“Con biết rồi.” Khương Ninh gật gật đầu, lấy chìa khóa treo trên tủ giày, nói: “Con đi học đây.”
“Đi đường nhớ cẩn thận nhé.”
Ở ngay ngã tư trường học, đi ngang qua tiệm tạp hóa, Khương Ninh nhìn thấy chiếc tủ đông cạnh cửa, do dụ một hồi rồi đi vào.
Bước ra ngoài, trên tay cô là một lon Coca.
Sau khi đến lớp, trong phòng đã có người, Khương Ninh cầm theo chai Coca, ngồi xuống.
Cô lặng lẽ quan sát bốn phía, hầu hết những người xung quanh đều đang cúi đầu học bài, một vài người ngồi cùng nhau nhỏ giọng trò chuyện.
Không ai chú ý đến hàng ghế sau.
Đây hẳn là thời điểm tốt để đặt lon Coca vào ngăn bàn của cậu ấy.
Nghĩ đến kế tiếp nên làm gì, Khương Ninh tim đập loạn xạ, lòng bàn tay cầm lon Coca cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đúng lúc cô đang dồn hết dũng khí để đặt lon nước vào ngăn bàn của cậu, bên ngoài có mấy học sinh đùa giỡn chạy qua, Khương Ninh chạy nhanh về chỗ ngồi.
Hoặc không thì trực tiếp đưa cho cậu ấy vẫn là tốt hơn. Khương Ninh thầm nghĩ.
Có lẽ cậu ấy sẽ hiểu lầm nếu cô bí mật nhét nó vào ngăn bàn của cậu. Hơn nữa, nếu ai đó nhìn thấy, tâm tư trong lòng cô chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Cô không muốn cậu ấy hiểu lầm, cũng không muốn bí mật thầm kín trong lòng mình bị người khác phát hiện ra.
Quyết định vậy, Khương Ninh quay người lại, mở ngẫu nhiên một cuốn sách ra đọc trong lúc chờ cậu ta đến.
Thời gian trôi qua, trong lớp người đến càng nhiều, Chu Vãn Dạng cũng đã tới. Khương Ninh vô cùng lo lắng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, trước giờ vào học 15 phút, sau lưng cô vang lên tiếng cặp sách bị ném lên bàn, kèm theo đó là tiếng ghế bị kéo lê trên sàn nhà.
Cậu ấy đến rồi.
Sống lưng Khương Ninh lập tức trở nên cứng đờ.
Tim cô cũng đập nhanh hơn, nhanh đến mức suýt nữa thì nhảy ra ngoià.
Cô tưởng tượng ra hành động và lời nói hiện ra trong đầu. Nhưng cô giống như bị mắc kẹt, thậm chí cũng di chuyển được cơ thể.
Cô lắng nghe giọng nói lười nhác của người con trai phía sau đang nói chuyện với người, trong giọng nói vẫn còn mang theo sự buồn ngủ.
Cô thò tay vào trong cặp, nắm chặt lấy chai Coca, tự cổ vũ mình trong lòng.
Quay lại.
Chỉ cần quay lại và nói cảm ơn cậu ta vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Đây là đồ uống mua cho cậu.
Thế mà, mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, Khương Ninh cũng không thể nào vượt qua được tâm lý của bản thân mà tặng chai Coca.
Thật là nhát gan. Nhìn thấy Coca chảy ướt một góc cặp, Khương Ninh tự chế giễu trong lòng.
Bỏ lỡ buổi tự học trước khi vào tiết buổi sáng, Khương Ninh cả ngày còn không có nổi cơ hội để nói chuyện với cậu ta. Bên cạnh cậu ấy luôn có Lương Tụng Văn và những người khác.
Mãi đến khi tan học, lon Coca vẫn nằm trong cặp của Khương Ninh, lại được mang về nhà. Cuối cùng Khương Ninh lại khóa nó lại trong tủ.
Như thể là mọi vận may đều đã dùng hết vào lần được phân công dọn dẹp khu vực vệ sinh cùng cậu ta. Từ đó về sau, cả một thời gian dài, Tống Nguyên Dã và Khương Ninh không thể nói chuyện được với nhau. Ngay cả khi đến lượt mình dọn vệ sinh, hai người cũng không được phân làm cùng nhau.
Rất nhanh, kỳ thi hàng tháng đầu tiên của trường cấp ba Đồng An đã đến.
Hai ngày trước cuộc thi, sau tiết tự học buổi sáng, Lỗ Chí Dũng cầm theo sơ đồ chỗ ngồi, phòng thi bước vào lớp, gọi lớp trường lên dán vào cuối lớp.
Nhiều học sinh ngẩng cổ ra sau nhìn, Lỗ Chí Dũng vỗ vỗ vào bảng đen: “Này này này, lớp ở đâu, mấy đứa đang nhìn đi đâu vậy? Từ Gia Hào, em thì sao? Đặc biệt là em, người quay đầu nhiều nhất, thầy thấy đầu em sắp thành bánh quai chèo rồi đấy, còn không mau quay đầu lại đây.”
Người được xướng tên là Từ Gia Hào sờ sờ đầu, miệng cười nói: “Thầy Lỗ, nếu như đầu em là bánh quai chèo, thầy nhất định đã sợ chết rồi.”
Lỗ Chí Dũng khinh thường khoát tay: “Nếu một ngày nào đó em có thể làm được thế, lúc đó thầy sẽ xác lập kỷ lục Guniess cho em.”
Mọi người trong lớp cười phá lên, cả phòng học trở nên nhốn nháo.
“Được rồi, không được cười. Tất cả im lặng.” Lỗ Chí Dũng chấn chỉnh lại kỷ luật, “Đối với kỳ thi hàng tháng này, các em đừng quá lo lắng, nhưng đương nhiên cũng không thể quá thảnh thơi. Nhất định mấy đứa phải cho tôi thấy được thực lực của mỗi người, và đạt được điểm cao.”
“Khẩu hiệu lớp chúng ta là gì?” Cuối cùng, Lỗ Chí Dũng hỏi.
“Đánh bại lớp Tám! Lớp ta mạnh nhất!” Mọi người bên dưới đồng thanh nói.
Lỗ Chí Dũng gật đầu hài lòng, cầm theo cuốn sách trên tay rời đi.
Đợi cho cả lớp như giải tán, Khương Ninh và Chu Vãn Dạng mới đi kiểm tra chỗ ngồi và số báo danh. Cũng không có gì lạ khi Khương Ninh ngồi ở phòng thi cuối cùng, vị trí thứ ba từ dưới lên. Không cần nghĩ ngợi, Khương Ninh cũng biết hai người phía sau cũng là học sinh chuyển trường giống cô.
Chu Vãn Dạng ở phòng thi thứ năm. Mặc dù cũng giống như phòng thi lần trước, tương đối cao, nhưng ở cả hai lớp thực nghiệm thì thành tích của cô kỳ thật là đều thấp nhất.
“Lần này nếu thi không tốt thì coi như xong. Bố mẹ nhất định sẽ cùng nhau mắng tớ một trận. Huhuhu, làm sao bây giờ?” Chu Vãn Dạng nằm úp trên bàn, ủ rũ. . Truyện Quân Sự
“Không sao đâu. Nhất định cậu sẽ thi tốt, chỉ cần cậu tự tin.” Khương Ninh an ủi cô.
Từ Tuấn đi ngang qua, nghe được những lời cô vừa nói, chêm vào một câu: “Đến lúc đó tôi có thể gọi điện cho cậu không?”
Chu Vãn Dạng: “?”
“Tôi muốn nghe tiếng cậu bị đánh và phải cầu xin tha thứ.” Cậu ta cười xấu xa nói.
Chu Vãn Dạng lập tức nổi giận, quên luôn cả cuộc thi, trong nháy mắt cầm theo cuốn sách để trên bàn, đuổi theo Từ Tuấn mà đánh: “Từ Tuấn, cậu một ngày không bị ăn đòn là không chịu được phải không?”
“Chu Vãn Dạng, cậu không thể tỏ ra thục nữ một chút được sao?” Từ Tuấn trốn tránh Chu Vãn Dạng đang công kích.
“Thục nữ? Ta đây không cần thục nữ, ta đây là hoàng hậu!” Chu Vãn Dạng hừ một tiếng.
“Được được. Nữ vương đại nhân rộng lượng, lần này có thể tha cho tôi không?” Từ Tuấn cầu xin tha thứ.
Chu Vãn Dạng nhướng mày: “Không được! Hôm nay thế nào tôi cũng phải cho cậu biết chọc giận tôi sẽ phải nhận kết cục gì!”
Từ Tuấn: “…”
Nhìn thấy cô chuẩn bị cầm sách xông lên đánh, Từ Tuấn lập tức chạy ra khỏi lớp, Chu Vãn Dạng đuổi theo.
Bọn họ đi rồi, hàng ghế phía sau lại trở nên im lặng.
Khương Ninh cầm cây bút đi đến nơi ghi sơ đồ chỗ ngồi phòng thi, quay đầu lại thấy xung quanh không có người, lặng lẽ chép lại số báo danh của Tống Nguyên Dã.
Chép xong, cô trở về chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng xé tờ giấy bỏ vào trong cặp.
Làm xong những chuyện này, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.
*
Sau giờ tan học trước kì thi, Chu Vãn Dạng đưa Khương Ninh đến hồ cá Koi của trường để ước nguyện.
Khương Ninh nhìn Chu Vãn Dạng thuần thục lấy trong túi ra một đồng nhân dân tệ, ném vào một cái bát đá nhỏ giữa bể. Cậu ấy vỗ hai tay, chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, từ từ nhắm hai mắt lại, thành kính ước nguyện: “Ngài cá Koi anh minh, xin ngài phù hộ cho con đạt điểm cao trong kì thi lần này. Ít nhất hãy giúp con tăng hai bậc. Nếu tâm nguyện của con có thể thành hiện thực, con nhất định sẽ mua cho người hai gói thức ăn cho cá chất lượng cao.”
Khương Ninh nhìn cô nghiêm túc như vậy, không khỏi bật cười nói: “Cậu làm như vậy có ích lợi gì không?”
“Đương nhiên là có ích.” Chu Vãn Dạng mở to mắt, “Cậu không biết đâu, trường chúng ta năm trước có nhà vô địch mỗi ngày đều tới đây cúng cá Koi. Năm kia nữa cũng có quán quân tỉnh ngày nào cũng tới đây. Thực ra không chỉ về học tập, mà còn có nhiều cô gái tới đây ước nguyện có thể ở bên người mình thích, cuối cùng cũng thành hiện thực. Thật đáng kinh ngạc.”
“Thật vậy sao.” Khương Ninh quay đầu lại nhìn chiếc bát đá nhỏ trong hồ, bên trong đã có rất nhiều đồng một tệ, vừa nhìn đã biết có rất nhiều người tới đây cầu nguyện.
“Cậu có muốn ước gì không?” Chu Vãn Dạng nhìn Khương Ninh nhìn chằm chằm vào hồ, hỏi cô.
Khương Ninh lắc đầu, cười nói: “Không, tớ vẫn tin vào khoa học hơn.”
“Vậy được, đi thôi.” Chu Vãn Dạng bước tới khoác tay cô đi về phía cổng trường.
Khi rẽ vào góc, Khương Ninh quay đầu lại, nhìn thoáng qua hồ cá Koi một cách đăm chiêu.
Vào ngày thi, mọi người trong lớp đều đến sớm. Buổi tự đọc sách buổi sáng còn chưa bắt đầu, mọi người đều đã tự giác cầm lấy quyển sách bắt đầu học thuộc lòng.
Lỗ Chí Dũng đến lớp học, nhìn tất cả học sinh đều chăm chỉ như vậy, thầy đặc biệt vừa lòng. Thầy đi lòng vòng trong lớp một hồi, giám thị đừng ngoài cửa ra hiệu thầy đi ra ngoài.
Mãi đến khi tiết tự đọc buổi sáng kết thúc thì thầy mới quay lại. Mọi người thu dọn đồ đạc, thầy đứng trên bục giảng và động viên, mãi đến khi tiếng chuông vang lên, thầy mới ngừng.
Khương Ninh cầm hộp bút, cùng Chu Vãn Dạng đi ra ngoài. Phòng thi của Chu Vãn Dạng ở tầng hai. Tới chân cầu thang tầng hai, hai người tách ra.
Cô tiếp tục đi xuống một mình. Khi cô đi gần xuống đến tầng một, cô bắt gặp Lâm Húc Xuyên và Tống Nguyên Dã.
Lâm Húc Xuyên thấy cô, cười chào hỏi: “Khương Ninh, thi tốt nha!”
Tống Nguyên Dã theo giọng nói của Lâm Húc Xuyên mà ngẩng đầu lên. Bắt gặp đôi mắt đen nháy của người con trai ấy, Khương Ninh vội vang dời ánh mắt sang một bên, lo lắng siết chặt hộp bút: “Cậu cũng cố lên nha.”
“Được.” Lâm Húc Xuyên cười sang sảng, “Chúng ta đều cố lên!”
“Ngoại trừ cậu, không cần cố lên.” Lâm Húc Xuyên nhìn sang Tống Nguyên Dã.
Tống Nguyên Dã nhíu mày: “Trừ tôi ra là có ý gì?”
“Cậu lần nào cũng đứng nhất. Còn cố gắng làm gì? Để đánh bại luôn vị trí thứ 2 với 30 điểm sao?” Lâm Húc Xuyên nói.
“Cũng không sai.” Tống Nguyên Dã liếc mắt nhìn cậu ta, không chút cảm xúc nói.
“Được, cậu là nhất.” Lâm Húc Xuyên giơ ngón tay cái lên.
Nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, Khương Ninh cố ý đi thật chậm xuống tầng. Lúc đi ngang qua hai người, cô cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập, nhìn Lâm Húc Xuyên nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Được, hẹn gặp lại.” Lâm Húc Xuyên vẫy vẫy tay với cô.
Hơi thở của người con trai bên cạnh phả ra bên tai hết sức rõ ràng, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cầm hộp bút vội vàng rời đi.
Phòng thi cuối cùng nằm ở tòa có phòng giáo vụ, là tòa nhà mà Khương Ninh đã đến để lấy tài liệu.
Nhìn thấy tòa nhà trước mặt, Khương Ninh luôn cảm thấy mình có một duyên phận đặc biệt với nó.
Lần đầu tiên gặp Tống Nguyên Dã là ở đây, lần đầu tiên ở chung với Tống Nguyên Dã cũng ở đây, ngay cả cuộc thi đầu tiên cũng ở đây.
Khương Ninh lặng lẽ đặt nó thành vị trí may mắn của riêng mình trong lòng.
Đến phòng thi, Khương Ninh tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống. Một lúc sau, giám thị đi vào. Mười phút trước khi cuộc thi bắt đầu, bài thi được phát ra. Khương Ninh cầm lấy một tờ, chuyển xuống bàn sau. Phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
Khương Ninh chỉ cảm thấy có chút quen tai, nhưng cũng không để ý. Cô điền hết thông tin vào giấy thi, lật xem đề, đợi tiếng chuông vang lên thì bắt đầu điền đáp án.
Hai tiếng thi trôi qua rất nhanh. Thi xong, Khương Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời phòng thi.
Một giọng nói hỏi thăm vang lên sau lưng cô: “Khương Ninh?”
Khương Ninh quay đầu lại, nhìn người con trai ngồi phía sau mình trong kì thi, có chút nghi hoặc: “Sao cậu biết tên tôi?”
“Tôi là Hứa Kim Ngôn. Trước đây không phải cậu từng chuyển đến trường trung học Hòe Nghị I sao? Chúng ta cùng lớp đó.” Bạn trai ấy nói.
Khương Ninh có chút bối rối.
Cô thậm chí còn không nhớ nổi dáng vẻ của mình như thế nào. Hứa Kim Ngôn cười nói: “Chắc cậu không nhớ tôi rồi.”
“Xin lỗi.” Khương Ninh áy náy nhìn cậu ta.
“Không sao.” Hứa Kim Ngôn nhún vai, thoải mái nở nụ cười: “Chỉ là tôi không ngờ lại được gặp cậu ở đây.”
Khương Ninh cười cười, không biết nên nói gì.
“Cậu học lớp nào?”Hứa Kim Ngôn hỏi cô.
Khương Ninh trả lời: “Lớp Chín.”
“Thật trùng hợp, tôi học lớp Tám ngay bên cạnh. Đúng là lâu quá không gặp rồi.” Hứa Kim Ngôn nói, “Chúng ta cùng về đi.”
Khương Ninh không còn cách nào từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Dọc đường đi, hai người gần như không nói gì. Thi thoảng Hứa Kím Ngôn nói với Khương Ninh vài câu, Khương Ninh đáp lại bằng một nụ cười.
Hai người đi xuống lầu của tòa dạy học, liền nghe thấy một cô gái đi ngang qua nói chuyện với bạn: “Tôi nói thật đấy, nếu lần này tôi lọt vào top10 của lớp, tớ nhất định sẽ đến gặp Tống Nguyên Dã để tỏ tình.”
Nghe thấy tên Tống Nguyên Dã, Khương Ninh không khỏi quay đầu lại nhìn, hai cô gái đi xa rồi.
Tới chân cầu thang, Hứa Kim Ngôn nhìn Khương Ninh tạm biệt: “Sau này tôi có thể tới lớp cậu tìm cậu đúng không?”
“Hả?” Khương Ninh có chút không phản ứng kịp.
Hứa Kim Ngôn cười nói: “Hai chúng ta trước đây cũng là bạn học, nhìn cậu có chút thân thiết, làm tôi nhớ tới lúc còn học trường I, cho nên muốn làm bạn với cậu.”
“Được.” Khương Ninh gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Hứa Kim Ngôn dịu dàng cười, vẫy tay với cô.
Hứa Kim Ngôn đi rồi, Khương Ninh mới quay lại. Tống Nguyên Dã cùng Lương Tụng Văn, Trầm Tích đang đi về hướng bên này, trái tim Khương Ninh lại lỡ đập lệch một nhịp.
Lúc này, Chu Vãn Dạng từ sau chạy tới, hai tay ôm lấy bả vai của cô, hung hăng nói: “Bắt được cậu rồi.”
“Bắt được cái gì?” Khương Ninh không hiểu cô đang nói gì.
“Người con trai vừa rồi. Tớ thấy hai người cùng nhau đi về.” Chu Vãn Dạng mơ hồ nhìn cô, “Cậu thành thật nói cho tớ biết, hai người đang có quan hệ gì?”
Lúc Chu Vãn Dạng hỏi câu này, Tống Nguyên Dã lại vừa tình cờ đi ngang qua hai người. Liếc nhìn dáng hình góc nghiêng của cậu, trong lòng Khương Ninh nhướng lên, cô vội vàng nói: “Không có quan hệ gì hết. Cậu ấy và tớ chỉ là bạn học chung ở trường cũ.”
Mặc dù cô biết cậu ta sẽ không có chút quan tâm nào, nhưng Khương Ninh không muốn cậu ấy hiểu lầm.
“Thật không?” Chu Vãn Dạng kéo dài âm cuối.
Khương Ninh nhìn bóng dáng người thiếu niên biến mất ở cầu thang, bất đẵ dĩ cười cười: “Là thật.”
Chu Vãn Dạng: “Được, tớ tin cậu lần này.”
Hai người cùng nhau đi về phía lớp học. Khương Ninh nhớ lại những gì mà cô gái vừa rồi nói, không khỏi nhìn về phía Tống Nguyên Dã vừa rời đi.