hàn Nguyệt nhìn hai người kia có vẻ khó hiểu, thì hỏi lại, nàng thấy có chút vô lý a, còn cầm trên tay lật qua lật lại xem xét.

Hàn Nguyệt suy tư: “Ta vẫn cảm giác nó rất mát lạnh, sờ vào thoải mái vô cùng.”

Lạc My lắc đầu: “Muội thì cảm thấy nó vô cùng lạnh lẽo, cái lạnh này giống như hầm băng dưới âm độ.”

Lúc này Hàn Nguyệt và Lạc My đều nhìn về phía Vương Lam, không cần phải nói ra, Vương Lam cũng hiểu hai người họ đang muốn gì.

Vương Lam: “Để ta thử xem sao…”

Khi Vương Lam vừa chạm tay vào các mảnh thủy tinh, từng mảnh từng mảnh đều rung lên tiếng kêu thanh thoát lạ kỳ. Cả ba người vô cùng ngạc nhiên, Vương Lam thật sự có chút khó tin nên thử thêm một lần nữa.

Kết quả… lần này những mảnh thủy tinh ấy còn phát ra âm thanh lớn hơn, kinh động đến cả bên ngoài phòng, A Doanh và Hoa Liên đều bước đến gần cửa, hỏi vọng vào để kiểm tra tình hình.

Lạc My nhanh miệng đáp không có việc gì, nói các muội ấy yên tâm.

Vương Lam: “Có vấn đề gì ư?”

Hàn Nguyệt: “Nó có phản ứng với muội, vì vậy khi chạm vào sẽ phát ra thanh âm, chỉ là công dụng như thế nào, ta đây cũng không rõ.

Ta nghĩ, chúng ta nên tìm người có kiến thức về nó thì hay hơn.”

Lạc My: “Chuyện này đúng là thần kỳ.”

Vương Lam lắc đầu: “Chúng ta đến được thế giới này, cũng là một loại thần kỳ, bây giờ thêm một hai việc cũng không có gì lạ lẫm.”

Hàn Nguyệt và Lạc My đồng loạt gật đầu, có lẽ sau này còn phát sinh thêm nhiều sự việc khác đây.

Vương Lam: “Hàn Nguyệt, tỉ mau cất nó lại đi.”

Hàn Nguyệt: “Không được, bây giờ nên giao cho muội cất giữ sẽ hợp lý hơn.

Ta cất giữ nó bao lâu nay đều không có chút phản ứng, hôm nay vừa gặp hai người nó đã có phản hồi.

Do vậy, nơi an toàn với nó nhất hiện nay chính là muội.”

Vương Lam: “Thôi được, tạm thời để ở chỗ muội, tuy nhiên tỉ cũng nên tìm hiểu thêm về nó, vật quan trọng như thế, chúng ta cất giữ không thể yên tâm nổi a.”

Hàn Nguyệt: “Được, ta sẽ bàn chuyện này với Lãnh Hiên.”

Vương Lam: “À…”

Lạc My: “Tỉ đừng lo, còn có muội ở bên phụ giúp kia mà.”

Vương Lam lắc đầu: “Ta là đang lo chuyện khác…”

Hàn Nguyệt cười nhẹ: “Ta biết rồi, không thông báo việc này cho Lãnh Thiên Nhi, đúng không?”

Vương Lam: “Đúng vậy.”

Lạc My: “…”

Hai người này quả nhiên đối với Thiên Nhi có chút đề phòng, nàng ta chắc chắn có nhiều vấn đề.

Sau màn vui chơi thăm hỏi của Hàn Nguyệt, thì đến chiều tối, nàng ấy cũng đã chịu di chuyện về thừa tướng phủ, nếu không khi Lý Tiêu Minh về đến, lại cau có cằn nhằn nàng.

Đợi khi Hàn Nguyệt rời đi rất lâu sau đó, thì Lý Tiêu Minh mới quay về tướng quân phủ, có điều dường như hôm nay huynh ấy không hề vui vẻ.

Vương Lam: “Ca ca, hôm nay công sự có vấn đề gì khó khăn ư?”

Lý Tiêu Minh: “Không có, vô cùng tốt, chỉ là hoàng hậu nương nương bà ấy hôm nay lại triệu kiến ta vào cung gặp mặt.”

Lạc My: “Ca ca, huynh nói xem bà ấy là muốn làm gì?”

Khiêm Sinh bất bình: “Còn chuyện gì nữa, tất nhiên là việc triệu kiến hai người vào cung, hay nói đúng hơn là bà ta muốn xem… biểu muội của chủ nhân là người ra sao?”

Lạc My: “Để làm gì?”

Khiêm Sinh: “Nghe bà ta viện cớ là muốn thăm hỏi đại tiểu thư, nói là tiểu thư mới vừa được nhận lại biểu ca, nên tò mò về tiểu thư mà thôi.”

Lạc My: “À… nếu thế thì tại sao ta cũng phải đi?”

Vương Lam: “…”

Khiêm Sinh: “…”

Lý Tiêu Minh: “Bởi vì hai người cùng đều đến từ một nơi, hơn thế nữa bà ấy nhận được tin… muội còn là đường muội của hầu gia.”

Vương Lam thở dài: “Xem ra lần này không đi không được rồi.”

Lý Tiêu Minh: “Nếu muội không thích, thì không cần phải đi.”

Vương Lam: “Không thể được, đây đã là lần thứ hai chúng ta từ chối, tiếp tục nữa là cố tình kháng lệnh.

Ngoài ra, muội cũng muốn vào hoàng cung một lần cho biết.

Do đó không cần phải đối chọi quá gay gắt, làm mất lòng của hoàng hậu nương nương thì không hay.”

Lạc My: “Tỉ ấy nói không sai, nhưng là khi nào thì đi?

Không phải là ngày mai đó chứ?”

Lý Tiêu Minh: “Là ba ngày sau, hôm đó sẵn tiện tiếp đón Nam Thanh vương hồi kinh, thì sắp xếp cho mọi người cùng vào cung luôn một thể.”

Vương Lam: “Được, ca ca yên tâm, đừng lo lắng, muội và Lạc My có thể tự lo cho mình được.”

Lý Tiêu Minh: “Hai muội cũng đừng sợ, ta sẽ luôn ở cạnh hai người suốt bữa tiệc, khi có vấn đề đều có ta giải quyết.”

Vương Lam: “Vâng”

Bốn người bàn xong công vụ thì đến việc nhà, đại khái khách hôm nay đến thăm chỉ có Hàn Nguyệt, nhưng nàng ấy là người thân thiết.

Bên cạnh đó, còn có vài người trong hoàng triều đến xin gặp Lý Tiêu Minh, tất cả đều được Vương Lam từ chối khéo léo.

Những tưởng đến đó là kết thúc, Vương Lam và Lạc My không khỏi mừng thầm, ai ngờ bọn người đó lại chuyển chủ ý sang muốn vào phủ gặp qua Vương Lam, như vậy… có phải là cố ý đến đây tìm chuyện hay không.

Cho thấy đến tìm Lý Tiêu Minh là chính, Vương Lam là thứ chính, mục đích thật sự thì hiện tại bốn người cũng đang bận suy nghĩ a.

Mỗi người một ý nghĩ ai cũng có lý riêng, có lẽ thời gian sắp tới sẽ có câu trả lời chính xác nhất.

Hôm sau nếu theo thường ngày, Vương Lam và Lạc My vẫn sẽ ở lại phủ đệ, nhưng mới sáng ra người ở hầu phủ đã cho xe ngựa đến, báo là mời Lạc tiểu thư về phủ, hầu gia đang ngóng đợi.

Lạc My: “???”

Vương Lam: “…”

Người bên phía Lãnh Hiên vẫn kiên quyết không thôi, nếu Lạc My không theo họ, thì họ vẫn tiếp tục ở lại đây.

Vương Lam: “Các vị đây, nếu hầu gia có đến rước Lạc My đây, thì đã tự đến, các người có gì chứng minh là người hầu phủ.”

Cả bọn người kia rơi vào im lặng, ai nấy hướng mắt về tên đang đứng ở giữa, như đang xin ý kiến của hắn.

“Đây là thẻ bài của hầu phủ, như thế đã đủ chứng minh hay chưa?”

Lạc My: “Chỉ là một cái thẻ, làm giả là được thôi, hơn nửa có thể trộm lấy kia mà.”

“…”

Vương Lam như cười như không, điềm tĩnh giao cho Lạc My giải quyết, cái danh tiểu thư đại gia tộc nhà họ Lạc không phải hư danh a. Mấy việc này không làm khó được muội ấy, có chăng khả năng làm khó người khác của muội ấy cũng không tệ.

“Tiểu thư, chúng thuộc hạ quả thật là người của hầu phủ, xin đừng làm khó cho chúng thuộc hạ.”

Nhìn bọn họ đầy khó xử và bối rối, Vương Lam tiến đến góp phần tăng tình tiết: “Nếu vậy, xin hỏi hầu gia hiện tại đang làm gì?

Tại sao lại không đích thân đến đây đón tiếp?”

Người đứng đầu lên tiếng: “Ngài ấy đang bận chuẩn bị bữa tiệc nhỏ, bảo là để chào đón Lạc tiểu thư và Vương tiểu thư.”

Vương Lam lắc đầu thở dài: “Nói cho các người biết, nếu thật sự muốn ra đường lừa gạt người khác, thì nên làm cho giống một chút đi.

Lãnh Hiên y sẽ không bao giờ làm như vậy, cho nên… các người là ai, hãy tự mình tiết lộ thân phận đi.”

Lạc My: “Đừng nghĩ là lừa được hai người chúng ta, các người cũng khinh địch quá rồi.”

Vừa lúc này, bọn người kia lập tức trở mặt tấn công, giở trò cướp người, chỉ tiếc là năng lực bảo vệ của A Doanh và Hoa Liên vô cùng cao, cộng thêm thủ vệ bí mật của Lý Tiêu Minh, và binh lính gác cửa…

Không lâu sau, bọn người kia đã bị khống chế, tất cả đều được đưa vào tướng quân phủ, việc truy hỏi dĩ nhiên Vương Lam sẽ nhường lại cho Lý Tiêu Minh, nàng có chút lười trong chuyện này.

Nhưng có một thứ làm Vương Lam cứ mãi suy nghĩ, ai lại làm ra được loại chuyện này a, cách xử lý vấn đề không được logic sao?

Sắp xếp cũng rất hời hợt, là có thật tâm muốn làm hay không?

Vương Lam và Lạc My dùng chính xe ngựa của tướng quân phủ để đi đến hầu phủ, trên đường đi, A Doanh và Hoa Liên cực kỳ cảnh giác, hai cô nương ấy vừa trải qua chuyện khi nãy, khó trách nâng cao đề phòng.

Nếu có việc gì xảy ra với hai vị tiểu thư, chắc chắn chủ nhân sẽ hỏi tội bọn họ a, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận.

Bên ngoài canh giữ căng thẳng, bên trong xe ngựa Vương Lam và Lạc My hoàn toàn thả lỏng cùng thoải mái.

Hai người còn thao thao bất tuyệt bàn luận về bọn người khi nãy, không chỉ mỗi mình Vương Lam, mà Lạc My cũng thắc mắc không kém, những người đó làm việc thật qua loa có lệ.

Khi xe ngựa của hai người họ đến hầu phủ, thì Lãnh Hiên lại đang chuẩn bị đi đón họ, vừa lúc gặp nhau cả bọn không cần mất thời gian, liền nhanh chóng tiến vào hầu phủ.

Đầu tiên không thể thiếu chính là việc Lãnh Hiên công khai giới thiệu với người hầu phủ rằng, Lạc My là đường muội của y, từ nay về sau mọi việc trong phủ đệ phải luôn nghe lời nàng ấy, không khác gì đối với Lãnh Hiên.

Hàn Nguyệt và Vương Lam vừa nghe vừa gật đầu hài lòng, Lãnh Hiên còn không quên nói rằng tất cả bạn hữu của y và Lạc My khi đến phủ đệ đều là khách quý, tất cả cũng đều phải chăm sóc cẩn thận.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, Lãnh Hiên mới bắt đầu dẫn mọi người đến hậu viên, nơi y đã chuẩn bị sẵn bàn tiệc tiếp đón.

Bốn người cùng nhau ngồi xuống, Lạc My là người đầu tiên lên tiếng, nàng kể lại những gì vừa xảy ra trước cửa tướng quân phủ, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên nghe xong chỉ biết cười mà thôi, vì họ cũng tò mò ai là người chủ mưu của việc này, thật là khờ khạo.

Muốn cướp người trước cửa phủ tướng quân, bọn hắn có hỏi qua ý của Lý Tiêu Minh chưa…?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK