Sáng sớm hôm sau, tên Liên Phong Nguyệt đáng ghét lại xuất hiện, bất quá Hương Hương cũng đã hiểu rõ, cái gọi là hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt, biết rõ đấu không lại hắn, thì không nên đi lấy trứng chọi với đá. Hơn nữa nàng và Liên Phong Nguyệt náo loạn, Vụ Nguyệt bị kẹp ở giữa cũng không vui. Dù sao thì bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Vụ Nguyệt, còn có thể ở xa xa nói chuyện, quyết định làm người tốt không thèm so đo với hắn. Chờ sau này học xong pháp thuật lợi hại, sẽ tìm hắn tính sổ một lần no đủ.
Liên Phong Nguyệt và Vụ Nguyệt ngồi đầu bàn bên kia ăn cơm, Hương Hương và Luyện yêu sư ngồi ở đầu bàn phía bên này. Liên Phong Nguyệt thấy Hương Hương sau một đêm thì không còn làm chuyện thiếu đầu óc kè kè bám lấy Vụ Nguyệt, cảm thấy có chút kỳ quái. Giương mắt nhìn Hương Hương cầm bát ăn cơm, ngón tay khẽ ấn nhẹ lên mặt bàn một cái, bát cơm trong tay Hương Hương phút chốc biến thành củ cà rốt mập mạp to tròn. Hương Hương choáng váng, lập tức nghĩ, nhất định là chuyện tốt của Liên Phong Nguyệt rồi. Quả nhiên, một giây sau, Liên Phong Nguyệt liền “Ha ha” cười: “Thỏ mà, ăn củ cải mới đúng, ăn cơm làm gì!”
Hương Hương trợn mắt nhìn, sau đó nghe giọng Vụ Nguyệt bất mãn khuyên bảo, nhẫn nại kiềm chế cơn giận, cứng ngắc cong khóe miệng cười nói: “Củ cải tốt mà, mĩ dung dưỡng nhan, còn bổ sung vitamin!”. Nói xong, gọi tiểu đồng đứng hầu gần đó. “Phiền ngươi giúp ta đem đi rửa sạch”. Quay đầu lại, chợt thấy Luyện yêu sư ngừng động tác ăn cơm, nghiêm túc hỏi: “Vitamin, là gì?”
“Là…” Hương Hương nghĩ nghĩ, nói. “Chính là một loại nguyên tố giúp duy trì sinh mệnh, giống… giống như đan dược trên Tam Bích vậy đó”.
“À”. Luyện yêu sư nghe xong thì gật gật đầu, rất rõ ràng, hắn đối với mấy loại đan dược gì đó trên Tam Bích, hoàn toàn không hứng thú.
Hương Hương vẫn cho là Vụ Nguyệt vì muốn cùng đi với nàng đến Quốc Sư phủ nên mới nói bản thân cũng có minh ước, mãi đến khi Quốc Sư thi pháp, nhìn thấy trên cánh tay Vụ Nguyệt cũng có đóa sen xanh y hệt nàng, mới biết thì ra là sự thật. Lúc này kinh hãi, vội vàng lôi kéo hắn hỏi đã đáp ứng cái gì với Mộng ma, nhưng hắn cũng như nàng, cũng không nghe rõ đến cùng thì điều kiện của Mộng ma là gì.
Sau khi Quốc Sư dùng Tầm Tung Chi Pháp, Luyện yêu sư lập tức đi truy tìm. Bởi vì Quốc Sư không thể tùy tiện rời khỏi Quốc Sư phủ, cho nên Liên Phong Nguyệt liền đi theo để tương trợ lẫn nhau. Liên Phong Nguyệt vừa đi, Hương Hương thoáng chốc thoải mái cả người, vội vàng kề đến bên cạnh Vụ Nguyệt, ôm lấy cánh tay của hắn, cọ cọ, cười đến mức muốn bao nhiêu vui mừng liền có bấy nhiêu, hệt như con mèo hoàn thành được việc ăn vụng vĩ đại.
Quốc Sư nhàn nhạt cười, vung tay về phía cái chậu bằng vàng chứa đầy nước, một ánh hào quang lấp lánh lướt qua mặt nước, lập tức xuất hiện hình ảnh Luyện yêu sư cưỡi Đại Bạch Hổ chạy băng băng, ngay sau đó là Liên Phong Nguyệt cưỡi Cửu Vĩ Hồ cũng xuất hiện, mà trước mặt bọn họ, dường như có một điểm đen đang mơ hồ chuyển động rất nhanh. Đang xem, cửa nhẹ nhàng bị người mở ra, tiểu đồng ở ngoài cửa bẩm báo nói: “Đại nhân, Thái tử điện hạ đến đây”.
Quốc sư gật đầu nói: “Mời Thái tử đến Quảng Lan điện, ta lập tức qua ngay”. Sau đó quay sang nói với bọn Hương Hương một tiếng. “Ta đi một chút sẽ trở lại”, rồi đứng dậy rời đi.
Hương Hương quay trở lại, chuẩn bị xem tiếp tình huống của mấy người Luyện yêu sư bên kia, lại kinh ngạc phát giác bản thân thế nhưng đứng lên đi về phía cửa. “A? Sao lại như vậy?”. Hương Hương hoảng sợ la lên, nàng đâu có muốn đứng lên, sao thân thể lại không chịu nghe theo khống chế của mình?
Vụ Nguyệt nghe tiếng la, vội vàng hỏi: “Sao thế, Hương Hương?”
“Vụ Nguyệt, mau giữ chặt ta! Ta… thân thể của ta không chịu nghe theo khống chế…”
“A?” Vụ Nguyệt lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên đi về hướng phát ra âm thanh của Hương Hương. Nhưng hắn không nhìn thấy đường, vừa cất bước liền va vào chậu nước, toàn bộ nước thoáng chốc bị hắt đổ ra đất. Chậu nước ‘lách ca lách cách’ lăn lộn rơi ra ngoài, phát ra một tràng âm thanh chói tai. Vụ Nguyệt giật mình, nhớ tới chuyện của Hương Hương, vội vội vàng vàng đuổi theo. Trong lúc hoảng loạn, vấp phải cửa, té thật mạnh. Nhịn đau đứng lên, không chú ý có bậc tam cấp, hụt chân, liền từ trên bậc thang ngã nhào xuống.
“Vụ Nguyệt!” Hương Hương quá sợ hãi, vốn định gọi Tiểu Bảo ra ngăn cản bản thân, lúc này chỉ có thể kêu Tiểu Bảo chạy qua chỗ Vụ Nguyệt bị té bên kia. Ở cửa viện vừa quẹo một cái, bóng dáng Vụ Nguyệt đã khuất khỏi tầm mắt rồi. Thật đáng giận, cái Quốc Sư phủ to như vậy, thế nhưng phóng tầm mắt không thấy bóng dáng một người nào, muốn tìm ai đó đến giữ chặt bọn họ lại cũng không tìm ra.
“Muốn đi đâu cơ chứ?” Hương Hương dưới tình huống không thể khống chế được bản thân, phát hiện một việc kỳ quái. Thân thể rất kỳ lạ không chịu khống chế, nhưng tốc độ di chuyển quả thực so với bình thường nhanh hơn rất nhiều… Chẳng lẽ là năng lực tiềm ẩn trong truyền thuyền bị kích thích bộc phát?
Dần dần đi tới một cái Điện lớn ngoài cửa, trong đầu bỗng nhiên xông vào một ý niệm: “Giết hắn”. Ánh mắt vừa động, xuyên qua cánh cửa, dừng ở trên người nam tử mặc hoa phục đang ngồi ngay ngắn trong Điện. Tuổi tác so với Liên Phong Nguyệt không khác biệt lắm, nhưng không có vẻ mặt phấn chấn rạng ngời của hắn ta, mà ngược lại, hơi có chút u ám sầu lo.
Hương Hương còn đang suy nghĩ “Người kia là ai”, sau một giây bản thân cũng đã tới gần trước mắt người nọ. Nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng của hắn, Hương Hương không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, tay phải của bản thân đang cầm gì đó giơ cao lên, thế nhưng là một con dao nhọn sáng loáng! Sắc mặt Hương Hương thoáng chốc trắng bệch, này, đây chính là giết người?!
Còn chưa hiểu ra chuyện gì, bên cạnh bỗng dưng có một luồng hào quang bay tới, đánh lên thân thể của nàng, thoáng chốc nàng bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào cửa, sau đó té ngã trên đất, rất rất đau, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất sau một lúc lâu không dậy nổi. Ngực giống như bị cái gì ngăn chặn, hoảng loạn ho nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Sắc đỏ kia nhìn rất ghê người, từng trận choáng váng hoa mắt. Đỉnh đầu mơ hồ có một nguồn lực áp tới, trước khi hôn mê, nàng nghe được giọng ai đó vội vàng hô to: “Thái Phó đại nhân! Xin thủ hạ lưu tình!”
“Hương Hương! Hương Hương!”
“Con thỏ chết tiệt!”
Trong mơ mơ màng màng, Hương Hương nghe có người đang gọi tên mình, gắng sức mở mắt, rất mơ hồ, tầm mắt dần dần nhìn thấy rõ, thấy được Vụ Nguyệt, còn có Liên Phong Nguyệt.
“Vụ Nguyệt?” Hương Hương giãy dụa thân thể muốn ngồi dậy, phát giác ngực rất đau, thét lớn một tiếng ngã sấp trở về, cúi đầu kêu đau.
“Hương Hương!” Vụ Nguyệt nghe tiếng kêu, biết Hương Hương đã tỉnh, liền thúc giục Liên Phong Nguyệt uy đan dược chữa thương cho Hương Hương, vừa lo lắng trùng trùng hỏi. “Đau lắm hả, Hương Hương?”
“Ư… Thật ra, tốt lắm…” Hương Hương xoay người ngồi dậy, nhìn Liên Phong Nguyệt đưa đan dược qua, do dự một chút, ngẫm lại đến cùng thì hắn cũng không thể hại nàng trước mặt Vụ Nguyệt, liền nhận lấy nuốt xuống.
Liên Phong Nguyệt lạnh lùng nói: “Đúng là mệnh càng tiện, càng khó chết. Một chưởng kia của Thái Phó đại nhân, theo lý thuyết với tu vi năm trăm năm của một tiểu yêu trên cơ bản phải mất mạng ngay tại chỗ, con thỏ chết tiệt nhà ngươi thế nhưng còn có vẻ không sao!”.
“Ca, ca đừng nói vậy. Hương Hương vô tội mà, việc này nói lên ông trời có mắt đã bảo vệ Hương Hương”.
“Thái Phó đại nhân…” Hương Hương giật mình, giương mắt nhìn khắp nơi, mới phát giác chỗ mình đang ở, hình như là nhà lao. Lập tức, mơ hồ nhớ tới tình huống bản thân trước khi hôn mê. Thân thể không chịu khống chế đi ám sát một người, sau đó bị đánh ngất xỉu… “Chẳng lẽ, người kia, là Thái tử điện hạ?!”
“Rốt cục phản ứng kịp rồi, con thỏ ngu xuẩn!” Liên Phong Nguyệt lập tức nói lời nhạo báng. “Một con thỏ không hề có tu vi đáng kể, mà dám đi ám sát đương kim Thái tử điện hạ ngay trước mặt Thái Phó đại nhân và Quốc Sư đại nhân, quả thật khiến người ta cười rớt cả răng hàm. Bất quá, cũng phải chúc mừng ngươi, ngươi bây giờ nổi danh rồi! Hơn nữa sắp được đưa lên Trảm Yêu đài, đối đầu với yêu quái đệ nhất, có ngàn năm tu vi”.
“Trảm Yêu đài…” Hương Hương trợn tròn mắt. “Ta sắp bị giết hả?”
Danh Sách Chương: