Mặc dù nằm ở trung tâm thành phố nhưng xe cộ biển người ồn ào bên ngoài khu chung cư lại không quấy rầy đến sự yên tĩnh của nó.
Sáng sớm sau khi thức dậy, Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trong khoảnh khắc mở mắt, cô mơ màng, cho rằng bây giờ mình còn đang ở nước ngoài. Cô mất hứng nhắm mắt lại, muốn chợp mắt thêm một lúc, nhưng một giây sau lại đột nhiên phản ứng lại, mình không ở nước ngoài mà đã về nước rồi.
Điện thoại được đặt trên tủ đầu giường làm tròn bổn phận mà rung lên, Hoắc Tiểu Tiểu liếc qua màn hình điện thoại, là Dịch Khiêm gọi tới.
Cô lật người cầm điện thoại, nhắm hai mắt gác bên tai, uể oải nói: “Alo?”
“Dậy rồi sao? Mở cửa, anh mang bữa sáng cho em.”
“Bữa sáng?”
Hoắc Tiểu Tiểu híp mắt nhìn thời gian trên điện thoại, tám giờ mười lăm.
Cô vén chăn lên, vừa ngáp vừa xuống giường, chân vừa chạm đất, mắt cá chân bên chân phải đau đớn giống như điện giật khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
Dịch Khiêm ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng, mi tâm cau lại: “Sao vậy? Còn đau à?”
“Ừm, còn hơi đau.”
Cô hoạt động mắt cá chân một chút rồi đi khập khiễng tới cửa mở cửa.
Kéo cửa ra liền thấy Dịch Khiêm mặc âu phục chỉnh tề, trên tay mang theo bữa sáng.
“Sao lại đến sớm vậy?”
“Tối hôm qua anh ngủ ở đây, không về nhà.” Dịch Khiêm đi vào nói: “Rửa mặt rồi ra ăn sáng.”
Hoắc Tiểu Tiểu không cam tâm tình nguyện mà đi nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay lại phòng ăn, Dịch Khiêm đã đặt bữa sáng anh mang tới lên bàn, có cháo, có sandwich, bữa sáng đầy đủ, đặc sắc.
Năm đó mới ra nước ngoài du học, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Hoắc Tiểu Tiểu hoàn toàn không quen thuộc với màu da mình nhìn thấy và ngôn ngữ mình nghe được, lúc đó cô không rõ vì sao bố cô nhẫn tâm như vậy, thế nào cũng phải ném cô đi nước ngoài du học.
Cũng may là không bao lâu sau, Dịch Khiêm cũng đến học ở trường cô. Có Dịch Khiêm ở đó, bên cạnh chung quy cũng có người quen, thời gian cô ở nước ngoài cũng tốt hơn rất nhiều.
Ví dụ như trong một năm đó, Dịch Khiêm thường xuyên giống như hôm nay, mang bữa sáng đủ loại cho cô.
Cũng chính bởi vì một năm đó, cô mới có thể bình tĩnh hòa nhã mà chấp nhận làm quen một hoàn cảnh lạ lẫm.
Hoắc Tiểu Tiểu không có khẩu vị gì, cô chọn chọn lựa lựa rồi cầm trái trứng gà chậm rãi bóc vỏ, sáng sớm không có h@m muốn nói chuyện, vỏ trứng được bóc xong, lòng trắng trứng lại không phải màu trắng mà là màu vàng nhạt.
“Sao lại có màu này, trứng gà bị hỏng à?”
“Không phải em không thích ăn lòng đỏ trứng sao, anh bảo người ta luộc trứng hoàng kim.”
“Trứng hoàng kim?” Hoắc Tiểu Tiểu thăm dò cắn một cái, phát hiện ra lòng đỏ trứng bên trong đúng là đã hòa cùng với lòng trắng, cảm giác không tệ: “Ngon, cảm ơn anh.”
“Chân khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi, không đau như hôm qua nữa.”
“Hôm nay em nhớ bôi thuốc, xoa bóp, sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Em biết rồi, sao lại lắm điều giống bố em vậy.”
“Tối hôm qua…”
Dịch Khiêm nhắc đến tối hôm qua, Hoắc Tiểu Tiểu không nhịn được liền cười: “Tối hôm qua anh tìm cớ nói với bố em cũng quá kém rồi đấy? Tự bê đá đập chân mình? Không phải bố em bảo anh chín giờ sáng hôm nay tới văn phòng của bố tìm bố sao? Anh còn không đi?”
Dịch Khiêm nhìn đồng hồ, bình tĩnh tự nhiên nói: “Còn kịp mà.”
“Đừng nói còn kịp, lỡ như chút nữa trên đường kẹt xe thì không kịp nữa.” Hoắc Tiểu Tiểu lột trái trứng gà rồi đưa cho anh: “Bố em không thích người đến trễ, anh đi nhanh đi.”
Dịch Khiêm nhận lấy trứng gà, không nhanh không chậm mà nhai, ăn xong mới nói: “Chút nữa có người đón em không?”
“Có, bố em sẽ phái người đến.”
“Được, vậy anh đi trước.”
Cuối cùng cũng tiễn được Đường Tăng đi, Hoắc Tiểu Tiểu uống hai ngụm sữa rồi không ăn nữa, cô đi khập khiễng về phòng thay quần áo, rửa mặt súc miệng.
Còn chưa đánh răng xong thì chuông cửa vang lên.
Cô đoán là người bố cô phái đến đưa cô về Hoắc Công Quán, cô tùy tiện súc miệng rồi vội vàng đi mở cửa.
Không nghĩ tới vừa mở cửa lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, trên mặt còn mang theo nụ cười không đứng đắn.
Người ba, bốn mươi tuổi rồi, còn không chín chắn.
Tiểu Vũ ở bên ngoài nhướng mày cười một tiếng: “Về nước cũng không nói một tiếng với anh Tiểu Vũ của em, thế nào? Còn ghi thù sinh nhật năm ngoái anh không tặng quà cho em sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu dùng một tay chặn ngang khung cửa, không cho anh ta đi vào: “Còn không phải à, sinh nhật quan trọng như vậy mà anh cũng có thể quên được, anh nói xem, em có thể không ghi thù sao?”
“Lòng dạ con nhóc nhà em thật là nhỏ, không bổ sung cho em thì có phải là thù anh cả một đời luôn không?”
Hoắc Tiểu Tiểu hừ hừ hai tiếng, không nói gì.
“Được, anh đập nồi bán sắt cũng phải bổ sung món quà này cho em.” Tiểu Vũ như làm ảo thuật biến ra một hộp trang sức tinh xảo từ phía sau, giống như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt cô: “Xin hỏi vị tiểu thư xinh đẹp này, nếu như anh dùng chiếc vòng tay này tạ lỗi với em thì có thể nhận được sự tha thứ của em không?”
Trên chiếc vòng tay được khảm kim cương sáng chói, viên đá sapphire to bằng ngón út nằm giữa đám kim cương có màu xanh thẳm của biển cả.
“Đập nồi bán sắt?”
“Còn không phải sao, anh không thể so với bố em, tùy tiện tặng em một món mà không chớp mắt. Anh làm việc dưới tay bố em, mỗi tháng nhận chút tiền lương ít ỏi đó, không dễ gì mới góp nhặt được đến bây giờ. Anh phải bán của cải đi rồi mới mua được chiếc vòng tay này, món quà bình thường nào có xứng với em. Nào, anh đeo lên cho em, sau khi đeo lên rồi thì không được thù dai nữa.”
Hoắc Tiểu Tiểu bị vẻ bán thảm một cách nghiêm trang của anh ta chọc cười.
Tiểu Vũ đưa tay đeo vòng tay vào cổ tay Hoắc Tiểu Tiểu, cảm thán một câu: “Không hổ là vòng tay anh nhìn trúng, đẹp.” Nói xong, anh ta cúi đầu nhìn lướt qua mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu, chậc một tiếng: “Sao lại không cẩn thận để ngã từ trên lưng ngựa xuống như vậy? Lần sau anh đưa em đi học cưỡi ngựa, rửa sạch nhục nhã! Nào, để anh vào trước đã.”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng người để anh ta đi vào, Tiểu Vũ vừa đi vừa nói: “Anh Thành bảo anh đưa em về, em thu dọn một chút, ngoan một chút, đừng cả ngày chọc bố em tức giận.”
“Em nào có chọc bố tức giận, rõ ràng là gần đây bố thấy em càng ngày càng không vừa mắt em, có cơ hội liền nói em hai câu, cả ngày thao thao bất tuyệt, sớm muộn gì cũng biến thành ông già.”
“Anh lại không thấy thế, nếu như em không làm sai thì anh Thành sẽ nói em à?” Tiểu Vũ nhìn cô khập khiễng không tiện: “Có cần anh ôm em không?”
“Đừng, em có thể tự đi được.” Hoắc Tiểu Tiểu thân tàn nhưng ý chí không tàn, đi khập khiễng về phòng ngủ thay quần áo.
Tiểu Vũ trông thấy đồ ăn sáng rải rác trên bàn trong phòng ăn, anh ta đi qua, nhìn lướt qua rồi cầm lấy một phần sandwich hoàn toàn chưa bị động đến, đứng bên cạnh bên cạnh bàn bắt đầu ăn.
Chờ lúc Hoắc Tiểu Tiểu đi ra khỏi phòng, sandwich đã bị Tiểu Vũ ăn hết vào bụng.
Anh ta cầm khăn giấy lau khóe miệng: “Sandwich rất ngon, Dịch Khiêm mua cho em?”
“Sao anh biết?”
“Gặp ở dưới lầu, nói chuyện hai câu. Sáng sớm đã mang bữa sáng cho em? Vô sự hiến ân cần, thằng nhóc đó có ý với em?”
Mắt thấy Tiểu Vũ sinh ra hứng thú sâu sắc đối với đề tài này, Hoắc Tiểu Tiểu đổi đề tài: “Đi thôi, không phải anh muốn đưa em về nhà sao? Còn không về nữa là ông nội sẽ lo lắng đó.”
Tiểu Vũ nhìn đồ ăn sáng trên bàn, không tiếp tục truy hỏi nữa, anh ta cười cười: “Được, đi thôi.”
Tiểu Vũ chậm rãi đi bên cạnh cô, chú ý đến bệnh nhân què chân, lúc đi thang máy xuống nhà để xe ước chừng mất mười phút.
Vừa lên xe, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở ghế phụ lái trêu chọc anh ta: “Nhiều năm như vậy rồi mà anh không nghĩ tới việc tìm nữ chủ nhân dài hạn cho ghế lái phụ của anh?”
“Một người ăn no, cả nhà không đói bụng, điều kiện kinh tế này của anh thì ai để ý anh?”
“Mới đổi xe à?”
Tiểu Vũ giẫm chân ga, nhìn cô một cái: “Đừng có phá sân khấu của anh được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Hôm qua ông nội còn nói chuyện với em về anh, nói là muốn giới thiệu cho anh một người bạn gái, bảo em làm công tác tư tưởng cho anh.”
“Cục cưng, vậy là em không đúng rồi, ông cụ lớn tuổi, sao em lại không biết khuyên ông cụ nghỉ ngơi thật tốt, đừng quan tâm đ ến chuyện của anh.”
“Nhưng mà đối tượng xem mắt mà ông nội sắp xếp cho anh cũng đã tìm được rồi, em đã xem hình, một cô gái rất xinh đẹp, ông nội rất hài lòng, bây giờ chỉ đợi bắt anh thôi.”
“... Vậy anh ra ngoài tránh hai ngày, chút nữa em tự đi vào.”
Chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi cư xá, Hoắc Tiểu Tiểu và Tiểu Vũ nói chuyện câu được câu không, bây giờ đang là giờ cao điểm, Tiểu Vũ rẽ vào một con đường, trường học đã qua thời gian đi học, trên con đường trước trường Thị Nhất Trung thông thoáng, không kẹt xe một chút nào.
Đi ngang qua Thị Nhất Trung, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn đường đi và kiến trúc quen thuộc bên ngoài cửa sổ mà có chút mất hồn.
“Lâu rồi chưa tới đây nữa nhỉ?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, đi qua con đường này mà cô lại thấy rất lạ lẫm: “Vâng, sau khi ra nước ngoài thì chưa từng đến đây, cảm thấy thay đổi thật là lớn. Tường bên ngoài hình như đã được sửa lại rồi, em nhớ ở cổng trường có cây đại thụ, bị chặt mất rồi sao? Còn có con đường con đường bên ngoài trường có lẽ là đã được sửa qua một lần nhỉ.”
“Em nhớ rất rõ đấy.”
“Đó là đương nhiên, dù sao thì cũng học ở đây sáu năm.”
Xe đến trước ngã tư thì dừng lại, ven đường là một con hẻm không đáng chú ý đến, mặc dù đã qua thời gian đọc sách buổi sáng nhưng vẫn còn có học sinh ở bên ngoài, từng người mặc đồng phục, tụ tập lại với nhau, trốn ở đầu hẻm hút thuốc.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào cửa sổ nhìn đồng phục xanh trắng trên người bọn họ, ánh mắt thoáng một cái, tựa như thấy được dáng vẻ bọn họ mặc đồng phục vào rất nhiều năm trước.
Đèn đỏ ở ngã tư đường đổi sang xanh, không biết chiếc xe phía trước làm sao mà không di chuyển, xe phía sau đã không kịp đợi, nhấn còi thúc giục.
Tiếng còi hấp dẫn sự chú ý của đám học sinh ở đầu hẻm, dồn dập nhìn sang.
Giữa đám người nhốn nháo, Hoắc Tiểu Tiểu cách thật ra, dường như thấy được một đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai của một bạn học giữa đám người, hờ hững đảo qua.
Hình như là đã từng quen biết, khá quen.
“Đang nhìn gì vậy?”
Bạn học đội mũ lưỡi trai lấy mũ xuống, cùng người bên cạnh cười cười nói nói.
Hoắc Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái, đột nhiên hoàn hồn: “Nhìn nhầm rồi…”
“Nhìn nhầm rồi? Nhìn thành người nào?”
Trong lúc nhất thời, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nhớ nổi cái tên đó, cô chỉ nói qua loa một câu: “Một người bạn học trước kia.”
“Bạn học? Hôm qua không tụ họp với bạn bè à?”
Hoắc Tiểu Tiểu thở dài: “Không tụ họp được.”
“Hửm?”
“Tưởng Duyệt bận học và làm việc, Hướng Sâm còn đang ở nước ngoài, Lục Tinh Thần…” Hoắc Tiểu Tiểu xoay người lại ngồi thẳng, cúi đầu nghịch điện thoại: “Rất lâu rồi em không có tin tức về anh ấy, nghe nói anh ấy ở sở nghiên cứu rất bận, cũng chỉ có Lục Tĩnh Nhất rảnh rỗi, trong nhà có anh trai chống đỡ, bản thân không cần làm gì cả, cả ngày sống buông thả.”
“Em có bố em chống đỡ, yên tâm, một ngày có bố em thì em không lo ăn mặc.”
Bố cô?
Hoắc Tiểu Tiểu nhớ tới thẻ tín dụng mà hôm qua bố cô cho cô.
Đúng là không lo ăn mặc, nhưng cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, quyền lực tài chính nằm trong tay bố cô, sau này cô làm chuyện gì đó chọc bố cô không vui, ngừng thẻ của cô thì làm sao bây giờ?
Phụ nữ vẫn phải tự mình có tiền.
Hoắc Tiểu Tiểu tự mình hiểu lấy mà nghĩ.