Hương Hương tựa người vào tổ, nhàm chán lắc lắc cái móng vuốt, tiếng ‘đinh đinh đang đang’ từ chiếc chuông đỏ liền vang lên. Nàng có chút khó hiểu không biết vì sao trong lòng mình lại cảm thấy nặng nề, giống như có chuyện gì đó khiến mình không yên lòng. Liên Vụ Nguyệt là được tên hồ ly Liên Phong Nguyệt kia đưa trở về, xem ra Liên Phong Nguyệt hẳn cũng biết đã đắc tội với nàng không nhẹ, cho nên mới cố ý tránh mặt không hiện ra. Ngày mai Vụ Nguyệt sẽ đi Ỷ Thiên, Liên Phong Nguyệt cũng không thể tiếp tục bồi bên cạnh hắn nữa, mắt hắn lại không thấy đường, một người yếu ớt như vậy làm sao sinh hoạt đây?
Hương Hương càng nghĩ càng cảm thấy bất an, leo ra khỏi tổ muốn đi tìm Chi Chi tán gẫu, hòng giảm bớt loại cảm giác bất an này. Đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới người bạn của mình, hắn đã tặng quà cho nàng, nàng cũng nên tặng lại một phần quà gọi là đáp lễ với hắn chứ nhỉ. Nhưng vấn đề là tặng cái gì đây, bản thân mình có gì để mà đưa đi đâu? Hương Hương bồi hồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định vào rừng hái vài cái trái dại đưa qua cho hắn vậy.
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, hái tới hái lui, vẫn cảm thấy không vừa ý. Nếu không phải ngại quá nhỏ thì là cảm thấy trái có vẻ xanh, sẽ bị chát miệng, không cách nào ra tay được. Mệt đến thở hổn hển, vẫn không tìm được lấy một trái hợp ý, nằm bò ra giữa rừng, không khỏi phát ngốc luôn rồi. Thẳng đến khi trời rạng sáng, Chi Chi khoan khoái vỗ cánh bay tới tìm nàng, Hương Hương mới hồi thần lại.
“Tin tức tốt! Hương Hương! Tin tức tốt!” Chi Chi vui vẻ bay lượn đảo quanh trên đỉnh đầu Hương Hương. “Sơn Quân thu nhận chúng ta rồi! Sơn Quân thu chúng ta làm đệ tử rồi!”
Hương Hương ngẩn ngơ: “Sơn quân thu chúng ta rồi?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Chi Chi vui vẻ nói. “Sáng nay Liên Y tỷ tỷ tự mình tìm tới ta, nói nhờ Liên gia công tử đích thân tới cầu tình, Sơn Quân liền phá lệ khai ân thu nhận chúng ta, bảo chúng ta nhất định phải tu hành thật chăm chỉ, đừng phụ ý tốt của mọi người”.
“Cái tên Liên Phong Nguyệt kia nói chuyện đáng ghét như vậy, không ngờ cũng là người tốt nhỉ, thế nhưng giúp đỡ nói hộ cho chúng ta! Đúng rồi đúng rồi, Hương Hương, chúng ta phải mau chóng đi phản hồi tin tức. Liên Y tỷ tỷ nói chúng ta phải tới học tập yêu văn ở chỗ Vi Y tỷ tỷ trước đó”.
Chi Chi vui vẻ nói nửa ngày, lại phát hiện Hương Hương đang ngốc đờ ra đó thì hơi giật mình, trên cơ bản là không có phản ứng gì, không khỏi kỳ quái: “Hương Hương, ngươi sao vậy? Sơn Quân thu nhận chúng ta, ngươi không vui sao?”
“Chi Chi…” Hương Hương bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua Vụ Nguyệt nói hôm nay phải đi, bây giờ, nói không chừng đã đi rồi. Ý nghĩ chợt đến, vội vàng chạy đi, được mấy bước bỗng nhiên nhớ tới cái lục lạc hắn đưa cho mình, vội vàng dùng móng vuốt cọ cọ, nói với cái lục lạc. “Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt ngươi đang ở đâu?”
“Ta đây”. Rất nhanh giọng Vụ Nguyệt nhẹ nhàng mà hơi vui sướng được truyền tới.
Hương Hương vội vã hỏi: “Các ngươi còn ở Linh Sơn chứ?”
“Ừ, đang cáo từ với Sơn Quân, lập tức đi ngay rồi”.
“Chờ ta, ta muốn tặng quà cho ngươi”.
“Thật sao?” Liên Vụ Nguyệt vui vẻ nói. “Ta đang ở ngay bên ngoài động phủ của Sơn Quân, chờ ngươi đến”.
“Ừm”. Hương Hương nói xong, liền nhanh chân chạy về hướng động phủ của Sơn Quân. Dọc đường đi trong đầu cái gì cũng không nghĩ, chỉ mong sớm chút đến bên cạnh hắn, nói cho hắn biết quyết định của chính mình.
Xa xa, một bóng người mảnh khảnh đứng thẳng người đón gió ở trước động phủ của Sơn Quân, rõ ràng là không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cứ cố chấp nhìn về phương hướng Hương Hương đang chạy tới. Hương Hương thấy thế trong lòng càng thêm rối bời. Đây gọi là ‘Chiến sĩ vì tri kỷ mà chết’, Hương Hương mặc dù không dám xem thường tính mạng, nhưng cũng muốn vì hắn làm chút chuyện gì đó.
“Vụ Nguyệt!” Hương Hương gọi to một tiếng. “Đón lấy, ta tặng lễ vật cho ngươi!” Nói xong, phóng người nhảy lên, thoáng cái nhảy vào lòng Liên Vụ Nguyệt.
Liên Vụ Nguyệt cuống quít ôm, sờ sờ móng vuốt của Hương Hương, lại xoa bóp lỗ tai Hương Hương, kinh ngạc vô cùng: “Đây không phải là Hương Hương sao?”
“Chính là ta”. Hương Hương kiên định nói. “Ta đổi ý rồi, quyết định cùng đi với Vụ Nguyệt đến Ỷ Thiên!”
“Thật sao?” Vụ Nguyệt mừng rỡ.
“Ừ”. Hương Hương nặng nề gật đầu. “Sau này, ta chính là mắt của Vụ Nguyệt rồi!”
Đem cái hộp điểm tâm Vụ Nguyệt tặng kia chuyển sang tặng cho Chi Chi. Cũng ước hẹn với nàng ấy rằng cả hai đều sẽ cố gắng tu luyện thật tốt, ai tu luyện được thành hình người trước, sẽ xuống núi đi tìm đối phương. Thời gian qua ở Linh Sơn này, Chi Chi đã chăm sóc lo lắng cho nàng rất nhiều, trong lòng Hương Hương cũng rất luyến tiếc. Nhưng bây giờ mỗi người đều phải tự chọn lấy một giải pháp tốt nhất cho tiền đồ của mình, hi vọng lần chia tay này, là cơ hội để tương lai mai này gặp nhau sẽ càng tốt hơn.
Bộ áo Liên Vụ Nguyệt đang mặc là loại trường sam có vạt áo màu xanh ngọc, bên trong là lớp trung y màu trắng. Hương Hương liền chui vào giữa lớp áo ngoài và lớp trung y đó, thoải mái nằm úp sấp ở chỗ vạt áo. Như vậy có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài rất rõ, cũng rất có cảm giác an toàn, tựa như dù có đao có súng hay nguy hiểm gì, đều sẽ có người ở phía sau chống đỡ. Cho dù là vậy, lúc Cửu Vĩ Linh Hồ kia đứng dậy nhảy vào không trung, Hương Hương vẫn bị giật mình mà hít vào một ngụm khí lạnh.
((Hồ ly chín đuôi))
Tòa Linh Sơn to như vậy dần dần thu nhỏ lại ngay dưới chân, mà xung quanh người còn có mây mù lượn lờ, giống như đang lạc vào tiên cảnh. Hương Hương tò mò xoay xoay đầu thưởng thức cảnh đẹp rừng núi phía dưới, bỗng nhiên phát hiện chỗ không thích hợp: “Ý, sao không có gió nhỉ?” Theo lý thuyết, bay ở trên bầu trời cao với tốc độ băng băng như thế này, lẽ ra phải có gió rất lớn mới đúng, sao có thể giống như lúc còn ở Linh Sơn?
Nghe tiếng Liên Phong Nguyệt ngồi ở phía sau cười nhẹ, Hương Hương theo bản năng cho rằng hắn đang cười nhạo nàng đã hỏi vấn đề ngu ngốc, trong lòng vừa âm thầm mắng ‘Đồ cặn bã’, bên người liền hiện lên một hào quang màu tím nhạt. Còn đang kinh ngạc, chợt nghe Liên Phong Nguyệt giới thiệu: “Tiên thú cấp tam phẩm đều có thể tự tạo ra kết giới, có thể ngăn cản lực tấn công mạnh nhất định, mấy loại mưa gió này càng khỏi nói tới rồi”.
Tuy rằng Hương Hương đồng ý làm sủng vật cho Vụ Nguyệt, nhưng nàng hoàn toàn không muốn để ý tới Liên Phong Nguyệt, đã triệt để xem hắn như không khí, dù sao khi đến Ỷ Thiên rồi, hắn sẽ phải cút đi thôi. Nhưng tên này lại thường hay lên tiếng, nhắc nhở Hương Hương về sự tồn tại của hắn. Hương Hương tức giận đến nghiến răng, nắm chặt móng cưỡng chế bản thân phải nhịn xuống, không thèm để ý tới hắn, cố gắng nói chuyện phong cảnh dưới chân với Vụ Nguyệt.
Ước chừng một canh giờ sau, giữa đám mây lượn lờ bên kia xuất hiện một bức tường thành bằng đá cẩm thạch. Quanh tường thành có vòng nước gợn sóng màu vàng nhạt, ngẫu nhiên còn có mấy con tiên hạc bay lượn xung quanh, khung cảnh hiện ra chợt như có tiên khí.
“Sắp đến rồi”. Liên Phong Nguyệt nói.
Hương Hương từ trong nỗi thán phục thu hồi lại tinh thần, vội vàng miêu tả lại cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt cho Vụ Nguyệt nghe. Liên Phong Nguyệt nhẹ giọng cười, bất chợt kêu: “Thỏ nhỏ”.
Hương Hương tiếp tục không để ý tới hắn.
Liên Phong Nguyệt cũng không ngại, tiếp tục nói: “Nghĩ tình ngươi không trách giận đồng ý đi cùng Vụ Nguyệt đến Ỷ Thiên, ta sẽ tặng ngươi vài món bảo vật”.
“Muốn dùng bảo vật để mua chuộc ta hả, không có cửa đâu!” Hương Hương âm thầm hừ một tiếng, tiếp tục không để ý tới hắn.
Thế nhưng Vụ Nguyệt lại giúp nàng nhận lấy, nhét vào lòng Hương Hương. Hương Hương ghét bỏ dùng móng vuốt đá đá, thì ra là một cái vòng bạc và một chiếc khăn gấm màu đỏ.
“Trên vòng tay có một cái chốt bằng mã não, ấn vào, sẽ mở ra, bên trong có thể đựng được không ít đồ linh tinh này nọ. Ngươi nhỏ nhắn như vậy, chắc chắn không thể mang theo nhiều đồ đạc, chỉ cần không phải là sinh vật có sự sống, đều có thể cất vào bên trong”.
Hình như là đồ tốt, ôi chao!
Hình như là đồ tốt!
Hương Hương âm thầm liếc liếc cái vòng tay kia, sau đó ép buộc bản thân không được quay đầu lại nhìn. Món đồ này nọ của tên cặn bã kia, nàng khinh thường thèm muốn nhé!
“Còn cái khăn gấm này, gọi là ‘Hoán thiên lăng’. Lúc gặp phải nguy hiểm, niệm một câu ‘Cấp cấp nghe lệnh’, rồi lấy Hoán thiên lăng che bản thân lại, kẻ khác sẽ không nhìn thấy ngươi nữa”.
A, đồ tốt! Hương Hương kích động, như thế thì vào thời khắc mấu chốt có thể bảo toàn tính mệnh đó, lúc này lại duỗi người vươn móng vuốt muốn lấy. Nhưng mà nghĩ lại, lúc trước Liên Phong Nguyệt cười nhạo nàng như vậy, nàng còn chưa tha thứ cho hắn đâu, làm sao có thể lấy đồ của hắn ngay trước mặt hắn được, rất không có chí khí!
Dù sao Vụ Nguyệt cũng đã nhận giúp nàng rồi, mấy món đồ này đâu thể chạy đi đâu được, cuối cùng vẫn là của nàng thôi, chờ Liên Phong Nguyệt cút đi sau đó mới lấy cũng không muộn.
Vì thế Hương Hương liền “Hừ hừ” vài tiếng, vờ như không hề có hứng thú với hai món bảo vật này.