Hứa Thanh Ca vẫn rũ mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài bên người mình, tay anh đặt bên hông cô, ngửi được hơi thở mát lạnh trên người anh.
Hứa Thanh Ca không ngẩng đầu, chỉ là nụ cười bên môi dần lan ra.
Lần nào cũng thế, Tần Tuyển hệt như một kỵ sĩ [1] mà đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Tất cả mọi lần đều như thế cả.
Hứa Thanh Ca rất thích từng lần anh xuất hiện bên cạnh cô.
Tần Tuyển ôm eo của Hứa Thanh Ca, sau đó ôm cả người cô vào lòng mình hơn một chút. Anh nhìn về phía Thẩm Tân Tuyền trước mặt và bạn của cậu ta, ngữ điệu vừa ôn hoà vừa thong thả, “Hội trưởng Thẩm, đây là quà tặng của Hội âm nhạc dành cho mỗi hội viên đó à? Tôi thay mặt Tiểu Thanh Ca cảm ơn cậu nhé, tôi rất thích đấy.”
Nhóm người Thẩm Tân Tuyền xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể vò đầu cười cười, không nói câu nào.
Mọi người đều biết Tần Tuyển, tạm không nói tới việc anh học năm tư Đại học, chỉ riêng lúc này, anh đang ôm Hứa Thanh Ca trong lòng, quan hệ yêu đương không cần nói ra cũng biết. Làm cho họ cứ như giúp đỡ người thứ ba tỏ tình vậy, mọi người ai nấy nhìn nhau.
Thẩm Tân Tuyền biết rõ mình không phải là người thứ ba, cũng cực kỳ chắc rằng Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển không phải một đôi.
Cậu thật sự thích Hứa Thanh Ca, kể từ lần đầu tiên gặp mặt, sau đó là tiếp xúc, cậu nhận ra tính cách của Hứa Thanh Ca rất mềm, dễ thu hút người khác giới. Khi cười rộ lên, dáng vẻ của cô rất ngọt ngào, cũng chưa từng tức giận; khi cậu nói đùa, cô sẽ cười khanh khách, khiến cậu rất muốn bảo vệ cô trong nhà như bảo vệ bạn gái mình.
Thẩm Tân Tuyền biết tình cảm của Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển không giống nhau. Lần này tỏ tình cũng là vì cậu thấy hai người gần đây xảy ra mâu thuẫn, có lẽ là lỗi lầm của Tần Tuyển thật sự nghiêm trọng.
Ngày đó, từ Nhạc viện đi ra, một câu Hứa Thanh Ca cũng không muốn nói với Tần Tuyển, đã lập tức chạy đi, cho nên cậu quả thật muốn nhân lúc này để tỏ tình.
Chỉ có điều, Thẩm Tân Tuyền đã chọn sai thời gian và địa điểm, cũng nhìn lầm tình huống mất rồi. Tuy rằng Hứa Thanh Ca giận Tần Tuyển, nhưng cô vẫn thích Tần Tuyển, bởi vì lúc này cô đang cúi đầu cười trộm.
Lúc cô cười lên thật sự xinh đẹp, hệt như một món ăn vừa ngon vừa thuận mắt, khiến cho người khác không nhịn được muốn ăn một miếng.
Thẩm Tân Tuyền vẫn muốn thử lại. Cậu không cam lòng, ôm bó hoa đi tới trước mặt cô, “Tiểu Thanh Ca, em thích món quà năm mới này không? Em thích anh không?”
Hứa Thanh Ca không biết trả lời thế nào, lặng lẽ luồn tay trái ra véo Tần Tuyển. Sức lực rất nhẹ, nhẹ tới mức làm Tần Tuyển cười khẽ thành tiếng, cố tình cười hỏi: “Em làm gì đấy?”
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu ra khỏi ngực anh.
Tần Tuyển mặc áo gió và áo len kín cổ, trên người rất ấm, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng vẫn cố tình nhả nhớt hỏi ngược lại cô.
Cái anh này sao thế chứ? Lúc này còn trêu cô được?
Hứa Thanh Ca giơ tay muốn đẩy anh ra, Tần Tuyển lập tức cười tươi hơi ôm cô vào lòng. Anh chỉnh cổ áo, nhìn về phía Thẩm Tân Tuyền, “Tôi biết rằng Tiểu Thanh Ca cũng thích món quà này, cảm ơn Hội trưởng Thẩm đã dụng tâm như vậy. Cậu muốn lên nhà xem TV cùng không? Bên ngoài quá lạnh, Tiểu Thanh Ca mặc áo không dày, tôi lo em ấy sẽ cảm mạo.”
Lúc này, Thẩm Tân Tuyền cái gì cũng không nói được, IQ của Tần Tuyển rất cao, EQ cũng cao, phản ứng lại nhanh, cậu không bì nổi.
Nhưng chuyện tỏ tình này, cậu đã sớm dự tính rồi, vô luận kết quả như thế nào, cậu cũng không hối hận.
“Vậy thì…” Thẩm Tân Tuyền hít sâu một hơi, nói: “Thanh Ca, năm mới vui vẻ.”
Hứa Thanh Ca ló đầu ra khỏi ngực Tần Tuyển, nhìn cậu, “Hội trưởng, chúc anh năm mới vui vẻ ạ.”
Cô lại nhìn qua mấy người xung quanh, xấu hổ vẫy tay, “Mọi người năm mới vui vẻ! Đúng rồi, mọi người chờ em một chút, em lấy đồ ăn vặt năm mới cho mọi người.”
Hứa Thanh Ca đẩy Tần Tuyển ra, tự mình chạy lên lầu, về phòng lấy hai cái túi, sau đó bỏ nhiều nước uống và đồ ăn vặt vào đó.
Sau khi cô chạy đi, mọi người cũng bắt đầu thu dọn tàn cuộc dưới lầu, hai tay Tần Tuyển đút túi, chậm rì rì đi tới trước mặt Thẩm Tân Tuyền, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hoà.
“Hội trưởng Thẩm này,” Tần Tuyển mỉm cười, “Năm mới vui vẻ nhé, tôi mong cậu năm sau có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp.”
Tuy nghe chói tai, nhưng Thẩm Tân Tuyền vẫn cười đáp: “Học trưởng, năm mới vui vẻ, tôi mong anh năm sau công việc thuận lợi.”
“Công việc của tôi sẽ thuận lợi thôi,” Tần Tuyển cười đến hiền lành, “Nhưng mà, tôi lại không quá tin rằng cậu sẽ tìm được một cô bạn gái xinh đẹp đâu.”
Thẩm Tân Tuyền: “…”
Tần Tuyển lại tới gần Thẩm Tân Tuyền hơn, vươn tay chỉnh cổ áo lại cho Thẩm Tân Tuyền, chậm rì rì nói: “Tôi cũng mong rằng mai sau sẽ có một ngày, Hội trưởng Thẩm sẽ bị người khác nhân lúc cậu và bạn gái mình bất hoà sẽ chen chân vào. Người đó chen bằng được, như vậy tốt ghê, cực kỳ tốt luôn!”
Thẩm Tân Tuyền: “…”
Lúc Hứa Thanh Ca ôm túi đồ ăn vặt trở ra, ngoài cửa đã không có người, trừ Tần Tuyển ra thì ai cũng không có. Cô ôm túi đồ ăn vặt, hoài nghi xem vừa rồi có thật là rất nhiều người đã tới đây hay không?
“Học trưởng?” Hứa Thanh Ca bắn mũi dùi về phía Tần Tuyển, “Vừa nãy anh mới làm gì thế?”
Tần Tuyển dịu dàng cười với cô, “Anh đang muốn hỏi em lại một lần nữa, em không cảm thấy Thẩm Tân Tuyền không bằng một phần mười anh trai nhỏ của em sao?”
Hứa Thanh Ca tin rằng Tần Tuyển đã nói cho nhóm người Thẩm Tân Tuyển bỏ đi mất rồi.
Cô ‘hừ’ một tiếng, “Em không thấy vậy, chỉ thấy so với bất kỳ người nào khác, anh đều hư gấp mười lần họ.”
“Anh vừa giúp em, em không cảm ơn thì thôi, cứ như vậy mà tổn thương anh à?” Tần Tuyển cười, nhận lấy túi đồ ăn vặt trong tay cô, “Là cho anh hả?”
Hứa Thanh Ca giấu túi ra sau lưng, “Không phải cho anh. Vừa nãy anh đã nói gì với họ vậy?”
Tần Tuyển buồn cười nhìn cô giấu túi đồ ăn vặt. Anh tới gần cô, cúi người ôm cô.
Hứa Thanh Ca muốn trốn theo bản năng, nhưng anh đã cười khẽ bên tai cô, “Ôm một lát thôi, đêm nay là giao thừa rồi, thời gian chỉ có lần này, nếu còn lỡ mất sẽ không có nữa.”
Hứa Thanh Ca cảm giác Tần Tuyển mới học Đại học thôi sao lại thuyết phục người khác dễ như trở bàn tay như vậy? Cô thấy anh nói cái gì cũng đúng ấy!
Tần Tuyển từng chút ôm sát lấy cô, mà cô cũng không giãy dụa, chỉ khẽ ngẩng đầu, kệ cho anh ôm, cũng kệ anh đang áp mặt lên má mình.
Gương mặt của Tần Tuyển rất nóng, hơi thở cũng phủ lên sườn mặt của cô, tự nhiên làm cô cảm thấy nóng theo.
… Cô thích anh ôm mình như thế! Thích cơ thể ấm áp của anh, cũng thích hơi thở ấm áp của anh.
Nó khiến cho cô có cảm giác an toàn, cũng khiến cho cô thích giao thừa năm nay.
Đột nhiên, cô nhỏ giọng nói: “Anh ơi.”
Tần Tuyển khẽ cười, “Ơi?”
“Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu ạ.”
“…”
Hứa Thanh Ca không hiểu tại sao cô lại nói câu này. Hơn nữa sau khi nói ra, cô liền có cảm giác bản thân như đang làm nũng vậy, lúc nói cả mặt đều đỏ, không bằng nói một câu ‘Em tha thứ cho anh rồi’ còn hơn.
Nhưng Tần Tuyển lại không cười cô, vẫn ôm cô như vậy. Giao thừa đêm nay rất lạnh, anh bọc cô trong áo gió của mình, ôm cô trước ngực, sưởi ấm cô bằng tất cả nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, Tần Tuyển chậm rãi nói: “Thanh Ca không tha thứ cho anh cũng không sao cả, miễn là em vui là được. Anh hi vọng mỗi ngày em đều vui vẻ, dù có đánh anh, mắng anh hay làm nũng với anh đều được. Tất cả cảm xúc của em đều có thể chia sẻ với anh, chỉ cần em đừng u buồn mà thôi.”
Hứa Thanh Ca hít lấy hơi thở ấm áp trên người anh, không biết từ khi nào, cô lại bắt đầu lưu luyến và tham lam hương vị và sự dịu dàng của anh hơn…
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên trên đỉnh đầu có người gọi: “Tiểu Thanh Ca, chú đếm tới ba, lập tức lên nhà cho chú!!!”
“…” Là chú nhỏ.
Hứa Thanh Ca bừng tỉnh, bản thân vậy mà quang minh chính đại xuống lầu ôm trai. Cô lập tức đẩy Tần Tuyển ra, lớn giọng kêu: “Chú nhỏ, cháu không quen biết người này! Anh ấy là lưu manh, bây giờ cháu về liền!”
Tần Tuyển: “…” Đúng là cô gái nhỏ trở mặt cực nhanh mà!
Tần Tuyển xoa mi tâm, nhẹ giọng cười hỏi: “Tiểu Thanh Ca, em có lương tâm không vậy? Anh ở xa phải ngồi xe tới đây, em biết đón xe vào đêm giao thừa khó bao nhiêu không?
Hứa Thanh Ca lại bị anh thuyết phục, trong lòng vô thức cảm thấy đau lòng. Cô do dự hỏi: “Vậy anh trở về bằng cách nào đây? Anh muốn chạy xe đạp về không ạ?”
Tần Tuyển: “…” Vào đêm giao thừa, nói anh chạy xe đạp về, Tiểu Thanh Ca giỏi quá!
Người trên lầu lại kêu: “Hứa Thanh Ca, một.”
Hứa Thanh Ca vội vẫy tay với Tần Tuyển rồi chạy vào nhà.
Hứa Nhàn Nguyệt kêu: “Hứa Thanh Ca, hai.”
Tần Tuyển đi tới bậc thang, túm chặt cánh tay của cô.
Hứa Nhàn Nguyệt kêu: “Hứa Thanh Ca, ba!”
Pháo hoa lan giữa bầu trời, ánh sáng phủ xuống, Tần Tuyển cúi người, ngay sau đó là một nụ hôn rơi xuống môi của cô.
“Năm mới vui vẻ, Thanh Ca của anh.”
_____
[1] Kỵ sĩ: hình ảnh minh hoạ: