• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Húc Xuyên đi theo chỉ dẫn đến một quán đồ nướng cách khu chung cư không xa. Vừa vào cửa anh đã thấy Tống Nguyên Dã đang ngồi, ánh mắt ủ dột, tự rót cho mình một ly rượu, trên tay đã có hai chai rỗng.

"Sao đấy? Muộn thế này rồi còn rủ tôi đi uống rượu. Không phải ngày mai cậu còn phải đi làm à?" Lâm Húc Xuyên bước tới ngồi đối diện Tống Nguyên Dã, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của người con trai trước mặt.

Nghe thấy giọng của Lâm Húc XUyên, Tống Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn, yết hầu khẽ động, trong mắt tràn đầy sự do dự và chần chừ. Anh mấp máy môi, có rất nhiều điều muốn hỏi Lâm Húc XUyên, nhưng đến khi lời nói như sắp ra tới môi, anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Về chuyện của Khương Ninh à? Hai người có chuyện gì thế?" Lâm Húc Xuyên cũng tự rót cho mình một ly rượu, "Hai cậu cãi nhau à?"

Tống Nguyên Dã lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn, suy sụp: "Không có."

"Chứ là chuyện gì?" Lâm Húc Xuyên tò mò nhìn anh.

Làm bạn với anh lâu như vậy, Lâm Húc Xuyên cũng chưa từng trông thấy bộ dạng này của Tống Nguyên Dã.

"Tôi nhớ cậu và Khương Ninh gặp nhau ở lớp bổ túc phải không?" Tống Nguyên Dã chằm chằm vào anh hỏi.

"Ừ." Lâm Húc Xuyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hồi tưởng lại chuyện cũ, "Lúc đó không có chỗ ngồi nên Khương Ninh ngồi sau tôi."

"Vậy cô ấy," Tông Nguyên Dã rũ mắt xuống, siết chặt ly rượu trong tay: "Cô ấy có từng nhắc đên tôi trước mặt cậu không?"

"Hình như chưa từng nhắc đến." Lâm Húc Xuyên nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Thật ra lúc đó tôi khá ngạc nhiên. Dù sao ở trường cậu cũng nổi tiếng như vậy, đa số cô gái nào cũng muốn theo đuổi cậu, ít hoặc nhiều thì cũng phải hỏi về cậu ít nhất 2 câu. Thế mà cậu ấy lại chưa từng hỏi gì về cậu."

"Có lẽ do tính cách cậu ấy khá dè dặt, không giỏi thể hiện cảm xúc của bản thân." Lâm Húc Xuyên tiếp tục, "Nhưng sau khi chơi cùng cậu ấy thì tôi thấy cậu ấy là một người khá chân thành."

Tống Nguyên Dã dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cốc, trong lòng dâng lên những dòng cảm xúc phức tạp."

Lúc đó, cô giấu kín tâm tư của mình, đến nỗi ngay cả Lâm Húc Xuyên, người khá thân thiết với cô cũng không nhận ra cô thích anh, thế thì làm sao anh có thể biết được.

Lúc đó Tống Nguyên Dã được nhiều người theo đuổi, ngoài việc học ra thì anh chẳng để ý nhiều đến con gái chứ đừng nói đến việc để ý đến những con gái hay theo đuổi anh.

Nhưng cũng chính vì thế mà anh mới bỏ lỡ Khương Ninh lâu đến như vậy. Tóng Nguyên Dã không biết suốt tám năm đó đối với Khương Ninh có ý nghĩa như thế nào, nhưng hiện tại anh đoán, trong lòng cô chỉ thấy đau lòng, vô cùng hối hận.

Món thịt nướng được đưa ra. Tống Nguyên Dã không hỏi thêm gì nữa, im lặng uống cùng Lâm Húc Xuyên hết ly này đến ly khác. Mãi đến khi trong người ngấm men say, Lâm Húc Xuyên mới đưa anh về nhà.

Đi vào khu chung cư, cách toà nhà của Khương Ninh không xa, Tống Nguyên Dã dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ninh, đột nhiên nói rất mơ hồ: "Tám năm đó hẳn cô ấy đã rất buồn."

Lâm Húc Xuyên không hiểu nổi trong câu của anh có ý gì: "Cậu nói gì thế?"

"Không có gì. Đi thôi." Tống Nguyên Dã dời mắt, lảo đảo đi về nhà.

Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của anh nhìn về hướng đó, Lâm Húc Xuyên đăm chiêu, liếc nhìn nơi anh vừa nhìn qua, rồi vội vàng đuôi theo Tống Nguyên Dã.

.........

Lúc Khương Ninh xuống khỏi xe của Tống Nguyên Dã để chuẩn bị vào thang máy, cô lại nhìn thấy Chu Trạch Sơ đứng dưới ánh đèn. Ánh đèn trên đầu chiếu vào tóc anh, tạo thành vài bóng đen trên mặt, ánh mắt mơ hồ.

Khương Ninh đi tới hỏi, "Sao anh lại tới đây?"

"Anh đang đợi em." Chu Trạch Sơ nhìn thẳng vào mắt Khương Ninh.

"Sao anh không nói cho em biết trước? Hôm nay em ăn ở ngoài, anh đến khi nào...." Khương Ninh bước đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Cô đổi chủ đề, hỏi: "Anh uống rượu đấy à?"

Chu Trạch Sơ nhẹ giong "ừ" một tiếng.

"Vậy anh tới đây kiểu gì? Bắt taxi?" Khương Ninh hỏi.

Chu Trạch Sơ không trả lời câu hỏi của cô mà nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Tối nay em đi ăn tối với Tống Nguyên Dã."

"Đúng." Khương Ninh gật đầu một cái, "Ngoài này lạnh lắm, mình lên nhà đã rồi nói sau."

Nói xong, Khương Ninh đang định đi về phía trước nhấn nút thang máy, Chu Trạch Sơ lại đột nhiên giữ chặt cánh tay cô. Khương Ninh quay người lại, nghi hoặc nhìn anh.

Đối điện với ánh mắt của Chu Trạch Sơ, cô nhìn thấy con mắt sâu thăm thẳm: "Khương Ninh."

Không hiểu vì sao, mí mắt Khương Ninh khẽ giật.

Chu Trạch Sơ chăm chú nhìn cô. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Khương Ninh chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh truyền vào tai cô: "Tới tận bây giờ anh vẫn chưa nói với em."

Anh dừng một lúc, như thể đã đưa ra quyết định, cuối cùng nói: "Anh thích em."

"Khương Ninh, anh thích em." Chu Trạch Sơ nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại từng chữ một.

Nghe được câu này, Khương Ninh phải sững sờ. Cô không dám tin vào gương mặt quen thuộc đang đứng trước mặt mình. Cô cảm thấy thế giới này thật hư ảo, Chu Trạch Sơ vậy mà lại thích cô.

Sự kinh ngạc và khó tin của Khương Ninh đều rơi vào mắt của Chu Trạch Sơ. Thực ra trong đầu anh đã liên tưởng được hết thảy mọi phản ứng của cô từ lâu. Hôm nay vốn không thích hợp để tỏ tình, anh vẫn muốn chọn một thời điểm thích hợp hơn. Nhưng khi trông thấy Khương Ninh bước xuống từ xe của Tống Nguyên Dã, anh lại không kiềm chế được bản thân.

Lúc đó, anh đã ghen tị đến phát điên.

Anh đã ở bên cạnh cô suốt 8 năm, trong suốt 8 năm đó anh nhìn Khương Ninh cố gắng từ bỏ Tống Nguyên Dã, anh cũng muốn tiếp tục cho cô thời gian. Nhưng lại đúng lúc cô dường như đã hoàn toàn từ bỏ, Tống Nguyên Dã lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Anh nhìn thấu trong lòng cô lại loạn, nhìn thấy cô liều mình đỡ cho anh một con dao, nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết hơn.

Anh thật sự rất sợ Khương Ninh sẽ rời xa anh. Anh không thể chịu đựng được nữa, không muốn chịu đựng nữa.

Anh tiến lên một bước, ánh mắt nóng rực: "Khương Ninh, chúng ta ở bên nhau được không?"

Khương Ninh trong lòng mơ hồ, ánh mắt lảng tránh: "Chu Trạch Sơ, anh uống say rồi."

"Anh không say." Ánh mắt Chu Trạch Sơ vô cùng quyết liệt, nói: "Khương Ninh, chấp nhận anh, được không?"

Anh thật sự có ý đó.

Khương Ninh rũ mắt xuống, im lặng hồi lâu. Trong lòng cô vô cùng khổ sở, cô nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Đôi mắt sáng của Chu Trạch Sơ dần trầm xuống. Anh trầm mặc, tiếc nuối cười: "Anh biết trước kia em thích Tống Nguyên Dã."

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn anh, Chu Trạch Sơ hai mắt đỏ lên: "Lần trước em còn bảo vệ cậu ta, đỡ một dao mà không chút do dự."

"Cho nên Khương Ninh, em vẫn còn thích cậu ta phải không?"

"..."

Đêm đó, Khương Ninh đã khóc rất lâu. Cô quay về nhà, ngồi trước bàn làm việc, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.

Cô không ngờ rằng, lúc cô đau khổ chờ một người suốt 8 năm, lại có một người cũng bảo vệ cô lâu như vậy.

Nhưng cô không thể đáp lại anh. Tất cả tình cảm của cô chỉ dành cho một mình Tống Nguyên Dã, cô chỉ có một mình cảm xúc này.

Lòng Khương Ninh đau thắt khi nhớ đến hình bóng cuối cùng của Chu Trạch Sơ.

Cô không phải chưa từng trải qua nỗi đau của tình yêu thầm kín. Cô và anh cũng đều là những người mắc kẹt trong vũng lầy không thể tự mình thoát ra. Trên hành trình truy đuổi ánh sáng ấy, không ai có thể được một kết thúc có hậu.

Mắt Khương Ninh lại đau nhức.

Đêm nay được định sẵn là một đêm khó ngủ của ba người.

...

Sáng sớm hôm sau, Khương Ninh đến tòa soạn báo. Khâu Vũ nhìn đôi mắt sưng tấy của cô, trêu chọc: "Có chuyện gì thế? Hôm qua cô thức khuya à? Hay là người cô thích cũng đã thích cô rồi?"

Khương Ninh cầm cốc nước nóng lên, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, cô thở dài: "Khâu Vũ, bây giờ trong lòng tôi rất loạn."

"Kể cho tôi nghe đi? Chẳng lẽ hôm qua người cô thích đã tỏ tình với cô rồi sao?" Khâu Vũ cười hỏi.

"..." Khương Ninh lại thở dài, "Chuyện này đế sau rồi nói."

Khâu Vũ cười cười, không hỏi thêm điều gì nữa.

Trước khi tiếp tục quay video quảng cáo, Khương Ninh tìm thấy chiếc mũ được thiết kế riêng cho kỉ niệm 60 năm thành lập tòa soạn rồi đội lên.

Xuống xe, những người trong đội Cảnh sát Hình sự đã đợi sẵn. Khương Ninh nhìn thấy Tống Nguyên Dã xách túi đi về phía này. Cô đẩy vành mũ xuống, cô che đi đôi mắt sưng tấy của mình.

Tống Nguyên Dã gợi ý mua sữa nóng, rồi đi phát cho từng người. Đến lượt phát cho Khương Ninh, anh giúp cô mở nắp, đưa cho cô: “Uống đi, lúc còn nóng.”

Nhìn bàn tay của anh, Khương Ninh run run đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”

“Còn cái này.” Tống Nguyên Dã lấy thứ gì đó ra khỏi túi.

Khương Ninh nhìn sang, thấy anh đặt vào lòng bàn tay cô một quả trứng, có hơi thẫn thờ.

“Cậu nên dùng nó cho mắt của cậu. Cậu không thể đội mũ cả ngày, đúng không?” Tống Nguyên Dã mỉm cười nhìn cô, "Cậu hạ vành mũ thấp như vậy, là không muốn tôi nhìn thấy cậu à?"

Gì nhỉ? Muốn nhìn cô?

Câu nói này quá mơ hồ. Vành tai Khương Ninh ửng đò, vội vàng lấy quả trứng từ tay anh, nói lời cảm ơn.

Khoảnh khắc cô nhận lấy quả trứng, đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay Tống Nguyên Dã, cổ họng anh hơi ngứa.

"Đúng rồi, tối nay cậu nhớ đưa chìa khóa xe cho tôi." Tống Nguyên Dã giương đôi mắt đen nhìn cô, "Tối nay đưa cho tôi."

"Được." Khương Ninh siết chặt quả trứng trong tay, gật đầu.

"Nếu tối nay cậu trả chìa khóa cho tôi, chi bằng..." Tống Nguyên Dã dừng lại, hơi cúi người, nhìn thẳng vào cô, "Đi ăn tối với tôi."

Gương mặt tuấn tú của anh tiến lại gần. Tim Khương Ninh đập thình thịch, chớp chớp mắt. Nhìn vẻ mặt thất thần của cô, Tống Nguyên Dã đứng thẳng dậy, cười nói: "Tối nay đội của tôi có tiệc liên hoan. Cậu và phóng viên Khâu cùng tới đi."

"Để tôi đi hỏi Khâu Vũ." Khương Ninh không trả lời ngay.

"Được." Tống Nguyên Dã gật gật đầu.

Khương Ninh chuẩn bị rời đi. Nhìn bóng dáng của cô, Tống Nguyên Dã như nghĩ tới điều gì, lại gọi cô: "Khương Ninh."

"Ừ?" Khương Ninh quay đầu lại nhìn anh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Nguyên Dã hiện lên ý cười, vô cùng rõ ràng: "Tối nay cậu đi không?"

"Tôi cũng chưa biết." Nếu Khâu Vũ không đi, Khương Ninh sẽ thấy khó xử khi để cô một mình tăng ca ở tòa soạn, thế nên cô nhất định sẽ phải đi chung với Khâu Vũ.

"Nếu cậu không đi thì nói với tôi một tiếng. Tôi cũng không đi."

"Không phải đội của cậu tổ chức tiệc sao?" Khương Ninh thoáng nghi ngờ, "Sao cậu không đi?"

"Bởi vì..." Tống Nguyên Dã kéo dài câu cuối, làm bộ ngả ngớn, "Tôi đã hứa sẽ đi ăn tối với cậu. Tối nay cậu đi đâu thì tôi sẽ đi theo."

Vành tai Khương Ninh đỏ bừng, tim đập thình thịch, cô vội gật đầu rồi rời đi như đang chạy trốn.

Nhìn bóng lưng của cô, Tống Nguyên Dã không nhịn được mà bật cười.

Quay phim thêm một lúc thì giải lao. Mọi người bàn chuyện buổi tối sẽ tới một căn biệt thự liên hoan, tất cả đều vô cùng háo hức, bàn xem nên làm gì ở đó.

Tống Nguyên Dã không tham gia bàn bạc. Anh liếc nhìn đầu ngón tay hơi ửng đỏ vì lạnh của Khương Ninh, chuẩn bị đứng dậy lấy cho cô một cốc nước nóng.

Vừa đứng dậy rời đi, anh lại nghe thấy mọi người sau lưng đang bàn luận về Scenario Killer. Tống Nguyên Dã nhớ ra anh và Khương Ninh trước đây cũng đã từng chơi trò này.

Lúc ấy, hai người còn đang đóng giả làm tình nhân.

Liếc nhìn Khương Ninh ngoan ngoãn ngồi một góc nghỉ ngơi, Tống Nguyên Dã khẽ nhếch môi.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Tống Nguyên Dã, Khương Ninh ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt chạm nhau, Khương Ninh trở nên căng thẳng.

Tống Nguyên Dã đột nhiên nhớ ra, hinh như trước đây lúc đang chơi Scenario Killer, Khương Ninh đã từng tỏ tình với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK