Mấy ngày trước vẫn còn là gió thu mát mẻ, bỗng trong một đêm luồng khí lạnh tràn xuống phía nam, cây xanh trong vườn rì rào run rẩy, dưới sự lôi cuốn của gió lạnh bần bật, cành lá rơi rụng.
Phòng của Hoắc Tiểu Tiểu được trải một lớp thảm thật dày, quần áo trong phòng để quần đồ cũng từ trang phục mùa thu đổi thành trang phục mùa đông.
Buổi sáng vừa ra đến cửa, Hoắc Tùy Thành nhìn nhánh cây chập chờn lay động trong gió rét ngoài cửa sổ, anh vừa sửa sang lại nơ cổ vừa dặn dò Hoắc Tiểu Tiểu: “Đêm qua nhiệt độ hạ xuống, bên ngoài lạnh như thế, hôm nay ở nhà với ông nội cho tốt, đừng có chạy ra ngoài chơi, nghe thấy chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu buồn bực bực ngán ngẩm, kéo dài giọng nói: “Nghe thấy rồi ---”
Chờ Hoắc Tùy Thành đi ra ngoài, lúc này Hoắc Tiểu Tiểu mới bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Dịch Khiêm và Chu Chu.
Mặc dù hôm qua bố cô gọi điện thoại nói cô sẽ không ra ngoài chơi nhưng ngẫm lại thì vẫn nên tự mình gọi điện thoại cho bọn họ vậy.
Đồng hồ thông minh vừa bấm gọi Dịch Khiêm thì lập tức được kết nối.
“Alo Tiểu Tiểu! Em… Em gọi điện thoại cho anh làm gì? Là muốn đến nhà anh chơi sao?”
“Không phải, hôm qua bố em đã gọi điện thoại cho bố anh rồi mà? Hôm nay em không đi được.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng điệu của Dịch Khiêm nghe có vẻ rất mất mát: “Ồ, anh biết rồi, anh còn tưởng rằng hôm nay em gọi điện thoại cho anh là vì em đổi ý rồi chứ.”
“Không có, em chỉ muốn gọi điện thoại nói với anh một tiếng, em không đi, xin lỗi anh nha, gần đây lạnh quá, thân thể ông nội không tốt, em muốn ở nhà với ông.”
“Thân thể ông nội Hoắc không tốt sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
“Vậy… vậy anh đến nhà em chơi được không?” Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, giọng nói của Dịch Khiêm nhất thời trở nên kích động: “Anh muốn đi thăm ông nội Hoắc!”
“Nhưng mà lạnh như thế, bố mẹ sao sẽ để anh đi ra ngoài sao?”
“Ừ, bọn họ sẽ đồng ý!”
“Nhưng mà nhà em cũng không có gì vui cả.”
“Không sao, anh mang đồ ăn ngon qua cho em!”
“Vậy đám Lục Tĩnh Nhất thì sao?”
“Bọn họ… bọn họ… anh mời bọn họ vào ngày mai, hôm nay anh ở nhà một mình, anh qua đó tìm em chơi được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Vậy anh chờ một chút, em đi hỏi ông nội em đã, nếu như ông nội đồng ý thì anh tới đi.”
“Được, vậy đợi chút nữa em nhớ gọi điện thoại cho anh nha!”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Hoắc Tiểu Tiểu đi vào phòng Hoắc lão tiên sinh.
Cửa phòng khép hờ, trong phòng có một bác sĩ và y tá, mỗi ngày đúng giờ đến kiểm tra thân thể cho Hoắc lão tiên sinh.
Bác sĩ lấy ống nghe trên tai mình xuống rồi đeo trên cổ, cười nói: “Lão tiên sinh, thân thể ông được chăm sóc rất tốt, trước đó tôi cũng đã nói, tinh thần vui vẻ có lợi rất lớn với thân thể ông, xem ra gần đây tâm tình ông không tồi.”
Trên mặt Hoắc lão tiên sinh mang ý cười: “Đúng vậy, đứa cháu gái kia của tôi ranh mãnh tinh quái, muốn tức giận cũng không được.”
Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra, chạy đến bên giường, nhìn bác sĩ và y tá, hỏi thăm: “Bác sĩ, thân thể của ông nội con thế nào rồi? Tốt lên chưa?”
Bác sĩ ở trong giới y học được xem như là trẻ tuổi, dáng vẻ khoảng hơn ba mươi, mặc áo khoác trắng, cười nói với cô nhóc: “Thân thể ông nội con rất tốt, không cần lo lắng, có điều có rất nhiều chỗ cần phải chú ý, không thể ăn quá dầu mỡ, không thể ăn quá ngọt, cũng không thể tức giận, không thể mệt nhọc, bình thường nên xuống giường đi lại nhiều một chút, giữ cho thể xác tinh thần vui vẻ, ông nội con có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Sống lâu trăm tuổi!” Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Hoắc lão tiên sinh: “Ông nội ông nghe thấy chưa? Sau này ông phải nghe theo bác sĩ, không ăn dầu mỡ không ăn đường, không tức giận không mệt nhọc, còn phải xuống giường vận động một chút.”
Trong đáy mắt của Hoắc lão tiên sinh đều là sự hiền lành hòa ái, ông sờ lên cái đầu nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu: “Được, ông nội nghe lời bác sĩ, sống lâu trăm tuổi, sau này còn phải cùng Tiểu Tiểu lớn lên.”
Y tá ở một bên đã thu dọn xong dụng cụ y tế, bác sĩ đúng lúc tạm biệt rời đi.
Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại Hoắc Tiểu Tiểu và Hoắc lão tiên sinh, lúc này Hoắc Tiểu Tiểu mới nói với Hoắc lão tiên sinh: “Ông nội, vừa rồi, con gọi điện thoại cho Dịch Khiêm, anh ấy nói, chút nữa anh ấy muốn qua đây tìm con chơi, được không ạ?”
“Được, đương nhiên là được, cũng đã lâu rồi ông nội chưa gặp Dịch Khiêm, con bảo nó tới chơi đi.”
“Được!”
Hoắc Tiểu Tiểu bấm đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho Dịch Khiêm: “Alo? Dịch Khiêm, ông nội đồng ý cho anh qua đây chơi.”
“Thật sao? Vậy anh lập tức tới ngay!” Sự kích động của Dịch Khiêm cách điện thoại cũng có thể thấy rõ được.
“Bố mẹ anh đồng ý không?”
“Đồng ý! Bọn họ đồng ý.”
“Vậy thì tốt, chút nữa gặp.”
“Chút nữa gặp.”
Hoắc lão tiên sinh nhìn đồng hồ thông minh trên tay cô, cười nói: “Đây chính là điện thoại của con? Sao bình thường ở nhà trẻ sao không gọi điện thoại cho ông nội?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu lấy đồng hồ thông minh xuống: “Bởi vì bình thường ông nội nghỉ ngơi, cho nên con mới không làm phiền ông nội, nhưng ông nội xem, bố nói với con, nếu như con nhớ ông nội thì nhấn vào ảnh chân dung của ông nội, ở đây này, tay của ông nội sẽ động một cái, ông xem, giống thế này, ông nội, ông cũng nhấn một cái.”
Hoắc lão tiên sinh nhấn một cái lên ảnh chân dung của mình, điện thoại đặt ở tủ đầu giường quả nhiên rung lên một cái.
“Ông nội, chắc chắn là ông nội thường xuyên thấy điện thoại rung lên đúng không? Đó chính là con đang nhớ ông.”
Hoắc lão tiên sinh bình thường không hay cầm điện thoại cho nên cũng không nhìn thấy điện thoại rung lên, ông cười cười: “Đúng đúng đúng, chẳng trách điện thoại của ông nội thường xuyên rung lên, hóa ra là Tiểu Tiểu đang nhớ ông nội. Vậy đợi chút nữa Dịch Khiêm tới chơi, con còn không mau đi bảo dì Triệu làm một chút đồ ăn ngon sao?’
“Đúng! Dịch Khiêm nói mang đồ ăn ngon cho con, vậy con đi tìm dì làm một chút đồ ăn ngon chiêu đãi anh ấy!”
“Đi đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu xoay người liền chạy ra ngoài.
“Đồng hồ thông minh của con.” Hoắc lão tiên sinh giơ đồng hồ của cô lên, nói: “Chạy chậm một chút!”
“Được!”
Cô chạy bạch bạch bạch xuống lầu.
Vừa đặt điện thoại ở một bên liền có bạn nhỏ tên Chu Chu gọi điện thoại tới cho cô.
“Tiểu Tiểu, con có điện thoại.”
Phòng bếp ở lầu một, căn phòng ở lầu ba, tiếng gọi này làm sao cô nghe thấy được.
Hoắc lão tiên sinh vén chăn rời giường, đứng ở hành lang lầu ba hô xuống dưới: “Tiểu Tiểu, con có điện thoại.”
“Ông nội bắt máy giúp con!”
Hoắc lão tiên sinh bất đắc dĩ cười cười rồi nghe máy.
“Alo, Tiểu Tiểu!”
“Con là Chu Chu sao? Ông là ông nội của Tiểu Tiểu, con tìm Tiểu Tiểu có chuyện gì?”
“Ông nội…” Giọng nói trong điện thoại kinh ngạc, ngay sau đó là một loạt tiếng nói hốt hoảng nhỏ giọng vang lên, có thể tưởng tượng được là bên đó che điện thoại không kín, âm thanh lọt ra từ giữa kẽ ngón tay.
“Mẹ ơi, là ông nội của Tiểu Tiểu, con con con… con nên nói gì đây?”
Một giọng nói trong veo uyển chuyển, cố gắng giảm thấp xuống, nhỏ giọng nói: “Phải chào ông nội, nên nói cái gì thì nói cái đó, đừng sợ.”
Hít một hơi thật sâu, Chu Chu lớn tiếng nói vào điện thoại: “Ông nội, chào ông, con… con con con là bạn học của Hoắc Tiểu Tiểu, con tên là Lục Tinh Thần, Tiểu Tiểu có đó không ạ?”
“Tiểu Tiểu ở dưới lầu, con có chuyện gì thì có thể nói với ông.”
“Con… hôm qua con mời em ấy tới nhà con chơi, nhưng bố con nói hôm nay em ấy phải ở nhà với ông nội, không thể tới được.”
“Đúng, hôm nay Tiểu Tiểu không thể đi ra ngoài, lần sau lại đến nhà con chơi được không?”
“Được.” Chu Chu suy nghĩ một chút: “Ông nội, Tiểu Tiểu không thể tới nhà con, vậy con… vậy con có thể đến nhà ông chơi không?”
“Lục Tinh Thần!” Một giọng nói hơi nghiêm nghị truyền đến, sau đó cười nói xin lỗi với Hoắc lão tiên sinh: “Lão tiên sinh, ngại quá, Tinh Thần nó…”
Nghe tiếng, đoán chừng cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn giống như Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm, người già thích trẻ con, lúc này ông liền nói: “Không sao, nếu là bạn học của Tiểu Tiểu, vậy thì để thằng bé tới chơi đi, dù sao thì Tiểu Tiểu ở nhà cũng không có việc gì làm.”
“Việc không tiện lắm.”
“Không sao, ông già tôi ở nhà một mình đúng lúc cũng nhàm chán.”
Giọng nói trong điện thoại hơi ngừng lại rồi cười cười: “Được, vậy con liền cho người đưa thằng bé qua. Vốn nên tự mình đến thăm hỏi nhưng bên này con thực sự không đi được, con xin lỗi, lần sau có thời gian nhất định sẽ tự mình đến nhà thăm hỏi ngài, làm phiền ngài rồi.”
“Không sao, người trẻ tuổi các cậu bận rộn, tôi có thể hiểu được, Hoắc Công Quán đường Trường Ninh, đưa nó tới đây đi.”
Cúp điện thoại, Hoắc lão tiên sinh về phòng nghỉ ngơi. ngôn tình sủng
Ở dưới lầu, Hoắc Tiểu Tiểu đang nhón chân, đi theo dì Triệu xoay quanh phòng bếp.
“Dì Triệu, quả táo này, nướng chung với phô mai.”
“Bánh tart nướng phải bỏ phô mai!”
“Gà rán phải bọc nhiều bột, phải bọc nhiều một chút.”
“Dì ơi có thể làm pudding cho con ăn trước không?”
Dì Triệu bất đắc dĩ: “Được, làm pudding cho con ăn trước.”
Mùi thơm của đồ ngọt lan tỏa khắp phòng bếp, Hoắc Tiểu Tiểu ngửi mùi này thì vui vẻ vô cùng.
Bình thường ở nhà bố cô không cho phép cô ăn nhiều đồ ngọt như vậy, hôm nay bố cô không có nhà, có thể mượn danh nghĩa chiêu đãi bạn học để ăn cho đã, đương nhiên là vui vẻ.
Dì Triệu là người toàn năng, chút chuyện bếp này hoàn toàn không làm khó được bà, thực đơn có khó hơn nữa, bà chỉ cần một chút liền biết nên làm thế nào, mấy thứ đồ ngọt này đối với bà mà nói quả thật là dễ như trở bàn tay.
Sau một loạt thao tác, bánh táo, bánh trứng phô mai, gà rán, sữa tươi chiên, các loại đồ ngọt Dương Chi Cam Lộ* ra lò, không kém hơn sản phẩm của đầu bếp trong cửa hàng chuyên nghiệp chút nào.
*Dương Chi Cam Lộ là đồ ngọt phong cách Hongkong, nguyên liệu chủ yếu là bưởi, xoài, bột mì. Khi nấu, hấp bột mì đến khi trong suốt, cho thêm đường phèn và nước cốt dừa, dựa vào mùi hương của dừa mà định lượng.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn một đám đồ ngọt trước mặt, thèm ăn không phải chỉ là nói suông, cô vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Dịch Khiêm hỏi xem còn bao lâu nữa thì đến, lại phát hiện ra đồng hồ thông minh không ở trên tay.
“Dì ơi, mấy giờ rồi, Dịch Khiêm vẫn chưa tới sao?”
“Dì xem một chút --- hơn nửa tiếng rồi, chờ thêm chút nữa.”
“Vậy con có thể ăn thêm một miếng gà rán không?”
“Ăn nữa là Dịch Khiêm không có để ăn đâu, không phải con muốn dùng mấy món này chiêu đãi Dịch Khiêm sao? Ngoan, chờ lát nữa Dịch Khiêm tới, các con lại ăn.”
“Được thôi, con đi hỏi xem anh ấy đi đến đâu rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu đi lên lầu: “Ông nội ơi, đồng hồ của con đâu?”
“Ở đây.” Hoắc lão tiên sinh đưa cho cô: “Đúng rồi, vừa rồi có một bạn học của con gọi điện thoại cho con.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa bấm điện thoại gọi cho Dịch Khiêm vừa hỏi: “Bạn học của con? Ai vậy?”
“Tên là…”
Hoắc lão tiên sinh còn chưa nói hết lời, Dịch Khiêm bên kia đã bắt máy: “Alo Tiểu Tiểu, anh sắp đến rồi!”
“Sắp đến là bao lâu.”
“Em chờ một chút, anh hỏi xem --- bác ơi, bao lâu nữa chúng ta đến.”
Bên trong đồng hồ thông minh, một giọng nam chất phác truyền tới: “Rẽ qua con đường này là đến rồi, năm phút nữa.”
“Tiểu Tiểu em nghe đi, năm phút nữa anh đến.”
“Vậy anh nhanh lên, em ở cửa chờ anh.”
“Được!”
Cúp điện thoại, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc lão tiên sinh: “Ông nội, dì làm rất nhiều đồ ăn ngon, ông có muốn đi xuống cùng ăn với con không?” Đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó: “Không đúng, bác sĩ nói ông không thể ăn ngọt, vậy bây giờ con bảo dì làm chút đồ ăn không ngọt cho ông nội ăn.”
“Không cần đâu, ông nội không ăn.”
“Thật sự không ăn sao?”
“Ông nội nào có thèm ăn như con.”
“... Vậy được rồi, con đi xuống trước.”
Hoắc Tiểu Tiểu hứng thú bừng bừng chạy xuống, vừa tới cổng liền nhìn thấy xe của Dịch Khiêm dừng ở bên ngoài sân, Dịch Khiêm đang xuống xe đi vào trong, trên tay tài xế còn xách theo không ít thứ.
Bác Trần cười dẫn cậu đi vào cửa.
“Tiểu Tiểu!”
“Cuối cùng anh cũng đến rồi!” Tiểu Tiểu nắm lấy tay cậu đi vào trong: “Em đã bảo dì Triệu chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho anh -- dì Triệu! Dịch Khiêm tới rồi, nhanh lấy đồ ăn ngon ra!”
Dì Triệu cười, khẽ nhéo gương mặt của Hoắc Tiểu Tiểu: “Được, đều lấy ra cho con.”
Món ngọt ngon miệng nhiều như vậy, mười loại không giống nhau, toàn bộ được bày ra.
“Woa, Tiểu Tiểu, đây là em đặc biệt chuẩn bị cho anh sao?”
Lúc Dịch Khiêm đang kinh ngạc thì Hoắc Tiểu Tiểu đã bắt đầu rồi, trong miệng cô nhai gà rán, cô gật đầu.
“Anh cũng mang theo cho em rất nhiều đồ ăn đồ chơi.” Dịch Khiêm quay đầu, lấy ra đồ ăn đồ chơi mà mình mang tới từ trong nhà.
Tay Hoắc Tiểu Tiểu đầy dầu, cô đưa cổ nhìn thoáng qua, giống như nhìn thấy một món đồ chơi, cô đưa tay lấy.
“Chờ một chút, trên tay em có dầu, anh lau cho em.” Dịch Khiêm rút tờ khăn giấy, cẩn thận lau dầu mỡ trên tay Tiểu Tiểu.
Lão tiên sinh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Dịch Khiêm, ông thân thiết cười cười: “Dịch Khiêm tới rồi.”
“Chào ông nội Hoắc.”
Hoắc lão tiên sinh thấy trong phòng khách chỉ có hai người họ, ông hỏi một câu: “Tiểu Tiểu, con còn một bạn học nữa chưa tới sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu có chút mờ mịt: “Còn một bạn học nữa?”
Vừa dứt lời, bác Trần dẫn một bạn nhỏ khác đi vào: “Tiểu Tiểu, bạn học của con tới rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu đứng phắt dậy, gà rán trên tay cũng rơi mất: “Chu Chu! Sao anh cũng tới?”