Giữa tháng mười, Lý Trình Tú bắt đầu ghi danh, tiến vào giai đoạn tập trung dồn lực cho kỳ thi, Thiệu Quần chăm anh đi sớm về tối, còn học cách nấu cháo.
Lần đầu tiên, hắn đặt đồng hồ báo thức xong liền ra phòng khách chợp mắt, thế nhưng dường như cho quá ít nước, cho nên đồng hồ còn chưa vang thì nồi đất bắt đầu cháy khét mất.
Lý Trình Tú ngửi thấy mùi khét nhanh chóng ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Thiệu công tử đang nằm trên sô pha ngủ ngửa mặt lên trời vô cùng ngon lành, tấm chăn còn bị đá lăn lóc.
Lý Trình Tú tắt bếp, nhìn Thiệu Quần chân dài vai rộng vùi mình trên ghế sô pha, còn nồi cháo thì khét, cháo bị nấu thành cơm.
Anh cầm chén, sau đó lấy một ít rau cải ngâm muối ăn hết nửa chén, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thiệu tổng xuống bếp, dù gì cũng nên cho đối phương chút mặt mũi mới được.
Dù cho Thiệu Quần có làm nổ cả nhà bếp thì anh cũng cảm thấy cháo này rất ngon, bởi vì đây là lần đầu tiên Thiệu Quần xuống bếp.
Lúc Thiệu Quần xoa mái tóc rối bời bị mặt trời sưởi nóng đã là bảy giờ sáng, trong nhà bếp thơm ngát mùi cháo, còn có cả mùi dừa.
Hắn mở cửa đi vào, nhìn thấy trên cửa sổ đặt thêm một xác dừa bỏ đất vào trồng hành.
Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Thiệu Quần hỏi: "Sao tự dưng anh lại làm cháo nước dừa cho em?"
Lý Trình Tú vịn ghế quay đầu lại cười: "Không phải em cũng làm cho anh sao?"
"Có phải bị khét rồi không?"
"Ừm, lần sau em cho nhiều nước ít gạo lại chút, Chính Chính có ở nhà cũng không ăn hết nhiều như vậy.
"
Ban nãy, Lý Trình Tú đi tới thùng gạo mở nắp, quả nhiên gạo vơi đi một nửa, bình thường khi anh mua gạo cùng ngũ cốc hay các loại hoạt đều mua một lượng nhất định, thứ nhất sợ ăn không hết, thứ hai để lâu không nên ăn.
Khẩu vị Thiệu Quần hệt như máy kiểm tra chất lượng vậy, chỉ cần ngửi một cái rồi nhíu mày chính là không ăn được, còn nếm xong mà cau mày chứng tỏ kỹ thuật đầu bếp không được, Lý Trình Tú hiểu rõ hắn khoản này nhất, tổng kết lại một câu: thiếu gia khó nuôi.
Thiệu Quần siết cằm anh cúi đầu hôn một cái: "Nếu để ba biết anh làm cháo cho em, ông ấy thế nào cũng cho em ăn súng.
"
"Súng gì?
Thiệu Quần đặt cùi chỏ lên ghế nhìn Trình Tú: "Cuối tuần trước em về nhà, nói muốn ăn đồ ăn anh nấu, ba em bảo ba em có súng hỏi em có muốn ăn hay không.
"
Lý Trình Tú bị hắn chọc cho cười: "Em di truyền tính của ba em đúng không, lúc nói chuyện giống hệt nhau.
"
"Anh không phát hiện hiện tại ba em đều bênh anh sao?"
Lý Trình Tú vịn lấy thanh ghế: "Vậy thì anh càng sợ.
"
"Đừng sợ, anh cứ tập trung thi cử, sau khi thi xong chúng ta về nhà ăn cơm.
"
Lý Trình Tú đặt cằm lên thành ghế ngẩng đầu nhìn Thiệu Quần: "Sao sáng sớm lại nấu cháo cho anh?"
"Thấy anh học hành vất vả, em muốn làm chút gì đó, lần này thất bại thì thôi, lần sau em sẽ tiếp tục.
"
"Thực ra ăn ngon lắm, còn có cả cơm cháy nữa.
"
"Anh ăn?"
"Ừm.
"
Thiệu Quần xoay người vào phòng bếp múc một muỗi cháo khét nếm thử, đây không phải là cơm muội giòn ngon gì, rõ ràng là một nồi nước chiên đắng nghét thì có, đặc biệt khi đặt cạnh với nồi cháo nước dừa mà Trình Tú làm cho chính là khác nhau một trời một vực.
Khó ăn như vậy ăn còn ăn nửa chén, chắc chắn Trình Tú rất yêu mình rồi!
Mới sáng sớm, tinh thần Thiệu công tử vô cùng thoải mái, nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời.
.
Danh Sách Chương: