• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xu

Beta: Sue

Lúc Khương Ngâm về nhà, Doãn Toại vẫn chưa trở về, dì Chu đã làm xong cơm tối.

Cô đã sớm cảm thấy đói bụng, liền dứt khoát không chờ Doãn Toại nữa, chính mình đi đến trước bàn ăn cơm.

Sau bữa ăn cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, tùy ý mở ra một chương trình giải trí, lúc tiêu hóa gần xong, dì Chu bưng nước gừng đường đỏ tới.

Mấy ngày nay, mỗi tối trước khi tan làm, dì Chu đều sẽ pha một ly cho cô, Khương Ngâm sau khi thấy liền cười nói: “Dì Chu, kì kinh nguyệt của con hết rồi.”

Dì Chu cười đáp: “Dì tính thời gian cảm thấy cũng gần hết rồi, nhưng mà hôm nay vẫn nên uống đi, dù sao cũng không có hại, ngày mai sẽ không làm nữa.”

Khương Ngâm đáp một tiếng, bưng lấy ly uống vào một ngụm nhỏ.

Doãn Toại vẫn chưa trở về, cô để ly xuống duỗi tấm lưng nhức mỏi, định đi lên lầu tắm rửa.

Không bao lâu, Doãn Toại từ bên ngoài trở về.

Dì Chu tới dọn ly nước Khương Ngâm để lại, nhìn thấy Doãn Toại liền chào hỏi: “Tiên sinh đã trở về.”

Doãn Toại liếc cái ly trên tay dì một chút, thấy Khương Ngâm không có ở phòng khách, hỏi dì Chu: “Ngâm Ngâm đâu?”

Dì Chu nói: “Phu nhân ăn cơm xong ngồi ở phòng khách một lúc, mới vừa lên lầu, nói hơi mệt muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”

Doãn Toại gật đầu không nói gì, rửa tay đi về phía phòng ăn.

Phòng ngủ trên lầu, chiếc bồn tắm lớn đầy bọt biển, Khương Ngâm chậm rãi, thoải mái đi vào rồi nằm xuống.

Bọt biển tuyết trắng che kín mít cả người cô, cô ngẩng cái cổ thiên nga lên, gương mặt bị hơi nóng bốc lên làm cho ửng đỏ, càng lộ vẻ kiều mị dưới ánh đèn.

Sau khi tự mình tắm rửa thơm tho, cô từ trong phòng tắm đi ra, cô trùm khăn tắm mở cửa phòng tắm, Doãn Toại không có ở đây, cô lại tiến vào phòng quần áo chọn áo ngủ.

Mở tủ quần áo ra, chọn từ trái sang phải, đôi mắt nhấp nháy, cô chọn một chiếc váy tơ tằm màu đỏ.

Cô có nước da trắng, vóc người lại đẹp, mặc chiếc váy này nhan sắc càng tăng thêm một phần.

Cổ áo tương đối lớn, hình chữ V, lộ ra rãnh ngực, bên dưới là vòng eo nhỏ chưa đến một vòng tay, váy rất ngắn, vừa đủ bao trùm bờ mô.ng, lộ ra cặp đùi thẳng cân xứng, trắng sáng.

Khương Ngâm đứng trước gương thỏa mãn thưởng thức, kiêu ngạo mà ưỡn ngực, thần thái đắc ý, khoe khoang: “Tiểu tiên nữ Ngâm Ngâm, sao cô lại xinh đẹp như vậy?”

Giây tiếp theo, cửa phòng quần áo bị người khác mở ra.

Khương Ngâm thuận thế nhìn sang, Doãn Toại đang cởi cúc áo sơ mi từ bên ngoài tiến vào, bốn mắt nhìn nhau, sững sờ.

Cặp mắt thâm thúy của Doãn Toại có vẻ hơi kinh ngạc, từ khuôn mặt của cô dời xuống, lúc rơi vào trên người cô, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng.

Khương Ngâm luống cuống một chút, vô ý thức dùng tay che ngực: “Tại sao anh không gõ cửa!”

Doãn Toại bị động tác của cô chọc cười, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, thanh âm tản mạn mà dụ hoặc: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, em che cái gì?”

Khương Ngâm: “…”

Trên thân nổi lên một luồng khí khô nóng, Doãn Toại cởi thêm một cúc áo nữa, lộ ra hầu kết sắc bén gợi cảm, lúc ánh mắt nhìn qua liền chậm rãi chuyển động hai lần.

Đôi chân thon dài bước đến, đứng trước mặt Khương Ngâm, anh từ trên cao nhìn xuống cô, đem hai cánh tay đang che ngực của cô lấy ra.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, lúc ánh mắt lướt qua cổ áo cô có thể nhìn thấy càng nhiều cảnh sắc hơn.

Làn da trắng sáng của cô vẫn còn lưu lại vết dâu màu đỏ, là anh lưu lại vào tối hôm qua.

Anh hơi nghiêng người, cúi đầu để bằng chiều cao của cô, dán sát bên tai cô rồi thổi ra một luồng hơi nóng, tán tỉnh trêu chọc: “Đều đã hôn qua, tại sao vẫn không cho nhìn?”

Khuôn mặt Khương Ngâm đỏ bừng lên, lùi lại hai bước, nắm lấy áo choàng của váy trên móc treo, nhanh chóng khoác lên người,che đậy chính mình cực kỳ chặt chẽ.

Cô dùng thân thể đẩy người đàn ông bên cạnh, nhanh như chớp lao ra từ bên trong phòng quần áo.

Chạy tới trên giường, quấn lấy chăn.

Không bao lâu, Doãn Toại thay quần áo từ bên trong bước ra, liếc mắt về phía cô, sau khi ánh mắt chạm nhau, Khương Ngâm bình tĩnh dời mắt, cầm lấy điện thoại bắt đầu chơi game đấu địa chủ, còn cố ý đem thanh âm mở cực lớn: “Đôi J”

“Đôi Q”

“Đôi 2 “

“Bom!”

“Bỏ”



Doãn Toại im lặng mỉm cười, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Anh tắm rửa rất nhanh, lúc ra Khương Ngâm vẫn còn đang chơi đấu địa chủ.

Doãn Toại vén chăn lên ngồi tựa vào đầu giường, nhìn sang bên kia: “Thắng bao nhiêu rồi?”

Khương Ngâm không ngẩng đầu: “Thua mười hai vạn đậu sung sướng.”

“…”

Nhìn ván này kết thúc, Doãn Toại điện thoại cô buông xuống: “Đừng chơi cái này nữa.”

Anh thuận tay tắt đèn trong phòng, nghiêng người về phía cô.

Mấy ngày trước, bởi vì kỳ kinh nguyệt nên Khương Ngâm luôn mang áo quần ngủ, tối nay hiếm lắm mới đổi thành váy, vốn cho rằng Doãn Toại có thể hiểu được ý gì đó, kết quả anh chẳng những không hiểu mà còn làm những việc giống như tối kia.

Khương Ngâm cũng không muốn giống như trước đó bị anh tra tấn như thế, anh thì sướng rồi, ngược lại người chịu tội chính là cô.

Cô há hốc mồm, muốn nói với anh rằng kỳ kinh nguyệt của mình đã qua nhưng đột nhiên có chút không nói ra được.

Luôn có cảm giác nếu mình nói như vậy, sẽ bị Doãn Toại hiểu thành, cô luôn chờ mong cùng anh phát sinh loại quan hệ đó.

Mặc dù cô đúng là mong đợi như thế nhưng vẫn muốn chừa lại chút hình tượng tốt đẹp đối với Doãn Toại, không thể cứ bắt cô chủ động mãi đúng chứ?

Dây áo của cô bị anh dùng răng kéo xuống, lúc kéo đến phía dưới eo liền ngừng lại, anh nghiêm túc mà vội vàng hôn xuống, làm những điều anh muốn ở trên người cô.

Khương Ngâm trong lòng có chút bất mãn, lại ngại không dám nói thẳng, do dự một hồi cô đẩy anh: “Tối nay em không muốn như vậy.”

Doãn Toại dừng lại, hôn một chút lên trán của cô, ấm giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Chỉ là không muốn.” Cô cắn m0i dưới, lát sau lại nhỏ giọng bổ sung: “Không thoải mái lắm.”

Doãn Toại chăm chú nhìn cô một hồi, sự thâm trầm và mãnh liệt nơi đáy mắt đã bị anh che giấu đi.

Xoay người nằm xuống, giúp cô mặc quần áo vào: “Có phải hôm nay công việc khá mệt nhọc? Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh duỗi cánh tay dài ra, tự nhiên đem cô ôm vào trong ngực.

Anh liền từ bỏ dễ dàng như vậy, trong lòng Khương Ngâm có chút bị đè nén khó hiểu, há hốc mồm, uyển chuyển nói một câu: “Mấy ngày nay em không có ngâm mình trong bồn tắm, tối nay được ngâm liền thấy cũng khá thoải mái, so với tắm rửa bằng vòi hoa sen dễ chịu hơn nhiều.”

Doãn Toại ngửi ngửi hương thơm trên người cô, nhẹ nhàng nói tiếp: “Trách không được tối nay lại thơm như vậy.”

“…”

Đây là điều anh nên chú tâm vào à?

Cô có thể tắm trong bồn tắm, ám chỉ như vậy còn chưa đủ rõ ràng?

Cô không thể hiểu nổi, hôm nay cô còn đổi váy, phía dưới cũng không mang gì*, quả thực cô đều đã chỉ rõ hết mức rồi có được không?!

*Ý là không mang băng vệ sinh nha quý zị

Đầu gỗ!

Khương Ngâm càng nghĩ càng tức giận, trầm mặt đẩy người ra: “Em ngủ đây, anh đừng có ôm em!”

Thấy cô giận dỗi mà không hiểu vì sao, Doãn Toại kinh ngạc một chút, chống khuỷu tay trên giường, nâng người lên nhìn qua: “Sao vậy?”

“Chả làm sao, chỉ thấy buồn ngủ.”

“…”

Ngày thứ hai, Khương Ngâm cũng không nói nhiều, thái độ nhàn nhạt.

Doãn Toại nói đưa cô đi làm, Khương Ngâm cũng không cho, khi đến công ty vẫn rầu rĩ, không vui như cũ.

Vào giờ này công ty còn chưa có nhiều người đến, Dương Thư tới sớm, thấy được dáng vẻ của cô, cảm thấy hiếm có: “Tối hôm qua vui mừng về nhà, hôm nay lại vác cái mặt đen thui tới làm, sự tương phản này có chút lớn nha, ai có thể có bản lĩnh như vậy, khiến cho tâm tình của nhiếp ảnh gia Khương xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất?”

Khương Ngâm bất mãn gục xuống bàn: “Tớ cảm thấy cậu đang cười nhạo tớ.”

Dương Thư cười kéo ghế qua trước mặt cô: “Tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn chế giễu cũng không được nha, cậu mau nói cho tớ biết một chút, để cho tớ cười to hơn một tí.”

Khương Ngâm không nói gì, ngồi thẳng, cánh tay khoác lên vai Dương Thư, đôi mắt có chút nheo lại: “Chị dâu, sao tớ lại có cảm giác, giọng điệu của cậu giống như có chút bị lây nhiễm anh trai tớ nhỉ.”

“Có sao?”

“Rất có!”

“Có lẽ là gần đèn thì sáng.”

“…”

Dương Thư cười cười cũng không trêu cô nữa: “Rốt cuộc là thế nào? Nói cho tớ nghe một chút?”

Khương Ngâm do dự, ghé vào bên tai cô nói nhỏ vài câu.

Dương Thư nghe xong cũng sửng sốt: “Tại sao hai cậu vẫn chưa làm gì?”

Khương Ngâm bất đắc dĩ thở dài: “Đừng nói nữa, vốn là muốn làm, kết quả bị “dì cả” ngăn cản, nhưng bây giờ “dì cả” đi rồi, anh ấy lại như đầu gỗ, tớ tức chết!”

Khương Ngâm lại đem chuyện tối hôm qua nói cho cô ấy nghe, tìm kiếm sự đồng cảm: “Cậu nói xem, tớ ám chỉ không đủ rõ ràng sao? Rốt cuộc là anh ấy thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?”

Dương Thư nghĩ nghĩ, suy đoán nói: “Có thể ông xã cậu quá ngây thơ, không có kinh nghiệm ở phương diện này, ám hiệu của cậu, anh ấy không hiểu.”

“Cho dù anh ấy chưa từng yêu đương, trong kì kinh nguyệt không thể ngâm bồn tắm là lẽ thường đi, tối hôm qua tớ đã nói là tớ đã ngâm trong bồn tắm á!”

“Loại lẽ thường này, anh ấy là đàn ông có thể không hiểu.”

Khương Ngâm vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, bỗng nhiên nhìn về phía Dương Thư: “Cậu nói xem có lẽ nào anh ấy vốn dĩ không thích tớ hay không?”

Dương Thư: “?”

Khương Ngâm suy nghĩ một chút nói: “Trước kia, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, trước khi tớ tỏ tình với anh ấy, anh ấy còn chính miệng nói với tớ rằng lúc trước, anh ấy có thầm mến một người, cô bé kia rất kỳ lạ, từng nói, bị người khác theo đuổi sẽ không có cảm giác chinh phục, cho nên anh ấy một mực không dám theo đuổi.”

Dương Thư nhớ lại một chút: “Hình như là có chút ấn tượng, nhưng mà đã nói là thầm mến, thì đó chính là anh ấy đơn phương. Bây giờ tình cảm của hai người các cậu tốt như vậy, có lẽ anh ấy đã sớm không để trong lòng rồi?”

“Vậy cũng không thể chắc chắn được.” Khương Ngâm càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó nghẹn lại ở trong lòng, khó chịu: “Người ta thường nói, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, Doãn Toại khá ngây thơ, anh ấy thầm mến nhưng lại không dám theo đuổi, đoán chừng hẳn là mối tình đầu của anh ấy? Mối tình đầu khó quên, cậu nói xem anh ấy có phải đang thủ thân như ngọc vì mối tình đầu hay không, nên mới giả bộ như không hiểu ám hiệu của tớ, không nguyện ý cùng tớ đi đến bước cuối cùng kia?”

“… Cậu bổ não hơi nhiều rồi đấy? Tớ cảm thấy không đến mức đó.”

Đến mức đó hay không, bây giờ Khương Ngâm thật sự có chút không chắc chắn được.

Nhưng nghĩ đến Doãn Toại có khả năng vẫn còn thích người khác, cô rất không thoải mái.

“Cậu nói xem cô bé kia đến cùng là ai a, đến bây giờ cũng chưa từng lộ mặt, tớ muốn PK với cô ấy cũng không có cơ hội.” Khương Ngâm nói rồi chậc chậc lắc đầu: “Vả lại phát ngôn của cô ấy cũng thật kì lạ, thế mà lại cảm thấy bị người khác theo đuổi không có cảm giác chinh phục, cô ấy có năng lực như vậy, tại sao không đi chinh phục toàn thế giới?”

Dương Thư: “…”

“Khương Khương.” Giọng Dương Thư nghiêm túc vang lên, bỗng nhiên nói: “Tớ luôn cảm thấy lời của cô bé kia giống như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.”

Thần sắc Khương Ngâm hơi sững sờ, nhìn sang: “Cậu cũng cảm thấy quen tai? Nói thật với cậu, tớ cũng thấy quen tai, chỉ là không nhớ rõ ai đã từng nói qua.”

Cô suy nghĩ, đoán được một loại khả năng, lúc này kinh ngạc một chút: “Thư Thư, cậu nghĩ cô gái mà Doãn Toại thầm mến, có lẽ nào, hai chúng ta cũng biết hay không?”

Dương Thư dừng một lát, lắc đầu: “Không rõ lắm.”

Bởi vì đề tài này, cả buổi sáng Khương Ngâm đều buồn bã, ỉu xìu.

Buổi chiều cô và Nhan Tư Nhiêu có công việc quay chụp ngoài trời, Khương Ngâm cầm máy ảnh bận bịu công việc, mới có thể quên sạch sành sanh gương mặt của Doãn Toại.

Sau khi tan làm, Nhan Tư Nhiêu hỏi cô: “Chị dâu, chị gấp về nhà sao?”

Bây giờ Khương Ngâm vốn dĩ không muốn nhìn thấy phản ứng của người đàn ông kia, đương nhiên không gấp trở về.

Cô nhìn về phía Nhan Tư Nhiêu: “Sao vậy?”

Nhan Tư Nhiêu thần thần bí bí nói: “Em thăm dò được người sẽ kết hôn với em rồi, anh ta lập nghiệp bằng cách mở quán bar, chị giúp em đi qua nhìn một chút, chúng ta âm thầm quan sát một chút?”

Khương Ngâm còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Nhan Tư Nhiêu trực tiếp lôi kéo lên xe.

Đến nơi Khương Ngâm mới phát hiện, quán bar mà Nhan Tư Nhiêu nói lại là quán bar Lạc Đường rất có danh tiếng.

Cô nhớ ông chủ của quán bar này là bạn của Khương Bái và Doãn Toại, tên là Thân Tử Du.

Khương Ngâm im lặng chỉ chỉ bảng hiệu quán bar: “Ông chủ quán bar này, chính là đối tượng mà em muốn liên hôn?”

“Hình như là vậy.” Nhan Tư Nhiêu lấy ra một quyển sổ từ trong túi, phía trên liệt kê ngay ngắn các hạng mục cần nghiên cứu về vị hôn phu của cô nàng.

Khương Ngâm bị hành vi của cô nàng chọc cười: “Em chuẩn bị rất đầy đủ nha, bảng khảo sát đều viết sẵn rồi?”

Nhan Tư Nhiêu ngượng ngùng lôi kéo cô đi vào.

Hai người ngồi xuống ở hàng ghế dài hẻo lánh, Nhan Tư Nhiêu nhìn quanh bốn phía tìm cái gì đó.

Lúc nhân viên phục vụ đem rượu lên, cô nàng lôi kéo người ta hỏi: “Ông chủ của các cậu ở đâu?”

Nhân viên phục vụ giật nảy mình, cho là mình làm sai chuyện gì, liền vội vàng khom người nói xin lỗi: “Vị khách này, tôi có điều gì phục vụ không tốt ngài cứ việc phê bình, tôi sẽ chỉnh sửa.”

Nhan Tư Nhiêu vội vàng khoát tay: “Không phải, tôi chỉ là hiếu kì, hỏi các cậu một chút ông chủ của cậu là người như nào, nghe nói còn rất trẻ lại có triển vọng?”

Nhân viên phục vụ hít một hơi, chỉ chỉ người đàn ông đứng phía trước đang nói chuyện với bartender: “Người kia chính là ông chủ của chúng tôi.”

Khương Ngâm và Nhan Tư Nhiêu thuận thế nhìn sang, người đàn ông mang bộ đồ màu đen áo khoác nhung dài đến đầu gối, hai tay bỏ vào túi, tản mạn dựa vài quầy bar nói cái gì đó với bartender.

Có một người phụ nữ bưng ly rượu đi đến bên anh để bắt chuyện, anh xa lánh rồi khách khí đối phó.

Khương Ngâm nhận ra người kia, chính là Thân Tử Du.

Trách không được, lần trước nói với Doãn Toại chuyện Nhan Tư Nhiêu liên hôn, anh rất bình tĩnh, còn nói đối phương là người mà anh biết.

Nhan Tư Nhiêu nghiêm túc nhìn về phía bên kia, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó vào sổ.

Khương Ngâm buồn bực, ngán ngẩm lướt điện thoại di động, chắc hẳn là Doãn Toại sau khi về nhà không thấy cô, gửi tin nhắn đến: 【 Hôm nay tăng ca sao? Anh đi đón em nhé. 】 Khương Ngâm chụp ly cocktail trước mặt, gửi cho anh.

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Tại sao lại chạy đi uống rượu? 】

Tiểu tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Ngắm mấy anh đẹp trai 】

Ngay sau đó, bên kia liền gọi video tới, Khương Ngâm đổi thành cuộc gọi thường, đặt ở bên tai.

Giọng nói nặng nề của Doãn Toại truyền đến: “Quán bar nào?”

Khương Ngâm còn đang bị đè nén bởi chuyện tối ngày hôm qua, cố ý nói: “Em không nói cho anh biết.”

Đầu dây bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

“?”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không thèm dỗ cô luôn sao?!

Người đàn ông chó!

Lần này Khương Ngâm càng tức giận hơn, bưng ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn, lại gọi thêm một cốc.

Nhan Tư Nhiêu xoa xoa bút ngẩng đầu: “Chị dâu, sao chị lại uống nhiều như vậy?”

“Khát nước.”

“…”

Nhan Tư Nhiêu rất săn sóc, đem cốc của chính mình đẩy qua: “Vậy ly này cũng cho chị luôn, em chưa uống ngụm nào.”

Khương Ngâm lại uống nửa chén, bởi vì biết tửu lượng của mình, trong trường hợp này cô cũng không dám uống quá nhiều.

Để ly xuống, suy nghĩ về thái độ của Doãn Toại, cô càng nghĩ càng không vui, quyết định về nhà tìm Doãn Toại tính sổ trút giận.

Cô nhìn về phía Nhan Tư Nhiêu: “Ghi chép thế nào rồi?”

Thân Tử Du giờ phút này không biết đã đi nơi nào, Nhan Tư Nhiêu đóng sổ lại: “Cũng ổn rồi, chị dâu đợi em một chút, em đi rửa tay xong chúng ta về.”

Phòng vệ sinh cách đó không xa, xuyên qua hành lang yên lặng, Nhan Tư Nhiêu vừa đi vào bên trong, vừa đem sổ tay của mình để vào trong túi xách.

Không ngờ lại đâm đầu vào một người đàn ông, cô không thấy đường đụng vào người anh, còn chưa kịp cất sổ vào trong túi nên sổ thuận thế rơi xuống mặt đất.

“Thật xin lỗi.” Người đàn ông nói rồi khom lưng nhặt lên giúp cô.

Vừa nãy, Nhan Tư Nhiêu đem bút kẹp vào trong trang ghi chép, lúc này đúng lúc mở ra.

Lúc người đàn ông nhặt lên, mắt liền nhìn thấy nội dung phía trên, lông mày hơi nhíu lại.

« Bảng Khảo Sát Về Vị Hôn Phu »

Chiều cao: 185+(8 điểm)

Dáng người: Cân xứng, hơi gầy (8 điểm)

Ngũ quan: Anh tuấn (8 điểm)

Cơ bắp: Chưa c0i quần áo, chờ xem xét. (0 điểm)

Màu da: Trắng (10 điểm)

Răng: Trắng (10 điểm)

Áo quần: Có gu ăn mặc (10 điểm)

Nhân phẩm: Chờ xem xét (0 điểm)

Trí thông minh: Chờ xem xét (0 điểm)



Quyển sổ này là được đặt làm, dưới góc mỗi một trang đều có hoa văn thiếu nữ chibi, bên cạnh có chữ viết xinh đẹp của chủ nhân: Nhan Tư Nhiêu.

Đôi mắt Thân Tử Du híp lại, lúc Nhan Tư Nhiêu đang nói cảm ơn đưa tay qua lấy sổ, anh đưa tay nâng cao chút.

Nhan Tư Nhiêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt soái khí kia, thế mà lại là vị hôn phu – người bị cô nhìn chằm chằm khảo sát nửa ngày vừa rồi.

Thấy anh đang nhìn ghi chép khảo sát của mình, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.

Thân Tử Du nhấc mí mắt lên nhìn vào đôi mắt cô, chỉ vào mấy mục chờ xem xét chấm (0 điểm): “Những cái không có điểm có cần tôi giúp em xem xét hay không?”

Nhan Tư Nhiêu chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, cô nhanh chóng đoạt lại cuốn sổ của mình, ngay cả phòng vệ sinh cũng không đi, quay người chạy đi tìm Khương Ngâm, lôi kéo người chạy ra bên ngoài.

Thấy cô nàng vừa sốt ruột vừa hoảng hốt, Khương Ngâm rất kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

Từ trong quán bar đi ra, Nhan Tư Nhiêu gấp gáp hít thở không khí bên ngoài, mới vô cùng xấu hổ nói: “Sổ ghi chép của em không cẩn thận bị anh ta thấy được.”

Khương Ngâm: “Ai vậy?”

Nhan Tư Nhiêu: “Thì là, vị hôn phu chiếm tiện nghi kia của em.”

Khương Ngâm: “…”

Lúc muốn rời khỏi, Khương Ngâm nghe thấy dường như có người kêu cô một tiếng.

Cô theo tiếng gọi nhìn sang, liền thấy là Tạ Thiệu Viễn lâu rồi chưa gặp từ trong quán bar đi ra, anh ta giống như uống nhiều rượu, bước chân có chút lảo đảo.

Nhan Tư Nhiêu trông thấy người kia, nhỏ giọng nói với Khương Ngâm: “Em nghe bà ngoại nói, sau khi Tạ Thiệu Viễn và Doãn Ánh Phù chia tay, mỗi ngày Doãn Ánh Phù đều ở nhà khóc rống quăng đồ khiến cậu em phiền muộn không thôi, đem người đưa ra nước ngoài. Về phần Tạ Thiệu Viễn, hiện tại các chủ xí nghiệp cũng không dám thuê anh ta, hình như sống cũng không tốt.”

Vừa dứt lời, Tạ Thiệu Viễn đã đi tới bên này.

Nhìn thấy Khương Ngâm, anh ta tựa hồ rất cao hứng, vô thức muốn kéo cô tay, Khương Ngâm kinh sợ né tránh, nhíu mày: “Anh có chuyện gì sao?”

Tay Tạ Thiệu Viễn lơ lửng giữa không trung, cứng đờ một lát, mấp máy môi, thấp giọng nói: “Khương Ngâm, thật xin lỗi, anh biết sai rồi.”

Khương Ngâm không có kiên nhẫn nghe anh ta nói những lời này, lạnh như băng nói: “Liên quan gì đến tôi? Tôi và anh cũng không quen biết.”

Lúc Khương Ngâm nói vậy, tim Tạ Thiệu Viễn hung hăng nhói lên một cái, đắng chát mà cười một tiếng, lại cảm thấy không tin: “Sao lại thế được, khi đó em đồng ý hẹn hò với anh đã chứng minh trong lòng em có anh, nếu không phải sau này anh khốn nạn, chắc chắn hai chúng ta —— ”

“Anh đang nằm mơ à?” Khương Ngâm ngắt lời anh, trong lòng vẫn còn đang tức giận vì chuyện của Doãn Toại chưa kịp xả, lúc này dùng toàn lực xả về phía anh ta: “Vì sao tôi lại hẹn hò với anh, trong lòng anh không rõ sao? Nếu không phải anh giả mạo thành người hâm mộ kia, tôi vốn dĩ sẽ không nhìn anh dù chỉ một chút.”

“Tạ Thiệu Viễn, hai chúng ta hẹn hò hết thảy ăn bốn bữa cơm, trong đó anh mời tôi hai lần, tôi mời anh hai lần, xem như không ai nợ ai. Nếu nói có bao nhiêu thân mật thì giữa tôi và anh cũng chưa từng làm qua chuyện gì mà cặp đôi yêu nhau sẽ làm. Trước đây anh rắp tâm không tốt lừa gạt tôi, từ lúc mới bắt đầu tôi và anh cũng không phải là quan hệ yêu đương thuần túy, càng đừng nói đến chuyện có tình cảm, cuộc sống của anh bây giờ đều là do anh gieo gió gặt bão! Đáng đời.”

“Bây giờ tôi sống rất tốt, chuyện trước kia, tôi không so đo với anh, nhưng cũng không quá vui vẻ khi nhìn thấy anh, hi vọng sau này anh có thể tự mình hiểu lấy một chút, tận lực không nên xuất hiện trước tầm mắt của tôi. Nếu anh có thể làm được thì đây chính là chuyện có ích nhất trong cuộc đời này của anh!”

Lúc Khương Ngâm muốn rời đi bị Tạ Thiệu Viễn ngăn lại: “Anh không tin, em chỉ là còn giận anh đúng không? Còn nữa, chuyện em gả cho Doãn Toại, thật ra đều chỉ là vì giận anh —— ”

Lời còn chưa dứt, một vệ sĩ với thân thể cường tráng đột nhiên đi tới, dùng sức đấm Tạ Thiệu Viễn.

Anh ta không chút phòng bị, lúc này liền lảo đảo ngã xuống đất, máu mũi phun ra.

Khương Ngâm có chút kinh ngạc, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Doãn Toại đã xuất hiện bên cạnh mình.

Thần sắc anh lạnh lùng, liếc nhìn người đàn ông đang chật vật không chịu nổi trên mặt đất một cái, từ trên cao nhìn xuống anh ta, vô cùng lạnh lùng mở miệng: “Cậu xứng sao?”

Thân Tử Du đi tới, nói với vệ sĩ: “Người này uống say quấy rối khách, đem anh ta kéo đi, sau này, không cho phép anh ta tới gần nơi này trong vòng bán kính 100m.”

Sau khi Tạ Thiệu Viễn bị mang đi, Khương Ngâm nghiêng đầu nhìn về phía Doãn Toại: “Sao anh biết em ở chỗ này?”

Doãn Toại nói: “Không phải em gửi ảnh chụp sao, ly rượu kia chỉ có nơi này có.”

Cô còn tưởng rằng Doãn Toại tắt điện thoại là không muốn để ý đến cô, thì ra là tự mình tới đón cô.

Khương Ngâm cúi đầu xuống, không tự chủ được cong môi: “Ò.”

“Về nhà thôi.” Doãn Toại dắt tay của cô.

Sau khi hai người rời đi, trước cửa quán bar chỉ còn lại Thân Tử Du và Nhan Tư Nhiêu.

Nhan Tư Nhiêu khó chịu, quay người muốn đi, người đàn ông miễn cưỡng: “Cần tôi đưa em về không?”

Nhan Tư Nhiêu khẽ giật mình, lắc lắc cái chìa khóa trong tay: “Tôi có xe.”

“Em muốn uống rượu lái xe?”

“Tối nay tôi không uống rượu.”

“Vậy em đến quán bar của tôi làm gì?” Thân Tử Du nghĩ ngợi, bỗng nhiên có đáp án: “Nhớ ra rồi, là để nhìn lén tôi.”

“…”

Khương Ngâm ngồi cạnh ghế lái, bởi vì vừa rồi Tạ Thiệu Viễn xuất hiện nên có chút khó chịu, cô đem cửa sổ xe hạ xuống một chút, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi tới.

Ánh mắt Doãn Toại nhìn bên này một chút, nhắc nhở cô: “Trời lạnh, coi chừng đau đầu.”

Tối nay Khương Ngâm còn uống rượu, có chút đau, cô đóng cửa sổ lại lần nữa, xoa trán: “Phiền chết đi được, đúng là âm hồn không tan!”

Doãn Toại nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi của cô và Tạ Thiệu Viễn, dừng một lát, thử hỏi: “Vừa rồi anh nghe được, em nói anh đã lừa em?”

Nói đến cái này Khương Ngâm lại nổi giận: “Trước đây, em không phải đã nói rồi sao, có lần em bị dính phốt, có một fan hâm mộ đã tìm ra chứng cứ chứng minh trong sạch giúp em. Sau đó anh ta liền giả mạo người hâm mộ kia, ghi lại ID rồi tặng hoa cho em, nói rằng chuyện này là do anh ta làm. Anh nói xem loại hành vi này, có phải là lừa em hay không?”

“Lúc dừng lại ở giao lộ đèn đỏ, mi mắt Doãn Toại khẽ run, quay đầu nhìn qua: “Em cũng bởi vì chuyện này mà hẹn hò với anh ta?”

Khương Ngâm bị hỏi liền chột dạ, chuyện này đúng là do cô hơi xúc động.

Cô li3m môi một cái: “Con gái mà, có đôi khi dễ dàng hành động theo cảm tính, lúc ấy bị dính phốt, trong lòng em rất khó chịu, cũng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện đó, liền rất bất lực, anh ta đột nhiên đứng ra bảo vệ em, em liền cảm động một chút. Kết quả phát hiện, mình cảm động nhầm người, không phải anh ta giúp em.”

Đèn xanh sáng lên, Doãn Toại đạp ga, trầm ngâm không tiếp lời.

Một hồi lâu sau, anh hỏi: “Nếu như lúc ấy, fan hâm mộ chân chính kia tỏ tình với em, em sẽ đồng ý sao?”

Bàn tay cầm vô lăng có chút nắm chặt.

Khương Ngâm đã ngấm rượu, rất nhanh ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nghe được vấn đề này, cô mở mắt ra nghĩ ngợi: “Nếu là ngay lúc đó, chắc là sẽ đồng ý. Nhưng nếu là bây giờ, sẽ không.”

“Vì sao?”

Khương Ngâm nghiêng đầu một chút: “Bây giờ em có anh rồi nha.”

Doãn Toại ghé mắt, đối mặt với nụ cười sáng lạng của cô.

Khương Ngâm ngáp một cái, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà em đoán chắc hẳn cũng không có cơ hội làm quen với người hâm mộ kia, mặc dù người đó rất chú ý đến em, nhưng lại rất khiêm tốn, nếu có thoáng gặp nhau trên phố, em cũng không biết anh ta là người nào. Người vừa thần bí vừa thân trọng như vậy, lúc ấy sao có thể tìm em tỏ tình được, cái giả thiết này căn bản là không thể nào.”

Đoạn đường phía trước có chút kẹt xe, Doãn Toại giảm tốc độ xe, nhìn đèn đuôi xe màu đỏ phía trước, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Thật ra, cũng không phải là thận trọng, càng không tính là thần bí.”

Chỉ là không dám.

Doãn Toại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Khương Ngâm, đoán chừng chỉ có giờ phút này, anh mới có thể thản nhiên thừa nhận, người đã từng chỉ dám yên lặng chú ý em, là anh.”

Bên cạnh không có tiếng đáp lại, anh ghé mắt nhìn, không ngờ cô thế mà lại đầu đổ đầu vào trên cửa sổ xe ngủ thiếp đi.

Anh im lặng cười.

Nhưng mà bây giờ, hình như chân tướng đã không còn quan trọng.

Lúc đến nhà Khương Ngâm mới dần dần tỉnh lại, xoa xoa huyệt thái dương: “Sao em lại ngủ thiếp đi.”

Xe lái vào Lận Phương Đình, sau khi dừng lại trong sân, Doãn Toại nhìn cô bởi vì cồn mà mặt đỏ ửng lên, giọng điệu không cho cự tuyệt: “Sau này không cho phép tự mình chạy đi uống rượu.”

Khương Ngâm chỉ là hơi mệt rã rời, thật ra cũng không phải uống say.

Vừa đến nhà, cô lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, tâm tình bất mãn dâng lên, tự mình tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe: “Em trở về phòng đi ngủ.”

Hai ngày này cô kỳ kỳ quái quái, Doãn Toại cũng không nghĩ ra mình sai chỗ nào.

Xuống xe, bước vào phòng khách đã không thấy bóng dáng của Khương Ngâm.

Dì Chu nói: “Phu nhân nói không ăn cơm tối, đã lên lầu.”

Doãn Toại cau mày, lúc đi về phía thang máy, bỗng nhiên nhớ tới, nói với Dì Chu: “Nước gừng đường đỏ nấu xong chưa, con bưng lên cho cô ấy.”

Dì Chu kinh ngạc một chút, nói: “Hôm qua kì kinh nguyệt của phu nhân đã hết, tiên sinh không biết sao?”

Vừa dứt lời, Dì Chu liền cảm thấy lời này giống như bại lộ chút chuyện giữa vợ chồng, vội nói: “À, canh còn đang nấu trong nồi, dì đi xem một chút.”

Một mình Doãn Toại ngốc lăng tại chỗ, cẩn thận nhớ lại thái độ biến hóa của cô, rốt cục cũng hiểu ra được, khóe miệng có chút cong lên.

Trách không được tối hôm qua tiểu tiên nữ lại khác thường như vậy.

Anh mỉm cười một tiếng, đi vào thang máy.

Trong phòng ngủ, Khương Ngâm nằm lỳ trên giường nhắn tin Wechat với Dương Thư, còn nói về cách giải quyết Doãn Toại.

Hẳn là lấy cớ uống rượu, Khương Ngâm trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói qua: “Dù sao, đêm nay tớ nhất định phải bắt lấy anh ấy, nếu vẫn không được, chờ lát nữa, tớ liền nói với anh ấy, anh ngoan ngoãn nằm xuống, c0i quần áo, tiên nữ ta đây muốn ở trên anh!”

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Doãn Toại đóng cửa đi tới.

Khương Ngâm giật cả mình, vô thức muốn rời khỏi giao diện nói chuyện, kết quả trượt tay bấm vào phát lại ghi âm giọng nói, giọng nói vang lên không có dấu hiệu báo trước.

Trong phòng ngủ vắng vẻ, lời nói hùng hồn cô vừa mới phát ra, vang lên lần nữa bên tai hai người.

Âm lượng còn rất lớn.

Lúc giọng nói kết thúc, bầu không khí trong phòng dường như càng yên ắng hơn.

Doãn Toại ngốc lăng tại chỗ, suýt nữa cho rằng giọng nói mình nghe được là ảo giác, cặp mắt sâu thẳm, thâm trầm khóa lại trên người cô, giống như đang tiếp cận con mồi, bên trong tựa như nổi lên ngọn sóng, tản ra tín hiệu nguy hiểm.

Anh từng bước một đi gần về bên này, dưới tác dụng của ánh đèn như có một bóng đen đang tiến đến gần.

Khương Ngâm cảm thấy khủng hoảng khó kiểu, vô thức ôm chăn, co người lại: “Anh, anh muốn làm gì?”

Hai tay Doãn Toại chống lên nệm cúi người tới gần cô, khóe môi tản mạn nói: “Vừa rồi nói cái gì? Muốn ở trên anh?”

Khương Ngâm vô thức phản bác: “Anh nghe lầm rồi, không phải anh.”

“Hả?” Lông mày Doãn Toại nhíu lại, trên mặt càng âm trầm: “Em còn muốn ở trên người khác?”

“… Em không có.”

“Đêm nay sẽ cho em thứ em muốn.” Doãn Toại nằm xuống bên cạnh, kéo cô tới nằm sấp trên người mình, nắm hai tay của cô đặt lên cổ áo anh, thanh âm tản mạn mà trầm thấp: “Nhưng mà, em phải tự mình cởi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK