Sang năm, Hứa Thanh Ca tập trung vào cuộc thi nhiếp ảnh.
Vòng loại của cuộc thi được bầu phiếu trên internet, Hứa Thanh Ca trùng hợp từng livestream, có nhiều người xem và người hâm mộ, cho nên đối với cô, bầu phiếu trên mạng dễ như ăn sáng, thuận lợi tiến vào vòng trong.
Ban đầu có người nói Hứa Thanh Ca mua phiếu qua mạng, nhưng Hứa Thanh Ca không tốn dù chỉ một phân tiền, hơn nữa Weibo của thầy Ngộ Khanh là giám khảo của cuộc thi, cho nên cô tin tưởng thầy Ngộ Khanh.
Vòng thứ hai, chuyên gia nhiếp ảnh bình chọn ra 30 thí sinh ưu tú để tiến vào vòng ba, tham gia hoạt động nhiếp ảnh và đến hội trường làm lễ trao giải.
Trong khi Hứa Thanh Ca đang ở nhà cầu nguyện cho bản thân có thể tiến vào vòng ba thì Tần Tuyển lại ngồi trong phòng làm việc của Cao Hữu Kỳ, di chuyển chuột nhấn xem từng tác phẩm nhiếp ảnh.
Tác phẩm nhiếp ảnh đợt này là ảnh chụp từ máy ảnh, không có ảnh chụp từ điện thoại. Những tác phẩm được tiến vào vòng hai cũng không tệ lắm, vốn dĩ anh còn kiên nhẫn để cân nhắc xem bức nào là của Hứa Thanh Ca chụp, bỗng nhiên nhìn thấy một bức ảnh chụp anh chàng đẹp trai mà anh rất quen thuộc.
Cả người Tần Tuyển hơi khựng lại, một tay chống cằm, cực kỳ hứng thú nhìn bức ảnh chụp mình.
Ừ, anh chàng đẹp trai này là anh đấy!
Ngày đó, anh đứng dưới lầu, đốt pháo hoa cho Hứa Thanh Ca, lúc ngẩng đầu thấy cô chụp ảnh. Trên trời có ánh sáng của pháo hoa, dưới đất là mảnh tối đen, trong cảnh vật có ý nghĩa, trong ảnh chụp có cốt truyện, nhiếp ảnh gia cũng có tình cảm.
Anh thích tác phẩm nhiếp ảnh này.
Cho nên thí sinh đã chụp ra nó, anh cũng thích luôn.
Cao Hữu Kỳ thấy Tần Tuyển mỉm cười nhìn chằm chằm một bức ảnh chụp, đột nhiên cảm thấy anh cười có hơi quái dị, còn có điểm biến thái. Y thăm dò đi tới xem, sau đó liền thấy nguyên nhân khiến Tần Tuyển cười biến thái như vậy chính là — anh đang ngắm chính anh.
“Anh nói cậu đấy, thầy Ngộ Khanh à,” Cao Hữu Kỳ nhắc nhở: “Dùng ảnh chụp của cậu để dự thi hẳn là không đúng rồi, như vậy không phải là bất công đối với những thí sinh khác sao?”
“Bức này không phải tôi chụp, cũng không phải tôi dự thi,” Tần Tuyển chống cằm nhìn Cao Hữu Kỳ, cười đến cực kỳ dịu dàng, “Bạn gái tôi chụp đấy, anh xem, bạn gái tôi chụp tốt không này?”
Cao Hữu Kỳ rốt cục cũng hiểu ra tại sao Tần Tuyển lại đột nhiên đồng ý làm giám khảo cuộc thi, “Tấm chụp đêm à?”
Tần Tuyển cười không hề che giấu, cũng chẳng sợ ‘cô bạn gái’ này của mình chỉ là ảo tưởng của sự đơn phương. Rõ ràng anh cười đến xán lạn, “Đúng vậy, là tấm chụp đêm. Thầy Cao này, có phải là bạn gái của tôi rất giỏi không? Lại đây, anh cho tác phẩm này một vé vào vòng trong đi.”
Cao Hữu Kỳ có điên mới phản ứng lại, xoay người bỏ đi chuẩn bị lễ trao giải và hậu cần ngày đó.
Tần Tuyển ngồi trước máy vi tính, hai tay chống cằm tự mình ngắm mình, càng ngắm càng thích, anh tấm tắc tìm thêm mấy bức của cô rồi gửi vào điện thoại của mình.
