"Cái gì?" Anh Hổ nhất thời không có phản ứng, Tô Minh Tâm sửng sốt, sau đó châm chọc nói: "Thật là một trò cười mà, nếu cậu thật sự là Hoàng Thịnh, thì tôi chính là chị Triệu, một con rồng thấy đầu không thấy đuôi ở thành phố Lâm Châu này rồi." Tìm đại một người thì có thể tùy tiện xưng là Hoàng Thịnh sao? Anh Hổ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng Hoàng Thịnh đã lấy ra hai mươi xấp tiền giấy màu đỏ từ trong người ra đập vào mặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.