Gió thu se lạnh, đường phố lạnh lẽo hầu như không một bóng người, chỉ có bệnh viện vẫn sáng trưng ánh đèn.
Cửa phòng sinh, Doãn Toại đang ngồi đợi trên hàng ghế dài, cúi thấp đầu, mái tóc ngắn xõa xuống giữa lông mày.
Những ngón tay thon dài, xinh đẹp đan chặt vào nhau, mạch máu hiện rõ, làm lộ ra sự căng thẳng của anh lúc này.
Sau một lúc, lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Ngâm Ngâm sao rồi?"
Giọng nói lo lắng của Doãn lão phu nhân phát ra, Doãn Toại ngẩng đầu, nhìn thấy ông bà đã chạy đến, còn có Doãn Trí Bang đi theo bên cạnh.
Sau khi nhìn Doãn Trí Bang hai giây, Doãn Toại mới lại dời mắt về phía lão phu nhân: "Đã vào phòng sinh rồi ạ."
Anh đứng dậy, đỡ lão phu nhân ngồi xuống: "Sao bà và ông lại tới?"
Doãn lão phu nhân liếc anh một cái: "Chuyện lớn như vậy ông bà có thể không đến sao? Có chuyện gì cháu cũng không nói, nếu không phải bà tính toán thời gian, cảm thấy không yên trong lòng nên gọi điện cho dì Chu thì chắc đến giờ này bà cũng chưa biết đâu."
Doãn Toại giải thích nói: "Bà và ông đã lớn tuổi rồi, con sợ hai người sẽ mệt nên mới không nói."
"Vậy sao cháu cũng không nói cho ba cháu biết?" Doãn lão gia hỏi anh.
Doãn Toại nhìn Doãn Trí Bang một chút, không đáp.
"Cháu đó nha, sinh con là một chuyện lớn, một mình cháu sao gánh vác hết được?" Lão phu nhân xua tay không đề cập tới chuyện này nữa, lại hỏi: "Cháu cũng không nói cho ba mẹ Ngâm Ngâm biết ư? Không thể được, nhất định phải gọi điên thoại cho bên thông gia mới được."
"Gọi rồi ạ, bọn họ đang trên đường tới."
Doãn lão phu nhân còn định nói thêm nhưng bị ông cụ ngăn lại: "Trong lòng thằng bé đang rối loạn bà để nó yên lặng bình tĩnh một chút."
Doãn Trí Bang đi tới, vỗ bả vai Doãn Toại, yên lặng an ủi anh.
Doãn Toại nhìn cánh tay đặt trên vai mình, mím môi im lặng một lát rồi đưa mắt nhìn về phía phòng sinh trước mặt.
Không lâu sau, ba người Khương Bẩm Hoài, Lương Văn và Khương Bái vội vã chạy tới.
Lương Văn vô cùng lo lắng, liên tục hỏi tại sao vẫn chưa ra, Khương Bẩm Hoài an ủi bà: "Bà đừng hoảng như vậy sẽ khiến mọi người hoảng theo."
Lương Văn nắm lấy bàn tay của ông: "Nó là con gái tôi sinh ra, sao có thể không lo lắng chứ? Ông cũng biết mà bình thường đứa nhỏ này vô cùng yếu ớt, sợ nhất là đau, bây giờ không chừng đã khóc lóc thê thảm ở bên trong."
Lương Văn vừa nói đôi mắt vừa đỏ lên, Khương Bẩm Hoài vỗ vỗ lưng bà: "Làm mẹ rồi thì sẽ rất mạnh mẽ, bà đừng mãi coi con bé là đứa trẻ, yên tâm đi chắc chắn sẽ bình an."
Trong thời gian chờ đợi, mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng.
Doãn Toại đứng lên, đi về phía cuối hành lang.
Cửa sổ mở toang, gió đầu thu hơi se se lạnh, lá vàng rơi lất phất dưới ánh đèn đường.
Lông mày Doãn Toại nhíu lại, tâm trang bối rối, phức tạp cùng với sự lo lắng, bất an khó nói thành lời.
Dáng vẻ đau đến mức mồ hôi chảy dầm dề, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngập nước vừa yếu ớt vừa bất lực trước khi vào phòng sinh của cô cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực đến vậy, trái tim vô cùng đau đớn.
Đứng một lúc, anh lấy thuốc lá trong túi ra.
Khương Bái đi tới, ngăn anh châm lửa điếu thuốc: "Bình tĩnh một chút, trong bệnh viện cấm hút thuốc. Huống gì đợi lát nữa em gái tôi và đứa trẻ ra ngoài ngửi thấy cả người cậu toàn mùi thuốc lá sẽ rất khó chịu."
Doãn Toại sững sờ, chậm chạp nhận ra rồi cất lại thuốc vào túi.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, cửa phòng sinh được mở ra.
Doãn Toại nhanh chóng chạy vội qua, nghe thấy bác sĩ cười nói một câu: "Mẹ con đều bình an."
Ngày lúc này, bình minh dâng lên, Doãn Toại nhìn thấy ánh ban mai xuyên qua cửa sổ lọt vào, chiếu lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của người thân, tiếng trẻ con khóc lớn.
Khương Ngâm được đẩy từ phòng sinh ra, Doãn Toại nhanh chóng bước tới.
Cô đang nằm yếu ớt trên giường, lúc ngước mắt lên, cô nhìn thấy đôi mắt thâm tình, trìu mến thường ngày của Doãn Toại hiện đầy tơ máu, không giấu nổi sự đau lòng.
"Ông xã." Cô nhỏ giọng kêu, duỗi tay ra, ánh mắt hiện lên ý cười dịu dàng.
Doãn Toại ôm cô vào lòng, hôn lên đầu ngón tay của cô, lẩm bẩm đáp: "Anh đây."
Chuyển vào phòng bệnh VIP, Doãn Toại im lặng ngồi bên cạnh cô, cẩn thận lau mồ hôi trên trán và cổ cho cô.
Khương Ngâm bắt lấy tay anh: "Em nghe bác sĩ nói là con trai, giống em hay giống anh?"
Động tác của Doãn Toại hơi ngừng lại, nghe Khương Ngâm hỏi mới nhớ tới chuyện này: "Anh vẫn chưa nhìn."
Vừa rồi anh chỉ lo tập trung tất cả tinh thần vào cô, còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện khác.
Khương Ngâm băn khoăn nhìn bốn phía: "Bé con đâu?"
Doãn Toại chỉ về phòng khách ở bên ngoài: "Ông bà nội và ba mẹ đang trông thằng bé."
Nói xong anh đứng dậy: "Anh ôm đến đây cho em nhìn."
Doãn Toại đi ra ngoài, không lâu sau, nhóm người bước vào, ân cần hỏi han Khương Ngâm.
Khương Bái đứng bên giường, rũ mắt nhìn cô: "Chị dâu của em đang mang thai nên đêm qua anh không đưa cô ấy đến, cô ấy vừa nhờ anh hỏi han em, lát nữa sẽ đến sau."
Khương Ngâm cười đáp lại, thấy Lương Văn ôm đứa bé tới, cô vô thức ngồi dậy.
Lương Văn vội vàng đè cô lại: "Con làm gì có sức mà ngồi dậy, nằm yên không nhúc nhích."
Bà ôm cháu ngoại đặt bên cạnh Khương Ngâm: "Nhìn xem cháu ngoại mẹ hiếu động chưa nào."
Khương Ngâm nhìn đứa bé được quấn tả lót, với tư cách là một người ham mê sắc đẹp có thâm niên, cô nhíu mày: "Mẹ, có phải mẹ ôm nhầm đứa bé rồi không?"
"Sao có thể ôm nhầm được chứ? Nói nhảm gì vậy?" Lương Văn mắng cô.
Khương Ngâm mím môi, nhìn Doãn Toại rồi lại nhìn đứa bé trong lòng Lương Văn, nhỏ giọng lầm bầm: "Con của chúng ta không nên xấu xí như vậy, lại còn nhăn nheo nữa."
Lương Văn dở khóc dở cười: "Đứa trẻ nào mới sinh ra cũng thế, như này đã là rất đẹp rồi, con nhìn màu da đi trắng nõn, còn hiếu động nữa. Lúc con vừa ra đời cũng không đẹp như cháu ngoại của mẹ đâu, sau này lớn hơn mới thay đổi từng chút, càng ngày càng trở nên xinh đẹp."
Khương Ngâm bĩu môi không tin lời mẹ nói.
Cô xinh đẹp như vậy, khi còn bé chắc chắn cũng đẹp mắt!
Mặc dù có hơi ghét bỏ nhưng dù sao cũng là do mình sinh, Khương Ngâm vẫn cố gắng để nhìn đứa bé này vừa mắt.
Nhìn một hồi, hình như cũng không quá xấu.
Cô mỉm cười nhìn Doãn Toại: "Bé con cũng có đôi mắt đào hoa, giống anh."
Doãn Toại rũ mắt nhìn đứa bé trong ngực Lương Văn, đưa tay tới muốn chạm vào má bé nhưng lại sợ tay mình quá thô ráp sẽ làm tổn thương đến làn da mềm mại của bé nên rụt tay lại.
Lương Văn đưa đứa bé cho anh: "Con ôm thằng bé đi."
Doãn Toại cứng đờ nhận lấy, vẻ mặt căng thẳng, thận trọng tựa như đang ôm búp bê thủy tinh.
"Đừng căng thẳng." Lương Văn càng nhìn càng khó chịu, khẽ cười rồi uốn nắn động tác của anh.
Sợ quấy rầy Khương Ngâm nghỉ ngơi, nhóm người ở trong phòng bệnh không bao lâu liền đi ra, Lương Văn nói muốn làm chút gì đó cho Khương Ngâm ăn, chỉ để lại Doãn Toại ở bên cạnh chăm sóc cô.
Vừa ra đến trước cửa, Lương Văn ghé vào bên tai Khương Ngâm nói nhỏ vài câu.
Trong phòng chỉ còn một nhà ba người họ, Doãn Toại ôm đứa bé ngồi xuống, nhìn đôi tai đỏ ửng của Khương Ngâm: "Mẹ vừa nói gì vậy, sao em lại đỏ mặt?"
"Cũng không có gì chỉ kêu em cho bé con uống sữa. Bây giờ em còn chưa có sữa, bà ấy nói sữa mẹ rất tốt đối với sự phát triển của đứa trẻ nên cho đứa trẻ bú để sữa ra nhanh hơn."
Khương Ngâm nói xong bảo Doãn Toại đặt đứa bé vào trong lòng cô.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm mẹ nên cô hơi xấu hổ, lúc định cởi cúc áo liền nhìn về phía Doãn Toại: "Hay là anh cũng đi ra ngoài đi?"
Doãn Toại ngồi yên, giống như không nghe thấy.
Khương Ngâm không còn cách nào, kiên trì mở từng cúc áo ra, nhớ đến vừa rồi trong lúc sinh cô ra rất nhiều mồ hôi liền nói: "Anh vắt giúp em một cái khăn nóng, em lau người sạch sẽ rồi cho bé con bú."
Ánh mắt Doãn Toại rơi vào cổ áo cô, một lát sau mới đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Thấy anh cầm khăn mặt đi ra, lúc Khương Ngâm muốn nhận lấy thì anh không cho: "Để anh làm."
Khương Ngâm cắn môi, nhìn anh cởi từng cúc áo của cô ra, dịu dàng, cẩn thận lau sạch người cho cô.
Kỹ năng của đứa trẻ ở phương diện nè có lẽ là bẩm sinh, lúc đưa vào miệng, chúng sẽ phản ứng theo bản năng, Khương Ngâm rũ mắt nhìn xem, dần dần quên mất sư ngượng ngùng vừa rồi, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Đúng rồi, anh đã đặt tên cho bé con chưa?" Cô hỏi Doãn Toại.
Doãn Toại nắm lấy tay cô vuốt ve, im lặng một lát rồi nói: "Thằng bé sinh ra vào bình minh, hay là gọi Lê Hân đi, em cảm thấy được không?"
"Lê minh sơ hân, đông phương dục hiểu." Khương Ngâm thầm gọi cái tên này, cười gật đầu: "Rất hay, cứ gọi như vậy đi."
Cô dừng hai giây rồi thở dài: "Trước đó anh không biết thằng nhóc này sẽ sinh vào buổi sáng, anh vừa nghĩ ra cái tên này đúng không, xem ra công sức trước đó anh tra từ điển lâu như vậy đều lãng phí rồi."
Doãn Toại cười thành tiếng, nhìn bé con đang nhắn nghiền mắt bú sữa, lại gần hôn lên mặt bé: "Bây giờ anh thấy cái tên này cũng rất hay."
Lúc anh ngước mắt lên, nhìn cái miệng nhỏ đang tùy ý b.ú m.út, ánh mắt anh lại dời lên trên.
Bởi vì động tác hôn bé con vừa rồi, mặt của anh dán lại gần hơn, nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc, mùi hương quen thuộc của cô quấn quanh mũi anh, dường như còn kèm theo mùi sữa nhàn nhạt.
Ba tháng cuối trước khi Khương Ngâm sinh em bé, Doãn Toại cẩn thận hơn nhiều so với lúc trước, hai người chưa từng thân mật với nhau dù chỉ một lần.
Để kiềm chế bản thân, lúc Khương Ngâm tắm rửa và thay áo quần anh đều cố gắng tránh đi.
Thời gian dài chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, bây giờ không nghi ngờ gì nữa khung cảnh trước mắt đối với Doãn Toại có chút kíc.h thích, anh vội dời mắt sang chỗ khác, đứng lên: "Không phải mẹ muốn đem đồ ăn tới cho em sao, sao bây giờ còn chưa tới, để anh đi xem thử."
Thấy anh nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh, Khương Ngâm nhìn chằm chằm cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, một lát sau mới cười thầm.
——
Sau khi xuất viện, Khương Ngâm được Doãn Toại sắp xếp vào một trung tâm ở cữ nổi tiếng ở thành phố Trường Hoàn, có chuyên gia dinh dưỡng tận tình giúp cô hồi phục cơ thể.
Trong lúc ở cữ, phần lớn thời gian Doãn Toại đều ở bên cạnh cô và đứa bé, đa số cuộc họp đều được đổi thành hình thức họp video.
Trừ khi là chuyện khẩn cấp, nếu không thì hầu như đều ở bên cạnh cô một bước không rời.
Chạng vạng tối hôm đó, Doãn Toại xử lý xong công việc trong tay, đóng máy tính lại, thuần thục bế con trai, nói với Khương Ngâm: "Em ăn chút gì đi, buổi trưa em chỉ ăn vài miếng."
Bé con lớn lên từng ngày, dáng vẻ không ngừng thay đổi, đến lúc gần đầy tháng đã vô cùng đáng yêu.
Bé luôn vô cùng hiếu động, ánh mắt sáng ngời tò mò nhìn sự vật xung quanh.
Doãn Toại đùa giỡn với bé, bé liền ưm ưm a a phát ra giọng nói non nớt.
Lúc Khương Ngâm ăn cơm nhìn thấy cảnh hai ba con chơi đùa hòa thuận, cười nói: "Đứa bé mới sinh mà lớn nhanh thật, càng lúc càng giống anh, mấy ngày trước em vừa xem ảnh thằng bé lúc mới sinh, không dám tin là cùng một người luôn."
"Mẹ đã nói rồi mà, càng lớn càng đẹp mắt." Doãn Toại chơi cùng con trai một lát, nhìn bé con ngủ thiếp đi rồi ôm bé đặt vào trong nôi.
Khương Ngâm đã ăn no, lau miệng, có người đặc biệt đi đến dọn dẹp bát đũa đem đi.
Doãn Toại ngồi xuống bên mép giường, tự nhiên ôm lấy cô, sợ đánh thức bé con đang ngủ say, anh thấp giọng nói với cô: "Ban ngày mẹ có bàn với anh một chuyện, bà nói tốt nhất là nên ở cữ đủ bốn mươi hai ngày, chúng ta tạm hoãn tiệc đầy tháng của Hân Hân đến ngày thứ bốn mươi lăm, em cảm thấy thế nào?"
Khương Ngâm nhẹ gật đầu: "Cũng tốt, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, em và bé con sẽ ở chỗ này thêm mấy ngày nữa."
"Nhưng mà anh vẫn luôn ở bên cạnh em và con có ảnh hưởng đến công việc không?" Khương Ngâm lại hỏi.
"Không đâu." Doãn Toại vén tóc cô ra sau tai: "Công ty cũng có ba đang trông coi."
Quan hệ của Doãn Toại và Doãn Trí Bang vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng lúc Khương Ngâm ở cữ, Doãn Trí Bang vẫn luôn chủ động hỗ trợ quản lý công ty.
Doãn Trí Bang thường sang đây thăm cháu nội, Doãn Toại không thể gần gũi với ông nhưng cũng không ngăn ông bế Lê Hân.
Theo lời của Doãn Toại, có lẽ quan hệ cha con của anh và Doãn Trí Bang sẽ vĩnh viễn lạnh nhạt như thế, anh chưa bao giờ muốn hàn gắn vết rạn nứt và hòa hợp như lúc ban đầu.
Nhưng đó là chuyện giữa cha con Doãn Trí Bang và Doãn Toại, không liên quan đến người khác, càng không liên quan đến đứa bé vừa mới chào đời.
Anh không muốn bởi vì ân oán cá nhân mà cưỡng ép tước đoạt cơ hội có ông nội yêu thương của Lê Hân sau này.
Anh hi vọng con trai mình được lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến.
Chứ không phải giống anh năm đó, luôn khát vọng tình yêu thương, tình cảm gia đình cuối cùng lại chẳng được gì.
Có lẽ con người chính là như vậy, bản thân mình từng thiếu thốn thứ gì liền muốn dùng hết khả năng hi vọng có thể bù đắp cho con của mình, muốn cho con thật nhiều thứ.
Anh hận không thể ôm con mình dưới ánh mặt trời để mọi người yêu thương.
Khương Ngâm ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái: "Tuế Tuế, anh sẽ là một người bố tốt."
Doãn Toại cười đè cô xuống: "Không phải là người chồng tốt sao?"
Anh ngậm lấy cánh môi của cô, mang theo sự nồng nhiệt và ham m.uốn hôn cô thật sâu.
Hôn được một lúc, khi anh định buông cô ra, Khương Ngâm lại chủ động dán vào người anh, vụng về hôn tiếp.
Hô hấp Doãn Toại dần nặng hơn, cưỡng ép kéo người trong lòng ra, thu lại cơn sóng ngầm trong ánh mắt.
Ngón tay ma sát đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt anh thâm thúy, khàn giọng mở miệng: "Em cứ quyến rũ anh đi, anh chờ đến lúc em trở về."