Tiểu Thanh Ca thích anh nhiều cỡ nào mới có thể chụp ra bức ảnh tràn ngập tình cảm và nội dung như thế này đây?
Tần Tuyển vui vẻ bầu chọn cho bức ảnh của cô một phiếu, Tiểu Thanh Ca phải đạt giải Nhất, bởi vì cô là giỏi nhất!
Nhưng mà giám khảo của vòng chung kết không phải chỉ có mình anh, còn có một người là nhiếp ảnh gia Hoa Tiêu. Vị này cũng được tính là đẹp trai, còn thường xuyên đăng ảnh chụp lên Weibo, fan nữ rất nhiều, nhưng nhân phẩm khi chụp ảnh lại chẳng ra gì. Hắn nổi tiếng chụp ảnh riêng tư của thiếu nữ hoặc là phụ nữ quyến rũ đàn ông tồi.
Buổi chiều, vào lúc có kết quả bình chọn tác phẩm tiến vào vòng trong, tác phẩm của Hứa Thanh Ca và tác phẩm của một nữ thí sinh khác được Hoa Tiêu đặc biệt ưu ái cùng đứng ở vị trí thứ ba mươi.
Ba mươi tác phẩm không phải xếp theo thứ hạng mà là dựa theo trình tự chọn ra tác phẩm của hai mươi chín người trước, cuối cùng dư lại một chỗ trống.
Tần Tuyển ngồi tại chỗ, không hề cử động, là Hoa Tiêu chủ động tìm đến anh, dựa eo vào cái bàn bên cạnh anh, hai tay chống ra sau, ngữ khí không có thiện cảm nổi, “Thầy Ngộ Khanh à, thí sinh kia là bạn của anh đó sao? Anh bí mật tư tình như vậy có phải là bất công với những thí sinh khác rồi không?”
Tần Tuyển nâng mắt, cười nhạt hỏi lại: “Vậy nếu chỉ cần có thí sinh dùng ảnh chụp của tôi làm tác phẩm dự thi liền loại người ta, như thế mới công bằng sao?”
Tác phẩm mà Hoa Tiêu ủng hộ là một bức ảnh được phối thành bởi cảnh đường phố và biểu cảm giả dối. Theo lý thuyết thì đúng là phải làm bật ra được cảm tình tốt, nhưng tác phẩm này thì không làm được như vậy, chỉ là một tác phẩm quái dị.
Tần Tuyển không có cách nào thưởng thức nổi, “Thầy Hoa Tiêu, bức ảnh mà anh ủng hộ đúng là có cảm giác không gian, cũng có ý nghĩa hiện thực, nhưng không có tình cảm hay cảm xúc gì. Định nghĩa của tôi về một tác phẩm chính là trước tiên phải xem nó có bật ra được cảm xúc hay không? Xin hỏi anh có cảm xúc gì với bức ảnh kia thế?”
Hoa Tiêu tức giận phản bác, “Còn anh thì có cảm xúc gì với bức ảnh kia? Là vì nó chụp anh sao? Bức ảnh đó là bạn gái của anh chụp đúng không? Nếu như cuối cùng, bức ảnh này đoạt giải thì… Thứ cho tôi nói thẳng, buồn cười lắm đấy!”
Tần Tuyển mỉm cười, “Ảnh chụp ba mẹ của con cái có thể đoạt giải, ảnh chụp cặp đôi qua đường cũng có thể đoạt giải, vậy thì tại sao ảnh chụp bạn trai của cô bạn gái lại không thể đoạt giải vậy? Thầy Hoa Tiêu, tôi nhận xét một tác phẩm bằng kỹ năng chuyên môn và cảm xúc mà nó thể hiện được, còn anh thì sao?”
Hoa Tiêu tiếp lời: “Đương nhiên là tôi cũng nhận xét bằng kỹ năng chuyên môn rồi!”
“Không phải,” Tần Tuyển đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Hoa Tiêu, “Anh là bị tình cảm với thí sinh kia làm cho phân tâm. Nếu như hôm nay, anh vẫn muốn đề cử bức ảnh của cô ta, tôi tình nguyện công bố chuyện yêu đương cá nhân của anh lên Weibo. Mà tôi thì trong sạch rồi, không có nhược điểm nào để anh công kích thôi, anh đã rõ chưa?”
Hoa Tiêu không dám ngang ngược với anh như vừa nãy nữa, bởi vì số fan mà Weibo của Tần Tuyển sở hữu gấp mấy chục lần số fan của hắn.
Hoa Tiêu lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi rửa mắt chờ xem ngày trao giải thế nào đấy!”
Nói xong, Hoa Tiêu cùng lắm là quay người bỏ đi, Tần Tuyển cười khẽ một tiếng rồi ngồi xuống, tâm trạng vẫn thản nhiên như thường, tựa hồ cuộc đấu khẩu vừa rồi với Hoa Tiêu chưa từng xảy ra.
Cao Hữu Kỳ biết cái miệng của Tần Tuyển có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không qua ngăn cản làm gì, lúc này chỉ hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy tác phẩm này tốt, nhất định trao giải đúng không?”
Tần Tuyển ngẩng đầu, vừa cười khẽ vừa quăng cho Cao Hữu Kỳ một ánh mắt quyến rũ, “Đương nhiên là nhất định trao giải rồi.”
Từ trước tới giờ, Tần Tuyển chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt. Đương nhiên anh sẽ bênh vực người của mình, bất công cũng được. Bây giờ anh đã chấp nhận làm giám khảo cuộc thi thì họ phải cho Tiểu Thanh Ca nhà anh một giải thưởng, làm Tiểu Thanh Ca vui mừng nhảy tới bên cạnh anh, chủ động thân với anh mới được.
Nhưng vẫn phải nói, tác phẩm này của Hứa Thanh Ca quả thật rất tốt, dù sao một người không có năng lực cũng không thể khiến Tần Tuyển đề cử với mọi người được.
Hứa Thanh Ca nghe lời chú nhỏ là năm sau mới tha thứ cho anh. Bây giờ chính thức qua năm rồi, cô đương nhiên tha thứ cho Tần Tuyển.
Cô cảm giác được mỗi khi ở bên cạnh Tần Tuyển, cô đã rất vui vẻ. Vậy nếu vui vẻ như thế thì phải giả vờ không vui làm gì nữa? Dù sao giả vờ bản thân đang không vui hay giận dỗi gì anh cũng không khiến cô thoải mái được.
Cách một ngày, Hứa Thanh Ca nhận được bưu kiện, tin báo là tác phẩm của cô đã được chọn vào vòng chung kết. Bên phía cuộc thi mời cô đến hội trường để tham gia lễ trao giải, trên bưu kiện đã ghi chú lại thời gian, địa điểm và trang phục thích hợp cho cô.
Sau khi nhận được bưu kiện, Hứa Thanh Ca mừng muốn chết, lập tức chạy ra khỏi phòng, sang gõ cửa nhà Tần Tuyển, “Anh ơi.”
Người mở cửa là Lữ Hỉ Doanh.
Bà cười hỏi: “Là Ngọt Ngào đấy à? Có chuyện gì không cháu?”
Hứa Thanh Ca có hơi xấu hổ, che lại nửa mặt, nói: “Dì ơi, anh Tần Tuyển có ở nhà không ạ?”
Lữ Hỉ Doanh mở cửa, chỉ vào phòng ngủ của Tần Tuyển, cười nói: “Thằng bé trong phòng, cháu vào đi.”
Hứa Thanh Ca chưa từng vào phòng của Tần Tuyển. Sau khi cô đứng ngoài cửa để thay giày, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của dì Lữ vẫn luôn nhìn mình, cô không dám chậm chạp, lập tức chạy tới phòng của Tần Tuyển.
Nhưng là…
Tần Tuyển đang thay quần áo, Hứa Thanh Ca hô lên một tiếng, đưa tay che mắt lẫn mặt mình lại, đứng ngoài cửa không dám cử động dù chỉ một chút.
Tần Tuyển cười đến hư hỏng, quần áo chưa thay xong, anh cũng không thèm thay nữa. Thay vào đó là túm lấy cánh tay của Hứa Thanh Ca rồi kéo vào phòng ngủ của mình.
Sau đó, Tần Tuyển đóng cánh cửa sau lưng cô lại, cười xấu xa hỏi: “Tiểu Thanh Ca này, có phải vừa nãy em mới nhìn trộm anh không?”